Chương 121: Cháu khuyên nhủ nó

Edit: Kean

Như lời Lữ Lương nói nếu có thể nằm trong top 3 giải thiếu niên dương cầm cả nước vào sang năm, tiếp theo liền có cơ hội đi tham gia giải dương cầm quốc tế ICPC, tần suất Hạ Dư Huy luyện tập dương cầm rõ ràng so trước kia nhiều hơn một chút.

Bất quá, cũng chỉ là nhiều hơn một ít mà thôi, trên cơ bản Hạ Dư Huy vẫn dành nhiều thời gian ở cùng Cao Chí Bác.

Mẹ Hạ đôi khi nhìn hai anh em thân mật như vậy đều lạ, đều nói 2 anh em từ nhỏ đến lớn đều thân mật, không lạ sao.

Đương nhiên, câu trả lời trong lòng mà cô yên lặng dò hỏi chính là hình ảnh Cao Chí Bác đem Hạ Dư Huy ôm hung hăng hôn một cái.

Mẹ Cao đỡ trán, xoay người rời đi. Hiện tại thế giới của người trẻ tuổi, cô không hiểu.

Hôm nay trong nhà tới một người làm khách mà ai cũng không nghĩ tới, là mẹ Hà Đại Tráng .

Cô đứng ở ngoài cửa, xấu hổ cười "Cao phu nhân khoẻ, ngại quá, xin lỗi đã quấy rầy."

Mẹ Cao ngây người ba bốn giây mới phản ứng lại đây, lập tức mời người vào phòng.

Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy cũng không nghĩ mẹ sẽ tới, trong lòng càng thêm kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Bất quá ngoài miệng vẫn là lễ phép chào hỏi "Chào dì Hà."

Mẹ Hà gật đầu, nhìn về phía Hạ Dư Huy, cảm xúc và phức tạp trong mắt nói không nên lời.

Mẹ Cao mời người ngồi xuống sô pha, vội vàng đi pha trà.

"Ngại quá, không biết ngươi muốn tới, liền tùy tiện pha, đừng ghét bỏ."

Mẹ Hà cười lắc đầu "Là ta quấy rầy, còn thỉnh Cao phu nhân đừng trách móc."

"Không có, không có."Mẹ  Cao cười, pha cho mẹ Hạ ly trà nói "Việc của Dương Dương lần trước chúng tôi còn chưa tới nhà cảm ơn, không nghĩ tới Hà phu nhân lại tới trước, thật là ngại quá, nhà chúng ta trong khoảng thời gian này cũng bận quá, vẫn luôn không có thời gian, còn hi vọng ngài đừng trách móc."

Lần trước Hà Đại Tráng vì sự tình của Hạ Dư Huy mà ở bệnh viện,hai nhà Cao Hạ vẫn nhớ trong lòng, vốn muốn tới nhà nói lời cảm ơn, nhưng Hà gia không muốn cùng bọn họ có liên quan, tìm lý do cự tuyệt. Cho nên hiện tại hai người nhà gặp mặt, kỳ thật ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.

Mẹ Hà cũng nhớ tới việc lần trước từ chối nhà họ tới tham, có chút xấu hổ cười "Ngại quá, ngày đó nhà chúng tôi thật sự có việc nhỏ, có chỗ đắc tội, còn muốn thông cảm nhiều hơn."

Mẹ Cao cười nói "Nào có nào có."

" Chúng tôi cũng xem thi đấu, Dương Dương, chúc mừng con."

"Cảm ơn." Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm mẹ Hà, rất không hiểu cô vì cái gì mà tới nhà bọn họ.

"Hà phu nhân ngài hôm nay tới, là......"

Mẹ Hà khóe miệng cứng đờ, cầm lấy nước trà uống một ngụm, nhìn mẹ Cao nói "Ta tới là muốn nhờ Dương Dương giúp một chút."

Hạ Dư Huy vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía mẹ Hà, không nghe lần đó chứ, tìm mình hỗ trợ? Cô không phải ước gì mình tránh con cô càng xa càng tốt sao?

Biểu tình Hạ Dư Huy không hề có che giấu, mẹ Hà có chút xấu hổ.

Mẹ Cao cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là hỏi "Không biết hỗ trợ cái gì?"

Mẹ Hà che giấu xấu hổ khụ một tiếng, biểu tình có chút đau lòng nói "Đại Tráng nhà takhông biết vì cái gì, từ khi ra viện liền bắt đầu trốn học. Thời điểm ban đầu chỉ là một vài lần, nhưng hiện tại, nó cư nhiên ngay cả trường học cũng không đi, cả ngày giống như quậy với nhau cùng mấy bọn côn đồ. Ta cùng bà nội nó không có cách nào, không nỡ đánh, mắng lại càng không. Tính ba nó nôn nóng, biết rồi liền đánh nó. Ngày hôm qua hai cha con ở trong nhà cãi nhau một trận, ba nó liền đem nó nhốt lại, đến bây giờ đứa nhỏ này còn không chịu nhận sai."

Mẹ Hà nói nói liền khóc lên, nhìn mẹ Cao nói "Đại Tráng nhà ta trước kia không như vậy, tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng trước nay chưa làm cái gì khiến ta cảm thấy sợ hãi, nó rốt cuộc là làm sao vậy. Vì cái gì sẽ biến thành như vậy."

Mẹ Cao cũng có chút kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới, lần trước nhìn thấy Hà Đại Tráng cô còn hỏi qua vấn đề này. Nói cho mẹ Hà "ngày đó Dương Dương thi đấu, Đại Tráng còn chạy tới nhà, ta còn hỏi tại sao còn học kì 1 nhưng lại chạy tới nhà Hạ Dư Huy chúc mừng. Nó nói là bởi vì hắn buổi sáng người không thoải mái, xin giáo viên nghỉ, thực sự là trốn học sao? Nhưng ta không phát hiện nó cùng trước kia có gì thay đổi, vẫn là một đứa trẻ khá tốt. Có phải hay không có cái gì hiểu lầm?"

Mẹ Hà lắc đầu "Ta đi trường học tự mình xác nhận qua, hơn nữa nó cũng thừa nhận, sẽ không giả."

Mẹ Cao thở dài "đứa nhỏ Đại Tráng này, tại sao lại như vậy."

Mẹ Hà chảy nước mắt lắc đầu, nhìn về phía Hạ Dư Huy nói "Dương Dương, dì biết con là đứa trẻ tốt, dì cầu xin con, giúp dì được không? Con và nó ngày thường ở bên nhau, nó khẳng định cũng nghe con nói. Con giúp dì khuyên nhủ hắn, coi như là......Xem như thời điểm Đại Tráng thấy con bị bắt cóc, cũng giúp ít nhiều, cứu nó được không?"

Hạ Dư Huy nhíu nhíu mày, ừ một tiếng "Được."

Đối với lời mẹ nói, hắn có chút không dám tưởng tượng, Hà Đại Tráng thật sự biến thành lời nói như trong miệng mẹ Hà như vậy sao?

Cao Chí Bác cũng nhíu mày, hỏi "Hắn hiện tại ở nơi nào?"

Mẹ Hà nói "Trong nhà, còn bị ba nhốt lại."

Cao Chí Bác vỗ tay Hạ Dư Huy hướng mẹ Hà nói "Dì Hà cứ từ từ, cháu cùng Dương Dương thay quần áo liền xuống."

Mẹ Hà vội vàng gật đầu "Cảm ơn."

Cao Chí Bác cười, nắm tay Hạ Dư Huy đi lên lầu.

Mẹ Cao ngồi ở bên người mẹ Hà, an ủi cô.

Hạ Dư Huy vẫn luôn là mày, mặc quần áo rồi hỏi "Anh, Hà Đại Tráng thật sự sẽ làm như vậy sao?"

Cao Chí Bác không trả lời "Chúng ta đi nhìn trước nhìn xem." Hắn cảm thấy, Hà Đại Tráng không theo lẽ thường, rất có khả năng sẽ làm như vậy.

Hạ Dư Huy ừ một tiếng, đi theo Cao Chí Bác đi xuống lầu.

Bà nội Cao đi sang nhà bà Trương, cùng mẹ Cao mụ mụ chào hỏi, liền cùng đi theo mẹ Hà.

Hạ Dư Huy ở trong lòng ngực Cao Chí Bác nhắm chặt con mắt, hiện tại miễn cưỡng có thể ngồi vào trong xe, nhưng nội tâm vẫn sợ hãi không tiếp thu được.

Mẹ Hà lo lắng hỏi "Có phải say xe hay không ? Có muốn mở cửa sổ không?"

Cao Chí Bác nói "Không cần, em ấy chỉ là sợ lạnh. Vừa đến mùa đông, liền đặc biệt sợ lạnh."

Mẹ Hà nói " Dì đem điều hoà mở to một chút."

Cao Chí Bác gật đầu nói tốt.

Mẹ Cao ở một bên lo lắng nhìn, Cao Chí Bác ngẩng đầu lắc lắc nhìn mẹ, ý nói không có việc gì.

Mẹ Hà nhìn Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy, có chút hâm mộ nói "Anh em hai đứa cảm tình thật tốt."

Mẹ Cao cười nói "Đúng vậy, thật tốt."

Mẹ Hà có chút cô đơn nói "Kỳ thật trước kia Đại Tráng cũng có em trai, so với nó nhỏ hơn ba tuổi. Gọi là Khang Khang. Nhưng không quá năm tuổi liền rời đi. Trước kia Đại Tráng cũng là một người anh rất đau lòng em trai."

Mẹ Cao cùng Cao Chí Bác vẻ mặt kinh ngạc.

Mẹ Hà cười cười, có chút hoài niệm lại thương cảm nói "Lúc Khang Khang sinh ra, bác sĩ liền nói cho chúng ta biết nó có bệnh tim bẩm sinh, sống không quá năm tuổi. Nhưng là chúng ta vẫn ôm kì vọng rất lớn chăm sóc nó , trị liệu cho nó... Chúng ta kỳ vọng ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy, phải lấy đi sinh mạng của một đứa trẻ, nhưng lúc sau, vẫn là trơ mắt nhìn ông trời mang đứa trẻ ấy đi.

Khả năng nó vốn dĩ cùng nhà chúng tôi không có duyên. Khang Khang từ hạ sinh không được hưởng thụ quá nhiều về thế giới này, nơi đến nhiều nhất cũng chính là bệnh viện. Đây cũng là chỗ chúng tôi tiếc nuối nhất.

Trước kia Đại Tráng tính cách rất tốt, nó rất thương Khang Khang. Nhưng thân thể Khang Khang vẫn luông không tốt, cơ hội để hai đứa nó ở chung cũng không dài, lúc sau Khang Khang lại rời đi. Có thể là sợ hãi Đại Tráng lại rời đi. Đối với nó nuông chiều, càng là hận không thể đem đồ tốt nhất trên thế giới này đều cho nó. Sau lại phát hiện thời điểm quá mức cưng chiều, Đại Tráng đã trở nên ích kỷ hiếu thắng.

Chúng tôi liền an ủi chính mình nói, chỉ cần tốt, ích kỷ một chút không có gì. Là nam, ai không hiếu thắng, bắt nạt người khác, so với bị người khác bắt nạt tốt hơn.

Chính là chúng tôi phóng túng như vậy cùng lừa mình dối người, Đại Tráng hiện tại mới biến thành cái dạng này. Nhưng chúng ta lại không có biện pháp thay đổi nó, chúng tôi...... Thật là không xứng làm cha mẹ."

Mẹ Cao an ủi nói "Hiện tại phát hiện còn kịp, Đại Tráng hiện tại vẫn còn nhỏ , rất nhiều chuyện đều không hiểu, yêu cầu mọi người kiên nhẫn dẫn đường. Không cần lo lắng, ta cảm thấy Đại Tráng là đứa nhỏ tốt, nó sẽ khá lên."

Mẹ Hà cười cười "Chỉ hy vọng như thế đi. Chúng tôi trước nay đều không cầu Đại Tráng có bao nhiêu thành tựu lớn, chỉ hy vọng nó có thể khỏe mạnh, bình an, vui vẻ cả đời này là được. Cho nên từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thể làm hắn vui vẻ, chúng tôi đều tận lực thỏa mãn, vì chính là muốn nó đối thế giới này không lưu lại tiếc nuối gì. Chính là đứa nhỏ này...... Như thế nào liền không hiểu tâm của chúng tôi đâu"

——

Xe không bao lâu liền chạy đến Hà gia, bà nội Hà nhìnbọn họ tới, kích động đến nước mắt chảy.

Vào cửa liền nghe được trong phòng truyền ra tới âm thanh đôm đốp đôm đốp. Âm thanh Hà Đại Tráng từ trong phòng truyền ra tới "Thả ta đi ra ngoài!"

Ba Hà ở một bên xanh cả mặt rống "Nằm mơ! Khi nào nhận sai, khi đó mới ra!"

"Ta không có sai! Dựa vào cái gì muốn nhận sai!"

"Ngươi còn không có sai! Ngươi tin hay không lão tử đánh chết ngươi!"

"Ngươi tới a! Tới đánh chết ta a!"

Ba Hà tức giận đến mức liền phải đi mở cửa, Mẹ Hà vội vàng ngăn nói "Đứa nhỏ đều bị ngươi đánh thành cái dạng gì, ngươi còn muốn làm gì a!"

Bà nội Hà cũng ở một bên khóc lóc bắt lấy ta ba Hà tay "Ngươi muốn đánh liền đánh ta đi, đừng đánh Tráng Tráng, lại đánh tiếp nếu có chuyện, thì bà già này, cũng liền không sống"

Ba Hà rống giận "Mẹ! Các ngươi liền biết ngănta! Như thế nào không đi khuyên nhủ bảo bối của các ngươi, cháu trai bảo bối! Ngươi nhìn xem các ngươi đều đem hắn chiều thành bộ dáng gì! Lão tử hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn hắn! Các ngươi tránh ra!"

"Ngươi một hai phải đem con đánh chết ngươi mới vui vẻ sao! Khang Khang đã rời đi, ngươi chẳng lẽ còn muốn Đại Tráng cũng rời đi sao!"

Mẹ Hà rống to lập tức chọc đến chỗ đau của ba Hà chỗ đau, hắn ngừng tay, không hé răng.

Mẹ Hà khóc lóc nói "Ngươi ngày thường liền biết một không hài lòng liền đánh con, ngươi có hỏi qua cảm nhận của con không? Mỗi ngày trừ bỏ việc ở công ty, trở về có cho con một cái vẻ mặt tốt không? Nhiều năm như vậy, ngươi cùng con qua mấy cái sinh nhật? Ngươi biết Đại Tráng thích nhất cái gì không? Ngươi biết Đại Tráng dị ứng cái gì sao? Ngươi biết nó mỗi bữa ăn mấy chén cơm không? Ngươi chỉ biết lấy tiền qua loa cho nó, không thuận tâm ngươi liền đánh nó. Hôm nay đứa nhỏ có thể như vậy, ngươi chẳng lẽ không có sai sao!"

Ba Hà há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là chưa nói cái gì, xoay người đi đến một bên hút thuốc.

Mẹ Hà nhìn mẹ Cao, lau khô đôi mắt miễn cưỡng xả ra một cái cười "Ngại quá, để mọi người cười rồi."

Mẹ Cao lắc đầu.

Bà nội Cao bắt lấy tay Hạ Dư Huy nói "Cháu ngoan, con đi khuyên nhủ nó."

Hạ Dư Huy ừ một tiếng.

Cao Chí Bác nhìn cửa phòng đóng chặt, đôi mắt híp lại nói "Có thể đem cửa mở ra không?"

Mẹ Cao lập tức gật đầu, đi tới chỗ ba Cao ba ba cầm chìa khóa, sau đó mở cửa.

Hà Đại Tráng vừa nghe tiếng mở cửa, lập tức liền hướng ra bên ngoài, nhưng mới vừa vọt tới cạnh cửa, đã bị người một chân đá bay trở về. Theo âm thanh vật rơi xuống đất, đồng thời vang lên tiếng thét chói tai của mẹ cùng bà nội Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top