Chương 117

Edit: Kean

Đến rồi.

Đây là lần đầu tiên bảo bối nhà hắn xuất hiện.

Hạ Dư Huy thời điểm đi lên sân khấu, trước tiên cũng không có cúi đầu chào ban giám khảo, mà là tìm bóng dáng của Cao Chí Bác, khi nhìn thấy hăn đứng ở một góc rồi mới nhẹ nhàng chào các ban giám khảo, đi đến đàn dương cầm trước mặt ngồi xuống.

Mà ở nơi Cao Chí Bác đứng, vừa vặn ở dưới góc của đàn dương cầm, Hạ Dư Huy ngồi ở trước mặt dương cầm, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn, vừa rồi tim đập nhanh đã bình tĩnh trở lại. Người chung quanh cùng vật đều hoá không khí, trong mắt dư lại cũng chỉ có Cao Chí Bác. Ngón tay nhẹ nhàng đàn trên chiếc dương cầm, nháy mắt, tiếng đàn vang lên.

Cao Chí Bác mỉm cười chuyên tâm nhìn người đánh đàn bên tai ngoài ra thì không nghe được bất kì âm thanh gì. Thấy không, bảo bối của hắn hiện tại đang chậm rãi phát ra ánh sáng, làm người người không rời mắt được.

Ba phút đối với giám khảo mà nói, nghe có vẻ rất dài, nhưng hiện tại, bọn họ lại cảm thấy vì cái gì mà trở nên ngắn như thế ?

Lúc tiếng đàn kết thúc, bọn họ lại cảm thấy xúc động lại muốn nghe thêm lần nữa. Đã hoàn toàn không cách nào hình dung tâm tình giờ phút này.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, này chẳng qua chỉ là một đoạn diễn tấu ngắn mà đã có thể đem nó phát huy đến cực hạn như thế, như vậy nếu có thể đàn một ca khúc hoàn chỉnh thì sẽ là một điều tuyệt vời như thế nào.

Lúc sau Hạ Dư Huy xuống sân khấu, Cao Chí Bác cũng đã đứng ở cửa hậu trường chờ, Hạ Dư Huy cao hứng chạy tới ôm lấy Cao Chí Bác "Anh !"

Cao Chí Bác lập tức ôm hôn môi rồi tới trán Hạ Dư Huy "Bảo bối giỏi quá!"

Hạ Dư Huy cười, lúc nghe được dưới khán đài vỗ tay, Hạ Dư Huy rất vui, cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra. Hạ Dư Huy nghĩ, anh mau nhìn, em cũng có thể đứng ở trên sân khấu, được nhiều người khẳng định, cảm giác được ngàn vạn người chú ý cùng vỗ tay.

Trở lại chỗ ngồi của chính mình, không chỉ có ba Hạ và mẹ Cao, ngay cả Hồng Đồng Đồng và người nhà của cô đều vì Hạ Dư Huy mà hưng phấn. Vẻ mặt của hiệu trưởng cũng hưng phấn, nhìn Hạ Dư Huy nói "Tiếp tục nỗ lực, có hi vọng đứng nhất."

Hồng Đồng Đồng kích động nói "Hạ Dư Huy, ngươi thật là quá tuyệt vời! Ta trước nay không có nghe qua, có ai có thể đem Sao Trời Chi Mộng diễn tấu xuất sắc như thế."

Hạ Dư Huy cười nói "Cảm ơn, thật ra ngươi cũng không tệ ."

Nét mặt Hồng Đồng Đồng lộ rõ kinh ngạc, nguyên nhân chính là vì cô ở trong trường học nghe không ít lời đồn về Hạ Dư Huy, cho nên cô cũng biết, Hạ Dư Huy là trước nay đều sẽ không nói dối mọi người

Giờ phút này nghe được từ trong miệng Hạ Dư Huy nói ra ' thật ra ngươi cũng không tệ ', cô vậy mà cảm thấy thực hưng phấn, như là được giáo sư khen. Vui vẻ hỏi "Thật vậy chăng? Ta đàn kém như vậy, ngươi vậy mà cảm thấy không tệ ?"

Hạ Dư Huy gật đầu "Ừ, ngươi có phong cách của chính mình, không cần dựa theo nhạc phổ mà cứng nhắc luyện tập."

Hồng Đồng Đồng vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm "Ngươi thế nhưng nghe ra vừa rồi ta đàn Khu Rừng Mộng Ảo, kỳ thật ta có bỏ thêm một ít phong cách của mình. Chỉ biến động nhỏ như vậy, ngươi thế mà nghe ra?"

Hạ Dư Huy cười gật đầu.

Hồng Đồng Đồng hưng phấn đến mức nhảy dựng lên "Hạ Dư Huy! Ngươi thật là quá trâu bò!"

Vừa rồi xuống dưới Lý Tuyết Vũ đều chỉ an ủi, nhưng không hề có nghe ra cô sửa lại một ít Khu Rừng Mộng Ảo. Mà Hạ Dư Huy lại nói, chứng minh Hạ Dư Huy thật sự nghiêm túc nghe cô đàn. Nghĩ về điều này, cô liền cảm thấy vui vẻ vì được tôn trọng.

Hạ Dư Huy cười mỉm. Hắn từ nhỏ liền đối với dương cầm một lần biểu diễn ra có thiên phú kinh người, hiện tại không cần tới giáo viên, Hạ Dư Huy đều tự mình lĩnh ngộ ra ý nghĩa của ca khúc, còn có nhìn ra ca khúc có ý vị khác. Cho nên chỉ cần có một chút thay đổi, Hạ Dư Huy đều có thể biết.

Lý Tuyết Vũ nhìn Hạ Dư Huy, trong mắt hiện lên không ít cảm xúc, nhiều nhất là ghen ghét.

Cô cười nói "Hạ Dư Huy, không nghĩ tới là ngươi đàn dương cầm có thể giỏi như vậy !"

Hạ Dư Huy cười nói cảm ơn.

"Ngươi đàn tốt như vậy, giáo viên nhất định cũng có bản lĩnh thực xuất sắc đi."

Hạ Dư Huy nhìn Lý Tuyết Vũ cười lắc đầu "Ta không có giáo viên".

Vẻ mặt Lý Tuyết Vũ hiện lên ngươi nghĩ ta ngu hả nhìn Hạ Dư Huy "Ha ha, học đệ thật thích nói giỡn."

Hạ Dư Huy nhìn Lý Tuyết Vũ, không giải thích.

Nhưng mẹ Cao ở một bên cười nói "Dương Dương nhà dì từ mười tuổi liền không muốn mời giáo viên, aizz, cũng không phải chúng ta không mời, chủ yếu là mời giáo viên đến đều không dạy được. Đều nói Dương Dương của nhà chúng ta thật sự quá thiên phú, trừ khi giáo viên dương cầm cấp thế giới dạy thì không có cách nào. Cho nên ngày thường đều là chính bản thân ở trong nhà thời điểm không có việc gì bận luyện tập, chúng ta cũng không nghe Dương Dương đàn dương cầm thế nào. Hôm nay là lần đầu tiên nghe, chúng ta là người ngoài nghề nghe không hiểu, các con đều học dương cầm, cảm thấy thế nào?"

Lý Tuyết Vũ bị mẹ Cao khoe đến vẻ mặt khó chịu, xấu hổ cười cười, nửa ngày mới nói ra một câu "Thế này thật là thiên tài."

Mẹ Cao cười cười, lười phản ứng, lôi kéo Hạ Dư Huy cao hứng cười một cái, không biết rốt cuộc là cười Hạ Dư Huy thăng cấp, hay là cười sắc mặt của Lý Tuyết Vũ vừa rồi.

Vòng thứ nhất kết thúc, Hạ Dư Huy nằm trong 20 người thăng cấp

Mà đợt thi đấu thứ hai giám khảo bóc thăm lượt, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Hạ Dư Huy là người thứ nhất biểu diễn.

Thời điểm Hạ Dư Huy lên sân khấu, dưới khán đài trong nháy mắt an tĩnh, tựa như đều an tĩnh chờ Hạ Dư Huy, chỉ vì có thể nghe được Hạ Duy Huy đàn diễn tấu mỹ diệu.

Cao Chí Bác vẫn đứng ở góc kia, lẳng lặng nhìn Hạ Dư Huy phát ra hào quang làm chói mắt hắn.

Năm phút nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Mà khi Hạ Dư Huy đàn hết một khúc kết thúc, mọi người cảm thấy thời gian hoàn toàn không đủ.

Những diễn tấu lúc sau, có mấy cái không tệ, khiến cho không ít lần cao trào nhỏ.

Mà Lý Tuyết Vũ không biết có phải bị Hạ Dư Huy kích thích hay không, thời điểm diễn tấu, vậy mà đàn sai mấy âm điệu, vì vậy mà tự nhiên cô bị đánh giá một chút.

Đợt thứ hai 20 lấy 5, cô cũng không có tư cách tham dự trong đó. Ngồi ở dưới khán đài, vẻ mặt tím tái.

Người tổ chức mời 5 người dự thi lên sân khấu, lần lượt giới thiệu tên của bọn họ cùng với trường học, còn có một chút thành tích.

Cuối cùng vào đến trận chung kết, mọi người đều lấy ra bản lĩnh của chính mình, Hạ Dư Huy bị giám khảo an bài diễn cuối cùng, nhưng thật ra không giống có áp lực.

Người thứ nhất lên sân khấu là một người thực lực không tệ, ở hai đợt biểu diễn vừa rồi cũng có không ít chú ý.

Hắn đàn chính là khúc phổ dương cầm nổi tiếng nhất thế giới. Đây là một ca khúc tình cảm mãnh liệt, có thể kích thích đến nội tâm cuồng nhiệt của mọi người, cuối cùng còn đưa ra chiêu lớn, làm giám khảo đều sôi trào lên.

Nhưng Cao Chí Bác lại chỉ là lẳng lặng nhìn, bởi vì hắn tin tưởng vô điều kiện, bảo bối nhà hắn, trước sau đều là ngôi sao chói loá nhất.

Trước bốn tuyển thủ đều lựa chọn khúc nổi tiếng thế giới, không chỉ có khó khăn lớn, hơn nữa cũng là ca khúc mà mọi người quen thuộc. Còn có hai người giống nhau, hơi có chút xấu hổ.

Mọi người liền cũng cảm thấy Hạ Dư Huy sẽ giống như bọn họ lựa chọn những ca khúc nôit tiếng thế giới. Nhưng mà hắn lại lựa chọn đàn một ca khúc không người biết, ngay cả giám khảo cũng chưa nghe qua.

Đó là một ca khúc do một nhà dương cầm người P quốc tuỳ tính diễn tấu căn bản là không nổi danh.

Nhưng Hạ Dư Huy lại rất thích nó, bởi vì mỗi lần nghe được âm thanh vang lên của ca khúc này, Hạ Dư Huy đều sẽ nghĩ đến Cao Chí Bác.

Ca khúc có chút nhẹ nhàng, nhưng cũng không mất đi điểm ôn nhu vốn có, có điểm giống người yêu nghịch ngợm ôm ngươi, ở cùng ngươi, làm nũng .Làm Hạ Dư Huy cảm thấy thực ấm áp, mà lại vui vẻ.

Một ca khúc không người biết đến, đem những ca khúc trứ danh ở mọi người trong lòng đi xuống. Thuận tiện đặt tên tác giả là Hạ Dư Huy.

Hạ Dư Huy cảm thấy, âm nhạc không để bụng người đàn có bao nhiêu nổi tiếng, mà là ca khúc này có thể hay không làm mọi người công nhận, cũng thành công làm mọi người nhớ kỹ nó.

Mà Hạ Dư Huy chính là như thế, chính là đàn một ca khúc không người biết, cũng có thể làm mọi người nghe một lần, liền triệt để nhớ kỹ nó.

Hạ Dư Huy chính là mọi người muốn có thể xem mình diễn tấu ca khúc quá tốt, hoàn toàn mang tên của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top