Chương 22.1
Edit: Rose lily
Đã beta
Núi Lộc Minh phong cảnh tuy đẹp, nhưng tới gần bờ biển, không khí ẩm ướt, Hoắc lão tiên sinh thân thể không tốt, không thể ở lâu.
Hoắc Tiểu Tiểu tuổi còn nhỏ, sức đề kháng kém, lại ham chơi, lo lắng cô bị gió biển thổi lâu rồi cảm mạo phát sốt, cũng không nên ở lâu.
Tuy rằng Hoắc Tiểu Tiểu lời lẽ chính đáng vỗ ngực nói cơ thể mình rất tốt, sẽ không sinh bệnh, nhưng ba vẫn lấy cớ vì thân thể của cô, không chút lưu tình khiêng cô về nhà.
Không lâu sau, Hoắc lão tiên sinh tuyên bố với bên ngoài mình chính thức về hưu, giao phó lại trọng trách công ty lên vai Hoắc Tùy Thành.
Cùng lúc đó, hạng mục hợp tác của Hoắc thị cùng Dịch thị ở núi Lộc Minh chính thức được khởi công.
Vì việc hạng mục, liên tiếp mấy ngày Hoắc Tùy Thành gần như vội đến không về nhà, khiến cho Hoắc Tiểu Tiểu cho rằng mình đã có thể thở phào, thì Hoắc công quán sáng lập một phòng vẽ tranh, giáo viên mỹ thuật nhận lời tới nhà cô dạy học, sau đó bắt đầu tiến hành bồi dưỡng tế bào mỹ thuật của Hoắc Tiểu Tiểu.
Chẳng qua, giáo viên mỹ thuật tuy rằng trình độ mỹ thuật cao, nhưng khó tránh khỏi trở thành tục nhân.
Giáo viên mỹ thuật cùng với người hầu từ trên xuống dưới của Hoắc gia đều nhất trí, nhìn thấy bức tranh hiện giờ treo ở trong phòng Hoắc Tùy Thành kia là của Hoắc Tiểu Tiểu vẽ một nhà ba người ở núi Lộc Minh, khen không dứt miệng, kinh vi thiên nhân.
Kinh vi thiên nhân: kinh động đến thần tiên
Từ những gì giáo viên mỹ thuật nói, Hoắc Tiểu Tiểu thậm chí cảm thấy thiên phú vẽ tranh của cô có thể đủ để so sánh Da Vinci.
Thực xin lỗi, làm nhục Da Vinci rồi.
Hoắc lão tiên sinh cùng giáo viên mỹ thuật vừa lừa vừa gạt cùng với viên đạn bọc đường oanh kích, hứng thú của Hoắc Tiểu Tiểu đối với vẽ tranh còn có thể tiếp tục duy trì.
“Tiểu Tiểu vẽ giỏi quá, nào, chính là như vậy, nhưng mà em có thể nói cho cô, vì sao muốn tô bầu trời màu xanh lá cây không?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn giáo viên một cái, ở chỗ trống góc trái bên dưới vẽ một cái mặt trời màu hồng hồng, lại để lên bàn vẽ ngược lại.
“Thứ em vẽ chính là mặt cỏ.”
“……” Giáo viên mỹ thuật quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoắc lão tiên sinh, xấu hổ cười cười.
Hoắc Tiểu Tiểu cũng quay đầu lại mắt trông mong nhìn Hoắc lão tiên sinh, “Gia gia, con muốn đi chơi.”
Cô không phải cái loại người thích nhàn nhạ, thời gian trước đi đến núi Lộc Minh chơi, đã là việc của hai tháng trước.
Hai tháng tới này, nguyên nhân là do thân thể của lão tiên sinh, số lần bác sĩ tới nhà rõ ràng đã tăng nhiều, nhiều lần dặn dò Hoắc lão tiên sinh tĩnh dưỡng là chính.
Hơn nữa Hoắc Tùy Thành vội vàng việc công ty, đến bây giờ không ai dám mang cô đi ra ngoài đi dạo.
Hoắc Tiểu Tiểu cả ngày héo héo.
Hoắc lão tiên sinh gần đây hữu tâm vô lực, “Qua hai ngày, qua hai ngày nữa liền mang con đi ra ngoài chơi, được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
Sau khi kết thúc gia giáo, giáo viên đi riêng với Hoắc lão tiên sinh để hàn huyên hai câu.
“Lão tiên sinh, Tiểu Tiểu rất thông minh, đối một số sự vật mới mẻ cũng rất có thiên phú, chỉ số thông minh và EQ so với những đứa trẻ cùng tuổi đều cao hơn rất nhiều, tôi cảm thấy cô bé hiện tại không thích hợp với gia giáo, lấy cảm xúc hiện tại cùng trạng thái của Tiểu Tiểu, tôi kiến nghị có thể bắt đầu tiếp xúc cùng những đứa trẻ cùng trang lứa, ở nhà hoài không có lợi cho trẻ nhỏ.”
Hoắc lão tiên sinh gật đầu, xem như tiếp nhận ý kiến của giáo viên.
Buổi chiều khi Hoắc Tùy Thành trở về, Hoắc lão tiên sinh cùng hắn hàn huyên về việc này, việc đưa Tiểu Tiểu đi nhà trẻ.
Hoắc Tùy Thành đối với vấn đề này có chút dị nghị, “Hai tuổi đưa đi nhà trẻ có phải quá sớm hay không.”
“ Anh cả ngày bận công tác, bác sĩ lại bảo tôi phải tĩnh dưỡng, người khác mang nó ra ngoài đi bộ lại không yên tâm, anh cảm thấy hai tuổi quá sớm, vậy lớn hơn một chút nữa, hai tuổi rưỡi, anh thế nào?”
Hoắc Tùy Thành nghĩ nghĩ, trong lúc nhất thời không trả lời.
Hoắc lão tiên sinh thở dài, “Trong nhà lại không có phụ nữ.” Nói xong, ánh mắt đặt ở trên ngươi Hoắc Tùy Thành, “Anh……”
“……” Hoắc Tùy Thành đồng ý ngay lập tức, “Vậy nghe ngài, đưa đi nhà trẻ đi."
Hắn cúi đầu nhìn thời gian, “Buổi tối con có yến hội, phỏng chừng sẽ trở về muộn một chút, ngài nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Yến hội? Yến hội gì?”
“Hôm nay là tiệc mừng thọ của Dịch lão tiên sinh, ngài đã quên rồi sao?”
Hoắc lão tiên sinh bừng tỉnh đại ngộ, “Anh xem trí nhớ của tôi này, thiếu chút nữa thì quên mất, nếu là tiệc mừng thọ, trường hợp này Tiểu Tiểu cũng có thể đi, như vậy, anh cũng đem Tiểu Tiểu theo đi, nó nói hôm nay muốn đi ra ngoài chơi.”
Hoắc Tùy Thành nghĩ nghĩ, cự tuyệt, “Lần sau đi.”
Nhưng Hoắc Tiểu Tiểu ở phía sau cửa đã nghe lén được.
Được lắm, bị cô tóm được.
Có thể đi ra ngoài chơi lại không mang theo cô.
Khẳng định là ghét bỏ cô bé nhỏ, mang theo rất phiền toái.
Hoắc Tiểu Tiểu vẻ mặt khó chịu liền muốn đẩy cửa ra chất vấn ba cô, có nơi để đi chơi thì vì sao không mang theo cô đi ra ngoài chơi!
Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu cứ như vậy đẩy cửa ra, ba cô không mang theo cô thì vẫn sẽ không mang theo cô.
Không được, cô nghĩ ra biện pháp khác.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân.
Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng chạy xuống lầu, thấy xe vẫn đang mở cửa ghế phụ, thừa dịp lúc không có người chú ý, lặng lẽ chui vào ghế phụ.
Cô chỉ là một đứa trẻ, ngồi ở ghế phụ chỗ để chân vẫn còn dư dả, vì không để tài xế và ba phát hiện, cô còn đặt ở trên ghế phụ một cái công văn màu đen cuốn quấn quanh mình để không ai nhìn thấy.
Như vậy trong xe ánh đèn lờ mờ, sẽ phát hiện không được cô!
Cô thật là một thiên tài!
Hoắc Tiểu Tiểu mừng thầm, sau đó nghe được tiếng cửa xe ghế sau bị kéo ra, ngay sau đó cửa xe đóng lại, trên ghế điều khiển Tiểu Võ lái xe chậm rãi ra khỏi Hoắc công quán.
Chiếc xe ở trên đường lớn vững vàng đi trước.
“Qua hai ngày nữa cậu tìm mấy nhà nhà trẻ, tư liệu và trình độ đều điều tra rõ ràng, sau đó giao cho tôi.”
“Nhà trẻ?”
Ở hàng ghế phía sau tiếng nói của Hoắc Tùy Thành truyền đến, “Lão gia tử thân thể không tốt, tôi gần đây cũng không có gì thời gian, vẫn là đưa Tiểu Tiểu đi nhà trẻ đi.”
Ở ghế phụ Hoắc Tiểu Tiểu nghe được những lời Hoắc Tùy Thành nói, trong lòng thầm kêu lên không ổn.
Xong rồi xong rồi, việc cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Tuy nói hiện tại ở Hoắc công quán rất buồn tẻ, nhưng so với đi nhà trẻ cả ngày học thì vẫn hơn.
Tưởng tượng đến tương lai cả ngày cùng một đám trẻ trâu chơi bùn, cô cả người đều cảm thấy không khỏe.
“Được, tôi sẽ mau chóng đem tư liệu tới cho ngài.”
“Ừ.”
Lúc sau lại không còn tiếng động.
Hoắc Tiểu Tiểu nghẹn khuất ngồi xổm trên ghế phụ lái chuẩn bị đi ra, di động của Hoắc Tùy Thành vang lên.
Sau khi nghe xong mày Hoắc Tùy Thành nhíu chặt,cất cao giọng, “Sao? không thấy Tiểu Tiểu? Đã tìm hết mọi nơi chưa? Như thế nào lại không thấy?”
“Tiểu Võ, quay đầu, về Hoắc công quán.”
Vừa dứt lời, Hoắc Tiểu Tiểu từ ghế phụ bò ra, quỳ gối trên ghế phụ ôm lưng ghế, dường như phải cho Hoắc Tùy Thành một bất ngờ, “Ba ba, con ở chỗ này!”
Tiểu Võ là tận mắt nhìn thấy cô từ trên ghế phụ bò ra tới, lập tức một thân mồ hôi lạnh.
Trốn ở phía dưới kia có rất nhiều nguy hiểm, một khi trên đường phanh xe một cái, vạn nhất, quả thực không dám tưởng tượng.
Hoắc Tùy Thành sắc mặt kịch biến, một tay ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu từ trên ghế phụ, nhất thời khó thở, nổi giận nói: “Hoắc Tiểu Tiểu, ai cho con trốn trên xe!”
Nói xong hắn nói vào di động: “ Chú Trần, ngài đừng có gấp, Tiểu Tiểu đang ở cùng cháu.”
Nói thêm hai câu, lúc này đầu dây bên kia mới cắt đứt điện thoại.
Bị một cỗ khí lạnh đánh úp , Hoắc Tiểu Tiểu rùng mình, đối với thái độ của ba cô trong lòng không để ý, vẫn như cũ mỉm cười lại gần, “Ba ba, ba tức giận sao?”
Hoắc Tùy Thành sắc mặt không vui, “Tiểu Võ, đi về trước.”
Đây là muốn đem cô trở về a.
Hoắc Tiểu Tiểu khẽ cắn môi.
Đáng thương không đủ thì dùng nước mắt, nước mắt không đủ thì dùng tay véo.
Nàng âm thầm véo đùi trong của mình, đau, nước mắt lập tức chảy ra.
“Ba ba ghét bỏ con sao?”
“Ai cho con trốn trên xe?”
“Con…… Con đều nghe được, gia gia bảo ba dẫn con đi, chính là…… Chính là ba ghét con, chê con là quỷ phiền toái, không mang theo con đi!”
“Ta không mang theo con đi con liền trốn trên xe? Ai dạy con? Có biết có bao nhiêu nguy hiểm không?”
Hoắc Tùy Thành cực kỳ tức giận, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu từ trên ghế phụ bò ra, nghĩ mà sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh, đến nay hô hấp vẫn còn chưa ổn định.
Căn bản không dám tưởng tượng nếu Tiểu Võ phanh lại khẩn cấp, hoặc là phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, một đứa trẻ trốn ở ghế phụ sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.
Nhìn Hoắc Tùy Thành mặt mày nghiêm khắc, Hoắc Tiểu Tiểu liền biết chính mình đại khái đã đụng đến vảy ngược của ba cô, đôi mắt liên tục chớp chớp, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
Cô ôm Hoắc Tùy Thành đem toàn nước mắt cọ vào bộ suit cao cấp của Hoắc Tùy Thành, nức nở nói: “Ba ba, thực xin lỗi, con chỉ là nghĩ…… Muốn được cùng ba ba đi ra ngoài…… Nhưng mà ba ba lại ghét con.”
Thấy Hoắc Tùy Thành vẫn thờ ơ như cũ, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi lên đùi Hoắc Tùy Thành, duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn trên mặt Hoắc Tùy Thành, “Ba ba đừng ghét con.”
Này nọ làm nũng một hồi, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình đã nổi một tầng da gà.
Làm con gái của ba thật khó nha.
Hoắc Tùy Thành cắn chặt hàm răng, khi xúc cảm mềm mại đụng tới giữa mày, lại không thể mạnh mẽ buông ra.
“Nếu con là con trai, hiện tại ba đã cho con một trận.”
Bạo lực!
Hoắc Tùy Thành thở dài, một tay ôm Hoắc Tiểu Tiểu, thấy trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, lấy khăn tay trong túi áo ra lau nước mắt cho cô.
“Con đã lâu chưa thấy ba ba, rất nhớ ba ba nha.”
“…… Quên đi, trực tiếp đi yến hội.”
Tiểu Võ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu dựa vào ngực Hoắc Tùy Thành, gò má được lau sạch như ý liền mỉm cười, sửng sốt trong chốc lát, không khỏi líu lưỡi.
“Vâng”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top