Chương 1 - Thiên phiên địa phúc

Thiên phiên địa phúc (Đất trời đảo lộn)

Edit: Nắng

Có đôi lúc, phát sinh một số chuyện, chính mình cũng không thể nào dự liệu trước được, phải chăng, là do cuộc sống  quá mức suôn sẻ, những tháng ngày trôi qua quá mức hạnh phúc, quá mức may mắn, đến nỗi trời cao cũng không ưa, nên mới ban cho ngươi chút ít đau khổ.

Vận mệnh dường như đang cố gắng hành hạ ngươi, nhưng có lẽ ở một khía cạnh nào đó nó đang âm thầm bảo vệ ngươi cũng nên.

Vương Vũ Thần làm thế nào cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng đó đáng lẽ phải là ngày mà hắn hạnh phúc nhất, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đã gần như sụp đổ hoàn toàn, cuộc sống của hắn đã trải qua những biến hóa mà ngay cả hắn cũng không thể nào tin được, có thể nói là long trời lở đất.

Cùng cô bạn gái Tần Tần ở chung cũng đã được hơn ba năm, tình cảm của hai người vẫn phi thường ổn định, Vương Vũ Thần cũng đã lên kế hoạch để cầu hôn cô.

Sáng sớm, Tần Tần đã bí mật chuẩn bị một bữa sáng tình yêu cho hai người, thậm chí còn chuẩn bị một món quà cho hắn. Vương Vũ Thần có chút không rõ, suy nghĩ một lát lại hỏi: "Bảo bảo, hôm nay là đặc biệt gì đi, sao anh không nhớ rõ."

"Anh mở ra xem." Tần Tần không có ý trách cứ, dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Vương Vũ Thần.

"Đây là........" Vương Vũ Thần phi thường kích động cầm chiếc ao phong in dòng chữ "Chúc mừng anh đã thăng cấp thành lão ba" kia.

"Ừ" Tần Tần vui vẻ gật đầu.

Vương Vũ Thần đem Tần Tần ôm vào trong lòng ngực:"Bảo bảo, cực cho em rồi, biết được khi nào."

"Ngày hôm qua đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện." Tần Tần quay lại ôm lấy Vương Vũ Thần.

"Bảo bảo, em ngồi đây trước, chờ anh một chút". Vương Vũ Thần trở lại phòng ngủ, lấy chiếc nhẫn mà anh định đem cầu hôn lúc sáng.

Vương Vũ Thần tiến đến, lấy nhẫn ra, quỳ xuống trước mặt Tần Tần. Không để hắn mở miệng trước, Tần Tần cũng ngồi xổm xuống và ôm lấy hắn: "Em đồng ý, em đồng ý"

"Em đó, cũng không để cho anh nói."

"Em biết là không đúng mà, mau đeo nó cho em đi." Tần Tần phi thường kích động nhìn Vương Vũ Thần đeo nhẫn cho mình.

Hai người vẫn cứ mãi ôm lấy nhau không rời , hồi lâu cũng không có ý định tách ra. Vương Vũ Thần cảm thấy mình vào thời phút này thực sự là quá hạnh phúc, không chỉ cầu hôn thành công, thậm chí còn có con riêng của chính mình. Điều quan trọng là hắn và Tần Tần vẫn hãy còn rất thân thiết, ngay cả khi họ đã bên nhau được 5 năm. Vẫn là rất tha thiết yêu nhau như thế.

"Bảo bảo, nếu không chúng ta ngày hôm nay liền đi lĩnh chứng đi, sau đó sẽ cùng ba mẹ hữu hảo nói chuyện, có được không."

"Đều nghe Thần ca." Tần Tần ngọt ngào rút vào trong vòng tay y.

Sau khi chuẩn bị chứng minh thư cùng hộ khẩu, Vương Vũ Thần và Tần Tần cùng nhau đến cục dân chính. Thời điểm đang chuẩn đi vào trong lại bị một người nam nhân ngoại quốc tiến đến hỏi đường. Bởi vì hỏi bằng Anh Ngữ, Vương Vũ Thần cùng Tần Tần cũng không quá rõ ràng, chỉ có thể bỉ thủ hoa cước thật tốt nửa ngày trời, cuối cùng cũng coi như là nói rõ cho y. Cứ tưởng vị tiểu ca ngoại quốc này sẽ nói lời cảm tạ, nào ngờ  hắn đột nhiên hắn trở mặt, bên cạnh lại đi ra hai người, đem Vương Vũ Thần cùng Tần Tần đồng thời kéo vào trong chiếc xe đã phát sẵn động cơ chờ bên cạnh.

(*Bỉ thủ hoa cước: Khoa tay múa chân*)

Vương Vũ Thần bị mang tới một ngôi biệt thự vùng ngoại ô, mà Tần Tần thì lại không biết bị những người kia mang tới nơi nào. Vương Vũ Thần phi thường lo lắng cho cô, thế nhưng anh vẫn còn nhớ rõ những lời mà cái gã ngồi trong xe đã nói khi hắn vừa bước xuống:"Nhớ kỹ, chỉ có khi ngươi nghe lời, bạn gái ngươi mới có thể không có chuyện gì, nghe rõ không!."

Vương Vũ Thần xem như là đã có thể hiểu rõ, những người này là vì hắn mà đến, cũng tốt, như vậy Tần Tần chí ít sẽ được an toàn, sẽ không phải gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Một vị nữ hầu đi đến bên cạnh Vương Vũ Thần:" Vương tiên sinh, mời đi theo chúng tôi." Tuy không biết là mình sẽ bị mang đến nơi nào, nhưng vì sự an toàn của Tần Tần, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo.

Vương Vũ Thần được dẫn tới một gian phòng ngủ vô cùng to lớn, thậm chí lớn đến mức có chút thái quá. Hắn thất thần ngắm nhìn xung quanh, mông lung mà suy nghĩ, bất chợt, cô nữ hầu mở miệng nói:"Vương tiên sinh, ngày hôm nay ngài trước hết cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi ngay ở dưới lầu, có chuyện gì ngài có thể tới tìm tôi." Nói xong, cô nữ hầu liền chuẩn bị lui ra ngoài.

"Xin chờ một chút, xin hỏi tôi phải ở đây đến lúc nào." 

"Thật không tiện, cụ thể tôi cũng không rõ ràng, tôi cũng chỉ là dựa theo những gì bề trên dặn dò mà làm việc, phụ trách chăm sóc việc ăn uống cũng như sinh hoạt thường ngày." Kỳ thực, cô nữ hầu này cũng rất tò mò tại sao người đàn ông này lại được an bài đến phòng ngủ của ông chủ.

"Vậy, tôi có thể tùy ý đi lại sao?" Để xem xem liệu có thể hay không tìm thấy Tần Tần ở nơi này.

"Vâng, chỉ cần không ra khỏi biệt thự là được."

Vương Vũ Thần cứ thế bất an mà ngồi trong phòng ngủ, đánh giá sơ lược một hồi nơi này, thực sự là so với nhà hắn còn lớn hơn gấp nhiều lần, rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn bắt bọn họ, Tần Tần hiện tại rốt cuộc là đang ở nơi nào, có hay không nguy hiểm, hắn bây giờ như vậy cũng có thể xem như là vẫn chưa có chuyện gì đi. (Ừ thì chưa, anh hén ( ̄▽ ̄) )

Tâm tình nhấp nhô qua một đêm, ngày hôm sau sau khi hoàn tất bữa sáng, Vương Vũ Thần ngồi đờ ra trên chiếc ghế sa lông trong phòng ngủ, bất chợt tiếng gõ cửa vang lên, sau đó thân ảnh của những cô nữ hầu xuất hiện, Vương Vũ Thần không rõ vì sao nhìn đám người này. Trong đó có một vị đang cầm y phục nói:"Vương tiên sinh, mời đi tới bên này."

Vương Vũ Thần muốn hỏi, "đi buồng tắm" làm gì (*  ̄︿ ̄), thế nhưng còn chưa hiểu mô tê đây đến cùng là cái tình huống gì đi, mấy cô hầu gái đã động tay đẩy hắn vào buồng, còn giúp Vương Vũ Thần cởi áo, hắn giật bắn cả mình, chăm chú mà nhìn cái đám người đang lôi lôi kéo kéo đem y phục của hắn từ từ cởi ra này :"Các người làm gì a." (。ŏ_ŏ)

"Xin mời Vương tiên sinh tắm rửa."

"Ha, tại sao." Đây rốt cuộc là cái trò trừng phạt gì, chuyện này làm sao cũng không giống như là muốn chỉnh mình a, trái lại cứ như là đang tới làm khách vậy. (Quả thật là tới làm khách, khách vô cùng quý -O-)

"Lão bản của chúng tôi đã giao cho chúng tôi, phải lập tức tắm cho Vương tiên sinh ngài thật sạch."

"Lão bản các ngươi? Vậy tại sao lại muốn ta rửa ráy đây." Nào có ai yêu cầu người trước khi gặp mặt thì phải rửa ráy, thế thì cũng quá kỳ quái đi.

"Chúng tôi đây cũng không biết, kính xin Vương tiên sinh không nên làm khó chúng tôi, nếu như lát nữa ông chủ trở về thấy chúng tôi làm việc không tốt, sẽ bị phạt."

"Vậy thì được rồi, tôi tự mình làm là được, các người ở đây......thật sự là không tiện." Vương Vũ Thần cũng không muốn làm khó họ.

Mấy người hầu gái ngươi xem ta, ta xem ngươi, rốt cuộc cũng chịu buông tay: "Vậy được, chúng tôi ngay ở bên ngoài chờ, quần áo sạch đều để ở bên này."

Nhìn mấy cô hầu này từng người từng người lui ra ngoài, Vương Vũ Thần hắn thở phào nhẹ nhõm, cho dù cảm thấy có chút không hiểu ra sao, thế nhưng trước tiên phải tắm cái đã.

Vương Vũ Thần mang theo tâm tình nhấp nhô thật vất vả rốt cuộc cũng tắm xong, thay xong quần áo. Sau khi mở cửa, vài cô hầu gái đã chờ sẵn bên ngoài, sau đó giúp Vương Vũ Thần hắn sấy tóc, dưỡng da, thậm chí còn giúp hắn lột mụn =.= . Là một người đàn ông chưa bao giờ biết dưỡng nhan là cái quái gì, hắn thầm nghĩ, làm những việc này là để làm gì a, hắn cảm thấy sắp bị những thứ này dằn vặt đến chết rồi. 

Sau khi kết thúc, người hầu gái để Vương Vũ Thần ở gian phòng chờ, không có ý định ở lại, mấy người họ trước hết lui ra ngoài.

Vương Vũ Thần không thể làm gì khác hơn là lại ngồi trở lại ghế sa lông đờ ra. Bỗng cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Vương Vũ Thần thất thần lập tức đứng dậy, cảnh giác mà nhìn cánh cửa bị đẩy ra kia, một chàng trai tóc vàng vô cùng đẹp trai bước vào.

Vương Vũ Thần thần tốc dùng tốc độ bàn thờ nhanh chóng quét qua đại não của mình, nghĩ nghĩ, cuối cùng xác định hắn quả thật không hề quen biết con người này. Vương Vũ Thần không dám tùy ý mở miệng, chỉ khẽ nhìn người kia mới phát hiện y nãy giờ cẩn thận quan sát mình, không nói gì, hướng buồng tắm mà đi tới.

Nha, hẳn là bị khiết phích đi, cho nên mới yêu cầu mình trước tiên rửa ráy cho sạch, Vương Vũ Thần thầm nghĩ như vậy, tâm tình cũng thả lỏng hơn một chút.

Cửa phòng tắm rất nhanh được mở ra, người thanh niên hảo soái tóc vàng kia ấy thế mà lại cái gì cũng không mặc, tấm thân chỉ được bọc bởi mảnh khăn tắm nhỏ nhoi, thư thái mà bước ra ngoài.

Hắn ngồi lên trên giường, lại dùng Trung văn với Vương Vũ Thần nói: "Lại đây."

"Cái gì."

"Lại đây, ngươi ngồi vào bên cạnh ta." Mệnh lệnh đầy ngữ khí

"Nha." Hắn cứ thế giống như bị sự tiêu soái ấy khống chế mà nhấc chân tiến lại gần.

"Ngươi là....."

"Gọi ta Dino."

"Được, này, Dino, xin hỏi ngươi đem ta mang tới nơi này tới là có chuyện gì, còn có bạn gái ta........"

Chỉ thấy Dino nhíu mày, Vương Vũ Thần không dám nói tiếp nữa rồi.

"Bạn gái ngươi không có việc gì, bởi vì có con trai của ngươi, không phải sao." Vương Vũ Thần kinh ngạc nhìn Dino, hắn tại sao lại biết Tần Tần đang mang thai.

"Ta không nghĩ đối với cô ta sẽ làm cái gì, nhưng còn phải xem biểu hiện của ngươi đã."

"Biểu hiện gì?"

"Cởi quần áo, nằm dài trên giường." ( ̄︶ ̄)↗ 

"Cởi quần áo? Tại sao?" Vương Vũ Thần sợ đến nỗi đem quần áo đang mặc trên người giữ chặc. 

"Không sai, chính là như những gì mà ngươi đang nghĩ." Dino sau khi nói xong, liền đem Vương Vũ Thần áp đảo ở trên giường, bắt đầu hôn môi.

Vương Vũ Thần liều mạng giẫy giụa, nhưng Dino cao hơn hắn rất nhiều, khí lực cũng lớn đến đáng sợ, Vương Vũ Thần căn bản cái gì đều cũng không làm được, chỉ có thể rống giận: "Thả ta ra, thả ta ra, nếu không....ta chết cho ngươi xem!" Lời vừa nói ra khỏi miệng, Vương Vũ Thần chính mình cũng cảm thấy buồn cười.

"Nếu ngươi dám chết, bạn gái ngươi hãy theo ngươi cùng chết." Dino không có quá nhiều vẻ mặt nói. Vương Vũ Thần có chút buồn cười, hắn ấy thế mà lại tin lời của mình.

"Ngươi có thể hay không cho ta biết nguyên nhân, chí ít cho ta rõ ràng đến cùng xẩy ra chuyện gì đi."

"Sau khi làm xong ta sẽ nói cho ngươi biết, ta hiện tại chỉ muốn muốn ngươi." Dino không muốn nói thêm gì nữa, chính mình ngày nhớ mong đến con người này, hiện tại coi như là đã có được, cho nên hôm nay, dù trời có sập thì hắn cũng quyết phải đem người này ăn sạch sẽ, không thể chờ đợi được nữa, đợi quá lâu rồi.(Um, ăn sạch, chén sạch ~\(≧▽≦)/~)

Cuối cùng cũng coi như là kết thúc, hai người đều một thân mồ hôi, Vương Vũ Thần thầm nghĩ, mình kỳ thực đúng là không phải muốn chết, vẫn là hô mưa gọi gió sau chết, nói trắng ra vẫn chính là chết đi.

Cũng may, Dino vẫn tính là ôn nhu, mỗi lần Vương Vũ Thần la đau, y đều sẽ nhẫn nại chờ hắn thích ứng, nhẹ nhàng mà dỗ dành. Sau đó, Dino muốn gọi người vào dọn dẹp nhưng lại sợ đến Vương Vũ Thần đang quấn mình trong chăn chết cũng không đi ra kia, cuối cùng hết cách, chỉ có thể Dino tự mình giúp hắn dọn dẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top