Chương 1201: Khóc rống
Tạ Giải là người đầu tiên bước ra, "Ta muốn xem cứ điểm bí mật của Đường Môn có gì khiến ta phải khóc..."
Nói tới đây, giọng hắn nghẹn lại và dứng bước, cả người trở nên cứng ngắc.
Nguyên Ân Dạ Huy đi phía sau hắn, bởi vì thấp hơn Tạ Giải nên cô không nhìn thấy phía trước. Nhưng với hiểu biết của cô về Tạ Giải, cô cảm giác được có điều không ổn. Cô vội vàng bước ra từ phía sau Tạ Giải.
Cũng đúng lúc này, Tạ Giải thét lên một tiếng thê lương, "Vũ lão sư..." Sau đó, hắn lao ra như một ngọn gió.
Áo bồng bềnh, tóc xanh lam lay động, khuôn mặt lạnh như băng, chỉ có ánh mắt đầy nhu hoà.
Hắn vẫn đợi ở chỗ này, đợi bọn họ trở về.
Khi nhìn thấy hắn, Tạ Giải không thể tin đây là sự thật. Nhưng sau đó, Tạ Giải không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa.
Như lời Nhạc Chính Vũ nói, khi Học Viện Sử Lai Khắc bị nổ, mọi người đều sợ hãi nên cảm xúc bên trong không thể thổ lộ, đầu óc trống rỗng.
Thời gian trôi qua, nhớ đến nhiều người trong Học Viện Sử Lai Khắc đã vẫn lạc trong kiếp nạn đó, ngay cả Vũ lão sư cũng không ngoại lệ, có thể tưởng tượng được nỗi đau trong lòng họ.
Mà lúc này, Tạ Giải không bao giờ nghĩ có thể nhìn thấy Vũ Trường Không ở đây, tình cảm bị đè nén không thể khống chế được nữa. Nó phun trào như núi lửa khiến Tạ Giải lao vào lòng Vũ Trường Không và khóc rất to.
Khi Tạ Giải khóc lớn, Hứa Tiểu Ngôn, Từ Lạp Trí, Nguyên Ân Dạ Huy và Diệp Tinh Lan đều sợ hãi đến ngây người.
Vũ lão sư, Vũ lão sư vẫn còn sống...
Hứa Tiểu Ngôn cũng được Vũ Trường Không dẫn ra ngoài, tình cảm sâu đậm nhất. Cô cũng hét lên rồi lao tới.
Trong nhất thời, trước cửa thang máy đều là âm thanh bi thương.
Nhạc Chính Vũ đụng Đường Vũ Lân, "Có phải chơi lớn rồi không, Lão Đại? Ngươi xem, chờ bọn họ bình tĩnh lại, có đến tìm chúng ta tính sổ không?"
"Chúng ta cái gì? Bạn gái ta không ở đây." Đường Vũ Lân ung dung nói.
"Lão Đại, ngươi thật không phúc hậu!" Nhạc Chính Vũ kêu thảm. Nhớ lại ánh mắt uy hiếp của Hứa Tiểu Ngôn, hắn rất hoảng sợ.
"Ha ha." Đường Vũ Lân không để ý đến hắn, bước nhanh.
Gặp lại sau sinh ty tử biệt, còn chuyện gì khiến người ta vu sướng hơn đây?
Ngay cả đôi mắt Vũ Trường Không cũng ẩm ướt. Có thể lần nữa nhìn thấy những đứa trẻ này, hắn thấy thật kích động, cảm xúc đã lâu không xuất hiện.
"Được rồi, mọi người hãy bình tĩnh lại." Một lúc lâu sau, Đường Vũ Lân mới an ủi đồng bạn.
Khóc lợi hại nhất là Tạ Giải. Có lẽ vì hắn là người đầu tiên nhìn thấy Vũ Trường Không nên không thể ngừng khóc.
Nhạc Chính Vũ đụng hắn, "Vừa rồi là ai nói khoác mà không biết ngượng?"
Tạ Giải quay đầu, đôi mắt đẫm lệ liếc hắn một cái, "Ta nguyện ý, ta nói khoác mà không biết ngượng. Nếu nói khoác mà không biết ngượng có thể làm Vũ lão sư sống lại, nói bao nhiêu lần ta cũng nguyện ý."
Đột nhiên, Tạ Giải dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn đứng thẳng lên, nhìn Vũ Trường Không, lại nhìn Đường Vũ Lân, "Lão Đại, ngươi không phải cố ý trêu chọc chúng ta chứ? Vũ lão sư này là người khác hoá trang sao?"
Bọn họ đều học thuật hoá trang ở Ma Quỷ Đảo, Đường Vũ Lân học tốt nhất. Nếu hoá trang cho người có thân hình giống nhau thì rất khó phân biệt.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Có thể hoá trang thành bộ dạng của Vũ lão sư, nhưng có thể bắt chước khí tức như vậy sao?"
"Không phải hoá trang, không thể hoá trang ánh mắt của Vũ lão sư." Hứa Tiểu Ngôn vừa nói vừa dùng sức vặn hông Nhạc Chính Vũ. Đôi mắt đầy nước mắt nhưng rất hưng phấn.
Giống như Vũ Trường Không là thần tượng thời niên thiếu của Đường Vũ Lân, bọn họ không phải cũng vậy sao?
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lúc này, Từ Lạp Trí không thể kìm được mà hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân mỉm cười, lúc này, những bóng người từ xa đi đến.
"Vũ Ti Đóa? Từ Du Trình? Còn có Lạc Quế Tinh, Trịnh Di Nhiên cùng Dương Niệm Hạ. Trời ạ! Các ngươi đều còn sống?" Nhìn thấy mấy người này, cảm xúc của mọi người lại bị thiêu đốt.
Mặc dù từng là đối thủ cạnh tranh, nhưng từ khi vào Nội Viện, quan hệ giữa bọn họ đã cải thiện. Dù thế nào, bọn họ đều đến từ Lớp Một ưu tú nhất.
Vũ Trường Không mỉm cười nói: "Nếu không phải chờ các ngươi về, ta đã dẫn bọn họ rời đi. Nhìn thấy các ngươi, ta cuối cùng cũng yên tâm."
Nhìn hơn mười đệ tử trước mắt, Vũ Trường Không rất lâu không có tâm trạng tốt như vậy.
Các đệ tử này tương lai hầu như là trò giỏi hơn thầy, ngoài 20 đã là Hồn Thánh. Ngay cả ở Học Viện Sử Lai Khắc, tình huống này cũng là hiếm có.
Bọn họ đều do mình bồi dưỡng ra, là một lão sư, có chuyện gì vui vẻ hơn đây?
"Các ngươi định đi đâu?" Tạ Giải tò mò hỏi.
Đường Vũ Lân liếc Tạ Giải, "Bọn họ phải đi huấn luyện quân sự, chỗ mà chúng ta từng đi."
Nghe Đường Vũ Lân nói, Sử Lai Khắc Thất Quái đều có biểu cảm quái dị, giống như các học trưởng Nội Viện khi nghe bọn họ đi huấn luyện quân sự.
Ma Quỷ Đảo! Không hề nghi ngờ, bọn họ tất nhiên phải tới nơi này. Chỗ đó đã để lại cho mọi người ấn tượng cực kỳ "sâu sắc".
"Đi thôi, đi thôi!" Nhạc Chính Vũ cười xấu xa.
Nhìn nét mặt của họ, năm người Vũ Ti Đóa nhìn nhau, Dương Niệm Hạ nói: "Huấn luyện quân sự rốt cuộc là đi chỗ nào? Sao nét mặt của các ngươi nhìn quái dị như vậy?"
Từ Lạp Trí nghiêm nghị nói: "Không có gì, đó là một nơi rất tốt. Tin tưởng chúng ta. Ngươi thấy đấy, chúng ta phát triển nhanh như vậy là vì có chỗ đó đặc huấn. Khi trở lại, có lẽ các ngươi sẽ đuổi kịp chúng ta."
Vũ Ti Đóa nhìn họ, "Dù khó khăn thế nào, chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành và trở về, mọi người cùng nhau xây dựng lại Sử Lai Khắc."
Đường Vũ Lân mỉm cười gật đầu.
Vũ Trường Không nói: "Các chủ, ngươi dẫn bọn họ đi nghỉ đi, ta cũng phải chuẩn bị dẫn nhóm Vũ Ti Đóa lên đường. Nhóm đầu tiên gồm 12 người. Bên kia không thể chứa quá nhiều người."
"Được." Đường Vũ Lân nói.
Tuy rằng hắn và Vũ Trường Không là thầy trò, nhưng bây giờ hắn là Các chủ Hải Thần Các, không thể cung kính như trước đây, dù sao, hắn đại biểu cho toàn bộ học viện và Đường Môn.
"Các chủ?"
Trừ Nhạc Chính Vũ, năm người khác của Sử Lai Khắc Thất Quái đều quay đầu nhìn Đường Vũ Lân.
Vũ Trường Không nói: "Học viện đã bắt đầu xây dựng lại, thành lập Nội Ngoại Viện. Bây giờ Vũ Lân là Các chủ Hải Thần Các. Là đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái, các ngươi đều là Trưởng lão Hải Thần Các."
Nghe những lời này, ngoài kinh ngạc, sắc mặt Sử Lai Khắc Thất Quái đều trở nên nghiêm túc.
Học viện bắt đầu xây dựng lại, người trẻ tuổi như bọn họ trở thành Trưởng lão, có thể thấy tương lai sẽ khó khăn như thế nào. Nhưng dù ra sao, bọn họ cũng phải đối mặt một cách tích cực.
Nhạc Chính Vũ cười nói: "Kinh hỉ còn chưa kết thúc. Người còn sống không chỉ có bọn họ."
Bị Hứa Tiểu Ngôn véo đau quá, Nhạc Chính Vũ không giấu giếm gì nữa.
Một giờ sau, khi Sử Lai Khắc Thất Quái được Đường Vũ Lân dẫn tới chỗ ở của bọn họ, trừ Đường Vũ Lân và Nhạc Chính Vũ, năm người còn lại đều có cảm giác như ở trong mộng.
Các học đệ học muội Ngoại Viện còn sống, các học trưởng Nội Viện cũng còn sống, ngay cả Long lão cũng còn sống.
Còn có tin tức gì tốt hơn đây?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top