Chương 8: "Sao cậu không có mùi gì hết."

Chương 8: "Sao cậu không có mùi gì hết."

Edit: Cá chết

***

Ngón tay Alpha bị thương, Lộc Minh Trạch ăn cơm xong rồi, đối phương vẫn đang dùng cái muỗng múc khoai tây trong bát, y múc một cách gian nan, ăn hơn nửa ngày, cơm lạnh canh nguội, mà trong bát vẫn còn rất nhiều thức ăn.

Lộc Minh Trạch vừa rửa chén vừa hỏi: "Muốn tôi giúp không?"

Alpha nhìn nhìn ngón tay của mình, lại nhìn bát khoai tây nguội lạnh, gương mặt mang nét xấu hổ. Thế nhưng y vẫn gật đầu: "Nếu... Cậu không phiền."

Chàng trai này rất thức thời, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn sẽ vì tình trạng lúc đó mà thỏa hiệp, thí dụ như hiện tại y nhất định phải nhờ người khác bón cơm.

Lộc Minh Trạch lau khô nước trên tay, lấy một cái muỗng, ngồi ở bên giường múc cơm đưa tới tận miệng y.

Có lẽ để bớt lúng túng, Alpha hầu như không ngước lên nhìn hắn.

Lòng Lộc Minh Trạch như có gì đó nhẹ gãi lên, hắn không tính là một người tốt, thậm chí có thể là tên lưu manh tận trong xương, đã từng thấy bộ dạng khỏa thân của Alpha, giờ phải ngồi đối mặt với cái cơ thể nửa che nửa đậy này mà bón cơm, muốn nói hắn không có suy nghĩ gì, là vô nghĩa.

Hắn đã rất lâu không qua lại với ai, không thể yêu đương thì chí ít cũng phải tình một đêm chứ, biết đâu đây chính là cuộc gặp gỡ mà ông trời đã an bài cho hắn?

Quan trọng nhất chính là, Alpha thực sự có sức hấp dẫn, toàn thân 360 độ không góc chết toả mùi hormone, Lộc Minh Trạch suýt nghi ngờ bản thân có khi lại có thể phản ứng với pheromone của y cũng nên.

Hắn bên này đút cơm nhưng đầu óc cứ đi dạo trên mây, Alpha đợi thật lâu không được muỗng tiếp theo, ngẩng đầu nhìn, Lộc Minh Trạch đang ngẩn người.

Y không biết Lộc Minh Trạch đang ngó chừng cái gì mà ngẩn người, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở: "Lộc?"

"...Hay là anh trước tiên mặc quần áo vào đã?"

Lộc Minh Trạch nắm tay để trên miệng ho khan một tiếng: "Tôi chỉ lo lắng, anh để vậy không thấy lạnh sao?"

Alpha ngẩn người, sau đó khẽ cười một tiếng: "Được, cám ơn cậu."

Lộc Minh Trạch không hiểu sao cảm thấy được nụ cười của y có thâm ý khác, cũng như y biết tại sao mình thất thần, nhưng cố ý không nói ra. Lộc Minh Trạch đi đến tủ quần áo của mình lấy ra một bộ, luôn cảm thấy không đơn giản nha, bát tự của hắn nhẹ như vậy, đè cũng không đè nổi đâu.

Lộc Minh Trạch ném quần áo cho Alpha, nhân cơ hội liếc trộm vài lần, hơi không cam lòng, trông mà thèm, quan tâm đè hay không đè được làm gì, làm trước rồi nói sau.

Không biết có phải Alpha đã nhận ra ánh mắt của Lộc Minh Trạch không, hay chỉ là vô tình, ánh mắt của y vừa quét tới, Lộc Minh Trạch vội vàng nói: "Anh mặc quần áo của tôi có hơi nhỏ."

"Không, rất vừa."

Lộc Minh Trạch cười cười: "Cái này vốn rất rộng, trên người anh còn có vết thương, mới xức thuốc, quần áo dính vào không tốt." Hắn đặc biệt tìm bộ có thể làm đồ ngủ, kết quả mặc lên người y lại vừa khít.

Lộc Minh Trạch thầm thở dài, người ở đây không biết ăn cái gì mà lớn, trong số những người dân bản địa, ở tinh cầu Snow ngoại trừ không phát triển đầy đủ do thiếu dinh dưỡng lâu dài, người nào người nấy cao nhồng. Hắn từng đến trường quân đội nên cũng biết đôi chút, chiều cao một mét tám của Lộc Minh Trạch ở đây chỉ tính là mức trung bình, ngay cả William cùng hắn học trường quân đội, cũng cao hơn hắn một tí.

Alpha không đứng lên, Lộc Minh Trạch không nhìn ra y cao chừng nào, nhưng chỉ cần nhìn cặp chân to dài kia là biết ngay không hề thấp rồi.

Alpha sau khi mặc quần áo đã không dụ người như khi nãy nữa, chỉ là hiệu quả hơi... Thôi có chút ít còn hơn không. Cái này không thể trách Lộc Minh Trạch đói khát được, hắn đâu phải trai tân chưa từng ăn mặn, thử đặt miếng thịt trước mặt một con sói đói, ngay cả khi miếng thịt bị bọc lại bằng giấy, con sói kia chẳng lẽ lại không xé tờ giấy ra?

Lúc Lộc Minh Trạch đút cơm cho Alpha phải đưa lại thật gần, càng tới gần hắn lại càng cảm thấy có thứ dục vọng không thể kiềm chế được, tầm mắt của hắn không nhịn được lại hướng về gương mặt của Alpha, hình dáng đôi môi đẹp đẽ ngậm lấy đồ ăn, dáng vẻ lúc y nuốt thức ăn hầu kết trượt lên xuống... Rơi vào mắt Lộc Minh Trạch đầy cám dỗ. Trong đầu hắn không ngừng lóe lên một vài hình ảnh, cơ thể cũng phản ứng theo. Lúc Lộc Minh Trạch nhận ra xấu hổ muốn chết, không chỉ xấu hổ mà còn cảm thấy muốn sụp đổ, hắn sao lại không nhớ bản thân hạ lưu như vậy chứ?!

Mẹ nó...

Lộc Minh Trạch nhất thời không quan sát, tay vẩy một ít nước hầm khoai ra ngoài. Hắn bỏ bát muỗng xuống, rướn người qua Alpha lấy khăn giấy ở đầu giường, đột nhiên nghe đối phương nói: "Sao cậu không có mùi gì hết?"

Lộc Minh Trạch hơi mở to hai mắt, đôi môi Alpha cách lỗ tai hắn rất gần, nhưng cũng không phải là y tự dựa vào, mà là do động tác lấy khăn giấy của Lộc Minh Trạch nên nói một câu như vậy thôi, Lộc Minh Trạch lui ra sau, Alpha dựa vào đầu giường mỉm cười, như thể câu nói kia không phải y nói.

Lộc Minh Trạch tránh chạm mắt với Alpha, cầm bát đũa đứng dậy đi tới bồn rửa: "Mới tắm xong thì làm gì có mùi chứ. Anh cũng thật là lợi hại đấy, bị thuốc thối bôi đầy người mà vẫn ngửi được mùi trên cơ thể người khác?"

Lộc Minh Trạch tuy không quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của Alpha dính chặt sau lưng mình, hắn thậm chí cảm giác được đối phương vô tình cố ý quét qua quét lại nửa người dưới của mình. Hắn thật ra có chút cáu giận, chuyện không có pheromone vốn là tử huyệt của hắn, lại bị một chàng trai mới gặp chưa bao lâu phát hiện ra, thiệt mất hứng.

Theo chú Wood nói, người bình thường cho dù không ở thời kỳ phát tình cũng sẽ tỏa ra mùi pheromone thoang thoảng, như nước hoa mùi nhẹ nhất, phải cách rất gần, người bên cạnh mới có thể ngửi được. Với khoảng cách lúc nãy, Alpha lại cố ý ngửi mùi trên người hắn, lẽ ra có thể thấy được mới đúng.

Nghĩ tới đây Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy nghi ngờ, cái tên này, khi không lại đi chú ý tới mùi cơ thể hắn làm gì?

"Tôi chỉ là tò mò, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu một điều, tiêu trừ hoàn toàn mùi bằng thuốc ức chế gây tổn thương rất lớn cho cơ thể, đừng dùng nữa."

Lộc Minh Trạch không thèm quay đầu lại, chỉ hàm hồ hừ một tiếng. Alpha tưởng hắn không coi việc ấy là to tát, liền tiếp tục nói: "Nó sẽ phá hư tuyến sinh dục của cậu, dẫn đến tê liệt hệ thần kinh."

Lộc Minh Trạch không nhịn cười được, quay đầu lại: "Trông anh có vẻ rất hiểu nhỉ?"

Bên trong đôi mắt xám của Alpha tỏa ra ánh sáng dịu dàng: "Mấy năm gần đây có không ít truyền thông đã đưa tin về trường hợp này, nạn nhân đều là những omega quý giá, chính phủ liên bang vô cùng coi trọng vụ này, vì ngăn chặn các hiện tượng ấy, thuốc ức chế giá rẻ đã bị cưỡng chế ngừng sản xuất."

"Nói nãy giờ ý anh là muốn nói tôi chỉ xài đồ giá rẻ thôi?"

Lộc Minh Trạch cúi đầu tiếp tục rửa chén: "Anh cũng thấy đấy, tinh cầu Snow nghèo đến như vậy, đương nhiên không thể sử dụng thuốc ức chế đắt tiền được, có để dùng cũng không tệ rồi."

Chỉ là hắn nói xong liền hối hận, bởi vì như vậy chính là tự thừa nhận bản thân có sử dụng thuốc ức chế, cũng tự thừa nhận mình là...

"Nói vậy, cậu là omega?"

Động tác rửa chén của Lộc Minh Trạch khựng lại, rồi đưa chén bát về phía vòi nước vẩy thật mạnh mấy cái, lại lấy thêm vải bông lau khô ráo: "Chớ nói lung tung nha, nói mấy câu như vậy là phải có căn cứ, coi chừng tôi tố cáo anh tội phỉ báng."

Hắn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt Alpha càng dính chặt trên người hắn, đến mức cả người không dễ chịu, Lộc Minh Trạch cầm chén đũa xếp vào trong tủ, lẩm bẩm: "Ngài ơi... Tôi cũng muốn làm omega lắm chứ bộ, nhưng anh đã gặp qua omega nào như tôi chưa hả."

Kỳ thực hắn rất tò mò với thứ pheromone này, luôn muốn biết rốt cuộc là có mùi gì, nhưng vì ở đây pheromone có liên quan đến tình dục, nên Lộc Minh Trạch thực sự không tiện hỏi thẳng. Vẫn là cái ngày Mary phân giới tính, hai cô chú Wood luống cuống tay chân bảo hắn phải tránh đi xa, Lộc Minh Trạch mới rõ một chuyện, hóa ra pheromone có thể truyền từ trong nhà ra tới khu đất trồng rau.

Tính tình Mary hướng ngoại, mỗi lần đi cùng hắn thường không biết giữ mồm giữ miệng, cô gái nhỏ biết Lộc Minh Trạch tò mò về pheromone, liền tuồn hết chuyện về mùi pheromone của mọi người trong nhà ra: "Ba là mùi khoai nướng, mẹ thì ngọt hơn chút, mùi như bánh bí ngô nướng của mẹ vậy, mùi của em cũng thơm, nhưng không phải mùi thơm ngọt của đồ ăn, trước giờ em chưa từng ngửi qua mùi ấy, cảm giác khá giống mùi lá khoai tây."

Thảm thực vật ở tinh cầu Snow thưa thớt, theo suy đoán của Lộc Minh Trạch, mùi của cô bé này có thể là mùi của loại hoa cỏ nào đó mà nhỏ chưa từng tiếp xúc ...

"Mùi của pheromone và mùi bình thường khác nhau chỗ nào?"

"Khác nhau?"

Lộc Minh Trạch nhìn trời suy nghĩ hồi lâu: "Ý là, anh đang so sánh, trong tình huống không nhìn thấy, em làm sao phân biệt được sát vách là một bàn bánh bí ngô hay là mẹ em?"

Giọng điệu Mary tràn ngập khinh bỉ: "Có cần em nhờ mẹ thử xem luôn không!"

"..."

Lộc Minh Trạch liền thay đổi câu khác hợp lý hơn: "Vậy thì, nếu như hai người, giả như đều là mùi khoai lang nướng, mà một người là alpha một người là omega, làm sao em đoán ra."

Mary lúc này hiểu được một chút: "Đến bây giờ em còn chưa gặp qua tình huống nào như vậy, trên đời rất khó tìm ra hai người có mùi giống nhau... Huống chi là alpha và omega. Nhưng mùi của pheromone và mùi đồ ăn bình thường vẫn có sự khác nhau nhất định, ừm... Em không biết phải nói sao, giống như anh ăn một miếng bánh bí ngô, phải nuốt xuống mới có thể biết được nó là bánh bí ngô, phải dùng cả mũi lẫn lưỡi để phân biệt. Pheromone cũng giống vậy, để đoán đó có phải là pheromone không, là pheromone của alpha hay là pheromone của omega, không chỉ đơn giản là dùng mũi, mà còn cần dùng đến... Ừm... Cảm giác."

Mary lộ ra biểu tình vi diệu: "Em không thể nói rõ được, loại khả năng tự nhiên này em làm sao giải thích cho anh Lộc được... Nói chung chỉ cần ngửi là biết ngay có phải pheromone không, không thể là thứ gì khác!"

...Sao hắn không có loại thiên phú như thế chứ.

Lộc Minh Trạch tỏ vẻ đã hiểu, dù sao Mary cũng còn quá nhỏ, lại chưa từng đọc sách, có thể hình dung như vậy đã rất tốt. Cũng từ ngày đó hắn mới biết, pheromone không phải dựa vào xức nước hoa hay nhét một cây thì là trên người là được, nó cũng sẽ không bị mùi mồ hôi hoặc là mùi sữa tắm át đi, chỉ cần ngửi là biết ngay.

... Hắn đã làm chuyện ngu xuẩn như thế đấy, vậy thì sao! Ai mà không có lúc ngu ngốc!

Lộc Minh Trạch vì muốn có pheromone mà làm đủ mọi cách, chuyện ngu xuẩn đâu chỉ mới làm lần đầu, thế nhưng kết quả cực kì làm người ta thất vọng, hắn cứ như một con kiến lọt vào tổ ong, những kẻ xung quanh đều dùng phương thức đặc thù để giao lưu với nhau, hắn chỉ có thể đứng nhìn, như bị cô lập vậy.

"Cậu thật sự không giống omega..."

Suy nghĩ của Lộc Minh Trạch bị Alpha cắt ngang, hắn quay lại, nghiêng người dựa lưng vào bàn nấu ăn nhìn về phía đối phương, người kia hơi thả tay: "Theo như tôi được biết, cho tới giờ thế giới này còn chưa sản xuất ra loại thuốc ức chế nào có thể giúp omega vẫn giữ bình tĩnh trong phạm vi công kích pheromone của alpha."

Lộc Minh Trạch không khỏi nhướn mày: "Nói vậy anh là một alpha? Và giờ thì anh đang công kích tôi?"

Alpha dùng hắn đôi mắt xám nhìn Lộc Minh Trạch đầy chân thành: "Tôi lại thích gọi là luận bàn hơn."

Lộc Minh Trạch biết mình tình trạng của cơ thể không giấu được bao lâu, đối phương chỉ cần toả ra pheromone để thăm dò, hắn sẽ không làm gì được.

"Có qua có lại mới gọi là luận bàn, nếu không phải xem anh là bệnh nhân, giờ tôi đã dùng nắm đấm luận bàn với anh một chút rồi."

Alpha hiển nhiên đã chạm tới giới hạn của Lộc Minh Trạch, dường như hoàn toàn không cảm thấy hắn đang tức giận: "Thế nhưng cậu không thể là alpha, alpha có thể nhận ra tính uy hiếp mạnh mẽ của pheromone ở alpha khác, sẽ chiến đấu theo bản năng, cậu không có..."

Lộc Minh Trạch lập tức phô bày nắm đấm của mình: "Anh mù hả? Ông đây bây giờ có thể vào trạng thái chiến đấu cho anh mấy cú đấy."

Tầm mắt của y rơi lên nắm đấm của Lộc Minh Trạch, rồi nhẹ nhàng trượt xuống chỗ lại căng phồng giữa hai chân, Alpha nghĩ, có sinh ra phản ứng, vậy chắc là một beta... Vậy thì hợp ý của hắn, ở chung với beta vẫn thuận tiện hơn.

Lộc Minh Trạch nhận ra tầm mắt của hắn, chút lúng túng mới xua tan giờ đã trở lại, hắn không thể làm gì khác hơn là giả bộ, khinh khỉnh hừ một tiếng rút khăn lông xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc đi qua Alpha, đối phương dùng âm điệu thật thấp khó nghe thấy nói: "Vậy phản ứng bản năng của cậu không sai."

Không biết là tán thưởng "bản năng" chiến đấu của hắn hay gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top