Chương 118: Ngoài dự liệu
Edit: Kean
Cuối cùng, kết quả đứng thứ nhất dường như không hề do dự dừng ở trên đầu Hạ Dư Huy. Mà người kia cũng khiến cho không ít lần cao trào nhỏ, vì vậy mà được đến đứng thứ hai.
Lúc MC đọc tên Hạ Dương Huy, Cao Chí Bác nhìn đôi mắt kia cười cong người, trong lòng càng thêm ôn nhu.
Hắn biết, bảo bối của hắn là tốt nhất.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, như là khẳng định danh hiệu đệ nhất của Hạ Dư Huy là hoàn toàn xứng đáng.
Mẹ Cao và mọi người ở dưới hoan hô, kích động vô cùng.
Hồng Đồng Đồng cũng cao hứng đến kêu lên, giống như người đoạt giải là cô vậy.
Cao Chí Bác đứng ở dưới khán đài, hết sức chăm chú nhìn chăm chăm vào Hạ Dư Huy đang đứng ở trên sân khấu cầm cúp. Trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu. Hạ Dư Huy quay đầu nhìn Cao Chí Bác, khóe miệng cong cong. Nhìn Cao Chí Bác trong mắt sắp làm hắn chết đuối trong vẻ ôn nhu đó, cảm xúc trong lòng nảy lên chóp mũi, có xúc động muốn khóc.
Hắn nghĩ nói, anh, mau nhìn, em cũng có thể đứng nhất.
Người MC muốn Hạ Dư Huy nói một ít cảm nghĩ khi đoạt giải, Hạ Dư Huy cầm microphone chỉ nói một câu cho khán giả dưới khán đài, nói câu cảm ơn.
Sau đó liền không có. Làm hiện trường có chút xấu hổ.
Người MC lập tức lấy microphone hoà giải, trêu đùa Hạ Dư Huy đã vui đến lời nói cũng không nói ra được.
Nhưng mà cô cũng không biết, ở về sau trên sân khấu Hạ Dư Huy cũng là như thế. Mặc dù là được đạt được giải nhất giải thưởng dương cầm tối cao toàn thế giới ICPC, hắn như cũ chỉ nói với khán giả nói một tiếng cảm ơn, cũng không có gì khác.
Mà chính là bởi vì Hạ Dư Huy ' cao ngạo ' như vậy cũng làm cho hắn về sau bớt đi không ít phiền toái.
Đối với Hạ Dư Huy đơn giản, người đoạt giải nhì nói vài lời phải phong phú, đem ít xấu hổ vừa rồi hóa giải không ít.
Khi phát biểu cảm nghĩ đoạt xong, chính là phân đoạn cuối cùng.
Hạ Dư Huy đi đến trước giá dương cầm, đem cúp đặt ở mặt trên giá, ngồi xuống, toàn hiện trường an tĩnh lại.
Khúc nhạc dạo mới vang lên, dưới khán đài không ít người lộ vẻ mặt kinh ngạc. Trước trận thi đấu thứ ba, Hạ Dư Huy chọn khúc đều là phổ thông, không quá kinh điển, thậm chí còn có khúc đầu là không ai biết.
Mà ca khúc giờ phút này, lại là một ca khúc đứng đầu trứ danh thế giới ' Cuồng Tưởng '. Ca khúc này cho dù là nổi tiếng nhất thế giới, nhưng từ đầu khi cuộc thi bắt đầu đến kết thúc đều không có người đàn qua. Là bởi vì rất khó có người có thể đem nó hoàn mỹ đàn tấu.
Đầu ca khúc phức tạp đến không tưởng tượng được, nếu đàn đầu khúc hơi mắc lỗi một chút, ca khúc liền hỏng toàn bộ.
Không nghĩ tới Hạ Dư Huy sẽ lựa chọn biểu diễn sau đoạt giải, dùng ca khúc này đáp tạ người xem. Làm không ít người có chút khiếp sợ, bởi vì giống nhau tới kinh người, nếu Hạ Dư Huy thật sự có thể hoàn mỹ diễn tấu ra ca khúc này, thì hắn hẳn là vừa rồi diễn tấu ở vòng tranh đoạt thắng bại cuối cùng, mà không phải hiện tại.
Một ca khúc bắt đầu từ nhu hòa đến cảm mãnh liệt dâng trào, càng lên càng cao tựa như tâm mọi người cũng bị lôi kéo cao, sau đó thật mạnh rơi xuống, lặp đi lặp lại, không biết mỏi mệt.
Rõ ràng chính là một khúc làm nhân tâm mênh mông lên xuống, Hạ Dư Huy vẻ mặt phong thái điềm tĩnh lại ngồi ở trước dương cầm. Giống như đem khán giả kéo vào tình cảm mãnh liệt đang dâng trào trong thế giới không phải hắn.
Sau mười mấy phút, khúc ' Cuồng Tưởng ' mới kết thúc, mà mọi người tựa như mới bị hắn kéo về hiện thực.
Toàn hiện trường như lặng im đi vài giây, thẳng đến khi Hạ Dư Huy đứng ở sân khấu cúi chào xong, mọi người mới phục hồi lại tinh thần, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, âm thanh trầm trồ khen ngợi sắp bật tung nóc nhà.
Thậm chí có giám khảo hiện vẻ mặt kích động đứng lên nhìn Hạ Dư Huy, mắt đỏ bừng.
Những điều này Hạ Dư Huy đều không thèm để ý, hắn chỉ chào mọi người một lúc, liền xuống sân khấu.
Cao Chí Bác đứng nhìn ở ngoài cửa , Hạ Dư Huy hưng phấn chạy tới nhảy ở trên người hắn, vùi vào cổ hắn, nhỏ giọng kêu "Anh......"
Cao Chí Bác ôm người, khóe miệng cong lên vuốt tóc của Hạ Dư Huy, ôn nhu nói "Anh biết mà, bảo bối nhà ta là giỏi nhất. Anh vì em mà kiêu ngạo."
Hạ Dư Huy ngẩng đầu, nhìn Cao Chí Bác, vẻ mặt kiêu ngạo cùng hưng phấn, hốc mắt có chút hồng.
Cao Chí Bác hôn lên hốc mắt đỏ của Hạ Dư Huy, ôn nhu nói "Ngoan, bảo bối đẹp như vậy, khóc lên liền xấu."
Hạ Dư Huy cắn một cái lên vai Cao Chí Bác, chậm rãi nói "Anh mới xấu."
Cao Chí Bác ha hả cười ra tiếng, hôn hắn một cái "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, bên ngoài còn có rất nhiều người chờ, đợi lát nữa bị người khác nhìn em có một mặt làm nũng như vậy. Ngày mai lên báo chí nói không chừng có khả năng sẽ viết lên: Một quán quân thiếu niên dương cầm K thị, xuống sân khấu tránh ở trong lòng ngực anh làm nũng khóc rống, thì ra, hoàng tử dương cầm lại là trẻ con."
Hạ Dư Huy tức giận lại cắn một ngụm ở vai Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác cười ha ha, sờ đầu Hạ DưHuy nói "Được, chúng ta đi ra ngoài."
Hạ Dư Huy hừ một tiếng, buông tha cắn vai Cao Chí Bác, để hắn nắm tay đi ra ngoài.
Bên ngoài đã có rất nhiều người đang chờ, nhìn thấy Hạ Dư Huy ra lập tức ào ào xông lên.
Không biết có bao nhiêu microphone hướng đến bên miệng Hạ Dư Huy, hỏi đủ loại kiểu câu hỏi, hoàn toàn không nghĩ tới, Hạ Dư Huy chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mới 13 tuổi, lần đầu tiên tham gia thi đấu, đã bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, sợ tới mức đem Cao Chí Bác bám chặt đến gắt gao.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy bảo hộ ở trong ngực, trên mặt từ đầu đến cuối đều lễ phép cười, tựa như đã sớm quen thuộc với trường hợp này. Những khí thế quanh thân dần dần bức những phóng viên này xa ra chút.
Hắn nói "Ngại quá các vị, em trai ta nhát gan, lần đầu tiên tham gia thi đấu, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, các ngươi đừng dọa hắn được không?"
Các phóng viên nhìn Cao Chí Bác, rõ ràng là một đứa trẻ, khóe miệng cười cũng thực rất lễ phép .Thậm chí nói lưu loát, đều cho người ta cảm thấy một bộ mặt cảnh đẹp ý vui. Nhưng tổng cảm giác, có khí áp vô hình như vậy đè nặng bọn họ, làm cho bọn họ không có bước lên phía trước, nhân tiện thu hồi microphone sắp chọc đến mặt bọn họ .
Mẹ Cao cùng hiệu trưởng và mọi người cũng chạy theo lại đây, hiệu trưởng lập tức đem các vị phóng viên chắn trước mặt mình, vừa bắt đầu trả lời những vấn đề các phóng viên đưa .
Cao Chí Bác nhân cơ hội đem Hạ Dư Huy chạy nhanh ra bên ngoài, ba Hạ cùng ba Cao lập tức đứng bên người bọn họ, hộ tống bọn họ. Mẹ Cao cùng bà nội Cao đứng ở phía trước bọn họ, vì bọn họ mở đường.
Hồng Đồng Đồng cũng đi theo phía sau bọn họ xem náo nhiệt, vừa đi một bên vừa đẩy những người muốn đi lên ra, nói "Tránh ra tránh ra"
——
Thật vất vả đi ra đến bên ngoài, lại bị ban tổ chức đuổi kịp ngăn lại.
"Ngại quá, có thể chậm trễ mọi người một ít thời gian được không?"
Cao Chí Bác cùng ba Hạ còn có ba Cao nhìn thoáng qua lẫn nhau, gật đầu đáp ứng.
Ban tổ chức lập tức mang theo bọn họ tới phòng nghỉ.
Hồng Đồng Đồng thật ra rất biết điều, viết phương thức liên hệ của chính mình, liền rời đi.
Cao Chí Bác nhìn bóng dáng Hồng Đồng Đồng, cảm thấy người cô cũng không tệ lắm, đem số điện thoại cô viết trên tờ giữ lại.
Những giám khảo vừa rồi đều ở đây, có một người già nhìn Hạ Dư Huy lập tức đứng lên bắt lấy tay hắn, thẳng thừng nói "Thiên tài, thiên tài."
Cao Chí Bác nhíu mày, không dấu vết đem tay Hạ Dư Huy từ tay người nọ lôi ra, cười nói "Ngại quá, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn lại được không?"
Người nọ lập tức gật đầu, liên tục nói được. Đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác cảm thấy hắn có phải hay không sẽ tùy tiện nhào lên.
Lúc ngồi xuống, khả năng người nọ cũng cảm thấy chính mình vừa rồi có chút thất lễ, cười nói "Vừa rồi ngại quá, là ta quá kích động. Ta là hội trưởng hiệp hội dương cầm K thị, Lữ Lương."
Ba Hạ cười cùng Lữ Lương nắm tay "Chào ngài Lữ hội trưởng, ta là ba Hạ Dư Huy, Hạ Thịnh Cường."
Lữ Lương nắm tay ba Hạ, kích động nói "Chào chào, con trai ngươi thật sự là quá xuất sắc. Không nghĩ tới kiếp này của ta còn có thể nhìn thấy đứa trẻ có thiên phú như thế, ta chết cũng không uổng"
Ba Hạ cười, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn "Lữ hội trưởng nói đùa, con ta cùng quá so với đứa trẻ khác thiên phú nhiều hơn chút mà thôi, không tính là thiên tài."
Lữ Lương liên tục lắc đầu "Không không không, Hạ tiên sinh ngươi không hiểu dương cầm, đương nhiên không biết thiên phú của con ngươi cao bao nhiêu."
"Lữ hội trưởng chê cười, ta xác thật không hiểu dương cầm."
"Ta không phải muốn cười ngươi, ta chỉ là muốn cho ngươi biết, con của ngươi ưu tú cỡ nào."
"Ha hả, Lữ hội trưởng, chúng ta chậm rãi ngồi xuống nói chuyện đi."
Lữ Lương đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy, giống như sợ hắn chạy.
"Hạ Dư Huy, em học dương cầm đã bao lâu?"
Hạ Dư Huy nhìn mắt Lữ Lương nói "Cỡ Bảy tám năm."
Lữ Lương vẻ mặt hưng phấn "Bảy tám năm, bảy tám năm, quả nhiên là thiên tài."
Hạ Dư Huy ghé vào lòng ngực Cao Chí Bác ngồi, không hé răng.
Ba Hạ cười "Con ta có hơi sợ người lạ, Lữ hội trưởng đừng khách khí."
Lữ Lương liên tục lắc đầu "Sẽ không, sẽ không."
Hai người lại nói một ít, Lữ Lương mới nói "Ta tin các ngươi cũng biết, lần này thi dương cầm là vì sang năm đi thành phố B từ ZF tổ chức cuộc thi dương cầm dành cho thiếu niên trên toàn quốc."
Ba Hạ ừ một tiếng "Hiệu trưởng đã nói cho chúng ta."
Lữ Lương tiếp tục nói "Nhưng bọn họ cũng không biết, từ ZF lần này tổ chức thi đấu dương cầm cho thiếu niên lấy 3 người, sẽ đại diện Z quốc đi tham gia cuộc thi dương cầm toàn cầu ICPC ở H quốc 5 năm tổ chức một lần."
Hạ Dư Huy sửng sốt, tham gia ICPC? Đó là cảnh giới tối cao của dương cầm, cuộc thi đấu nổi tiếng nhất, cũng là giải thưởng dành cho giới dương cầm tối cao nhất. Rất có lực hấp dẫn.
Mà Cao Chí Bác lại có chút ngoài dự liệu, ở đời trước Hạ Dư Huy kỳ thật cũng tham gia ICPC cũng được được khen, nhưng...... Lại không phải đứng nhất. Hơn nữa cũng không phải tuổi hiện tại, mà lúc hắn 25 tuổi, cũng chính là ở ICPC cầm giải thưởng, tương lai đúng là thời điểm huy hoàng nhất, vì chính mình mà chịu tội. Gặp kết cục như vậy...... Cao Chí Bác cúi đầu, không làm người khác nhìn ra biểu tình thù hận của mình lúc này.
Hạ Dư Huy cảm giác được người ngồi bên cạnh khác thường, quay đầu qua xem, Cao Chí Bác cúi đầu thấy không rõ vẻ mặt của Hạ Dư Huy, nhưng Hạ Dư Huy lại cảm nhận được Cao Chí Bác cả người đầy vẻ sợ hãi, bắt lấy tay hắn, có chút lo lắng nhẹ giọng nói "Anh."
Cao Chí Bác nghe được âm thanh của Hạ Dư Huy, hít thở sâu mấy hơi, hiện tại hắn đã đem tất cả mọi thứ làm lại, một đời này của hắn sẽ không làm Hạ Dư Huy chịu bất kì tổn thương nào. Thù đời trước, việc Quách Nghĩa làm với Hạ Dư Huy, hắn đều sẽ trả cho bọn họ gấp bội.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top