Chương 27: Sao lúc trước chia tay?
Auston vừa nghe âm thanh ở cửa liền dừng ăn, trừ đôi môi bị ớt cay đến mức sưng đỏ, dáng vẻ của y trông không khác ngày thường chút nào. Auston theo thói quen vắt chéo chân, hai tay đan lại, nhẹ nhàng khoác lên đầu gối.
Eric vừa vào nhà liền thấy cảnh tượng này, một giống đực khí chất tao nhã ngồi bên bàn cơm khoan thai nhìn cậu. Ánh mắt đối phương chẳng hề sắc bén, cũng như khí chất phong thanh nguyệt lãng của y, sẽ khiến người ta không khỏi cảm thấy thân cận, nhưng vừa có một cảm giác uy nghiêm kỳ quái khiến người khác không thể tới gần.
Lúc này y như một chủ nhân ngồi đó, rõ ràng đã đến đây rất nhiều lần, Eric lại đột nhiên có cảm giác bản thân không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cậu nhận ra nguy cơ, cho dù không ngửi thấy pheromone của đối phương, cậu cũng có thể kết luận: Đây là một alpha ưu tú. Có lẽ những động vật nhỏ là những sinh vật nhạy cảm với nguy hiểm nhất, Eric thậm chí không dám ngồi xuống trước mặt Auston.
Lộc Minh Trạch trấn an Thượng Tá xong, tạm thời xích nó ở cửa, từ ngoài phòng tiến vào thì phát hiện cảnh tượng như vậy, cảm thấy buồn cười, liền nói: "Eric, cậu ngồi đi, đứng làm gì. Chúng tôi vừa lúc đang ăn lẩu, cậu có muốn ăn cùng không?"
Auston nghe vậy chợt chuyển mắt sang Lộc Minh Trạch, nhìn hắn rồi mỉm cười nói: "Đúng vậy, cùng ăn đi."
Eric sợ rụt cả vai: "Không... Không cần, em tới là muốn nói với anh một chút về chuyện hợp thu lương thực ngày mốt, bởi vì thức ăn cho năm nay của mọi người tiêu hao khá nhanh, Manggis nói muốn thu lương thực sớm, em đặc biệt đến thông báo anh đến lúc đó đừng quên lên thuyền."
Lộc Minh Trạch nghe vậy nhíu mày lại: "Là tự Manggis quyết định sao?"
"Em không biết, gã nói là mọi người bàn bạc rồi mới quyết định, nhưng em không tham gia cuộc thảo luận đó."
Lộc Minh Trạch không khỏi gãi đầu: "Gì đây, sớm hơn các năm trước những nửa tháng... Tôi còn chưa chuẩn bị đây."
Eric không nhịn được cứ liếc về phía Auston, nhưng cậu phát hiện đối phương không có ý mở miệng, liền hơi bình tĩnh lại. Cậu nghe Lộc Minh Trạch nói vậy thì có chút hiểu lầm, do dự hỏi: "Tiền của anh không đủ dùng sao? Chỗ em còn có một ít, muốn em cho anh mượn không?"
Lộc Minh Trạch cười cười: "Không cần, chuyện tiền nong tôi đã sớm giải quyết, mốt tôi và mọi người cùng đi. Vẫn là thời gian cũ?"
Eric gật gật đầu: "Vậy em đi trước."
"Cậu đâu cần phải vội vã như vậy?"
Lộc Minh Trạch nói rồi mới kịp phản ứng, hắn thấy Eric bất đắc dĩ nhìn hắn, liền gãi sau gáy: "Được rồi, vậy tôi đưa cậu ra, Thượng Tá còn ở bên ngoài."
Bọn họ vốn là người yêu cũ của nhau, sau khi chia tay thì không còn qua lại nữa. Huống chi Eric hiện tại đã có gia đình, con cái cũng sinh rồi, bọn họ lại từng có quãng thời gian dài qua lại với nhau, xác thực dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Những lời đồn đãi trên đời này, dẫu là vô căn cứ vẫn có thể lan truyền khí thế ngất trời, sao chịu được mảy may khiêu khích.
Lộc Minh Trạch tiễn người đi rồi trở về, phát hiện Auston vẫn vân đạm phong khinh ăn lẩu, hắn ngồi đối diện y, cũng cầm đũa. Auston vẫn chưa quen dùng đũa, nhưng ăn lẩu dùng nĩa lại chẳng tiện, cho nên y ăn rất chậm, trụng một miếng sách bò trong nước lèo vài phút đồng hồ, rồi mới vớt lên.
Lộc Minh Trạch không nhịn được nhắc nhở y: "Anh ăn như vậy chả khác nào bỏ một đống dây thun vào miệng nhai, sách bò để nóng năm giây là được rồi."
Auston ừ một tiếng, đột nhiên thả đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng: "Hợp thu lương thực là cái gì?"
Lộc Minh Trạch vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa thổi phù phù hơi nóng: "Tôi vốn là định ăn cơm xong rồi nói cho anh, anh muốn nghe ngay bây giờ?"
Auston nhìn hắn, cười đầy dịu dàng: "Cậu ăn no rôì hãy nói."
Lộc Minh Trạch nhồi vào miệng một miếng thịt lợn, bụng nghĩ, bố dùng cái vẻ mặt này nhìn con, con không nuốt trôi được đâu. Hắn bất đắc dĩ tắt lửa nồi lẩu, gác lại đôi đũa trong tay: "Tôi vẫn nên nói cho anh trước đi."
"Rửa tai lắng nghe."
"Ồ, dùng thành ngữ trôi chảy ghê nha, tôi phải biểu dương anh."
Auston lặng thinh, y cảm thấy nếu tiếp lời, Lộc Minh Trạch có thể nhây với y cả đêm.
"Anh cũng thấy đó, điều kiện tự nhiên ở sao Snow rất kém, nơi này rất khó trồng lương thực... Ừm, anh biết cái gì gọi là lương thực ha, anh xem, từ sau khi anh tới, chúng ta vẫn luôn ăn khoai tây và khoai lang, những loại thực phẩm thay thế, lúa mì, lúa nước, thậm chí cả cây yến mạch cũng không có cách nào trồng trọt ở đây với quy mô lớn, điều này sẽ dẫn đến việc...chúng tôi quanh năm không thể ăn thứ mình muốn. Thế nhưng hàng năm Nam thành đều sẽ có một vụ hợp thu lương thực quy mô lớn, mỗi nhà sẽ cử một hoặc hai thanh, tráng niên khỏe mạnh, mọi người cùng nhau đi lậu đến các tinh cầu khác thu mua."
Lộc Minh Trạch nói, đoạn chép miệng một cái: "Vẫn là một hoạt động nhóm quy mô lớn đây."
Auston là một thính giả tốt, Lộc Minh Trạch nói xong y mới hỏi: "Như vậy, Manggis là ai? Có vẻ các cậu đều nghe theo gã? Gã là thũ lĩnh ở đây à?"
Lộc Minh Trạch khó chịu chậc lưỡi: "Một gã bảo thủ ngu ngốc, trước đây hẳn gã đã đi qua mấy tinh cầu khác, luôn cho rằng mình rất trâu bò, cái nhìn rộng, là thủ lĩnh Nam thành. Cơ mà thân thủ gã không tệ, đưa ra quyết sách không phạm sai lầm lớn, nên chúng tôi tiện đường nghe theo."
"Cậu có vẻ rất bất mãn với gã?"
Lộc Minh Trạch nhặt lại miếng thịt đã rơi khỏi đĩa rồi nhét vào miệng, nhồm nhoàm nói: "Ừm... Nói thế nào nhỉ, chắc vẫn còn."
Auston không định buông tha hắn: "Bất mãn, tại sao không tự mình làm thủ lĩnh?"
Lộc Minh Trạch bặp bặp miệng: "Mệt."
"..."
Auston lúng túng một chút, sau đó hỏi: "Có vẻ gã và cậu có khúc mắc."
"Nói về khúc mắc thì...cũng không hẳn, nhưng giữa chúng tôi quả thật có chút khập khiễng."
Lộc Minh Trạch buông tay: "Trong buổi họp thảo luận thu lương thực lần nào đó, mọi người muốn đề cử một người chịu trách nhiệm liên lạc với tất cả, Manggis tự tiến cử, nhưng gã có vẻ thường dễ đắc tội với người ta, có rất nhiều người phản đối, sau đó đã có người đề nghị bỏ phiếu ẩn danh. Tôi đây, rất không may đã đánh bại Manggis bằng một phiếu bầu, lúc đó tình cảnh lúng túng vô cùng, tôi lại lười quan tâm những chuyện hư hỏng kia, có mấy con lợn nuôi ở sân sau còn không quản được, nào có rảnh rỗi để ý người khác, liền nhường vị trí lại."
Auston nhịn không được phì cười: "Cậu như vậy ngược lại còn lúng túng hơn."
"Tôi ngu như vậy chắc?"
Lộc Minh Trạch nguýt một cái: "Lúc đó là thế này, tôi nói với mọi người, tôi đã tự cho mình một phiếu, cần phải bị vô hiệu hóa, sau đó vị trí này liền dành cho Manggis."
Auston khẽ ừ một tiếng: "Cậu nói dối cẩu thả quá, nếu như cậu muốn làm thủ lĩnh, sao có thể tự khai ra việc mình tự bầu phiếu cho bản thân."
"Vâng vâng vâng, là ngài cao minh, tôi là một người thành thật, không biết nói dối."
Hương thơm của nồi lẩu phảng phất, khiến con sâu đói trong bụng Lộc Minh Trạch lại ngoi lên, bật lửa lần nữa, hắn đến chỗ tủ âm tường lấy một bình rượu, thêm hai cái ly, rót cho mỗi người một ly.
"Làm một ly."
Auston cầm ly rượu cụng nhẹ với hắn, uống một hơi cạn sạch.
Lộc Minh Trạch uống hết một ly, trầm ngâm chốc lát, rồi hắn chợt hỏi: "Nếu chuyện này đặt ở bản thân anh, anh sẽ làm gì?"
Auston nhếch môi: "Tôi căn bản sẽ không nhường vị trí thủ lĩnh đi."
"..."
"Hoặc là nói, tôi không tốt bụng như cậu, càng sẽ không cân nhắc đối phương có xấu hổ hay không, à... Nếu như là kình địch, tôi có thể sử dụng vài thủ đoạn nhỏ ép gã xuống."
Lộc Minh Trạch không nói gì, nhìn Auston, người nọ mỉm cười, hoàn toàn không cảm thấy bản thân sai chỗ nào: "Gây thù rất đáng sợ, đặc biệt đối phương là một tên kình địch, cậu còn cho gã nắm quyền... À, hình dung thế nào nhỉ, không hề ý thức nguy hiểm."
Y hỏi: "Dùng thành ngữ quê hương cậu là gì?"
Lộc Minh Trạch không nói nửa ngày: "Đả xà bất tử, tất vi kỳ thương." Cùng lúc đó, hắn nghĩ, người như Auston, trước đây rốt cuộc làm cái gì, tính tới tính lui, lại cảm thấy mệt, uổng công y có thể sống đến bây giờ.
Lộc Minh Trạch nói rồi thở dài, liền tốt bụng giải thích: "Nghĩa đen là đánh rắn mà không chết, một ngày nào đó ngài sẽ bị nó cắn trả, bởi vì rắn có tâm lý trả thù."
Auston hơi cúi đầu lặp đi lặp lại, bỗng nở nụ cười xán lạn với Lộc Minh Trạch: "A Trạch, tôi thực sự càng ngày càng hiếu kỳ với quê hương của cậu đấy."
"Dừng! Ngài tuyệt đối đừng hiếu kỳ, tôi cũng sẽ không dẫn ngài đi đâu."
Trái đất... Hắn còn muốn trở về đây này.
Auston ừ một tiếng không rõ ý, Lộc Minh Trạch chợt nhớ ra: "Lại nói ngày mốt bọn tôi sẽ đi, anh muốn ở nhà, hay là theo tôi?"
"Đương nhiên là đi cùng cậu rồi."
Lộc Minh Trạch lấy đũa gắp nhanh miếng sách bò trụng vào nước lèo: "Hở? Mấy năm qua đều là Thượng Tá ở nhà trông cửa, tôi vốn muốn năm nay dẫn nó ra ngoài thăm thú cơ... Nhưng tôi phải sớm nói cho anh hay, đi lậu đến các tinh cầu khác là một chuyện rất nguy hiểm, nếu như anh không sợ bỗng dưng không hiểu sao mà chết, thì cứ theo."
"Sẽ chết?"
"Á!"
Lộc Minh Trạch bị miệng thịt nóng đến thè lưỡi, hắn nhanh chóng nhai nhai rồi nuốt xuống, gật đầu nói: "Dĩ nhiên! Mấy năm gần đây người chết ít đi hẳn, tính ra, năm kia đã chết hai người, năm ngoái chết một, chúng tôi tranh thủ năm nay, trở về không người chết."
Auston không nhịn được mà nở nụ cười, cười rồi lại cảm thấy không có gì hay để cười, họ là một đám người vì sinh tồn, thậm chí vì đồ ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh đổi mạng sống, đây là một bi kịch, không đáng để cười.
"Không sao, tôi cảm thấy tôi có thể liều một phen, tranh thủ sống sót trở về."
Lộc Minh Trạch cười liếc y: "Vậy tôi cũng tranh thủ."
Rượu quá ba tuần, hai người trò chuyện hăng say, Auston lần này cũng không ngừng đũa, y cầm chai rượu rót một ly " Lộc Minh Trạch: "Thế, người mới vừa tới là ai, tôi thấy cậu ta và cậu có vẻ quan hệ không tệ, còn cho cậu vay tiền, sao lại từ chối?"
Có lẽ là tán gẫu lâu nên gì cũng lòi ra, có lẽ là do uống chút rượu, Lộc Minh Trạch mất đi tính cảnh giác nên có, hắn không còn phòng bị với mấy câu hỏi của Auston: "Cậu ta ấy à... Uầy, giữa chúng ta là một loại quan hệ cần tránh hiềm nghi, cậu ta là bạn trai cũ của tôi."
"........."
Lộc Minh Trạch kỳ quái nhìn Auston đối diện đột nhiên trở nên trầm mặc: "Làm sao?"
"Cậu...có rất nhiều bạn trai cũ."
Lộc Minh Trạch tức giận gõ bàn: "Anh cho là tôi muốn à! Ai bảo bọn họ bắt cá hai tay chứ!"
Auston cười khổ nói: "Được được được, vậy cậu nói, chuyện gì đã xảy ra, cậu ta không phải alpha."
Lộc Minh Trạch ừ một tiếng: "Cậu ta là beta, nhưng không phải vì beta ảnh hưởng ít với pheromone nên tôi mới đi cùng với cậu ta, Eric...rất đáng thương, cậu ta không có người thân, sống một mình, cậu ta và Manggis là hàng xóm, thằng khốn kia bắt nạt cậu ta, có mấy lần bị tôi bắt gặp, tôi liền tiện tay giúp tí, sau đó nhóc ấy liền bám sát tôi. Có lẽ tôi đồng cảm với cậu ta hơn là thích."
Nhưng đồng cảm cũng coi như là một kiểu thích đi?
Auston khẽ nhấp một ngụm rượu, con mắt xám lặng nhìn Lộc Minh Trạch: "Vậy, tại sao hai người chia tay?"
Lộc Minh Trạch không vội vã nói chuyện, cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, ngón tay miết miết phía trên, hắn sâu sắc thở dài: "Tại sao chia tay à, tôi mẹ nó cũng muốn biết đây, trước kia rốt cuộc tại sao chúng tôi chia tay..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top