Chương 7
Dọc theo đường đi có một chiếc xe đột nhiên dừng lại khiến cho rất nhiều người lo lắng, chiếc xe phía trước kia không có một chút dấu hiệu di động nào, những vị chủ của mấy chiếc xe phía sau nóng lòng bấm còi hối thúc inh ỏi. Kỷ Thanh bị ồn có chút phiền tức, cũng nhấn đáp lại mấy lần, oán giận nói, "Thật đáng ghét, em bị bọn họ làm ồn đến độ muốn phát điên."
Thế nhưng Cố Dần không có tiếp lời, Kỷ Thanh cho là anh đang ngủ, nhưng trong đầu anh đang nghĩ thầm, cái nhóm người này cứ y như một lũ học sinh cấp hai không hiểu chuyện thích làm ầm ĩ, mình cần để tâm làm chi cho thêm mệt mỏi. Tuy nhiên, anh cũng có chút đau lòng nho nhỏ, lời nói và suy nghĩ chua như ngâm trong nước dấm kia, khi nghe câu nói kia của hắn, anh có thể thấy được sự bực bội bên trong.
Mình phải làm một bé ngoan, phải ủ ấm cho vị nội trợ bên cạnh mới được. Nghĩ như thế, Kỷ Thanh thật tri kỷ đem nhiệt độ của máy điều hòa chỉnh cao, sau đó tưởng tượng thoát âu phục đắp lên trên người.
Có như vậy thì sau khi Cố Dần tỉnh lại nhất định sẽ khen mình.
Tâm trạng của Kỷ Thanh đang vui phơi phới, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý, mới vừa quay người lại, liền khiếp sợ cùng Cố Dần mặt đối mặt.
"Cậu không lạnh à?" Cố Dần giật mình hỏi.
Kỷ Thanh: "...."
Cố Dần thấy Kỷ Thanh không lên tiếng một mặt oan ức, liền nổi lên tâm tư đùa giỡn "Cậu như vậy khiến tôi rất lúng túng", ánh mắt hèn mọn dời xuống phía dưới, rồi dừng lại ở trước ngực, vụt cái thay đổi thành một gương mặt lưu manh hô lên: "Oa, cậu lộ hàng kìa!"
Kỷ Thanh mặt thoáng cái liền đỏ như tôm luộc.
"Anh nói mò cái gì đó."
Vành tai của hắn đều biến thành màu hồng nhàn nhạt, có chút ngượng ngùng giống như thiếu nữ lấy bàn tay che ở trước ngực, đầu ngón tay trắng mịn đang run rẩy, thân thể vì hơi nghiêng, nỗ lực không nhìn vào tầm mắt lưu manh của Cố Dần. Hắn cấp tốc đem áo khoác mặc vào, trên mặt vẫn cứ như trước nóng đến độ có thể chiên trứng.
"Anh nói chuyện sao lại tùy tiện như vậy."
Kỷ Thanh đôi mắt cũng bắt đầu ửng hồng, câu "lộ hàng " của Cố Dần kia ở trong đầu hắn có rất nhiều ý nghĩa, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, càng xấu hổ trên người lại càng nóng, mà càng nóng thì lại càng làm cho hắn có cảm giác đầu vú cứng thật giống nhau, thực sự là rất kỳ cục.
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi a."
Cố Dần cách một lớp áo khoác sờ soạng lồng ngực của hắn một cái, đặc biệt là có ý xấu đâm đâm đầu vú của hắn một cái, rồi nhẹ nhàng chụp lấy, cười trêu nói, "Như thế nào, tôi nhấn rất chuẩn đi, có phải là ở hồng tâm không?"
"Hạ lưu, hạ lưu."
Kỷ Thanh đem tay anh đẩy ra, xấu hổ tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ chót, thân thủ cũng nhanh nhẹn nhấn vào đầu vú Cố Dần. Đây là một loại ý nghĩ ấu trĩ mang một ít tâm tư trả thù, anh làm em ngượng ngùng em cũng phải làm cho anh trở nên bất tiện, tròng trắng mắt đều đỏ xấu hổ lại quật cường nhìn chằm chằm Cố Dần. Hắn quá quen thuộc thân thể Cố Dần, làm sao có thể làm cho nét bình tĩnh trên mặt anh tan rã một cách nhanh chóng, điểm này Kỷ Thanh hơn ai hết quá là rõ ràng.
Nhưng lại không giống như suy đoán. Cố Dần nhíu nhíu mày, cắn môi, như là đang chịu đựng cái gì đó.
Kỷ Thanh bắt đầu nghĩ một chút, rồi đột nhiên trở nên nước mắt lưng tròng.
Tối hôm qua làm hơi quá khích, đầu vú Cố Dần hầu như là bị hắn mút đến hư, hai bên đều không buông tha, trong tay thưởng thức trong miệng gặm cắn, chờ đến khi muốn bắn ra hoàn toàn, bàn tay tại bờ mông mềm mại tiểu đốt điên cuồng ma sát, còn biến thái đánh thêm mấy lần, âm thanh "ba ba"vang vọng khắp phòng.
Cố Dần không có kêu đau, cũng không có giãy dụa, mặt gắt gao chôn ở trong gối, dưới thân drap trải giường bị anh oằng người đến nhăn nhúm.
Mãi đến tận khi Kỷ Thanh bắn ra, rồi đem tinh dịch ấy bôi lên phía trên đầu nhũ anh xoa một chút, lúc này mới rên lên một tiếng, nhẹ nhàng kéo cái tay đang làm ác của Kỷ Thanh ra, nói giọng khàn khàn, "Bảo bối hôn tôi một cái, đau chết mất."
Lấy lại tinh thần, Kỷ Thanh vừa nhìn thấy đầu vú đỏ au của Cố Dần thì không chịu nổi, so với bình thường lớn hơn một vòng, hoàn toàn sáng lấp lánh, toàn bộ đều là do hắn làm ra.
Kỷ Thanh khóc thút thít đem miệng đến gần, còn không dám nằm úp sấp ở trên người anh mà không chống đỡ, chỉ lo đè anh bị thương, một bên rơi nước mắt.
"Em làm anh ra nông nổi này tại sao lại không nói cho em một tiếng?"
"Tôi thấy cậu chơi vui vẻ, liền hết đau."
Cố Dần như đứa nhỏ ăn quả đường, mút môi dưới Kỷ Thanh nhẹ nhàng kéo hướng ra bên ngoài, lại duỗi đầu lưỡi một lần nữa ngậm đến bên trong miệng, tinh tế thưởng thức.
Kỷ Thanh rơi xuống một vũng nước mắt, 'lạch cạch lạch cạch' rớt xuống, tích lại ở trên mặt Cố Dần, ngứa, ẩm ướt, như có cái đó đang trêu chọc.
Cố Dần thở dài, vươn mình đem Kỷ Thanh đặt ở dưới thân, một điểm một điểm đem nước mắt trên mặt Kỷ Thanh liếm khô sạch sẽ.
"Đừng khóc, cậu mà khóc thì tôi sẽ đau lòng."
Vừa nghe thấy câu nói này, Kỷ Thanh liền khó chịu đến đòi mạng.
Hắn quên mất chỗ đó của Cố Dần đang đau, hờn giận tiếp tục chụp lên.
Kỷ Thanh ngẩng đầu nhìn Cố Dần, Cố Dần cau mày, mím môi, vẫn không có kêu đau, ngón tay siết chặt, vô cùng bao dung nhìn Kỷ Thanh.
Trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
Có thể khiến người ta chết chìm trong loại sủng nịch kia.
Kỷ Thanh rốt cục không nhịn được, cố nén nước mắt rớt xuống, "Không cho anh như vậy, anh như vậy thật đáng ghét, anh dỗ dành em như vậy thật khó chịu, em không thích anh như vậy!"
Hắn "Nha nha" đem đầu chôn ở trong hõm cổ Cố Dần, đau lòng cho thân thể Cố Dần, "Anh toàn dạy cho em thói hư tật xấu, anh là một thầy giáo tốt, anh dạy em, em không muốn làm học sinh hư hỏng đâu a."
Lòng Cố Dần một mảnh mềm mại.
Anh không chịu nổi khi thấy Kỷ Thanh khóc, nhưng anh lại rất yêu thích dáng vẻ Kỷ Thanh khóc, Kỷ Thanh thút tha thút thít mũi và vai đều rung động, đáng yêu vô cùng. Cổ họng bi bô như một cây bông, đem màng tim của anh bao lấy, bọc lại toàn bộ, vây kín xung quanh, cuối cùng chỉ có thể khiến đối phương mềm nhũn.
Để cho anh ấy khóc một lát đi, Cố Dần nghĩ.
Ngược lại bây giờ thiên khí vừa vặn, hào quang mông lung đặc biệt xinh đẹp, giữa bọn họ không ai quấy rối.
Thời gian yên tĩnh lại cứ như là vì bọn họ mà đình chỉ.
Kỷ Thanh khóc đứt quãng, dựa vào trong lồng ngực Cố Dần lau nước mắt. Cố Dần như có như không vỗ lưng của hắn, giúp hắn thuận khí. Cơ thể Kỷ Thanh rất vững chắc, phía sau lưng đường nét nhìn rất đẹp, vòng eo thoạt nhìn dịu dàng có thể nắm, hai cái eo ổ êm dịu đáng yêu, gợi cảm khó mà tin nổi.
Lúc làm tình cắn eo hắn một cái, sẽ thấy được phản ứng vô cùng đáng yêu của Kỷ Thanh.
Kỷ Thanh ở trong lồng ngực của anh run một cái, Cố Dần phục hồi tinh thần lại.
Cố Dần nghe âm thanh rầu rĩ của Kỷ Thanh, "Em không biết vì sao cả ngày mình đều khóc, em rất ghét bỏ chính mình."
Kỷ Thanh nói xong lời này lại khóc một trận, hắn vội vàng che lại miệng của chính mình nỗ lực nín khóc, một đầu sứt mẻ ở trong lồng ngực Cố Dần không ra.
Cố Dần trầm thấp cười ra tiếng, "Bởi vì cậu vĩnh viễn là một tiểu Thanh ba tuổi nha."
"Anh chớ nói lung tung." Kỷ Thanh khổ sở tiếp tục nói, "Em cảm thấy được, em ngoại trừ thời điểm làm anh như bao nam nhân ở ngoài kia, thì những thời điểm khác đều không giống như nam nhân." =]]]]
Cố Dần: "... ? ? ?"
"Em thấy mình phải sửa đổi một chút." Kỷ Thanh ngồi thẳng lên, tìm tòi giấy hỉ nước mũi, cánh mũi hai đầu hồng lợi hại, "Anh sẽ không thích một kẻ mít ướt 'làm' anh... Mẹ nó, em tại sao lại đáng yêu như vậy?"
Hắn cố ý nói câu thô tục kia tăng thêm mấy phần cứng rắn pha thêm một ít khí khái của nam tử thô lỗ, đây là tiểu tâm tư rất ngây thơ của hắn, Cố Dần cho là rất đáng yêu.
Cố Dần ôn nhu vuốt mái tóc của hắn, "Tôi không cảm thấy cậu có nơi nào cần thay đổi, cậu đáng yêu thì không có chỗ nào là không đúng cả."
Cố Dần dừng một chút, vừa cười nói bổ sung, "Lão công a ^^."
------------ Hết chương 7 ---------
Mấy chương sau có lẽ nên đổi xưng hô "anh-em" cho thân mật xíu đi ha =]]]]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top