Chương 8: Vu sơn [H]



Ở trong núi ở hai ngày, Yến Chi Tổ vô cùng tận tâm hầu hạ, giặt quần áo làm cơm, một mình ôm lấy mọi việc. Hơn nữa hắn làm món ăn tương đối ngon miệng, Yến Phách cũng không còn cách nào từ chối, chỉ là đối với nhất cử nhất động của hắn cũng đều đề cao cảnh giác. Yến Chi Tổ chỉ có thể cười khổ nói: "Hiện tại cơ thể của ngươi vẫn chưa hồi phục, ta có thể làm gì ngươi à."

Yến Phách cười lạnh nói: "Bây giờ ngươi có lấy lòng ta cũng vô dụng. Ngươi cho rằng ngươi làm chuyện như vậy với ta Thần Kiếm Cung sẽ bỏ qua cho ngươi à?" Hóa ra hai ngày nay Yến Phách suy đi nghĩ lại, rốt cục cũng nghĩ thông suốt: Yến Chi Tổ từ nhỏ đã chán ghét mình, chỉ đơn giản là lừa gạt mình đánh bại mình thì vẫn còn chưa đủ, hắn muốn hoàn toàn lật đổ cuộc sống của mình, cho nên mới nghĩ ra loại biện pháp thấp kém kia sỉ nhục mình.

Yến Chi Tổ hừ nói: "Thần Kiếm Cung sẽ đối với ta thế nào? Ngươi muốn nói thế nào, nói ngươi bị ta đánh bại, vị trí cung chủ kia có được điều chỉ là hư danh sao? Nói ngươi bị ta thao, để toàn bộ mọi người trong cung đều biết ngươi thân là cung chủ nhưng cũng từng mở rộng ra hai chân tiếp thu qua nam nhân?"

Yến Phách thấy hắn nói lời hạ lưu, cũng không biết làm sao biện giải, hận cũ cộng thù mới, nhào tới liền muốn đánh nhau. Tuy rằng Yến Phách bị thương, nhưng cũng không phải khoa chân múa tay, Yến Chi Tổ dù không muốn đánh trả nhưng cũng không thể không chống lại. Không thể làm gì khác hơn là đem y đè xuống giường, hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, thở dốc nói: "Ngươi mà còn quậy ta liền đem ngươi trói chặt lại!"

Yến Phách không phục trừng mắt với hắn, nhưng là một lát sau khí thế liền giảm đi, quay mặt sang chỗ khác. Hóa ra cái tư thế này khiến y nhớ tới "cái lần" kia trên thuyền. Yến Chi Tổ đương nhiên cũng nghĩ tới, hơn nữa thân dưới cũng sinh ra phản ứng. Thân thể hai người ở rất gần, Yến Phách lập tức lại xoay đầu lại trừng mắt với hắn.

Yến Chi Tổ do dự, Yến Phách cả giận nói: "Ngươi còn dám lỗ mãng ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"

Trong lòng Yến Chi Tổ có hai thanh âm giao chiến, một nói không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật; một lại nói làm một lần cùng làm hai lần khác nhau ở chỗ nào? Dù sao y cũng đâu có tha thứ cho mình. Cuối cùng dục vọng chiếm thế thượng phong, người trẻ tuổi mà.

Một khi quyết định hắn liền không muốn cái khác, chỉ biết nghĩ làm sao mới có được thứ mình cần. Hắn đang rất muốn, tâm tình đang rất cấp bách, nhưng trong lòng cũng biết rõ Yến Phách tuy rằng suy yếu nhưng là thật tâm bài xích mình, không khỏi cá chết lưới rách. Nhanh trí nói: "Ca ca, ngươi có biết hay không ngày hôm nay vốn nên là ngày ta thành thân?" Đương nhiên, kỳ thực là ngày kia.

Yến Phách quả nhiên im lặng trở lại, tầm mắt chỉ nhìn hắn. Yến Chi Tổ nói tiếp: "Nhưng là vì chăm sóc ngươi ta không có đi. Ngươi hiện tại là hi vọng ta thành thân hay vẫn là hi vọng ta ở lại chỗ này?"

Yến Phách hận không thể nói ngươi mau cút đi thành thân đi, nhưng lại nghe Yến Chi Tổ nói tiếp: "Nếu ta thành phu quân của Nam Cung Hoa Sinh, từ đây trở đi trong lòng ta cũng sẽ chỉ có nàng ấy sẽ không còn quan tâm đến ngươi nữa."

Yến Phách giễu cợt nói: "Phụ thân ta cưới mẫu thân ta, trong lòng không phải cũng chỉ nhớ tới mẫu thân ngươi sao? Huống hồ ngươi lúc nào thì quan tâm tới ta, xưa nay đều chỉ là lợi dụng ta mà thôi." Nhưng bản thân y rõ ràng nhất trọng điểm không phải việc này, một nam nhân một khi đã thành gia lập thất đều sẽ không giống như trước nữa, không biết tại sao trong lòng cũng có chút dao động, coi như mọi chuyện sớm đã định sẵn như vậy, bản thân mình vẫn là không hi vọng hắn trở thành phu quân của người khác à?

Yến Chi Tổ tránh nặng tìm nhẹ nói: "Ta hiện tại rất là quan tâm ngươi nha. Vì chăm sóc ngươi ta tình nguyện từ bỏ đại sự cả đời mình, ngươi không phải bây giờ cũng nên báo đáp ta một chút sao? Tri ân không báo thật uổng công làm người mà...... Chỉ cần ngươi hiện tại nói muốn ta ở lại ta liền không đi. Kỳ thực ta cảm thấy trên đời bất luận là nữ nhân nào cũng đều không tốt bằng ngươi, nếu như có thể ta chỉ muốn cưới ca ca ngươi làm thê tử của ta." Yến Chi Tổ cũng thấy chính mình vô liêm sỉ, lợi dụng Yến Phách ngây thơ mà lợi dụng, nhưng là hắn quá muốn.

Thấy Yến Phách không hề trả lời, hắn thử dò xét nói: "Vậy bây giờ ta hôn ngươi? Nếu ngươi không muốn thì có thể cắn ta nha."

Yến Chi Tổ hôn môi của y, thấy Yến Phách chỉ còn dư lại tính chất tượng trưng sự phản kháng, hắn liền càng ngày càng lớn mật, bắt đầu mút nhẹ đầu lưỡi của y, thoả thích công thành đoạt đất.

Lần này Yến Phách thần trí hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa chính mình lại ngầm đồng ý hành vi của hắn, rõ ràng cảm nhận được Yến Chi Tổ ở trên người mình lưu lại bao nhiêu dấu vết, nhưng y lại không biết nên phản ứng ra sao, thân thể phi thường cứng ngắc nhưng lại cực kì mẫn cảm.

Yến Chi Tổ thao túng thân thể của y, đem hai chân của y hướng về hai bên mở lớn ra hết cỡ, sau đó dựa vào ánh sáng bên ngoài đánh giá thân thể của y. Mặc dù biết chính mình quá đáng, nhưng hắn yêu thích dáng vẻ Yến Phách thẹn thùng nhưng lại kiên cường chống đỡ, tâm lý này khi thượng khiến hắn vui vẻ hưng phấn đến gấp bội. Dằn vặt y một hồi lâu, mới đem côn thịt của chính mình thăm dò vào thân thể của y, tuy rằng Yến Phách không có rên lên tiếng nào, nhưng sắc mặt trắng bệch của y là đang biểu hiện nổi thống khổ của mình, Yến Chi Tổ liền lên tiếng an ủi: "Chờ một chút sẽ thoải mái...... Ca ca, ta yêu ngươi......"

Yến Phách có chút thất thần, hỏi: "...... Ngươi yêu...... Ta......"

Yến Chi Tổ không để ý, đáp: "Đương nhiên. Chỉ yêu thích ngươi nha. Ngươi nhịn nữa một hồi......"

Thấy tiểu huyệt của Yến Phách đã hoàn toàn quen thuộc với dị vật, Yến Chi Tổ liền tại cái tư thế này đâm sâu mấy chục lần, sau đó đem y ôm lấy, biến thành tư thế ngồi. Khiến cho côn thịt càng đâm sâu vào vị trí kia hơn, Yến Phách rốt cục không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Yến Chi Tổ rất cao hứng, thầm nghĩ đã sớm muốn như thế mà tới một lần.

Đợi đến khi hai người đều được giải phóng, Yến Chi Tổ rút ra côn thịt của hắn, Yến Phách mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc cho thân thể mình đang chậm rãi chảy ra tinh dịch của người kia. Nhưng là y vừa mới ngã xuống, Yến Chi Tổ lại đem y trở mình, mò lên vòng eo của y, từ phía sau trực tiếp xông vào.

Yến Phách vội vàng từ chối nói: "Ta không muốn, ngươi thả ra......"

Nhưng Yến Chi Tổ lại không cho phép, vẫn cứ đâm đến nơi sâu nhất, một mặt nói rằng: "Ta còn chưa thỏa mãn nha? Ca ca không chiều ta ta liền đi tìm thê tử của ta." Yến Phách liền không lên tiếng. Yến Chi Tổ trong nháy mắt cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao ca ca lại không hi vọng mình cưới thê tử?

Thế nhưng dục vọng trước mặt không còn cách nào tiếp tục suy nghĩ. Hắn đầu tiên là ôm eo y chuyển động, sau đó lại giữ hai tay của y kéo ra sau lưng, chính mình cầm lấy, giống như đang cưỡi ngựa cứ như thế mà động lên. Như vậy cũng vừa vặn bản thân mình có thể nhìn thấy toàn bộ chiếc lưng trắng nõn cùng tóc đen xõa ngang trên cổ của đối phương, trong lòng còn có một loại cảm giác ưu việt kì diệu.

Cứ như vậy mà ở trong phòng nhỏ phiên vân phúc vũ điên loan đảo phượng hơn nửa ngày. Yến Chi Tổ phi thường thỏa mãn, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể làm cho hắn thoải mái như vậy hiện tại nếu như bắt hắn chết hắn cũng cam lòng. Yến Phách thì bị dằn vặt một điểm khí lực cũng không còn, chỉ có thể nằm đờ ra ở trên giường, dáng vẻ lõa thể phối hợp với sợi tóc ngổn ngang cùng ánh mắt mê ly, trái lại càng khiến y thêm yêu diễm.

---------- Hết chương 8 ----------

Có chút đau lòng thay Phách nhi =]]]]]

Tổ nhi a~~ nhẹ nhàng thôi a~ đau lòng cho Phách nhi quá T^T

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top