Chương 2: Không có bản lĩnh liền thành thật chịu đựng

Hứa An Nhiên tìm kiếm hướng dẫn của APP công lược, muốn tìm xem liệu có lối tắt nào cho cái loại trái này hay không.

Này vừa thấy, thật đúng là cô tìm được.

Có hai cách để cho cho cây nhanh phát triển, một là tưới nước, cách khác chính là bón phân.

Tưới nước có hai cách, một là thay đổi thời tiết trong APP, làm cho trời mưa, một loại khác là chỉ có thể mỗi ngày đi bộ nhiều thêm một chút, có thể thu từ 1-10 điểm giọt nước vào buổi sáng.

Đối với bón phân, chỉ có một dòng chữ được hiện ra trên bản hướng dẫn.

Xin lỗi tiểu chủ, với cấp độ của ngài chưa được cấp quyền hạn này đâu!

Hứa An Nhiên:......

Được rồi, vậy đầu tiên đi bộ nhiều một chút, tích lũy một ít giọt nước rồi nói sau.

Mẹ cô tự mình mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn sáng, mỗi ngày buổi sáng rời nhà so với An Nhiên còn sớm hơn, trên bàn mẹ còn chuẩn bị cho cô bánh mì sữa bò.

Đem hai miếng bánh mì nhét vào trong miệng, sau đó mới ngậm sữa bò đi tới trạm xe buýt.

Ở trong xe buýt chen lấn nhau như muốn thành những con cá mòi đóng hộp , Hứa An Nhiên lấy lợi thế về chiều cao và thể trọng, tựa như Định Hải Thần Châm* đứng ở giữa xe. Mặc cho xe đi đi dừng dừng,cô vẫn đồ sộ đứng bất động.

 *Cây gậy "Như ý Kim Cô bổng" (hay còn gọi là Định Hải Thần Châm) của Tôn Ngộ Không có thể thay đổi được kích thước, được đặt sau tai Ngộ Không, hay được dùng để đập yêu quái. Cây gậy này được Ngộ Không "cướp" từ Đông Hải Long Vương . (theo wikipedia)

Một bên theo quán tính lay động, vừa nghĩ, nếu không thì ngày mai dậy sớm một tí, đi bộ tới trường học? Không chỉ có có thể tiết kiệm một ít tiền tiêu vặt, còn có thể tích góp số lần bước đi kiếm giọt nước?

Mười lăm phút sau, xe buýt tới trường học.

Ở cổng trường hội học sinh đang kiểm tra mọi người, đồng phục cùng huy hiệu trường có chỉnh tề hay không.

Hứa An Nhiên là một đứa bé ngoan ngoãn, mỗi ngày đều thành thật mặc dựa theo nội quy của trường học, nhưng mà luôn có một số người không chấp nhận được quản giáo, cho rằng áo đồng phục phối với chiếc váy ngắn cũng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.

Ngày thường không ai kiểm tra cũng an ổn thông qua, nhưng một khi bị bắt được, vào sáng sớm sẽ bị phạt đứng trước bục cờ dưới khu dạy học đọc*.

Người lui tới đều có thể nhìn thấy, thật sự mất mặt muốn chết.

Hứa An Nhiên ném hộp sữa bò đã uống xong ở trong tay vào thùng rác ven đường, sửa sang lại một chút đồng phục bị nhăn ở trạm xe buýt, rồi mới đeo cặp sách nhỏ đi về phía cổng trường.

Ai biết Hứa An Nhiên vừa mới đi được hai bước, đã bị ai đó một phen giữ chặt.

"Xin chào, phì bà ~ buổi sáng tốt lành, huy hiệu trường của cậu có thể cho tôi mượn đeo hay không?" Một giọng nam không thân thiện ở phía sau lưng cô vang lên.

Hứa An Nhiên theo bản năng duỗi tay bưng kín huy hiệu trường ở trước ngực, mới quay đầu nhìn hắn, "Không được, cho cậu thì tớ biết làm sao bây giờ?"

Nam sinh này là bạn cùng lớp với Hứa An Nhiên, tên là Trương Thiếu Trạch, mỗi lần kiểm tra thi cử đều vững vàng chiếm vị trí xếp hạng từ dưới đếm lên, là các nỗi đau đầu cho các lão sư.

Trương Thiếu Trạch nếu biết phân rõ phải trái, thì hắn đã  không còn là Trương Thiếu Trạch.

Cậu ta nâng cằm, uy hiếp nói, "Cậu nếu không đưa cho tôi, sau này cũng đừng nghĩ sẽ an ổn đi học! Một là xấu hổ đọc vào sáng sớm, hay là mỗi ngày về sau đều mất mặt, là do cậu chọn!"

Hứa An Nhiên cau mày, cắn môi dưới, trong lòng rối rắm cực kỳ.

Hứa An Nhiên không nghĩ sẽ đưa, nhưng cũng biết Trương Thiếu Trạch chính là một cái du thủ du thực*. Nếu cậu ta thật sự muốn trêu cợt mình, cô cơ hồ có thể đoán trước sau này mình sinh hoạt sẽ có "Nhiều màu sắc" như thế nào.

*Du thủ du thực: du côn bất lương, kẻ lưu manh, đám người chơi bời lêu lổng.

Cách đó không xa có hội học sinh cùng  giáo viên trực ban đang nhìn chằm chằm, Trương Thiếu Trạch không dám động thủ đoạt lấy, liền đè thấp âm thanh, hung tợn hỏi Hứa An Nhiên, "Cậu nghĩ kỹ chưa? Bị muộn rồi, đến lúc đó cậu có khả năng sẽ bị phạt đứng cả buổi sáng!"

Hứa An Nhiên lựa chọn chịu thiệt thòi, cô không phải lần đầu tiên bị bạn học trêu cợt, cũng không phải lần đầu tiên bị phạt đứng, huy hiệu trường đổi cái an ổn sinh hoạt ở cao tam cũng không có gì sai.

Đem huy hiệu ở trước ngực gỡ xuống đưa cho cậu ta, "Cậu nhớ phải trả lại cho tớ."

Trương Thiếu Trạch cài huy hiệu lên, liền gấp không chờ nổi hướng về phía trong trường học chạy đi, "Biết biết, cậu cho là tôi vui vẻ khi muốn đồ của cậu à!"

Hứa An Nhiên ở tại chỗ mắt trợn trắng, không muốn còn cướp của cô? Có bệnh phải không?

Không mang huy hiệu trường xác định là không được vào, cũng may Hứa An Nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Đứng phát ngốc ở trước bục treo cờ, Hứa An Nhiên còn nghĩ, Trương Thiếu Trạch liệu sẽ trả lại huy hiệu trường cho cô sao?

Thực mau Hứa An Nhiên liền biết đáp án, sớm đọc xong, cô vừa mới đi vào lớp học, liền nghe được một tiếng, "Hứa An Nhiên, bắt lấy!"

Cô còn chưa có phục hồi tinh thần lại, huy hiệu trường đã bị một nam sinh khác tiếp lấy, mọi người ở phòng học ném tới ném lui, Hứa An Nhiên xem như lo lắng suông, chính là lấy không được.

Cuối cùng có một nam sinh dùng sức lực quá lớn, trực tiếp làm huy hiệu trường từ cửa sổ rơi ra ngoài.

Phòng học ở lầu bốn, ngoài cửa sổ là một mảnh lùm cây, thật đúng là không dễ tìm.

Hứa An Nhiên thực sự tức giận, đi qua một phen xách cổ áo của người nam sinh kia, trừng mắt hắn.

Hứa An Nhiên tuy rằng tương đối béo, nhưng cô cũng khá cao, cô cao đến 175 cm, so với nam sinh trước mặt chưa phát dục hoàn toàn muốn cao hơn một tí xíu.

Hơn nữa cô có ưu thế về thể trọng, chiêu thức ấy thật đúng là đem nam sinh trước mặt hù dọa.

Nam sinh tuy rằng có chút sợ, nhưng bị nhiều bạn học nhìn như vậy, cũng sợ mất mặt, ngoài mạnh trong yếu hô, "Cậu...... Cậu làm gì!"

Hứa An Nhiên vốn dĩ muốn cho hắn ta tự mình đi xuống tìm đồ, bỗng nhiên nghĩ đến đi bộ có thể đổi lấy giọt nước, lời tới bên miệng lại bị cô cấp nuốt xuống.

Cô buông lỏng ra cổ áo hắn, nói, "Về sau không cần tự tiện chạm vào đồ vật của người khác."
Nói xong xoay người đi ra khỏi lớp.

Giây tiếp theo sau khi Hứa An Nhiên ra ngoài, trong lớp lại có tiếng cười che trời lấp đất.

Ngồi ở cuối lớp có một nam sinh mang khẩu trang, nhìn trò khôi hài này, trầm mặc thu hồi tầm mắt.

Huy hiệu trường rất nhỏ, chờ Hứa An Nhiên tìm được, hơn nữa thuận lợi lấy ra, vừa vặn trên đỉnh đầu tiếng chuông báo giờ vô học vang lên.

Hứa An Nhiên vội vội vàng vàng phủi rớt đất cát dính trên quần áo, sau đó vội vàng hướng phía trên lầu chạy tới.

Bởi vì cân nặng của mình, bốn tầng lầu cô ước chừng nghỉ ngơi ba lần, chờ cô đến cửa phòng học, đã là năm phút sau.

Hứa An Nhiên lên tiếng báo cáo, lão sư lên lớp môn vật lý là Mã lão sư toàn bộ niên cấp nổi danh Diệt Tuyệt sư thái, sau khi cô vào lớp học giống như mọi học sinh khác đứng nghe giảng bài.

Hứa An Nhiên cũng không có giải thích, chủ động xin lỗi lão sư, im lặng cầm sách đi tới cuối lớp học.

Chương trình học dạy đến một nửa, các dụng cụ thí nghiệm mà Mã lão sư từ trường lấy tới để cho các bạn học thực nghiệm xuất hiện trục trặc.

Trải qua một phen kiểm tra của cô, phát hiện hẳn là hết pin.

"Có bạn học nào giúp lão sư đi lấy hai cục pin mới lại đây không?"

Nguyên bản loại sự tình này đều là đại diện môn vật lý làm, nhưng mà hai ngày trước đại diện môn vật lý chơi bóng bị trật chân, lão sư cũng không nghĩ sẽ kêu hắn đi.

Trước đây loại chuyện này Hứa An Nhiên dứt khoát cúi đầu làm người trong suốt, nhưng mà hôm nay lại không giống nhau, cô nghĩ đến việc muốn tích cóp những giọt nước.

Tích cóp giọt nước = đi bộ nhiều.

Đi bộ nhiều = hết mụn!!!

Nghĩ như vậy, Hứa An Nhiên lập tức kích động, vội vàng giơ tay lên, "Lão sư, để em đi!"

Mã lão sư  giáo viên vật lý dạy cho lớp 5 đã được hai năm, nhưng cũng không nhớ rõ nữ sinh dáng người mập mạp này, có thể thấy được Hứa An Nhiên ngày thường tồn tại có bao nhiêu mờ nhạt.

Thấy cô giơ tay, trong lòng bất mãn đối với việc học sinh này dô trễ cũng tan biến đôi chút, "Vậy làm phiền em, bạn học này, em tên gì?"

Hứa An Nhiên hai má hồng hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Không phiền, lão sư, em tên là Hứa An Nhiên."

Mã lão sư hòa ái cười cười, "Em đến văn phòng của tôi, lấy hai cục pin ở trong ngăn kéo thứ hai phía bên trái, em biết văn phòng tôi ở đâu sao?"

Hứa An Nhiên vội vàng gật đầu, "Dạ em biết."

"Đi thôi."

Văn phòng của Mã lão sư ở đối diện lầu hai, một đi một về Hứa An Nhiên mồ hôi đầy đầu, cô cảm thấy hôm nay là một ngày đi bộ so với những lần trước gộp lại đều nhiều hơn  .

Tiếp tục đi như vậy, cô hẳn là sẽ ốm xuống?

Đến lúc đó không những không có mụn, còn sẽ trở nên gầy đi!! Chúa ơi! Cô ước mơ cô mong muốn bấy lâu sắp thành hiện thực!!

Khóa cuối cùng của buổi chiều là môn thể dục, lúc trước Hứa An Nhiên ghét nhất là môn học này, nhưng mà hôm nay cô lại cực kì tích cực.

Cô vừa mới lặng lẽ nhìn thoáng qua điện thoại, hôm nay cô đã đi được 5000 bước, không biết có thể đổi được bao nhiêu giọt nước......

Môn thể dục, lão sư hỏi có bạn học nào nguyện ý đi lấy bóng chuyền, Hứa An Nhiên hổ khu chấn động, vội vàng giơ tay, "Lão sư, để em!"

Các bạn học ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên người Hứa An Nhiên, cảm thấy cô hôm nay cùng với trước kia dường như thay đổi, có chút tích cực quá mức.

Lão sư thấy người giơ tay là một bạn học nữ, cũng có chút buồn cười, bình thường loại chuyện tiêu hao thể lực như thế này các nữ sinh trốn còn không kịp, mà cô cứ cố tình giơ tay nhận lấy việc này.

Lão sư làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục hô, "Một bạn nam!"

Hứa An Nhiên lại thập phần cố chấp la lên, "Lão sư, em có thể, sức lực của em so với nam sinh còn lớn hơn!"

Vừa dứt lời, các bạn học lại cười thành một đoàn,Hứa An Nhiên lại đỏ mặt.

Lão sư thể dục cũng bị cô chọc cười, nhìn thấy cô trời sinh người cao to, cảm thấy hẳn là cô cũng lấy được, liền đáp ứng.

"Được, vậy em đi đi. Bạn học, em tên là gì? Lão sư cho em điểm."

Trong sự ghen tị hâm mộ của đám học sinh, Hứa An Nhiên vui vẻ hướng về phía lão sư cười, trên trá cô còn dán miếng băng keo cá nhân, thoạt nhìn ngu đần, "Lão sư, ta kêu Hứa An Nhiên!"

Cô hôm nay thực vui vẻ, tuy rằng đi rất nhiều, chảy không ít mồ hôi, thế nhưng từ trong nội tâm phát ra sự vui sướng.

Vì sao cổ nhân từng nói, giúp người làm niềm vui, thẳng đến hôm nay cô mới có thể tự lĩnh hội.

Điện thoại trong túi rung lên hai lần, cô cũng không để trong lòng, lúc này sẽ không có ai gửi tin nhắn cho cô, có lẽ là ba cái quảng cáo đẩy đưa.

.

Cuối cùng là một tiết tự học, lại bị chủ nhiệm lớp dùng để sắp xếp chỗ ngồi.

Tất cả đều dựa theo thành tích để xếp chỗ, hạng nhất ngồi cùng với hạng nhì, hạng ba cùng hạng bốn cũng tương tự như vậy.

Ngồi ở nơi nào, thật ra có thể tự mình chọn.

Hứa An Nhiên thành tích xếp hạng trung du, lần này cùng cô ngồi chung bàn chính là một bạn nam.

Lâm Gia Mộc nhìn thấy người ngồi cùng bàn là Hứa An Nhiên, lập tức phát ra một tiếng kêu rên.

Hứa An Nhiên chọn một vị trí để dựa tường, cô thân cao rất cao, lại béo, ngồi ở giữa tựa như một tòa núi lớn, đem những bạn học ngồi sau chắn kín mít. Thay vì để các bạn trong lớp tìm giáo viên chủ nhiệm tâm sự, không bằng tự mình chọn trước một chỗ không ngăn cản vị trí người khác.

Nếu không phải bận tâm bạn cùng bàn của cô, cô muốn một đường đi thẳng đến hàng cuối cùng.

Nhưng mà hiển nhiên bạn cùng bàn vẫn là không hài lòng, "Ngồi xa như vậy! Tôi nhìn không thấy bảng đen!"

Hứa An Nhiên một bên sửa sang lại cặp sách của mình, một bên thấp giọng nói, "Phòng học lớn như vậy, chỗ tốt cũng nhiều như vậy, cậu không muốn ngồi ở đây, tháng sau kiểm tra phải có được điểm tốt."

Lâm Gia Mộc đem cặp sách đặt thật mạnh ở trên bàn, "Làm sao? Cậu quản đến trên đầu tôi? Cùng người như cậu ngồi cùng bàn quả thực xui xẻo về đến nhà!"

Hứa An Nhiên mặc cho hắn nói như thế nào, cũng không để bụng, "Có bản lĩnh liền đi tìm lão sư đổi bạn ngồi chung, không có bản lĩnh liền thành thật chịu đựng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top