Chương 195

Tay Tả Ngôn cắm vào tóc kéo chặt da đầu, hận không thể chia đầu thành hai nửa, lấy hết đau đớn bên trong ra.

Cố Chấp, Cố Chấp.

Từ khoang ngủ đông đi qua phòng thay đồ mặc quần áo của mình vào, quần áo ướt nhẹp dính trên người Tả Ngôn, cậu mở cửa tìm phương hướng theo trí nhớ, vừa thấy căn phòng đã không màng người đứng chắn đẩy cửa ra.

"Tả tiên sinh, cậu đang tìm cái gì?"

Trong phòng trống trơn, chăn trên giường được xếp chỉnh tề, không giống như có người từng ở, trên giường cũng không thấy ai, Tả Ngôn che trán ngồi xổm trên đất, người phía sau cúi người muốn đỡ cậu dậy, cậu đột nhiên kéo cổ áo đối phương "Chu Vị đâu?"

"...... Ở phía sau......" Người trước mặt dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn cậu, chỉ phía sau cậu.

"Tả tiên sinh đang tìm tôi sao?"

Tả Ngôn xoay người nhìn hắn "Cố Chấp đâu?"

Trong mắt Chu Vị thoáng qua một tia kinh ngạc "Cố Chấp là ai?"

"Cháu trai của Cố Túc Lương, đại thiếu gia nhà anh! Chu Vị, anh đừng có bày bộ dáng này với tôi, Cố Chấp đâu? Anh ấy còn sống không?"

Chu Vị nhìn vành mắt đỏ bừng của cậu, trên tóc còn dính dịch dinh dưỡng, bộ dạng khẩn trương này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ có người đã nói gì với cậu.

"Tả tiên sinh, chuyện cậu nói, tôi thật sự không rõ lắm, việc cấp bách bây giờ hẳn là phải làm kiểm tra trước, một tháng liên tục ở trong mơ, thân thể của cậu......"

"Mẹ nó đừng nói mấy lời vô dụng với tôi! Tôi hỏi anh Cố Chấp đâu? Bất kể anh ấy sống hay chết, cho dù chỉ còn một khối thi thể, anh ấy cũng là của tôi!"

Chu Vị bị túm cổ áo "Cậu bình tĩnh đi." Phía sau cũng có người kéo Tả Ngôn lại.

"Cố Chấp rốt cuộc đang ở đâu?" Tròng mắt Tả Ngôn đỏ lên, chỉ là nhập mộng mà thôi, tại sao muốn cướp Cố Chấp đi, còn giả bộ thành dáng vẻ như vậy chứ!

Chu Vị vuốt lại cổ áo "Đi tìm bác sĩ Triệu, nói sau khi Tả Ngôn vào giấc mơ tinh thần xảy ra vấn đề."

"Mẹ nó tinh thần anh mới có vấn đề! Chu Vị rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì!"

Tả Ngôn dùng sức tránh thoát trói buộc của người phía sau, Chu trợ lý bảo bọn họ không thể tổn thương cậu, thủ hạ sẽ có chừng mực, Tả Ngôn đã nghĩ tới việc này, thời gian dài đi vào giấc mơ chân cậu đã không còn sức lực, nhưng nếu bị đá vào địa phương yếu hại lại là một chuyện khác.

Một người che phía dưới của mình dựa lên cửa, nhưng cửa vừa rồi không đóng nên người đã ngã vào trong. Trong quá trình Tả Ngôn giãy giụa ánh mắt xẹt qua đồng hồ trên bàn.

"Tả tiên sinh, đối với thời gian trong giấc mơ lần này tôi thật sự xin lỗi, trước đó không đoán được sẽ lâu như vậy, vấn đề bồi thường tương ứng...."

Ánh mắt Tả Ngôn bình tĩnh nhìn xung quanh phòng "Bây giờ là tháng mấy?"

Chu Vị hơi dừng lại "Tháng 8."

Mắt Tả Ngôn trợn to, cánh môi run rẩy "Cách thời gian tôi vào trong mơ đã bao lâu?"

"Suốt một tháng, Tả tiên sinh, trong mơ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tả Ngôn gục đầu, sợi tóc ướt át rũ xuống, nửa ngày mới lên tiếng "Buông tôi ra."

Mấy người nhìn Chu Vị, nhận được chỉ thị mới buông lỏng tay, đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ xa, bác sĩ Triệu thở hổn hển hai hơi, gỡ mắt kính xuống lau "Sao lại thế này, người tỉnh rồi?"

"Trạng thái tinh thần của cậu ấy không tốt lắm."

"Nhìn dáng vẻ chắc đã bình tĩnh lại rồi, tôi kiến nghị nên kiểm tra thân thể trước, sau đó hãy đến chỗ tôi." Bác sĩ Triệu đeo kính lên đánh giá người trước mắt.

"Không cần, tôi quay về tắm một chút." Nói xong xoay người đi rồi.

Chu Vị chờ cậu đi xa mới nói "Vừa rồi cậu ấy đột nhiên kéo tôi nói mấy lời kỳ quái, cảm xúc rất kích động."

Bác sĩ Triệu nói: "Có thể vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ, cũng không phải không thể mơ thấy tình huống hiện thực, hơn nữa ba giấc mơ liên tục, suốt một tháng, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy hai người có độ phù hợp cao đến vậy."

"Chính vì như thế, cậu ấy mới thành công." Chu Vị nhìn người đã biến mất không thấy, trong mắt thoáng qua một tia trầm tư.

Tả Ngôn quay về phòng, nhìn mình mặc một bộ quần áo sọc xanh trắng trong gương, sạch sẽ lại mới mẻ, mà trong trí nhớ cậu đã mặc một bộ lễ phục dính máu, trên cổ tay cũng nên có một vết thương lớn, nhưng hiện tại cổ tay cậu sạch sẽ ngay cả vết rách nhỏ cũng không có.

Sao có thể là tháng tám, lần trước cậu tỉnh dậy trong khoang ngủ đông chỉ mới giữa tháng bảy.

Cố Chấp vẫn chưa tỉnh sao? Tả Ngôn cởi quần áo ném xuống đất, đi đến dưới vòi nước cọ rửa thân thể, trong đầu đều là bóng dáng Cố Chấp, chuyện trước đó và sau khi tỉnh, còn có cảnh tượng cuối cùng kia.

Tiếng mở cửa bị tiếng nước che đậy, bước chân dồn dập theo sau mà đến.

Nước ấm lướt qua mi mắt theo gương mặt nhỏ giọt trên mặt đất, bọt nước bắn lên đùi cậu.

Là mơ sao?

Bên trong phòng tắm, cậu nhẹ nhàng tự hỏi mình.

"Tả Ngôn."

Tả Ngôn chớp mắt, bỗng nhiên quay đầu lại, còn chưa thấy rõ bộ dáng người tới, chóp mũi đã đụng vào lồng ngực cứng rắn.

Cảm giác quen thuộc mạnh mẽ bao trùm, cánh tay cứng như sắt vây khốn cậu chặt chẽ, giây tiếp theo môi bị chặn lại, người tới đoạt lấy hô hấp cậu, nuốt lấy nước bọt trong miệng cậu, Tả Ngôn thậm chí không thở nổi, tay cứng đờ không biết nên đặt ở đâu.

Trước mắt chỉ còn lại đôi con ngươi đen nhánh, cảm xúc bên trong khiến cậu không dám thở mạnh.

Hắn không giống như là hôn, càng giống như muốn cắn nuốt cậu vào bụng, Tả Ngôn tìm được khe hở, nhỏ giọng, không xác định hỏi: "Cố Chấp?"

"Em còn nghĩ là ai?" Hắn bá đạo nói, ngữ khí nguy hiểm, một bàn tay vô thanh vô tức dừng trên mông cậu.

Tả Ngôn liếm liếm môi, bị một đầu lưỡi khác câu lấy, chỉ có thể mơ hồ không rõ nói: "Là anh, chỉ có thể là anh."

Ánh mắt Cố Chấp nguy hiểm, chế trụ đầu cậu, hôn lên trên cổ mảnh khảnh, liếm mạch máu màu xanh, đột nhiên cắn xuống.

Tả Ngôn đau khẽ kêu một tiếng, bên tai dường như có tiếng cắn nuốt, cậu nhìn ánh đèn, ánh mắt mê mang, đây là mơ sao?

Cố Chấp ngẩng đầu, khóe môi dính máu, hơi thở xâm lược thẩm thấu vào xương cốt cậu, Tả Ngôn rùng mình, thân thể phát run, cũng không biết vì sợ hãi, hay là hưng phấn.

"Ngôn Ngôn."

Là gương mặt của Cố Chấp, mỹ nhân chí đo đỏ giống như một khắc sau có thể rỉ ra máu, Tả Ngôn chọc chọc, ngay sau đó, bị ôm lấy đặt lên tường, dòng nước chặn đi âm thanh bên trong, lại không thể ngăn được tiếng rên rỉ phát ra.

Bên ngoài, Chu Vị lặng yên không tiếng động đóng cửa lại.

Từ phòng tắm đến trên giường, lại lăn đến sô pha, từ sô pha đến sàn nhà, thậm chí là khoang thôi miên có hình dạng gần giống với quan tài cũng được thử qua.

Tả Ngôn đắp chăn, không chớp mắt, một lần nữa xác định người trước mắt vẫn còn sống, chọc chọc còn bị đỉnh vài cái.

"Chọc đủ chưa?" Ngón tay bị nắm lấy đưa vào miệng, từ ngón cái đến ngón út, đều có dấu răng rất nhỏ.

"Em chọc anh một lần, anh lại chọc em một đêm." Biểu tình trên mặt Tả Ngôn đổi tới đổi lui, cậu chọc là mỹ nhân chí, bị chọc lại là mông, trọng điểm là hắn còn dùng máu làm chất bôi trơn.

Cố Chấp ôm eo cậu kéo vào trong ngực, bàn tay nhẹ động, cắn môi cậu nói: "Đầy rồi."

Còn không chịu đầy sao, hôn mê cũng không làm chậm trễ Cố đệ đệ tặng hết hàng tích trữ nhiều năm cho cậu, rất nhiều, cả một đêm, bao nhiêu lần cũng không biết.

"Anh thật sự nhớ ra em?"

Cố Chấp nói: "Em không tin?"

"Trên Phật châu em đưa cho anh khắc cái gì?"

Cố Chấp nâng tay lên, chỉ vào văn tự trên hạt châu nói: "Bình an."

"Cái này khắc như nhện bò sao có thể là bình an?"

"Là em sao chép từ sách cổ xuống, văn tự này hợp lại mới là bình an."

Vừa mới dứt lời miệng đã bị cắn, Cố Chấp đảo khách thành chủ, hôn sâu, khi sắp phát sinh một số động tác khá đơn giản, Tả Ngôn vội vàng ngăn hắn lại.

"Không được, không thể tiếp tục nữa, mông đau rồi."

Tay Cố Chấp vẫn luôn vuốt ve đùi của cậu, nghe cậu nói xong thì kéo chân cậu đặt trên người mình, cánh tay dùng sức, Tả Ngôn liền đè lên người hắn.

Tay ấn lên cái nút màu đỏ, sau mông có gậy điều khiển từ xa, hệ số cảnh báo về tư thế nguy hiểm đã đạt tới điểm cao nhất.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa "Thiếu gia, gia chủ tới rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top