Chương 201
Một đoạn thời gian không biết xấu hổ trôi qua, Tả Ngôn mới đi bộ từ phòng bên cạnh ra, Cố Chấp nói với cậu đừng đi xa, tuy Thủy Oa Tinh hoàn cảnh tốt, không khí cũng tốt, nhưng lại thiên về hành tinh nguyên thủy, động thực vật hung mãnh không ít.
Sở dĩ gọi là Thủy Oa Tinh, chính bởi vì nơi này nhiều nước, ngay cả nhà của bọn họ cũng được xây trên mặt nước.
Trong nước còn nuôi một số loài cá nhỏ, cộng thêm một con cá to, lớn lên giống hệt như cá voi sát thủ, nhưng vẫn còn nhỏ, lúc nhàn rỗi Tả Ngôn sẽ ghé vào trên sàn kính nhìn tụi nó.
Ban đêm vảy trên người nó tản ra ánh sáng nhàn nhạt tựa như muôn vàn ngôi sao, đàn cá nhỏ truy đuổi bơi phía sau nó.
Nhưng có đôi khi Tả Ngôn không quá thích nó, bởi vì lúc Cố Chấp đem ấn cậu trên mặt đất tiến hành "giao lưu" hữu hảo, luôn có một đôi mắt to tò mò nhìn qua, có khi còn dán mặt lên kính nhìn hai người họ.
Tả Ngôn hỏi Cố Chấp cá này có phải thành tinh rồi không, Cố Chấp nhìn thoáng qua phòng bếp, nói: "Buổi tối em muốn ăn cá sao?"
Mắt thấy cá lớn đã bơi đi, Tả Ngôn nghĩ thầm, vậy mà nghe hiểu à?
"Vẫn nên chờ qua một thời gian hãy ăn, có nó nhà chúng ta có thể tiết kiệm một chút tiền điện."
Chờ sau đó Tả Ngôn tra xét lại, mới biết được Thủy Oa Tinh có không ít động vật trí thông minh tương đương với đứa trẻ nhân loại, động vật như vậy có độ cảm nhận nguy hiểm cao dị thường, rất xa là có thể cảm nhận được, tốc độ chạy trốn đặc biệt nhanh, có một số động vật năng lực gây sự cũng đặc biệt mạnh.
Nói ngắn gọn là cái tinh cầu này vừa đáng yêu vừa đáng hận.
Sau khi hai người bọn họ đến nơi này, mỗi ngày Tả Ngôn ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, Cố Chấp cũng chỉ bồi cậu ăn ngủ dường như tiếp nhận biến hóa 6 năm qua tựa bọt biển.
Sau bữa trưa, Tả Ngôn cầm bút bôi vẽ trên giấy, sự nghiệp nhập mộng sư của cậu cũng tan rồi, không chỉ vì Cố Chấp không cho phép cậu nhập mộng của người khác ngoài hắn, càng bởi vì nguyên nhân thân thể của cậu, dịch dinh dưỡng là mấu chốt tiến vào giấc mơ, cậu miễn cưỡng có thể hấp thu chất liệu đặc biệt, nhưng thường xuyên vẫn không thể xác định.
"Em đang vẽ gì vậy?" Cố Chấp đặt một ly nước trái cây xuống, khoanh chân ngồi bên cạnh cậu.
Tả Ngôn nói: "Anh không nhìn ra?"
Xem hình dáng hình như là một người, Cố Chấp suy đoán "Bị Hý?"
Trong nhà tiểu Nhất cùng hệ thống đang chơi game lại ấn sai một phím, hai người toàn diệt.
Tiểu Nhất gặp được người cùng mực nước với nó liền hợp thành bạn bè, cánh tay máy vỗ vỗ đầu người ta "Không...... sao, lại...... tới."
Hệ thống lau lau nước miếng "Lại tới!"
Tả Ngôn nhìn bức tranh, lại nhìn nhìn Cố Chấp, rối rắm một lát nói: "Anh đoán đúng rồi."
Cố Chấp kéo cằm cậu qua hôn một cái.
Tả Ngôn không cam lòng yếu thế gặm hai cái trên mặt hắn, lưu lại hai dấu răng.
Điện thoại Cố Chấp theo sau reo lên, Tả Ngôn mang bức tranh ra ngoài, thưởng thức tác phẩm lớn của chính mình trong chốc lát, liếc mắt nhìn cá dưới chân một cái "Ngươi nói xem có đẹp không?"
Cá lớn phun một đợt bong bóng, cậu không biết có ý gì, dù sao cũng coi như là lời khen.
Nhìn thời tiết không tệ lắm, nơi xa một mảnh rừng rậm xanh biếc đã hấp dẫn ánh mắt cậu, quyết định ra ngoài tản bộ.
Trước khi đi còn xem xét bức tranh, trong miệng nói mãi "Rõ ràng mình vẽ Cố Chấp mà."
Mở cửa ra, nhà kính vẫn luôn liên kết với bờ, dưới chân dẫm lên mặt cỏ lông xù, chóp mũi toàn là hơi thở tươi mát.
Trong rừng không biết có cái gì, Tả Ngôn vòng quanh rừng cây, cá lớn bơi trong nước đi theo cậu, không lên được bờ liền ở chỗ nước sâu thỉnh thoảng thổi vài đợt bong bóng, chứng minh nó còn ở.
Đi tới đi tới dưới chân hình như giẫm phải thứ gì đó, có chút cứng, giống như vẫn còn động, Tả Ngôn cúi đầu nhìn, một thân đen thui cậu còn tưởng là rắn, vội vàng nhấc chân lui về sau, liền thấy thứ đen tuyền ước chừng dài bằng đầu ngón tay trước mắt đột nhiên chuyển động hai lần, trượt nhanh đến dưới tàn cây.
Giả bộ mình bất động không tồn tại.
Tả Ngôn: Trong miệng ngươi còn ngậm cá kìa.
Thấy rõ bộ dáng sinh vật, tay cầm vũ khí của Tả Ngôn buông lỏng ra, loại sinh vật này hình như gọi là hoa ăn cá, phỏng chừng là thân thích của hoa ăn thịt người, ngâm mình bên bờ biển, bắt một ít cá tôm lặn xuống nước, ăn thịt, răng cưa hình cánh hoa, nhưng tính cách cùng một loại với cây mắc cỡ.
Có chút giống *Barbie King Kong.
*King Kong Barbie là một ngôn ngữ Trung được sử dụng để miêu tả một phụ nữ gương mặt trông giống như búp bê Barbie nhưng có thân hình rất vạm vỡ. (Nếu mn muốn xem ảnh có thể search theo tên gốc "芭比金刚". Tui không tiện lấy ảnh người khác lên. Cảm ơn đã thông cảm ạ).
Tả Ngôn bắt đầu suy xét có nên tiếp tục đi hay không, không biết bên kia một lát sẽ còn thứ gì nữa, không ăn người thì dọa người cũng là một vấn đề.
Liền ở lúc cậu đang tự hỏi có nên về nhà hay không lại nghe được phía trước phát ra một tiếng thét chói tai, tê tâm liệt phế, đó là một loại tiếng kêu sợ hãi có sức cuốn hút phi thường mạnh mẽ.
Ý muốn về nhà trong lòng Tả Ngôn càng cao hơn.
Vốn dĩ đã xoay người về phía sau rồi, nhưng dư quang khóe mắt nhìn thấy cá lớn vẫn còn bơi bơi cách đó không xa, rất nhàn nhã, bước chân dừng lại, sờ súng gây mê trong túi quần đi về phía trước.
Nghe thấy thanh âm không xa, nhưng lại từ trong rừng rậm phát ra, đứng ở nơi đó đã nhìn không thấy nhà cậu.
Lại đi tới vài bước, vòng qua mấy cây đại thụ che trời, trước mắt xuất hiện một tòa nhà cây, yên lặng tựa như chỗ ở của tinh linh, nhưng hấp dẫn người nhất vẫn là vị trí ban công lầu hai, hai thân ảnh gắt gao ôm nhau, lớn tiếng thét chói tai, kinh động đến cả đàn chim trong rừng.
"A!!!!!!"
"Cái kia......"
"Cứu mạng! Chồng!! Em sợ!!!"
"Vợ!! anh cũng sợ!!!"
"Nó ăn que cay của anh! Là anh vất vả lắm mới nhờ được bưu điện gửi đến đây!!"
"Còn có bánh kem của em!"
Ánh mặt trời xuyên qua khu rừng xanh phản chiếu những cái bóng trên mặt đất, hình thành quang ảnh mê mang, Tả Ngôn đứng ở chỗ bóng râm che một bên tai, này rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, tâm lý còn chưa chuẩn bị, đôi vợ chồng này chỉ lo hét, mắt cũng không mở, nhưng mà nghe qua không giống như giết người phạm pháp gì đó, bằng không cái thứ nhất phải giải quyết chính là đôi vợ chồng ồn ào này.
Ăn que cay lại ăn bánh kem, đây là thứ gì, không kén ăn như vậy.
"Các người......"
"Vợ, nó còn nói chuyện! Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ!!"
Nó nào nói cơ? Là tôi mà.
Tả Ngôn nhìn người đàn ông kia chui đến phía sau người phụ nữ, vừa lúc đối diện với Tả Ngôn đang đứng dưới tàng cây.
Tả Ngôn vẫy tay "Hi ~"
"Vợ! Có người!"
"Cứu chúng tôi!"
Tả Ngôn che hai tai, lớn như đề-xi-ben vậy, cái thứ bên trong kia còn sống được sao "Bên trong có cái gì?" Cậu lớn tiếng hỏi, nếu không hai vợ chồng này sẽ không nghe được.
"Báo! Là một con báo!! Nó còn ăn que cay của tôi nữa." Người đàn ông vẫy cánh tay lớn tiếng nói.
Không ăn anh đã là tốt rồi.
"Báo lớn bao nhiêu?" Súng gây mê cậu mang đến hôm nay thật ra có thể cứu hai người bọn họ, nhưng báo lớn tốc độ quá nhanh, không nhất định có thể bắn trúng.
"Lớn như vầy nè."
Người đàn ông khoa tay múa chân, một bên hoảng sợ nhìn phía sau "Không, là lớn như vầy!"
Tả Ngôn nhìn hắn "Gặp lại sau."
Mẹ nó tế tay tế chân cậu còn chưa đủ để nhét kẽ răng nó đâu.
"Đừng đi mà! Cậu đừng đi! Cứu chúng tôi, tôi sẽ đem que cay trân quý đều dâng cho cậu."
Nghe được lời dụ hoặc cực lớn, nhưng mà lão Cố nhà cậu vẫn đang chờ cậu đó.
Tả Ngôn quay đầu lại xem xét một chút, cũng không biết con báo vì sao chưa bước ra, vừa muốn nói chuyện, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng "meo".
Lập tức dừng chân, đứng tại chỗ lắng nghe, thật sự là tiếng mèo kêu.
Đứng ở dưới tàng cây nhìn hai người họ "Những lời anh vừa nói còn tính không?"
Hai người kia hoảng loạn gật đầu, không biết cậu ám chỉ cái gì, tóm lại có thể sống sót mới nói tiếp.
Lúc này Tả Ngôn mới đi lên, theo cầu thang đi đến lầu hai, nắm chặt súng gây mê trong tay, nhẹ nhàng đẩy cửa, lộ ra một khe hở, đầu tiên thấy được một cái đuôi, đong đưa theo tiết tấu vui vẻ.
Tiếp theo là một cái mông, màu cam, mượt mà nhiều lông, sờ lên xúc cảm nhất định không tồi.
Cậu đẩy cửa ra, thấy rõ toàn thân "con báo", hai tai nhọn nhẹ nhàng run run, đầu lưỡi phấn hồng liếm môi, nghe thấy tiếng vang liền quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó lại tiếp tục uống nước.
Tả Ngôn đoán có lẽ là do que cay quá cay.
Đi lên phía trước, trong ánh mắt hoảng sợ của hai vợ chồng kia xách gáy "con báo" lên, cùng nó đối diện.
"Nhị Cẩu Tử."
——
Hai vợ chồng mang ơn đội nghĩa đưa cậu đến bờ biển, biểu hiện hôm nào nhất định sẽ tới cửa nói lời cảm ơn, lúc này mới run chân trở về.
Tả Ngôn nhìn bóng dáng hai người họ, lại cúi đầu liếc tiểu gia hỏa trong ngực "Diện mạo của tộc kiến thật có chút...... đặc biệt." Nhát gan đến mức nhìn mèo còn sợ thành như vậy cũng không còn tộc khác.
Lúc trở về đi ngang qua đóa hoa ăn cá kia, tâm tình Tả Ngôn rất tốt còn cùng nó chào hỏi, mà tiểu gia hỏa trong lòng cậu lại cảm thấy rất hứng thú với con cá trong miệng đóa hoa.
"Meo ~"
"Đó là của người ta, đoạt chỉ có thể ăn vài miếng, thấy thứ trong nước kia không, đều là của nhà tao đó."
"Meo ~ meo ~"
Cá trong nước thổi vài hơi bong bóng, đột nhiên chạy xa.
Lúc Tả Ngôn sắp về đến nhà liền thấy phía trước có một thân ảnh nện bước chân dồn dập, sắc mặt nghiêm túc vài bước liền đến trước mặt cậu.
"Em đã chạy đi đâu?"
Cúi đầu thấy trong lòng cậu còn ôm một cái thùng giấy "Đây là cái gì?"
Tả Ngôn đặt thùng vào tay hắn "Anh đoán xem em tìm được cái gì?"
Cố Chấp lau mồ hôi cho cậu, nói: "Em tìm được cái gì anh không rõ lắm, anh chỉ biết anh tìm được em rồi. Chỗ này tương đối nguy hiểm, muốn đi nơi nào anh có thể cùng em đi, không được tùy tiện chạy loạn."
Tả Ngôn nhấp khóe miệng gật đầu, ý cười trên môi làm sao cũng không che được.
Cố Chấp nắm cậu tay trở về, khóe môi cũng mang theo một tia ý cười "Đã thấy cái gì mà vui vẻ như vậy."
Vừa dứt lời, trong thùng đột nhiên trồi ra một cái đầu, hướng về phía hắn "meo" một tiếng.
Tả Ngôn ôm cổ hắn, cười cười, hàm răng trắng lộ ra một nửa "Em đã tìm được Nhị Cẩu nhà chúng ta!"
Trong miệng mèo nhỏ còn cắn một túi cá khô, nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ.
Cố Chấp xách mèo ra "Sao em biết nó là Nhị Cẩu?"
"Anh xem cái đức hạnh gặm que cay này, giống hệt trước đây." Tả Ngôn bế nó lên, gãi cằm nó, mèo phát ra tiếng grừ grừ, hưởng thụ nheo mắt lại.
Nếu Nhị Cẩu trong mơ có nguyên hình thật sự, nên giống thế này.
"Em nói gì thì chính là như vậy."
Tả Ngôn tặng hắn một cái hôn gió "Sao anh lại tốt như thế chứ."
Cố Chấp nhướng mày: "Em mới biết được?"
Tả Ngôn nghĩ nghĩ "Ngoại trừ buổi tối."
"Ồ...... Hóa ra em thích ban ngày."
"Em không có nói như vậy!"
Cố Chấp ý vị sâu xa nhìn cậu "Không có quan hệ, tương lai còn dài."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top