Chương 7


Dù Nghiêm Tứ tới buổi đấu giá cũng vẫn ăn mặc như lưu manh hỗn đản, tất nhiên, không ai dám tùy tiện thật sự coi hắn là lưu manh hỗn đản.

Bộ dáng sơn tặc oai phong đứng cuối hàng, Nghiêm Tứ rẽ chân, một bước duỗi thẳng đến cái ghế trước mặt, ngậm thuốc lá nhưng không đốt.

Triệu Đức ghé vào lỗ tai hắn cung kính nói: "Ông chủ, Kim phu nhân cũng ở đây."

Nghiêm Tứ cúi đầu mở bật lửa, cũng không ngẩng đầu lên.

Triệu Đức suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu: "Kiều tiên sinh cũng tới."

Nghiêm Tứ "ba" một tiếng đóng nắp bật lửa, mặt không cảm xúc nghiêng nửa bên mặt qua: "Ở đâu?"

Lúc Kiều Dĩ bị "mời" vào trong hội trường rõ ràng có chút buồn bực, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một màn này, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nó lại diễn ra nhanh như vậy.

Sau khi Nghiêm Tứ nhìn thấy anh, vô cùng tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Kiều Dĩ cảm thấy cái động tác kia vô cùng giống như đang ra hiệu cho một con tiểu cẩu, xoắn xuýt nửa ngày mãi đến tận khi bị Triệu Đức từ phía sau đẩy một cái, mới bất đắc dĩ đi qua ngồi.

Nghiêm Tứ nhìn sân khấu triển lãm thương phẩm, cũng không quay đầu lại nói: "Ngày hôm nay sao lại không ở phòng dạy nhảy?"

Kiều Dĩ bất đắc dĩ: "Ông chủ, tôi cũng cần nghỉ ngơi."

Nghiêm Tứ cũng không mắc lừa, ngữ khí vẫn nhàn nhạt: "Nơi này là địa bàn của Mạc Ngữ Yên."

Trong lúc nhất thời não Kiều Dĩ ngừng chuyển động.

Nghiêm Tứ tiếp tục bình thản trần thuật: "Anh đã không còn là người của hắn nữa rồi."

Kiều Dĩ trừng mắt nhìn hắn.

Nghiêm Tứ quay đầu liếc mắt nhìn hắn: "Anh là của tôi."

Kiều Dĩ cho rằng hắn hiểu lầm, giơ hai tay lên đầu hàng không phải làm sao nói: "Tôi cũng có quy tắc, tôi tới đây không phải là cùng Mạc gia làm việc gì không thể lộ ra ngoài, cậu xem Kim phu nhân cũng tới đây, tôi chỉ là đến đây giúp cậu điều tra bà ta."

"Việc không thể lộ ra ngoài?" Nghiêm Tứ lạnh mặt: "Anh cùng Mạc Ngữ Yên trong lúc đó còn có việc gì không thể lộ ra ngoài sao?"

Kiều Dĩ đau đầu rên rỉ một tiếng, sao anh luôn cảm thấy những việc Nghiêm Tứ quan tâm đều là bát quái kì lạ, hoàn toàn không đúng trọng tâm, không chút nào liên quan đến nhau.

"Tôi cùng Mạc gia trong lúc đó không có làm việc gì không thể lộ ra ngoài." Kiều Dĩ vô lực đỡ trán: "Ông chủ, chúng ta không thể nói vào trọng tâm một chút được sao?"

Nghiêm Tứ châm cho mình một điếu thuốc: "Việc không thể lộ ra ngoài lẽ nào không đúng trọng tâm sao? Tôi cũng không muốn tha cho kẻ đối đầu với mình."

Kiều Dĩ á khẩu, anh kỳ thực vô cùng muốn lôi cổ áo đối phương lay lay, các người căn bản không cùng chung một lĩnh vực làm ăn, địa bàn cũng là một mặt bắc một mặt nam, đối đầu cái em gái ngươi a!!

Nghiêm Tứ cũng không cho anh cơ hội giải thích. Hắn hít một hơi thuốc, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Dã: "Nói, anh rốt cuộc là người của ai."

Kiều Dĩ hít sâu một hơi, quyết định lùi một bước mọi người đều được thoải mái: "Được rồi, tôi là người của ông chủ Nghiêm." (Kiểu như dỗ trẻ con ý nhỉ =]]]]])

Nghiêm Tứ nhíu mày: "Anh thề đi." (Moe vỡiiii)

Kiều Dĩ lườm một cái: "Tôi thề."

Ông chủ Nghiêm cuối cùng cũng bày ra vẻ mặt mãn nguyện, đột nhiên quay về phía Kiều Dĩ đưa tay trái ra: "Được rồi, vậy anh hôn một cái lên mu bàn tay tôi biểu lộ sự thành tâm đi." (Kiu quá, kiu quá đê!!)

Kiều Dĩ: "......"

Hắn cho rằng hắn là cha đỡ đầu Mafia sao?!

Nghiêm Tứ tiếp tục duy trì tư thế đưa tay, cũng không có thu hồi lại. Kiều Dĩ bị nhìn chằm chằm có chút không chịu được, anh qua quýt nắm ngón tay của Nghiêm Tứ kéo xuống, lúng túng nói: "Đừng đùa."

Nghiêm Tứ thừa cơ nắm lấy tay Kiều Dĩ, mười ngón giao nhau, hơi mỉm cười: "Ai nói tôi đùa giỡn."

Kiều Dĩ nhìn nụ cười của đối phương thoáng sửng sốt, đến lúc phản ứng lại thì Nghiêm Tứ đã nắm chặt lấy tay anh kéo thế nào cũng không chịu buông.

Kiều Dĩ nhíu lông mày, anh giãy dụa vài cái cũng có chút hơi giận: "Buông ra."

Nghiêm Tứ không nói lời nào, hắn nâng tay Kiều Dĩ lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, mu bàn tay hướng lên trên, sau đó chậm rãi cúi đầu, ở trên mu bàn tay Kiều Dĩ hạ xuống một nụ hôn. (Aaaaaa, tôi chết mất thôii)

Kiều Dĩ kinh ngạc nhìn một màn này, mạnh mẽ rút tay ra, luống cuống giấu sau lưng, một lát mới nghiến răng nghiến lợi kiềm nén thốt ra hai chữ: "Mẹ kiếp."

Cuối cùng cái viên Hồng Bảo Thạch kia dĩ nhiên là Kim phu nhân lấy được. Nghiêm Tứ chỉ theo giá một lần liền nhẹ nhàng thả đi, Kim phu nhân lấy được bảo thạch xong quay đầu đánh giá hắn, dịu dàng cười cười.

Kiều Dĩ còn đang vì nụ hôn trên mu bàn tay khi nãy phiền muộn, toàn bộ quá trình đấu giá hai tay vẫn nắm chặt lấy nhau, cũng không để ý tới Nghiêm Tứ. Người kia đúng là tâm tình không tệ, chống cằm nhàn rỗi nâng bảng hiệu, sau cùng ngược lại cũng lấy được hai viên bảo thạch.

Tan cuộc còn có tiệc rượu, Kim phu nhân nâng Champagne ngược lại không đi qua chỗ nhiều người, bà nhìn Nghiêm Tứ cùng Kiều Dĩ, nâng ly rượu đế dài lên chào hỏi.

Kiều Dĩ sửa sang lại cổ áo, vẻ mặt tươi cười tiến lên nghênh tiếp: "Phu nhân thực sự là có ánh mắt rất tốt."

Kim phu nhân cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Tứ đằng sau Kiều Dĩ: "Ông chủ Nghiêm ánh mắt cũng không tệ, lúc đầu tôi còn tưởng món đồ chơi nhỏ này ngoài tôi ra sẽ không còn ai thích nữa chứ."

Lời khen này đúng thật là kì cục, Kiều Dĩ không hề gì cười cợt, ôn hòa nói: "Kim phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, thứ tốt mọi người đều yêu thích, chỉ có thể nói, anh hùng nhìn thấy hơi giống mà thôi."

Kim phu nhân lúc này mới đem ánh mắt phóng tới Kiều Dĩ, đánh giá một phen ngược lại là chân chính bật cười: "Nói năng ngọt xớt, rất biết làm tôi hài lòng."

Nghiêm Tứ đã từ lúc nào đi tới, hắn đứng bên cạnh Kiều Dĩ.

Mọi người luôn dễ dàng bị những sự vật mỹ lệ hấp dẫn, Kim phu nhân tất nhiên cũng không ngoại lệ, ánh mắt của bà đặt trên mặt Nghiêm Tứ, nhu hòa mà long lanh.

Nghiêm Tứ hướng bà lễ phép vươn tay: "Hồng Bảo Thạch thường tương xứng với bà, Kim phu nhân."

Kim phu nhân mỉm cười đưa tay đặt vào lòng bàn tay của hắn. Nghiêm Tứ khom lưng một cách tự nhiên làm nghi lễ hôn tay. Hắn mặc đồ hoàn toàn không giống một quý ông, nhưng so với quý ông còn muốn cao quý hơn.

Kiều Dĩ ngũ vị tạp trần ( cảm xúc lẫn lộn) nhìn động tác của hai người trước mặt, mu bàn tay sau lưng gai gai đau, anh xiết chặt nắm đấm, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Kim phu nhân thu tay về, cuối cùng nhìn thoáng qua Nghiêm Tứ, tâm tình vô cùng tốt đưa ra lời mời: "Tháng sau tôi sẽ tổ chức tiệc, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp hai vị."

===== Hết chương 7 =====

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top