Chương 6: Thần Kiếm Cung chủ


Tới Gia Hưng, Yến Phách cũng không nghỉ ngơi, liền đi thẳng đến phủ Nam Cung. Nam Cung Cao nghe nói người ngoài cửa kia là ca ca của con rể tương lai, dù hoài nghi nhưng cũng không dám thất lễ, liền chính mình đi ra gặp khách, trong lòng vô cùng thắc mắc thầm nghĩ chẳng phải Chi Tổ từng nói qua mình không có huynh đệ gì hết hay sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện ra một vị ca ca?

Quản sự giới thiệu hai người, Yến Phách liền trực tiếp nói: "Ta đến tìm đệ đệ của ta, hắn ở đâu?"

Nam Cung Cao nói: "Lệnh đệ cùng tiểu nữ hôm nay đến ngoại thành du ngoạn, e sợ chạng vạng mới trở về. Không bằng Yến công tử trước tiên cùng lão phu thương lượng một chút việc kết hôn nên cử hành như thế nào? Có câu nói cha mẹ là lệnh, nhưng nếu như đã không có song thân .Chi bằng quyền huynh thế phụ. Hai người chúng ta cùng nhau thương lượng việc này không thể thích hợp hơn."

Yến Phách cười lạnh: "Không cần thương lượng. Đệ đệ ta sẽ không cưới con gái của ngươi."

Nam Cung Cao lấy làm kinh hãi, nhưng vẫn là ẩn nhẫn nói: "Lời này của công tử là có ý gì? Lẽ nào Chi Tổ đã có hôn ước từ trước?"

Yến Phách nói: "Không có, chỉ là bởi vì ta không cho phép."

Nam Cung Cao nói: "Nói gì vậy! Hôn sự của Yến Chi Tổ cùng con gái của ta đã truyền đi khắp nơi,giờ lại chỉ vì lời nói này của ngươi mà trở thành trò đùa! Ngươi thực sự là huynh trưởng của hắn?"

Yến Phách nói: "Nếu ngươi không tin ta thì có thể chờ Yến Chi Tổ trở về hỏi hắn cho rõ!"

Nam Cung Cao thầm nghĩ: Yến Chi Tổ này võ công cao cường, còn trẻ tuổi mà không hề có địch thủ, cho nên mới muốn đem con gái gả cho hắn. Nhưng bản thân lại không biết rõ lai lịch của Yến Chi Tổ, chỉ nghe hắn nói cha mẹ là thế ngoại cao nhân, thoái ẩn giang hồ đã lâu, họ tên không đủ vì là người ngoài đạo. Chỉ nghĩ đến hắn là con một, bây giờ lại lòi thêm một tên ca ca.

Nam Cung cao trì hoãn giọng nói: "Yến công tử, cứ coi như ngươi thực sự là ca ca của Chi Tổ, nhưng cha mẹ các ngươi còn sống, thì hôn sự của hắn vẫn chưa tới lượt ngươi quyết định . Nếu như ngươi biết điều, chúng ta liền làm thân gia, nhưng nếu như ngươi cố ý quấy rối, ta nói cho ngươi biết Nam Cung gia chúng ta cũng không phải hạng người dễ bị người khác ức hiếp đâu!"

Yến Phách cười khinh nói: "Chỉ bằng ta là Thần Kiếm Cung chủ, sự vụ của Thần Kiếm Cung đều do một tay ta quản, đối phó với loại như các ngươi là việc đơn giản dễ như trở bàn tay!"

Nam Cung Cao lần thứ hai giật nảy cả mình: "Thần Kiếm Cung!" Thần Kiếm Cung này là một võ lâm truyền thuyết, lẽ nào việc này là có thật? Chẳng trách kiếm pháp của Yến Chi Tổ mờ ảo ác liệt như vậy, không giống với những tên gạt người, nếu như hoa sinh có thể cùng Thần Kiếm Cung kết duyên cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Nói đi nói lại, người cung chủ này hơi bị quá mức tuổi trẻ.

Nam Cung Cao lập tức nói: "Mặc kệ là như thế nào, Yến công tử tàu xe mệt nhọc, vẫn là trước tiên nên đi nghỉ ngơi. Cụ thể công việc chờ đệ đệ ngươi trở về lại tính toán sau đi."

Yến Phách nói: "Cũng Tốt."

Yến Chi Tổ vừa cùng Hoa Sinh tiểu thư du ngoạn trở về, hai người vừa vào sảnh chính liền bị những người khác bao vây, ngước lên thì gặp Nam Cung Cao đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên cao, Hoa Sinh oán trách nói: "Cha, người làm gì thế này?"

Nam Cung Cao nói: "Sinh nhi, con lui xuống trước. Ta có việc muốn cùng Chi Tổ nói."

Hoa Sinh không muốn, Chi Tổ đẩy đẩy nàng, nàng liền đi, vừa đi vừa quay đầu lại hướng Chi Tổ nháy mắt mấy cái.

Yến Chi Tổ nói: "Bá phụ có chuyện quan trọng tìm Chi Tổ sao? Không biết Chi Tổ có việc gì làm không đúng?"

Nam Cung Cao uống một ngụm trà nói: "Tại sao xưa nay ta không nghe ngươi đề cập tới Thần Kiếm Cung?"

Yến Chi Tổ cả kinh, hỏi: "Bá phụ người nghe ai nói điều này?"

Nam Cung Cao nói: " Hôm nay có một người tới đây tìm đến lão phu y tự xưng mình là huynh trưởng của ngươi,y nói muốn ngươi trở về kiếm cung."

Yến Chi Tổ nói: "Hắn hiện tại ở nơi nào?"

Nam Cung Cao nói: " Nói như vậy ngươi thực sự là người của Thần Kiếm Cung sao? Nếu như vậy tại sao không nói sớm, lão phu đối với Thần Kiếm Cung nghe danh đã lâu, không biết ngày nào đó may mắn có thể được tận mắt nhìn thấy một phen, không nghĩ tới hiền tế lại chính là chân nhân bất lộ tướng."

Yến Chi Tổ cấm kỵ nói: "Cụ thể công việc Chi Tổ ngày sau sẽ kể lại cẩn thận với bá phụ, người có thể hay không trước hết để cho Chi Tổ gặp gỡ gia huynh?"

Nam Cung Cao tuy rằng không thích, nhưng nghĩ không thể nóng vội, nhân tiện nói: "Lệnh huynh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, ngươi đi đi. Đúng rồi, lệnh huynh dường như đối với Nam Cung gia chúng ta có bất mãn, không phải là vì Nam Cung phủ chúng ta không xứng với Thần Kiếm Cung các ngươi chứ?"

Yến Chi Tổ nói: "Bá phụ đa nghi rồi, gia huynh tất nhiên là không có ý này. Chi Tổ cáo lui trước."

Yến Chi Tổ cũng không gõ cửa liền đẩy cửa mà vào, Yến Phách đang dung bữa, ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy hắn ngày càng thêm anh tuấn thành thục, còn cao hơn chính mình rất nhiều, không giống với tên nhóc con năm xưa. Tuy rằng cáu giận hắn không giữ lời hứa, nhưng là gặp mặt vẫn còn có chút vui sướng, cười nói: "Ngươi đến rồi?"

Yến Chi Tổ không khách khí đem hắn lôi ra khỏi phòng, lựa một chỗ không người mới nói: "Ngươi tới làm cái gì?"

Yến Phách nói: "Ngươi làm gì thô bạo như vậy? Ta còn chưa ăn xong nữa đấy."

Yến Chi Tổ nói: "Ngươi đến cùng là tới làm cái gì? Đừng nói với ta là ngươi là đến du ngoạn đấy nhé, các vị trưởng lão vậy mà lại đồng ý để ngươi hạ sơn sao?"

Nghĩ đến chính mình là lén lút chạy xuống, Yến Phách giải thích: "Các trưởng lão đồng ý, bọn họ nói ta nên đi tìm thê tử cho mình rồi."

Yến Chi Tổ nói: "Thì ra là như vậy. Tốt lắm, vậy còn hộ vệ đâu?"

Yến Phách cả giận nói: "Tại sao ta đi tới đâu cũng phải cần có hộ vệ đi cùng mình mới được? Lần này chỉ có một mình ta."

Yến Chi Tổ nói: "Một mình ngươi? Ngươi mau trở về, nơi này không thích hợp với ngươi."

Yến Phách nói: "Ta tất nhiên là phải đi về, nhưng là ta và ngươi cùng đi."

Yến Chi Tổ dứt khoát nói: "Ta sẽ không cùng ngươi đi, ngươi đã biết rồi đấy, ta hiện tại muốn cùng tiểu thư của Nam Cung gia kết hôn. Ta không biết ngươi đến đây để làm cái gì, có điều ta vẫn sẽ chăm sóc ngươi một quãng thời gian, chờ Thần Kiếm Cung liên lạc với ta, ta sẽ để bọn họ đưa ngươi trở lại." Như vậy cũng coi như là mình cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ y đi.

Yến Phách nói: "Lúc trước ngươi không phải nói một năm sau trở lại à? Ngươi rõ ràng là việc riêng của mình mà bội ước, nhưng ta mặc kệ mọi chuyện lúc trước, chỉ cần ngươi bây giờ cùng ta trở về ta liền tha thứ tội ngươi lừa gạt ta."

Yến Chi Tổ nghi ngờ nói: "Ta có nói qua à?" Những câu nói kia đều là lời nói đùa, nói rồi liền quên, trên thực tế hắn lúc rời đi cũng không có nghĩ tới việc trở về Thần Kiếm Cung. Dù sao việc liên tục bị người khác sai xử không có gì tốt đẹp."Nói chung ngươi trước tiên cứ đi khỏi Nam Cung gia đi, lão hồ ly kia đã biết ngươi là người của Thần Kiếm Cung rồi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy mà thả ngươi đi."

Yến Phách không hiểu điểm mấu chốt trong đó, thấy hắn sắp xếp như thế cũng không hỏi nhiều, liền theo hắn một đường cưỡi ngựa đến ngoại thành, lại dọc theo đường núi gồ ghề nhìn thấy một căn phòng nhỏ trong chỗ hẻo lánh, tuy rằng cũ nát, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ở lại. Yến Chi Tổ nói: "Nơi này rất bí ẩn, ngươi trước tiên ở lại đây,tới đúng thời điểm ta sẽ cho người mang cơm đến cho ngươi. Những chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Yến Phách nói: "Vậy còn ngươi thì sao? Ta cứ như thế mà ra đi không có lời từ biệt, Nam Cung Cao kia sẽ không gây khó dễ gì cho ngươi chứ?"

Yến Chi Tổ nói: "Ngươi không cần quan tâm. Ta sắp trở thành con rể của Nam Cung gia, chờ ta cùng hắn lật bài, đợi đến lúc ta thành than với con gái của lão, lão còn có thể làm khó dễ được ta sao? Nhưng ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không tiết lộ nội tình của Thần Kiếm Cung đâu." Yến Phách không hiểu được trọng điểm trong đó, nhưng Yến Chi Tổ thì hiểu rất rõ, Thần Kiếm Cung không chỉ có Vô Song kiếm pháp, còn có rất nhiều kim ngân khoáng thạch, chỉ sợ trong chốn giang hồ này có không ít người sẽ liều mình dò thám, đến thời điểm đó muốn khôi phục mọi chuyện lại như xưa cũng không phải chuyện đơn giản.

Yến Phách đứng lên nói: "Ngươi còn muốn kết hôn? Ngươi có biết là ta phản đối hôn sự này không?"

Yến Chi Tổ ngạc nhiên nói: "Tại sao ngươi lại phản đối? Là ta cưới vợ, việc này đối với ngươi không có quan hệ gì mà?"

Yến Phách nói: "Làm sao lại không có quan hệ? Thê tử của ngươi tương lai cũng là người của Thần Kiếm Cung,thì đương nhiên việc này ta cũng phải có quyền hạn chứ."

Yến Chi Tổ nói: "Ta khuyên ngươi sau này đừng mang theo cái danh Thần Kiếm Cung treo ở bên miệng, để tránh khỏiviệc rước họa vào thân. Còn bản thân Hoa Sinh, nàng cùng với Thần Kiếm Cung một chút quan hệ cũng không có, ta cũng không hề có dự định dẫn nàng trở lại."

Yến Phách nói: "Vậy tại sao ngươi phải cưới nàng ấy?"

Yến Chi Tổ nói: "Hoa sinh khuôn mặt đẹp ôn nhu, gia thế lại tốt, cưới vợ như vậy có cái gì không đúng?" Hóa ra Chi Tổ muốn ở Nam Phương định cư, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, chẳng bằng chọn một người tốt nhất. Nam Cung Hoa sinh là đứa con gái duy nhất của Nam Cung Cao, bởi vì là võ lâm thế gia vì lẽ đó từ nhỏ cũng có tập võ, cá tính cũng không cần nuông chiều, hai người ở bên nhau cũng khá là hợp ý,là người thích hợp làm thê tử của hắn nhất.

Yến Phách không hiểu được suy nghĩ của hắn, không mang theo thê tử trở về kiếm cung, thế nhưng lại muốn cùng nàng ta kết hôn? Chỉ đành phải nói: "Ý của ngươi là ngươi cũng không có dự định trở về kiếm cung sao?"

Yến Chi Tổ không cảm thấy có cái gì không đúng, đáp: "Đúng là như thế!"

Vẻ mặt Yến Phách lập tức trở nên hiểm ác, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng Thần Kiếm Cung là nơi nào? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?"

Yến Chi Tổ ngạc nhiên nói: "Ta không trở về không phải ngươi càng vui vẻ à? Ngươi luôn luôn coi ta và mẹ ta là cái đinh trong mắt, hiện tại chúng ta đều đi rồi, ngươi còn có ý kiến gì? Ta biết rồi, bởi vì ta muốn kết hôn, mà ngươi là ca ca ta nhưng vẫn không gặp được người mình yêu thích, vì lẽ đó ngươi không cam lòng có đúng không? Chuyện như vậy ngươi có gấp cũng không có ích gì, chỉ cần ngươi thả thấp ánh mắt một chút đừng quá xoi mói, những người có thể ngồi lên vị trí cung chủ phu vẫn còn rất nhiều."

Yến Phách cũng không biết nói thế nào, chỉ là nói: "Ngược lại ta không cho phép!"

Yến Chi Tổ không muốn dây dưa thêm, thở dài nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi. Có tin tức gì ta liền thông báo cho ngươi."

Yến Chi Tổ đem Yến Phách đặt trong phòng nhỏ trên núi, nói với Nam Cung Cao rằng y đã trở về, Nam Cung Cao cũng không cần lo lắng, thầm nghĩ chờ hai bên đã kết thành thân gia thì còn có cái gì có thể ẩn giấu, sau đó liền bắt đầu tích cực tính chuyện kết hôn.

Hôn kì của Yến Chi Tổ và Hoan Sinh tới gần, cũng muốn tránh hiềm nghi nên không thể lúc nào cũng gặp mặt. Cho tới khi Chi Tổ cùng Yến Phách gặp mặt, mỗi lần thấy mặt là một lần ồn ào, cũng may ồn ào cũng không nhiều, Yến Phách vẫn tương đối nghe lời, cũng không có đi khắp làm loạn, tiết kiệm được không ít phiền phức. Như vậy, Chi Tổ quyết định không nói thêm nữa, có thể kéo dài liền kéo dài, ngược lại chờ sau khi kết hôn xong dù cho có nhiều lời cũng vô ích,tiếp theo sẽ tiễn vị ôn thần này quay trở về cung như vậy mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa.

Hôn kỳ đã đến. Người thân của Nam Cung gia và bạn tốt của Yến Chi Tổ đều đến đây tụ họp, Vệ Hàn bởi vì có việc thực sự không đi được, liền để cho đệ đệ Vệ Triết và người hầu thân cận của mình mang quà đến tham gia tiệc mừng . Điều này làm cho Chi Tổ có chút buồn bực, dù sao Vệ Hàn là người bạn đầu tiên mà chính mình kết giao được vô cùng quý giá vốn còn muốn cố gắng cùng y tụ tập một lần.

Tân lang quan phải qua lại chiêu đãi khách mời, cô dâu thì phải che kín đầu ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, thực sự có chút không công bằng. Bận rộn đến bận rộn đi đến khi bản thân có thể ngồi xuống nghỉ ngơi thì rốt cục cũng đã đến giờ lành, Yến Chi Tổ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cả ngày đứng ngoài cửa tuy bề ngoài thì cười nhưng trong không cười tiếp đãi các vị tiền bối võ lâm hoặc những người cùng thế hệ đến nổi cả cơ mặt đều cứng ngắc.

Yến Chi Tổ đứng vào vị trí, đang muốn bắt đầu bái trời, liền nghe được một trận tiếng binh khí giao nhau, lại cảm giác một luồng khí mát lạnh phun trào, liền biết có việc xấu xảy ra. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Yến Phách toàn thân áo trắng đứng ở trước cửa, bên cạnh là những người canh cửa đang xiêu xiêu vẹo vẹo nằm xõng xoài trên mặt đất. Hóa ra Yến Phách ở trong núi liên tục nhiều ngày không thấy Yến Chi Tổ, liền có chút nóng lòng, nên ra ngoài tìm kiếm liền nghe được việc hắn kết hôn. Mọi người thầm nghĩ là ai to gan như vậy dám đến Nam Cung thế gia gây sự? Vừa nhìn lại thì thấy một công tử thanh tú , ai cũng nghĩ trong bụng lẽ nào đây là tình lang của Nam Cung tiểu thư đến cướp dâu ?

Nam Cung Cao vội vã lên nói: "Hóa ra là thân gia, nếu Yến công tử muốn tới tham gia hôn sự của lệnh đệ thì chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải tạo nên động tĩnh lớn như vậy. Mau mời công tử ngồi xuống, hiện tại chỉ cần muốn là có thể bắt đầu lạy trời đất, tuyệt đối không nên bỏ qua giờ lành."

Tất cả mọi người nghĩ thì ra đây là huynh trưởng của bên nhà trai, hóa ra Yến Chi Tổ vẫn có người nhà.

Yến Phách tay cầm trường kiếm, lạnh lùng nói: "Ta đã sớm nói qua, hôn sự này ta không đồng ý. Yến Chi Tổ, ngươi nếu như thông suốt mọi việc rồi thì cùng ta đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Mọi người lại nghĩ, hóa ra người thân của bên nhà trai không đồng ý việc kết hôn, lẽ nào Nam Cung thế gia còn chưa đủ lợi hại sao?

Nam Cung Cao trước mặt mọi người đương nhiên sẽ không nhắc đến Thần Kiếm Cung, thầm lo không nên để người này tới đây, liền nghiêm ngặt nói: "Yến công tử, việc hôn sự của lệnh đệ cùng Nam Cung gia là việc đã định, ngươi nếu như thoải mái đến đây cùng uống rượu chung vui lão phu tất nhiên là vô cùng hoan nghênh, nếu là có ý muốn quấy rối, Nam Cung gia ta tất nhiên cũng sẽ không ngồi không!" Nói đoạn, ông vung tay phải lên, tại sảnh chính lập tức xuất hiện mười tám dũng sĩ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Yến Phách nào đem bọn họ để ở trong mắt, lập tức vung vẩy trường kiếm giống như rồng bay phượng múa cùng mười tám dũng sĩ giao thủ với nhau. Mọi người đầu tiên là cảm thấy nghé con mới sinh khó tránh khỏi việc không biết nặng nhẹ, mười tám dũng sĩ lẽ nào lại là đồ vật trang trí sao? Sau đó liền kinh sợ cảm thấy hậu sinh khả úy, Yến Chi Tổ kiếm pháp tuyệt vời, huynh trưởng hắn sao có thể bình thường, Nam Cung thế gia uy phong chẳng lẽ lại bại trận bởi một tên nhãi ranh?

Nam Cung cao thấy nhiều vị võ lâm hào kiệt đều ở đây, mười tám dũng sĩ nhưng lại đối phó không được một người trẻ tuổi, tuy rằng người này là chủ của Thần Kiếm Cung, nhưng cũng chưa chắc đó đã là sự thật, trên mặt liền có chút không nhịn được, xem ra muốn lão phu tự mình ra tay đây mà!

Yến Chi Tổ tuy bất mãn Yến Phách có hành vi gây rối, lại thấy Nam Cung Cao có ý ra tay, thầm nghĩ coi như kiếm pháp của Yến Phách tuyệt vời, nhưng nội lực thì lại không phải là đối thủ của Nam Cung Cao, cũng không thể trơ mắt nhìn hắn có chuyện, vội vàng nói: "Đây là chuyện nhà của ta, chi bằng để ta tự tay mình giải quyết." Sau đó thấp giọng hướng về bên người Nam Cung Hoa Sinh tạ lỗi, hôn lễ phỏng chừng không thể cử hành như đã định.

Yến Phách thấy hắn rút kiếm đến đây, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn phạm thượng à?"

Yến Chi Tổ than thở: "Ngươi tuy là ca ca ta, nhưng lại nhiều lần làm khó dễ cho ta, ta đã sớm muốn chấm dứt, không bằng hôm nay chấm dứt tại đây đi!"

Yến Phách nói: "Chấm dứt? Nếu ta thắng, ngươi nhất định phải cùng ta trở lại?"

Yến Chi Tổ nói: "Nếu ta thắng, từ nay về sau ngươi không cần phải ra lệnh cho ta,ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi!"

Yến Phách thấy hắn nói tới tuyệt tình, liền có chút âm u, trong miệng vẫn tự nói: "Bại tướng dưới tay còn có gan nói!"

Yến Chi Tổ không nói nhảm nữa, nâng kiếm liền tới. Hai người giao thủ lần nữa tựa như điện quang hỏa thạch, hoa mắt mê ly. Mọi người thầm nghĩ rõ ràng đây là hôn lễ tại sao trong chớp mắt liền biến thành sân đấu, cũng may hai người này kiếm pháp đều khá tốt, chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy, một tinh mà lại tinh, một khéo mà lại khéo, làm người khác phải mở mang tầm mắt. Cũng có mấy lão tiền bối nói thầm trong lòng, này không phải là kiếm pháp thất truyền mấy chục năm về trước sao, đây là chiêu thức gì, hai người này đến cùng là ai?

Rất nhanh, hiện trường hôn lễ đã bị phá hủy bởi tranh chấp hai người, bọn họ liền không hẹn mà cùng triển khai khinh công đi ra bên ngoài, dần dần không biết di chuyển đến phương nào, đến nơi ít người hai người mới có thể thoải mái tay chân. Lúc bắt đầu Yến Chi Tổ rõ ràng nằm ở phía dưới, Yến Phách thầm nghĩ quả nhiên không thể để cho hắn ra ngoài quá lâu, từ sau khi rời đi e rằng cũng không có luyện tập gì , một điểm tiến bộ đều không có! Người này tuy rằng bất hảo, nhưng dù sao cũng là đệ đệ ta, hữu giáo vô loại, ta bất luận làm sao cũng phải giúp hắn quay về con đường đúng.

Yến Phách không biết Yến Chi Tổ trong hai năm qua tuy không luyện tập kiếm pháp nhiều, nhưng ở nội lực vẫn là không ít công phu, thêm vào hắn biết rõ điểm yếu của Yến Phách, chỉ cần thời gian lâu dài, Yến Phách tất nhiên không còn giống như trước chiếm thế thượng phong.

Quả nhiên, đợi đến khi Yến Phách hở ra một chút sơ sẩy, Yến Chi Tổ liền không lưu tình, từ sau một chiêu kiếm gai hướng về vai phải của hắn mà đâm, dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả một bên tay áo trắng như tuyết. Yến Chi Tổ cũng không thu tay lại, đột nhiên rút kiếm ra, dòng máu lập tức phun ra ngoài. Yến Phách bị đau buông tay ra, ngã nhào trên đất.

Yến Chi Tổ thu kiếm nói: "Lần này thắng bại đã định, ngươi chịu thua đi."

Yến Phách khó tin việc mình bị đánh bại, che bả vai không nói.

Yến Chi Tổ nói: "Ca ca, ngươi chớ có trách ta, là chính ngươi bức người quá mức! Vốn là chúng ta có thể như trước an an bình bình, ta cũng theo lời cha mẹ giao phó mà quan tâm đến ngươi nhiều hơn, nhưng là ngươi không biết trời cao đất rộng. Ta biết người của Thần Kiếm Cung đang đi khắp nơi để tìm ngươi, đến thời điểm thì sẽ có người đến chăm sóc ngươi. Ta còn có việc phải xử lí, không giúp ngươi được nữa."

Yến Phách lúc này mới ngẩng đầu: "Ngươi trước đây là cố ý thua ta?"

Yến Chi Tổ cũng không giấu giếm nữa: "Phải thì thế nào? Có điều ngươi có thể yên tâm, ta xưa nay không muốn ở kiếm đạo cùng ngươi tranh dài ngắn."

Yến Phách đứng lên đi đến: "Hóa ra ngươi cứ như vậy mà nhiều lần đều là lường gạt ta! Tốt, sau này ta sẽ không dây dưa với ngươi thêm nữa, ta không cần đệ đệ như ngươi! Thần Kiếm Cung cũng không cần loại người như ngươi!"

Yến Chi Tổ vẫn là chăm sóc hắn theo thói quen, còn hắn thì mù nên không cảm nhận được lòng tốt đó, hắn phẫn nộ nói: "Ngươi cho rằng ta còn hiếm lạ việc ngươi đối xử với ta như vậy à, ngoại trừ việc luyện kiếm cùng ngươi vênh mặt hất hàm sai khiến ngươi còn có thể làm được cái gì? Huống chi đến kiếm pháp ngươi cũng là bại tướng dưới tay ta! Ta vĩnh viễn cũng quên không được ban đầu ngươi như thế nào nhục mạ ta và mẹ ta, nếu như không phải mẹ ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy hổ thẹn với ngươi, thì cho dù bà có cầu ta ta cũng sẽ không để ý đến ngươi!"

Yến Phách không biết là bởi vì chảy máu hay là vì cái gì, mà sắc mặt trắng bệch, nhấc chân liền muốn đi. Yến Chi Tổ kéo hắn nói: "Ngươi nhớ kỹ, là ta vứt bỏ ngươi! Sau này ta không muốn ngươi hô to gọi nhỏ với ta, ta cũng sẽ không đối với lời nói của ngươi là lệnh nữa."

Yến Phách không biết có nghe vào không, nhấc chân chậm chạp rời khỏi.

Yến Chi Tổ quay về giải thích nửa ngày, chỉ nói thuở nhỏ cùng huynh trưởng có bất hòa, vừa nói vừa thành khẩn nhận lỗi, Nam Cung Hoa Sinh liền thông cảm, chỉ hỏi: "Ta làm sao không biết ngươi có ca ca? Hắn không thích ta à?"

Yến Chi Tổ nói: "Ca ca ta từ nhỏ đã chán ghét ta. Bởi vì chúng ta không phải cùng một mẫu than sinh ra, vì lẽ đó hắn xưa nay không xem ta là đệ đệ. Chỉ là gần đây không biết làm sao đột nhiên muốn ta về nhà, còn không phải là không có ta ở đó sẻ không có người cho hắn sai bảo à."

Hoa Sinh nói: "Nhưng ngươi cũng phải nên quay về nhà chứ, ta cũng muốn gặp cha mẹ ngươi một lần. Nhanh cùng ca ca làm hòa đi, kiếm pháp của hắn cao cường như vậy, nhân phẩm tất nhiên cũng không kém, nhất định là có hiểu lầm gì đó."

Nam Cung Cao biết hắn là người của Thần Kiếm Cung , vì lẽ đó ngày hôm nay nháo tới như vậy nhưng ông vẫn có thể nhẫn nhịn, bằng không sớm đã nổi trận lôi đình đòi đổi con rể, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta đã tìm người tính qua, mười chín tháng này cũng là giờ lành, không bằng hôm đó thì tổ chức hôn dự lại lần nữa. Cũng là mười ngày, khách mời vẫn cứ như trước, có điều tiêu hao thêm hao chút ngân lượng thôi."

Yến Chi Tổ vội vã nịnh nọt nói: "Hiếm thấy nhạc phụ rộng rãi như vậy, tiểu tế trước hết cảm ơn."

Yến Chi Tổ không biết Nam Cung Cao cũng phải chịu cảnh bị phu nhân tra khảo, bà ta luôn miệng hỏi tại sao lại đem con gài gả cho một kẻ không biết rõ danh tính thế kia. Ông chỉ nói một câu"Phụ nhân hảy quan sát người này thật kĩ!"

Thật vất vả mới giải quyết xong những người này, Yến Chi Tổ thầm nghĩ không biết kiếp trước mình có thù oán sâu nặng gì với tên ca ca kia, kiếp này lại bị y hành hạ đủ điều như vậy, chỉ cần nhìn y một lần thì xui một lần, cũng không biết là ai nợ ai, chỉ mong không gặp người kia thêm lần nào nữa. Kỳ thực hắn có thể hoàn toàn bỏ mặc, nhưng lại không nhẫn tâm xuống tay, hay là bởi vì người kia tính cách quá đơn thuần khiến cho người ta không có cách nào không để ý tới, hay do y là người cùng chung huyết thống với mình?

Yến Chi Tổ ở Nam Cung phủ nhàn rỗi tẻ nhạt, đột nhiên nghe vệ Hàn đến, lập tức đi nghênh đón.

Vệ Hàn đi đường gió lạnh mệt mỏi, vào cửa liền cười nói: "Nghe nói hôn lễ của hiền đệ có biến, vi huynh cảm thấy vô cùng lo lắng. Hiện tại tổ chức lại cũng tốt, như vậy vi huynh cũng có thể tham gia rồi."

Yến Chi Tổ cười nói: "Cũng coi như trong họa có phúc đi."

Vệ Hàn nói: "Ta nghe nói người gây sự trong hôn lễ là huynh trưởng của đệ à? Chẳng dấu gì đệ bọn ta ở chung một quãng thời gian, hắn tuy không thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng tuyệt đối không phải người xấu, đệ cũng đừng có trách hắn. Nói thế nào đi nữa thì hắn cũng lặn lội đường xá xa xôi một mình chạy đến tìm ngươi đây quả là một việc đáng quý vô cùng."

Yến Chi Tổ nói: "Huynh từng gặp ca ca của đệ?"

Vệ Hàn nói: "Đệ không biết sao? Lúc trước ở biên thành, Yến công tử trên người không có ngân lượng gặp chuyện phiền phức, nên ta đã ra tay giúp đỡ. Sau đó, y nói muốn đi ti tìm đệ, nên ta liền dẫn y đến Tô Châu, sau đó lại đến Gia Hưng. Y mỗi ngày đều hỏi ta có tin tức của đệ hay không, sắc mặt thì lúc nào cũng lo lắng, nếu như ta có được huynh đệ như vậy thì đúng là có phúc ba đời." Nói đoạn, Vệ Hàn nghĩ tới tên đệ đệ trời đánh của mình, lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Yến Chi Tổ ngạc nhiên nói: "Hắn thực sự là tìm đến ta?"

Vệ Hàn nói: "Làm sao đệ không tin ta à? Y nói với ta khi đi đệ từng hứa một năm sau sẽ trở lại, nhưng quá hạn vẫn chưa thấy đệ về, y lo lắng đệ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mới chạy đến đây tìm. Tuy ta không biết đệ và y xảy ra chuyện gì, nhưng người nhà thì không có gì có thể thay thế được."

Vẻ mặt Yến Chi Tổ không khỏi nghiêm túc, Yến Phách này một đường chịu bao nhiêu đau khổ,nhưng lại chưa từng than thở với mình một câu. Y là thật sự lo lắng mình, còn mình thì lại vô tình gây thương tổn cho y.

Vệ Hàn nói: "Ngày hôm nay ta đến chính là hi vọng đệ hãy suy nghĩ kĩ lại việc này, cố gắng nói lời xin lỗi với Yến công tử, không có huynh trưởng chúc phúc, hôn lễ cũng không được trọn vẹn đâu."

Yến Chi Tổ vội vàng nói: "Huynh biết ca ca của đệ ở nơi nào không?"

Vệ Hàn nói: "Ngày đó Yến công tử bị thương, đệ đệ của ta tới tìm hắn, sau đó bọn ta để y ở trong biệt viện nghỉ ngơi rồi, đến ngày hôm nay thương thế cũng đã khá hơn một chút, đệ đệ ta thấy vậy cũng đã rủ y ra ngoài để giải sầu, hai người bọn họ chắc giờ này cũng đã lên thuyền du ngoạn rồi."

Yến Chi Tổ nghe vậy liền biến sắc, lập tức lao ra cửa. Tên Vệ Triết kia bên ngoài nổi tiếng là tên phá gia chi tử , hơn nữa dù là nam hay nữ hắn đều ăn, tướng mạo Yến Phách xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng võ công cao cường, nhưng đối với việc lòng người thì y căn bản không biết rõ.Chi Tổ chạy hết hỏa lực tới bên hồ , nhưng trên hồ có rất nhiều thuyền vãng lai, không biết hai người kia lên chiếc thuyền nào, đột nhiên hắn thấy một người đứng thẳng trên đầu thuyền, một thân đồ trắng, đưa mắt nhìn ra xa, người đó không phải Yến Phách thì còn có thể là ai? Tiếp theo có một nam tử đi ra cửa, nhẹ đỡ eo y đem y dìu tiến vào khoang thuyền, tên kia chính là Vệ Triết.

Yến Chi Tổ hừ một tiếng, vận dụng khinh công bay đến đầu thuyền.

Thân thuyền lung lay một hồi Vệ Triết vội vã đi ra nhìn, vừa nhìn thấy người đến là Yến Chi Tổ thì liền cười nịnh nói: "Tân lang quan không bồi tiếp tân nương, làm sao lại đến trên thuyền của ta rồi?"

Yến Chi Tổ nói: "Ta tới gặp ca ca ta, ngươi tránh ra."

Vệ Triết thấy tình hình không được khả quan lắm, nhưng vẫn nói: "Vậy thì thật kì quái, ta nghe Yến công tử nói hắn không có huynh đệ . Yến công tử, nơi này có người tự xưng là đệ đệ ngươi, ngươi có muốn gặp hắn hay không?"

Yến Phách tất nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài, lần trước y không chỉ có bả vai bị thương, trong lòng cũng bị thương không nhẹ, liền tự giác cùng Yến Chi Tổ ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng không biết hiện tại hắn còn tới làm gì, một lúc mới đáp: "Ta không có đệ đệ. Ngươi để hắn đi đi, bây giờ bất kể là ai ta cũng không muốn gặp."

Vệ Triết nói: "Đã nghe chưa? Là Yến công tử không chịu gặp ngươi, không phải là ta không cho ngươi gặp y."

Yến Phách làm sao quản được nhiều như vậy, thuận tiện đẩy một cái, Vệ Triết liền"Phù phù" một tiếng rơi xuống dưới nước, cũngcòn may là hắn biết bơi.

Yến Phách nói: " Để ta gặp ngươi lần nào ta liền đánh gãy chân ngươi lần đó." Vệ Triết thấy hắn không giống như đang nói đùa, vội vã bơi ra xa, sau đó liền được một chiếc thuyền khác vớt lên.

Yến Phách đi vào khoang thuyền, này là thuyền cá nhân của Vệ gia, nội bộ rộng rãi, cực kỳ xa hoa. Yến Phách ngồi ở bên cạnh chiếc bàn nhỏ trừng mắt hắn, ánh mắt ấy như ánh mắt của một con thú nhỏ vô cùng sáng sủa, trên bàn bàymột hộp dược, xem ra khi nãy vừa mới tẩy rửa vết thương.

Yến Chi Tổ nói: "Ca ca, vết thương khá hơn chút nào không?"

Yến Phách nghiêng đầu đi, Yến Chi Tổ nói: "Ngày đó là ta nói quá lời rồi, ta biết ngươi giận ta. Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng ta sau này lại giống như lúc trước có được hay không?"

Yến Phách bi thảm nở nụ cười: "Ngươi cho rằng hết thảy lời đã nói ra đều có thể thu hồi lại à? Ta đã không muốn lại lao tâm vì ngươi nữa. Nói thật ta thật không biết ta bị là làm sao, để cho ngươi mê hoặc tâm trí ta nhiều năm như vậy, còn chạy đến đây tìm ngươi. Ta hiện tại rất mệt không muốn tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa!"

Yến Chi Tổ nôn nóng nói: "Nghiêm túc mà nói thì chuyện này không phải chỉ có một mình ta không đúng. Tất cả mọi chuyện hai ta đều có lỗi. Chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn ta an ủi ngươi giống như an ủi nữ nhân sao?" Hắn tuy rằng chạy đến tìm Yến Phách, nhưng cũng không có dự định nhượng bộ, dù sao chỉ có một bên nhẫn nại thì quan hệ này kéo dài cũng không được lâu.

Yến Phách chỉ cảm thấy nhiều lời vô ích, chỉ là nói: "Nói chung ta phải về Thần Kiếm Cung, sau này ta không muốn gặp lại ngươi, vì lẽ đó xin ngươi đừng bao giờ quay lại!"

Yến Chi Tổ nói: "Nực cười! Có trở về hay không là do ta quyết định, dù cho ngươi là cung chủ thì quyền hạn của ngươi cũng phải bị các vị trưởng lão hạn chế , theo ta thấy thì bọn họ phi thường hoan nghênh ta đấy."

Yến Phách không cách nào, liền miễn cưỡng nói: "Tùy ý ngươi." Sau đó, liền muốn đi.

Yến Chi Tổ ngăn cản hắn nói: "Ngươi muốn đi nơi nào, nơi này là sông hồ......" Nhưng khi đụng vào thì phát hiện thân nhiệt của Yến Phách cao kinh người, hắn vội vã ôm lấy y đi nhanh đến bên giường, Yến Phách tất nhiên là muốn giãy dụa, "Ngươi muốn làm gì? Thả ta ra!" Nhưng là phát hiện bản thân không sử dụng được khí lực.

Yến Chi Tổ đầu tiên là cho rằng y bị sốt, dù sao miệng vết thương nếu không xử lý cẩn thận rất dễ dàng bị hành sốt. Nhưng khi nhìn lại thì thấy có điểm không giống, toàn thân y một điểm khí lực cũng không có mới mắng thầm: Nhất định mọi chuyện là do tên khốn kia. Nghĩ đến chắc là do Vệ Triết động tay động chân vào thuốc trị thương, vừa nhìn quả nhiên là tăng thêm"Hóa công tán" cùng"Ngọc hoa đón xuân" . Một loại khiến người ta tạm thời mất đi võ công, một loại là xuân dược cực phẩm. Hóa ra từ lâu Vệ Triết trong lòng đã mang ý đồ xấu đối với Yến Phách, nhưng thứ nhất lại kiêng dè võ công của y, thứ hai Vệ Hàn ở nhà khắp nơi vô cùng bất tiện, thật vất vả lắm mới tìm được cơ hội thích hợp,nhưng không ngờ lại bị Chi Tổ phá hủy.

Yến Chi Tổ vội vã mở quần áo của y ra, giúp y thanh tẩy vết thương, nhưng lúc này đã muộn, xuân dược từ lâu đã tiến vào huyết dịch, hiệu lực cũng bắt đầu phát tác, đồng thời hắn cũng bắt đầu hối hận tại sao lúc trước có thể đâm y sâu đến vậy? Yến Phách chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí ở trong người bị khuấy động, dần dần tập trung vào phía dưới. Yến Chi Tổ cũng không biết làm sao bây giờ, thầm nghĩ nếu không tìm nữ nhân lại đây thì việc này e rằng rất khó giải quyết, mà thời khắc này đang ở trên hồ tìm ở đâu ra nữ nhân cho y giải dược đây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top