Chương 14: Một đời yêu {Hoàn}
Qua hôm sau không biết Yến Chi Tổ đi đến nơi nào, Yến Phách sau một đêm nghỉ ngơi tốt liền đi hướng lên đỉnh núi. Y đã cùng Bạch Như nói rõ ràng, mặc dù đối phương biểu thị sẽ không bỏ qua, nhưng kết quả trong lòng y vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Vừa lên tới đỉnh núi chuẩn bị khiêu chiến Yến Phách nghe Lệ Thiên một chiêu kiếm nói: "Yến công tử có phải đến từ Thần Kiếm cung hay không?"
Yến Phách ngạc nhiên nói: "Tiền bối làm sao biết được?"
Lệ Thiên một chiêu kiếm nói: "Thực sự là giang sơn đời nào cũng sinh ra tài tử! Lão phu thậm chí có may mắn có thể cùng hai vị truyền nhân của Thần Kiếm Cung so kiếm, thực sự là không uổng phí đời này. Chỉ là đao kiếm không có mắt, Yến công tử xin cẩn thận."
Yến Phách nói: "Yến Chi Tổ cũng đã tới sao? Hắn thế nào rồi?" Chẳng trách mấy ngày không thấy bóng người, không khỏi có chút lo lắng.
Lệ Thiên một chiêu kiếm nói: "Chi Tổ công tử bị thương nhẹ, thế nhưng không có gì đáng ngại. Yến công tử, xin mời."
Nghe hắn nói không có chuyện gì, Yến Phách liền yên lòng, chuyên tâm so kiếm với Lệ Thiên một chiêu kiếm, ông quả nhiên không hổ danh là đương đại kỳ nhân, trình độ kiếm pháp cực cao. Yến Phách y xuất thân từ Thần Kiếm Cung cho tới ngày hôm nay mới chân chính cảm nhận được một đối thủ cực kì mạnh như vậy. Hai người đều là người si tâm với kiếm, hận tại sao gặp mặt đối phương quá muộn, nhưng chỉ có thể lấy kiếm luận cao thấp.
Lệ Thiên một chiêu kiếm trong lòng xấu hổ nói: Vị Yến công tử này kiếm pháp thuần mà lại nhanh, vừa nhìn đã biết một thân kiếm nghệ cao cường, say mê võ học. Đáng tiếc lão phu cùng một vị Yến công tử khác đã ước hẹn trước, bằng không đúng là có thể cùng y kết làm anh em kết nghĩa, cũng là một việc mỹ sự.
Hóa ra ngày xưa Lệ Thiên một chiêu kiếm quá muốn cùng Thần Kiếm Cung chủ Yến Chi Tổ phân cao thấp, liền đáp ứng hắn nếu như Yến Chi Tổ tận lực đồng thời có thể thắng Lệ Thiên một chiêu kiếm liền giúp hắn làm một chuyện. Nhiều năm chưa thua Lệ Thiên một chiêu kiếm tâm tình đã là Độc Cô Cầu Bại, tự nhiên đáp ứng. Yến Chi Tổ quả nhiên tận lực, dùng hết thảy tuyệt chiêu diệu chiêu khéo chiêu, nhưng vẫn là rơi vào thế hạ phong. Nhưng Yến Chi Tổ có năng khiếu cực cao, cường địch trước mặt trái lại kích thích ý chí chiến đấu, hiểu rõ người kiếm một thể, vô chiêu thắng hữu chiêu huyền bí, cuối cùng lấy một chiêu kiếm chuyển bại thành thắng. Này chính là tạo hóa trêu người, vô tâm nhưng lại thành đại sự, Yến Chi Tổ không phải người cuồng si với kiếm nhưng trái lại so với Yến Phách càng đạt đến cảnh giới người kiếm một thể này. Ở giữa các loại chi tiết nhỏ Yến Phách tự nhiên không biết được.
Lệ Thiên một chiêu kiếm là người nói được làm được, tuy rằng trong lòng không đành lòng, nhưng cũng chỉ hành sự theo kế hoạch ban đầu. Hắn trước đó từ nơi của Yến Chi Tổ biết được hết tất cả nhược điểm của Yến Phách, lúc bắt đầu còn thuận theo tự nhiên, sau đó liền bắt đầu lợi dụng nhược điểm nhanh tay nhanh mắt. Yến Phách tu luyện đã lâu, vốn đã có thể cùng Lệ Thiên một chiêu kiếm thế lực ngang nhau, nhưng hiện tại tất nhiên là không thể chống đối. Trong lòng lại nói tiền bối quả nhiên ghê gớm, lại có thể nhìn ra kiếm chiêu của ta sơ hở, chỉ trách chính mình tu vi còn chưa đủ.
Lệ Thiên một chiêu kiếm nắm lấy thời cơ, thừa dịp phía trên y trống vắng một chiêu kiếm đâm thẳng vào trong lòng y, Yến Phách thầm nghĩ không ổn, chỉ sợ hôm nay sẽ phải chết nơi này. Đã thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một người ngăn trở chiêu kiếm đó, trường kiếm đâm thủng xuyên ngực người kia, lại bị cấp tốc rút ra, nhất thời máu tươi văng tung toé.
Người này chính là Yến Chi Tổ. Yến Phách nhìn thấy trường kiếm kia thẳng tắp đâm thẳng như vậy, nhất thời sợ đến không thể nói, hoàn toàn không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy Yến Chi Tổ.
Lệ Thiên một chiêu kiếm nói tiếng tạ lỗi liền rời đi. Trường kiếm nằm trên đất, đã sớm bị máu nhuộm đỏ, hắn cũng liều mạng. Hắn đã quyết định từ thời khắc này bắt đầu từ bỏ kiếm đạo. Mặc dù là vì một hứa hẹn mới làm ra hành vi trái lương tâm, nhưng bất luận làm sao hắn cũng đã vi phạm vào lương tri cùng phẩm đức của một kiếm khách, không mặt mũi nào mà cầm thanh kiếm lên lại.
Yến Phách rốt cục có thể phát ra âm thanh, cùng nước mắt đồng thời đổ xuống mà nói, "Chi Tổ, không muốn...... Ngươi nghe lời của ta, sẽ không sao, xin ngươi đừng rời bỏ ta......"
Yến Chi Tổ đứt quãng nói: "Ca ca...... Đừng khóc...... Ngươi...... Tha thứ...... Ta sao?"
Yến Phách nói: "Ngươi không có chuyện ta liền tha thứ cho ngươi...... Nếu không đáp ứng điều này ta một đời này sẽ không bao giờ tha thứ...... Chịu đựng......"
Yến Chi Tổ khẽ mỉm cười, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt lại.
Đại phu của phái Thiên Sơn rốt cục cũng đến, hắn nhìn kỹ vết thương một chút, rất may là không chạm đến tim, thực sự rất khéo. Có điều vẫn là bị thương rất nặng, phải nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể hồi phục được lại như cũ.
Hai người ở phái Thiên Sơn tĩnh dưỡng, Yến Chi Tổ thương thế gần như khỏi hẳn, liền dự định cùng Yến Phách trở lại Thần Kiếm Cung, muốn hướng về Lệ Thiên một chiêu kiếm cáo từ thì được báo cho là tiền bối đã bắt đầu bế quan, không muốn nhìn thấy bọn họ.
Yến Chi Tổ rất vui vẻ. Hắn không quan tâm về việc tâm trạng Lệ Thiên một chiêu kiếm biến hóa, thầm nghĩ hắn không gặp thế nhân thì càng tốt, đỡ phải có một ngày hắn không giữ mồm giữ miệng, ca ca biết rồi lần thứ hai trách tội cho ta. Cũng còn tốt kiếm pháp của hắn ngược lại thật sự là tinh chuẩn, nếu không mình liền đi đời nhà ma rồi. Bây giờ đi về trưởng lão nhất định sẽ trách tội, có điều nhìn thấy ca ca cùng ta trở về chắc cũng sẽ không trách cứ. Bị thương bao lâu hắn cũng cấm dục bấy lâu, tuy rằng rất muốn nhưng là Yến Phách không chút khách khí từ chối vô số lần, hiện tại vết thương đã ổn rồi hắn lại bắt đầu mưu tính một số chuyện.
Hai người mỗi người cưỡi một con tuấn mã, Yến Phách có chút lo lắng nói: "Coi như quay lại kiếm cung, nhưng quan hệ của hai người chúng ta cũng không cách nào nói ra với chúng trưởng lão, đến thời điểm đó nên làm cái gì bây giờ?"
Yến Chi Tổ đang mơ mộng đẹp đột nhiên bị cắt đứt, cười nói: "Ca ca không cần lo lắng. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi thật sự nguyện ý cùng ta một đời một kiếp sao?"
Yến Phách nói: "Ngươi không tin ta?"
Yến Chi Tổ nói: "Ngươi biết lúc đó ngươi nói không muốn gặp ta, ta có bao nhiêu thương tâm không?"
Yến Phách hắng giọng: "Cái kia đều trách chính ngươi."
Yến Chi Tổ nói: "Đương nhiên là ta sai. Nhưng là chúng ta vừa mới làm xong ngươi liền nói lạnh lùng như vậy, khi đó ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, phảng phất một đời bất hạnh đều vào thời khắc ấy trải qua."
Yến Phách thương tiếc nói: "Sau này sẽ không. Bất luận ngươi làm cái gì ta đều sẽ tha thứ cho ngươi. Chỉ cần ngươi bình an khỏe mạnh, những chuyện khác ta đều sẽ không để ở trong lòng."
Y nói rất bình thản, nhưng khoảnh khắc Yến Chi Tổ bị một chiêu kiếm đâm thủng ngực đó đúng là thời khắc Yến Phách sợ nhất trong cuộc đời. Chỉ một chớp mắt kia máu trong cơ thể hoàn toàn chảy ngược, toàn thân run rẩy, chợt cảm thấy trời đất tối tăm, nhật nguyệt u ám, y tình nguyện chính mình chịu đựng nhát kiếm đó, cũng không muốn phải nhìn Yến Chi Tổ ở trước mặt mình ngã xuống. y không muốn như vậy ly biệt, nếu như lúc đó Yến Chi Tổ thật sự có chuyện, e sợ Yến Phách cũng sẽ không ở nhân thế này lâu, khoảnh khắc đó chắc chắn sẽ là khoảnh khắc y hối hận nhất trong cuộc đời.
Trải qua chuyện này, Yến Phách càng phát giác Yến Chi Tổ đối với mình rất quan trọng, không phải nói thả liền có thể thả xuống. Kỳ thực, y đã sớm ý thức được chính mình đối với đệ đệ mình có cảm tình đặc biệt, có thể từ nhỏ đã bắt đầu rồi, nếu như lúc trước mình đừng quá cố chấp thì đệ đệ cũng sẽ không cần phải rời đi như vậy.
Yến Chi Tổ nói: "Sự tình của Thần Kiếm Cung ta đều xử lý xong rồi, hiện tại ta là Cung chủ nha, cái nhóm trưởng lão này ta đã sớm nhìn không hợp mắt, chỉ có thể lải nhải không làm được việc gì. Huống hồ coi như Thần Kiếm Cung không tha cho chúng ta, chân trời góc biển, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao đảm đương chim bay, tự chúng ta tạo nên cái gì cung cái gì phái cũng không tệ."
Yến Phách khẽ mỉm cười, tuy cảm thấy hắn nói quá mức, nhưng là nhìn tinh thần của hắn đang rất tốt cũng không thèm để ý. Lại nói Yến Chi Tổ nhìn thấy y nở nụ cười, tăng thêm một mảnh tuyết hải, một tịch bạch điêu da lông, quốc sắc Thiên Hương đều không đủ để hình dung. Lập tức vận công một chút, nhảy đến phía sau Yến Phách, hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Yến Phách không rõ, nói: "Ngươi làm gì?" Chờ y rõ ràng ý đồ của Yến Chi Tổ thì hối hận cũng đã muộn.
Hoàn Chính Văn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top