Chương 18
Lính gác cuồng hóa là một loại trạng thái cực đoan, thường phát sinh trong thời điểm chiến đấu hoặc là dưới tình huống lính gác nổi giận. Trong trạng thái cuồng hóa lính gác không còn lý trí, hoàn toàn bị bản năng điều khiển, hóa thân thành máy móc chiến đấu tàn khốc mà khát máu.
Hiện tại Lục Ly chính là như thế. Trước khi người xung quanh kịp phản ứng lại, hắn đã liên tục đánh ra mấy quyền, từng cú đều đánh vào khuôn mặt Lâm Tế. Bốn phía có người kêu lên, có người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người muốn ngăn Lục Ly lại. Thành viên Trầm Mặc Đoàn đang tản ra không biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt đầy đề phòng mà một lần nữa tụ lại. Biểu tình Lục Ly lãnh khốc, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc. Người ngăn trước mặt hắn đều bị hắn không chút do dự công kích. Hắn ra tay hung ác, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại bình tĩnh làm người ta sợ hãi. Có người lén nổ súng về phía hắn, bị hắn nhẹ nhàng né qua, đổi lại chính là một đòn đánh nát nghiêm trọng.
"Hắn cuồng hóa!" Người của Trầm Mặc Đoàn lúc này mới phản ứng lại, sôi nổi hô "Ngăn hắn lại!"
Mọi người cũng không biết nguyên nhân Lục Ly cuồng hóa, ngay cả Lâm Tế cũng chỉ hơi có chút suy đoán. Nhưng bởi vì thời gian Lục Ly cuồng hóa cùng địa điểm quá mức trùng hợp, Trầm Mặc Đoàn không thể không lấy giả thiết Lục Ly cuồng hóa cùng bọn họ không thoát khỏi quan hệ. Vì tránh kết quả xấu nhất, người của Trầm Mặc Đoàn ùa lên. Bọn họ ngại thân phận của Lục Ly nên không có cách nào hạ sát chiêu, chỉ có thể gửi hy vọng vào chiến thuật biển người* có thể ngăn cản Lục Ly.
*Chiến thuật biển người: là một chiến thuật quân sự mà trong đó, một bên dùng số lượng quân số áp đảo của mình tấn công ào ạt phía bên kia bằng cách đánh giáp lá cà, chấp nhận thương vong bởi lúc xung phong thì sẽ bị hoả lực của đối phương dễ dàng làm tiêu hao.
Lục Ly biểu tình bình tĩnh, động tác lưu loát mà dọn dẹp chướng ngại trước mắt. Mấy nam nhân ăn đau kêu lên, từng cú đều vang lên tiếng đánh vào da thịt, âm thanh xương cốt vỡ vụn, hắn giống như là một con thú hoang máu lạnh bạo ngược, không có bất kì cái gì thương hại hay cảm tình.
Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Lâm Tế vẫn luôn không phản kích lại. Hắn bị Lục Ly một chân đá vào lồng ngực, đau đớn khom lưng, cũng chỉ lau đi vết máu ở khóe miệng, im lặng ngồi dậy chờ đợi Lục Ly tiếp tục công kích. So với người thường, thân thể lính gác cường hãn hơn rất nhiều. Càng ngày càng nhiều người ngã xuống dưới chân Lục Ly, Lâm Tế thừa nhận công kích nhiều nhất, lại vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên. Nắm tay của Lục Ly đánh vào mặt hắn, Lâm Tế cũng không cảm thấy đau, ngược lại có loại khoái cảm tự ngược. Âm thanh xương cốt vỡ vụn trong cơ thể vang lên, hắn cuộn tròn thân thể chậm rãi ngã xuống, chờ đợi Lục Ly cuối cùng cho hắn giải thoát.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, Lâm Tế cho rằng rất nhanh sẽ kết thúc. Hắn nghe được tiếng bước chân Lục Ly lại gần, thậm chí có thể cảm giác được tiếng gió do nắm tay mang đến. Nhưng hắn không chờ được nắm tay dừng trên cơ thể, bởi có người ở thời khắc cuối cùng ngăn cản Lục Ly.
"Lục Ly." Tô Hòa khẩn trương mà kéo Lục Ly, lớn tiếng nói: "Bình tĩnh lại."
Thanh âm của cậu, mùi hương của cậu, khi cậu tiếp xúc với Lục Ly tựa như có ma lực thần kỳ, Lục Ly từ đầu tới cuối tự đắm chìm trong thế giới của chính mình đình chỉ công kích. Tô Hòa thở một hơi nhẹ nhõm, bất chấp máu tươi văng khắp nơi ở dưới chân và đám người đang thống khổ rên rỉ bên cạnh, cậu thật cẩn thận mà ôm lấy Lục Ly, ôn nhu nói: "Bình tĩnh lại, không có việc gì."
Tiếp xúc gần gũi như vậy, so với vừa rồi Tô Hòa càng cảm nhận rõ hơn cảm xúc của Lục Ly. Trong đầu đối phương áp lực đau đớn, bóng tối giam cầm giống thủy triều vọt tới, bao phủ đại não hắn. Cậu dựa vào chỉ dẫn của Thẩm Thận, vươn râu tinh thần, ôn nhu mà đáp lại cảm xúc của Lục Ly. Cậu thật cẩn thận tiến vào thế giới tinh thần của Lục Ly, nỗ lực hướng Lục Ly truyền đạt tin tức hãy bình tĩnh lại. Râu tinh thần của cậu hơi mang theo ánh huỳnh quang, giống như nắng ấm ngày xuân, thong thả mà kiên định xua tan bóng tối trong đầu Lục Ly. Mây đen bao phủ thế giới tinh thần dần tan đi, biển ký ức rực rỡ lại lần nữa xuất hiện trước mặt cậu. Tô Hòa không dừng lại, muốn lần nữa xuyên qua biển ký ức, mục tiêu của cậu là viên tinh cầu tĩnh mịch cuối biển kia. Nhưng một mảnh ký ức nhỏ màu đen bay tới, chặn lại con đường của cậu.
Tô Hòa xuyên qua mảnh ký ức nhỏ, bên tai xuất hiện tiếng khóc của một đám trẻ con. Cậu ở giữa tiếng khóc mờ mịt nhìn xung quanh, ánh mắt nhanh chóng bị Lục Ly khi còn nhỏ hấp dẫn. Trạng thái của Lục Ly không tốt lắm, chân trần trụi không mang giày, trên người choàng lung tung một kiện quân phục người lớn, vạt áo quân phục dính đầy vết máu màu nâu. Nhóc không khóc giống mấy đứa bé khác, mà gương mặt căng chặt xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên người nhóc như rút đi khí chất trẻ con, hiện ra một loại thành thục không phù hợp với độ tuổi.
Tô Hòa đi đến bên cạnh Lục Ly, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhắc nhở cậu lúc này đang ở ngoài vũ trụ. Cậu nhìn theo tầm mắt của Lục Ly, vô số thú bóng tối tựa như sóng biển từ sâu trong vũ trụ vọt tới, nhanh chóng bao phủ một viên tinh cầu màu lam cách bọn cậu không xa.
Thân thể Lục Ly bắt đầu run rẩy, tay gắt gao nắm chặt lại. Tô Hòa không đành lòng duỗi tay kéo nhóc lại, muốn an ủi nhóc một chút. Dù không ai nói, nhưng Tô Hòa biết tinh cầu kia chính là quê hương của Lục Ly - Diên Vĩ Tinh. Một phần thú bóng tối lướt qua Diên Vĩ Tinh đuổi theo bọn cậu, không ngừng có cơ giáp rời khỏi tinh hạm chiến đấu quyết liệt, đến một khắc cuối cùng liều chết tự bạo để ngăn cản thú bóng tối.
Không biết qua bao lâu, Tô Hòa chỉ nhìn thấy giữa vũ trụ đen nhánh từng đốm lửa sáng lên lại vụt tắt, cơ giáp có thể phái đi ngăn cản thú bóng tối chỉ còn lại vài chiếc, bọn cậu cuối cùng cũng chờ được viện quân của Liên Bang tới. Vô số tinh hạm Liên Bang từ trong trùng động nhảy ra*, hỏa lực phun trào ngăn chặn thú bóng tối đánh sâu vào. Mấy đứa trẻ đang khóc thút thít bắt đầu hoan hô, sôi nổi chen đến trước cửa sổ, ánh mắt trông mong mà nhìn về tinh cầu bị chiếm đóng ở xa. Cha mẹ, người thân của bọn nhóc, bạn bè, nhà, bộ phận chiến sĩ Quân Đoàn 7 Liên Bang đều ở trên đó. Nhưng cứu viện trong dự đoán không có xuất hiện, viện quân dưới cân nhắc giữa lợi và hại, từ bỏ Diên Vĩ Tinh. Ba quả bom hố đen** được phóng ra ngoài, không có ánh lửa, không có nổ mạnh, Diên Vĩ Tinh tựa như bị người dùng sức xé mở từ giữa, vết nứt màu đen vạch qua khắp tinh cầu. Vô số thú bóng đêm bị cuốn vào trong đó, cùng bị cuốn vào còn có nhân loại trên tinh cầu vốn may mắn còn sống.
*có thể hiểu là một phần của bước nhảy ánh sáng.
**hố đen: là một vùng không - thời gian có một trường hấp dẫn mạnh đến nỗi không có vật chất nói chung chiếm khối lượng và không gian nhất định hoặc các bức xạ và ánh sáng nào có thể thoát ra ngoài.
Có vệt nước nhỏ giọt trên mặt đất, Tô Hòa nhắm mắt lại cúi người ôm lấy Lục Ly. Nước mắt ấm áp cọ đến trên mặt Tô Hòa. Lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy chiến tranh tàn khốc, dù là ở trong trí nhớ của Lục Ly.
"Tô Hòa."
Cảm xúc của Lục Ly dần dần thanh tỉnh, lần nữa lấy lại sự chủ động. Hắn gắt gao ôm chặt Tô Hòa, dùng sức đem cậu ghì chặt vào lồng ngực. Hai người kề cận gần sát nhau mang cho hắn loại an tâm cực độ, mảnh ký ức màu đen giữa biển tựa như bị bàn tay vô hình lau đi, khẽ tản ra ánh huỳnh quang màu bạc nhàn nhạt.
"Tô Hòa."
Lục Ly đem trán tựa lên vầng trán của Tô Hòa, cùng Tô Hòa hô hấp đan xen. Dù gương mặt trước mắt này bôi đầy bùn dơ đến lợi hại, nhưng Lục Ly tự nhiên không quan tâm. Hắn ở con ngươi trong veo của Tô Hòa thấy được bóng dáng của chính mình, cảm nhận được một loại ấm áp, quan tâm phát ra từ nội tâm.
"Tô Hòa."
Tô Hòa hàm hồ mà 'ừ' một tiếng, trốn tránh tầm mắt của Lục Ly. Ánh mắt của đối phương nóng cháy quá mức, Tô Hòa cảm nhận được ngọn lửa tình dục thiêu đốt trong cơ thể. Cậu biết hiện tại Lục Ly đã không có việc gì, cậu nên tách khỏi Lục Ly, nhưng loại cảm giác ôm ấp này quá mức tốt đẹp. Cậu lắng nghe nhịp tim của Lục Ly, cảm nhận hơi thở sạch sẽ trên người hắn. Hai người hô hấp giao nhau, làm cậu sinh ra một loại suy nghĩ muốn được Lục Ly vĩnh viễn bảo vệ.
Khi Lục Ly dần bình tĩnh lại, chợ đen rối loạn lại một lần nữa ổn định. Thủ lĩnh còn lại của Trầm Mặc Đoàn chỉ huy những người gần đó đem người bị thương trên mặt đất đưa đi, Hàn Thụy chần chờ mà chạy đến trước mặt Lâm Tế, đỡ hắn hỏi "Anh không sao chứ?"
Lâm Tế lắc đầu, im lặng đứng dậy một mình rời đi. Miệng vết thương trên người hắn không ít, lại không có ý định băng bó. Sói màu bạc xuất hiện, an tĩnh mà đi theo sau hắn. Hàn Thụy mím môi, đối với bóng dáng của Lâm Tế có chút buồn bã mất mát.
Đám người xung quanh dần tản đi, chỉ còn lại Lục Ly cùng Tô Hòa gắt gao ôm nhau. Hai người hoàn toàn bỏ qua hết thảy mọi thứ xung quanh, tựa như thế giới này chỉ còn lại họ.
"Khụ khụ, lão đại.."
Thẩm Thận liều chết gọi một tiếng. Bong bóng màu hồng trên người lão đại cùng dẫn đường quả thực chói muốn mù mắt, hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, không chừng hai người liền trước ánh mắt của quần chúng kết hợp. Làm một phó quan đủ tư cách, hắn thề sống chết phải giữ gìn hình tượng và quyền lợi riêng tư của Lục Ly. Tốt xấu gì Diên Vĩ hạm cũng đang ở trên mặt đất, bên trong có ít nhất trên trăm căn phòng thỏa mãn hết thảy nhu cầu kết hợp của hai người. Lại nói Thẩm Thận cũng muốn nhắc nhở Lục Ly, trước khi kết hợp có thể để dẫn đường chủ động đi rửa mặt không? Hắn không thể nào tưởng tượng được hình ảnh Lục Ly hôn lên một khuôn mặt đầy bùn, não bổ một phen hình ảnh này, Thẩm Thận khẽ rùng mình một cái.
Thẩm Thận nhắc nhở cũng làm Tô Hòa bừng tỉnh, cậu thật nhanh mà đẩy Lục Ly ra, vẻ mặt bản thân không hề quen biết với Lục Ly.
Lục Ly: "......"
Thẩm Thận: "......"
Tô Hòa như không có gì mà đeo balo lên, tầm mắt trốn tránh không nhìn tới Lục Ly "Nếu anh đã không có việc gì, vậy tôi liền đi trước."
"Chờ một chút." Lục Ly ôn hòa nói: "Khi nãy không phải Thẩm phó quan nói muốn mua táo sao? Làm phiền cậu đưa đến Diên Vĩ hạm."
Tô Hòa nghiêng đầu nhìn lướt qua Thẩm Thận "Giá cả mà hắn nói tôi không thể bán."
Thẩm Thận: "......"
Lục Ly nở nụ cười, "Giá cả có thể bàn lại, Thẩm phó quan cũng không có ác ý, chỉ là một chút thủ đoạn trả giá nhỏ mà thôi."
Tô Hòa biết Lục Ly hẳn là vẫn muốn cùng mình nói chuyện, táo lê gì đó đều là lấy cớ. Thái độ của cậu có chút buông lỏng, đề phòng đối với Lục Ly cũng ít hơn rất nhiều.
Lục Ly rèn sắt khi còn nóng, "Renault cũng muốn gặp cậu, hắn vẫn luôn không liên hệ được với cậu nên vô cùng sốt ruột."
Tô Hòa do dự, thật ra cậu vẫn luôn cảm giác được lời gọi của Renault, nhưng bởi vì Lục Ly, nên cố ý không đáp lại. Cậu biết Renault có ý tốt, cũng cảm thấy trốn tránh Renault như vậy không tốt lắm, coi như đi gặp Renault một lần cũng được. Tô Hòa chần chờ mà nhìn về phía Hàn Thụy, Hàn Thụy đoán được tâm tư Tô Hòa, gật gật đầu "Tôi đi với cậu."
Một hàng bốn người rời khỏi thế giới ngầm, Tô Hòa đột nhiên 'a' một tiếng, không biết từ lúc nào bầu trời đột nhiên đổ mưa. Mưa bụi li ti rơi vào trên mặt, nhòe đi lớp bùn bôi trên mặt Tô Hòa. Cậu nhắm hai nắt muốn lau đi nước mưa trên mặt, nhưng bùn trên quần áo càng nhiều hơn, hoàn toàn không có cách nào xuống tay.
Lục Ly cởi áo khoác khoác lên đầu Tô Hòa, túm tay áo sơmi nhẹ nhàng lau khô bùn trên mặt cậu.
Tô Hòa chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt dao động, Lục Ly cười khẽ, cái gì cũng không nói cuộn tay áo dính bẩn lên, xoay người tiếp tục dẫn đường phía trước.
Tô Hòa nhìn bóng dáng của hắn, khuôn mặt mơ hồ đỏ lên.
Thẩm Thận tốt bụng mà nhìn về phía Hàn Thụy, Hàn Thụy cảnh giác lui một bước.
Thẩm Thận: "......"
--
HERE: năm mới bình an (/◕ヮ◕)/ ♡
"Anh đây là đang ám chỉ tôi muốn rời khỏi Phá Tinh thì chỉ có thể đi cùng anh sao?"
Lục Ly trong lòng mềm mại, thẳng thắn nói: "Tôi hy vọng cậu có thể cùng tôi rời đi, một phần là đáp ứng Renault, quan trọng là chúng ta 100% tương thích. Mặc kệ tôi nghĩ như thế nào, bản năng thúc đẩy tôi không có cách nào rời khỏi cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top