Chương 2: Tùng Lâm ác chiến
Editor: Tử Y Đằng
Mày liễu Vân Khinh Tiếu khẽ nhăn lại, nghi ngờ nhìn Đỗ Du một cái, Đỗ Du lại không để ý đến Vân Khinh Tiếu, liền theo sợi cáp mảnh nhanh chóng bò lên trên.
Đỗ Du làm sao có thể phạm sai lầm như vậy? Bản thân là một đặc công tiêu chuẩn, loại sai lầm như bỏ quên súng như vậy không thể nào xuất hiện trên người cô ấy mới đúng. Trong lòng mặc dù đối với hành động của Đỗ Du có chút nghi ngờ, chỉ là thời gian của các cô không nhiều lắm, Vân Khinh Tiếu liếc nhìn Đỗ Du, bỏ qua nghi ngờ trong lòng, vẫn là nghe lời của cô ấy, đi xuống trước lái xe tới đây.
Vì tránh sự chú ý, xe của các cô cũng không có dừng ở bên cạch khách sạn, mà là đậu trong một con hẻm cách khách sạn hơn mười mét.
Đỗ Du leo tới mái nhà, dừng lại tại chỗ khóa móc của Vân Khinh Tiếu, lấy ra một con dao găm tinh xảo, nhìn xuyên qua bên trong khóa móc, trong mắt lóe lên tia phức tạp.
Trong đầu hiện ra một gương mặt tuấn lãng, sáng ngời, cặp mắt hiện lên tia âm ngoan, ác độc, dao găm trong tay dùng lực đâm vào bên trong móc câu vừa dùng sức vừa dùng lực. Dao găm sắc bén chặt đứt khóa móc câu. Vân Khinh Tiếu thấy thân thể mình chợt nhẹ, cả người nhất thời nhanh chóng rơi xuống dưới. Ánh mắt nhìn chằm chằm trên mái nhà, trên kia một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó. Người từ nhỏ cùng nhau vượt qua đủ loại luyện cùng khảo nghiệm hà khắc và rồi cuối cùng đều trở thành đặc công ưu tú nhất cả nước. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng người bạn tốt nhất lại lấy mạng cô.
Ánh mắt bén nhọn Đỗ Du nhìn bóng dáng Vân Khinh Tiếu đang thắng tắp rơi xuống dưới, đôi tay nắm thật chặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiếu, mình yêu Phó Dương, nhưng có cậu ở đây, trong mắt Phó Dương vĩnh viễn cũng chỉ biết đến sự tồn tại của cậu. Tiếu, nếu muốn hận, kiếp sau tới tìm mình trả thù đi!"
Giọng nói của Đỗ Du mặc dù nhỏ, nhưng hai người bọn họ đều mang bộ đàm. Vì vậy, lời của cô ta truyền đến tai Vân Khinh Tiếu rõ ràng. Thì ra là bởi vì anh ta, bởi vì một người cô vẫn coi như anh trai, cô ta muốn giết cô.
Vân Khinh Tiếu từ từ nhắm hai mắt lại, giang hai tay ra, mặc cho thân thể rơi xuống dưới, ở ngoài tường quán rượu bóng loáng, không có bất kỳ cái gì để cô có thể bám vào. Cho nên, cô không thể nào tựcứu mình. Cứ như vậy ngã xuống, khẳng định là chết rất khó coi.
Vân Khinh Tiếu cho là cả đời của cô cứ như vậy xong rồi, tướng chết của cô nhất định là rất xấu nha. Tuy nhiên không ngờ, ở thời điểm còn cách mặt đất mười mấy thước, một nguồn lực hút cường đại, hút lấy thân thể cô vào bên trong. Cô cố gắng mở hai mắt ra, muốn xem có chuyện gì xảy ra nhưng mắt của cô lại không mở được, chỉ cảm thấy mình không ngừng rơi xuống dưới.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong khu rừng cạnh biên giới Phong Hoa quốc, sương mù dày đặc không ngừng truyền đến tiếng binh khí đụng nhau phát ra thanh âm chói tai, mười mấy tên hắc y nhân đang vây quanh ba nam nhân cả người đều là máu, đánh nhau rất kịch liệt. Trên mặt đất phủ kín xác hắc y nhân, không khó nhìn ra cuộc đánh nhau nơi này đã diễn ra rất lâu.
"Vương gia, ngài đi mau đi! Để thuộc hạ ngăn bọn họ." Ba nam tử bị mười mấy tên hắc y nhân vây quanh , hai người trong đó đã bị thương không nhẹ, một nam tử võ công mặc dù rất cao, nhưng trên người hắn cũng bị thương, mặc dù không có thương tổn nghiêm trọng, nhưng một mặt phải che chở hai người bên cạnh vừa muốn ngăn cản công kích của hắc y nhân, cho nên, muốn thoát khốn cũng không dễ dàng.
Nếu như hắn bỏ mặc hai người bên cạnh chạy thoát một mình. Dựa vào bản lĩnh của hắn, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng là phải che chở hai thuộc hạ cùng nhau đào thoát, tất nhiên sẽ không dễ dàng.
Người được gọi là vương gia chính là nam tử võ công cao cường nhất trong ba người, nghe được lời nói của thuộc hạ, hắn cũng không có bất kỳ đáp lại nào, lạnh như băng tuyết vạn năm, con ngươi đen hiện lên tia khát máu, ác độc. Thân thể thon dài xoay tròn mấy vòng, trường kiếm trong tay nhanh chóng kéo mấy thanh kiếm bén nhọn vây quanh bọn họ, lại thêm vài tên hắc y nhân ngã xuống.
Kiếm khí cắt đứt động mạch cổ tên hắc y nhân. Thời điểm té xuống đất, máu đỏ tươi giống như bùn nhão, mãnh liệt phun ra.
Kiếm khí bén nhọn, khí phách lạnh lẽo, cặp mắt lóe ra tia máu, thân thể thon dài tản mát ra hơi thở khát máu giống như Tu La địa ngục. Trên mũi kiếm, máu loãng chậm rãi nhỏ xuống mặt đất, hắc y nhân ngã xuống, hai mắt trợn tròn, bọn họ tắt thở căn bản không kịp nhắm mắt lại.
Vây quanh bọn họ, mấy tên hắc y nhân chưa bao giờ trải qua những chuyện sợ hãi như vậy, cặp mắt tràn đầy kinh hoàng. Lúc này đây bị đôi huyết mâu kia thu hút, thân thể lại không tự chủ mà run rẩy.
Ác ma, thực sự là ác ma... giờ phút này, nam nhân ở trước mắt, căn bản là ác ma trong địa ngục. Đúng vậy, chỉ có ác ma, mới có huyết mâu kia, mới có một thân thị huyết (thị huyết: khát máu), băng hàn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top