Chương 6

Vẻ mặt Kiều Dĩ tại khoảnh khắc này thập phần vi diệu, mang theo chút xấu xa, kinh ngạc cùng đồng tình, có chút đắc ý chống cằm cười cợt: "Chuyện này đối với tôi, thực sự là... phi thường đáng khen ngợi a."

Nghiêm Tứ mím mím môi, yên lặng rũ mi mắt, sắc mặt không đổi nhưng vành tai khả nghi đã nhiễm đỏ, lộ ra bạch ngân bông tai, rất có mùi vị phong tình vạn chủng. (Moe quá đê:)))

Kiều Dĩ phát hiện mình phút chốc nhìn đến ngẩn người, có chút lúng túng ho khan một cái, nghiêng mặt không để ý đề nghị: "Được rồi, có muốn theo tôi học khiêu vũ cơ bản không?"

Nghiêm Tứ không nhúc nhích ngồi một lúc, sau đó chậm rãi đứng lên.

Kiều Dĩ rất tự nhiên kéo tay hắn qua đặt trên eo mình: "Nắm eo tôi, cảm nhận rõ những chuyển động của tôi."

Nghiêm Tứ không nói lời nào, hai tay nắm eo Kiều Dĩ, cảm giác lòng bàn tay dần nóng lên.

Kiều Dĩ mang theo hắn lui về sau mấy bước, có chút vô lực nói: "Cậu có nghiêm túc nhìn không đó?"

Nghiêm Tứ lầm bầm lầu bầu một câu: "Thật tinh tế."

"Cái gì?" Kiều Dĩ không nghe rõ, hắn xích lại gần một chút, bả vai gần như kề sát Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ bất động thanh sắc nắm chặt tay, đổi thành ôm eo đối phương, giống như vô ý nói: "Tại sao anh lại học loại khiêu vũ này?"

Kiều Dĩ ha ha một tiếng, làm một bước cơ bản vừa vặn, lập tức thoát khỏi cái ôm của Nghiêm Tứ, anh cười bỉ ổi: "Bởi vì học cái này có thể tùy tiện sờ đùi nữ nhân a."

Nghiêm Tứ không tỏ rõ ý kiến, hắn mặt không cảm xúc tới gần Kiều Dĩ, sau đó vô cùng chủ động đưa tay đặt lên eo Kiều Dĩ, lạnh nhạt nói: "Anh dạy tôi."

Kiều Dĩ nhịn cười trêu chọc: "Dạy ông chủ Nghiêm cậu sờ đùi nữ nhân sao?"

Nghiêm Tứ không hề trả lời, hắn nhìn chằm chằm mặt của Kiều Dĩ, đáy lòng lặng lẽ bồi thêm một câu, là sờ đùi của anh.

Mạc gia tên là Mạc Ngữ Yên, không sai, y tên Mạc Ngữ Yên, đáng tiếc nhưng không phải là phụ nữ.

Lúc Kiều Dĩ được đón vào, Mạc Ngữ Yên đang nằm nghiêng trên sa lon nhắm mắt dưỡng thần, áo choàng tắm thả lỏng tản ra, lộ ra lồng ngực cường tráng, một "công tử" cúi xuống, đang giúp y xoa cẳng chân.

Mạc Ngữ Yên nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Dĩ một chút, chế nhạo nói: "Khách quý a."

Vì liên quan đến khiêu vũ, Kiều Dĩ đã theo thói quen đến chỗ nào cũng đều mặc tây trang. Anh trời sinh là móc treo quần áo, tây trang trên người anh không chút nào có vẻ cũ kỹ rườm rà.

Mạc Ngữ Yên không kiêng kỵ mà đánh giá đối phương, Kiều Dĩ vẫn ung dung ngồi đối diện y, ngẩng đầu mở rộng chân duỗi cánh tay. Mạc Ngữ Yên hất cằm, ra hiệu cho "công tử" bóp chân: "Đi, châm thuốc cho Kiều tiên sinh."

Kiều Dĩ đem thuốc lá ngậm lên miệng, chờ nam hài tử đốt thuốc, anh hấp một hơi, dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc: "Anh biết Nghiêm Tứ muốn mảnh đất kia của Kim phu nhân?"

Mạc Ngữ Yên một giây sau liền xụ mặt xuống: "Người ta còn cho rằng cậu nhớ người ta mới đến đây tìm, kết quả vừa đến đã đàm luận công sự, thương tâm mà chết mất a."

Kiều Dĩ không nhịn được lườm một cái: "Anh đừng làm tôi buồn nôn."

Mạc Ngữ Yên vô vị khoát tay: "Tôi không kinh doanh đất, cậu tới hỏi tôi cũng chẳng hỏi được gì."

Kiều Dĩ chậm rãi phun khói thuốc: "Tôi đương nhiên biết anh không kinh doanh đất, thế nhưng lại là chính trị gia lớn, mẹ nó, loại này nghe có tin được không?"

Mạc Ngữ Yên phiền muộn, một lát mới tức giận nói: "Lúc cậu theo tôi đâu thấy cậu ra sức như thế, quả nhiên nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi!"

Kiều Dĩ: "......"

Kỳ thực tâm ý của Kiều Dĩ đối với quyết định của Nghiêm Tứ về chuyện đất đai này không khác mấy so với hao phí anh dành cho khiêu vũ. Anh là gián điệp, nhìn tiền làm việc, đối với việc thu tiền, làm việc ra sao, Kiều Dĩ hiểu rất rõ.

Mạc Ngữ Yên ở Bắc thành kinh doanh nơi ăn chơi xa hoa trụy lạc lớn nhất. Theo như những gì Kiều Dĩ tra được, Kim phu nhân là khách quen của nơi này.

Người phụ nữ phát triển giao thương, không đeo trên người nhiều trang sức, lộ ra cần cổ trắng nõn, đã có tuổi nhưng bộ dạng thướt tha vẫn không giảm.

"Gần đây anh có việc đến đây à?" Kiều Dĩ nhìn chằm chằm máy theo dõi, vô thức hỏi.

Mạc Ngữ Yên nâng chén rượu đỏ, đắc ý nói: "Bên Nam Phi vừa chuyển tới một số kim cương, có thiết kế nổi tiếng, còn có một ít bảo thạch, người có tiền ham chơi nhất thứ này, cậu cũng không phải không biết."

Kiều Dĩ hứng thú: "Kim phu nhân có thấy hợp mắt không?"

Mạc Ngữ Yên lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: "Buổi đấu giá tổng cộng ba ngày, hôm nay là ngày cuối rồi, bà ta đến tận bây giờ vẫn như thế chắc không mua đâu."

Kiều Dĩ quay đầu nhìn Mạc Ngữ Yên, người sau vô tội nhún vai một cái: "Tôi cũng chẳng giấu làm gì, lô hàng tốt nhất trưa hôm qua đã xuất đi, cậu cũng biết đồ tốt nhất phải được đặt ở giữa, vừa có thể làm nóng bầu không khí, mà người mua món hàng đó cũng là người có thực lực nhất."

Kiều Dĩ nhíu mày: "Thế bà ta còn đến làm gì?"

Mạc Ngữ Yên suy nghĩ một chút, suy đoán nói: "Kim phu nhân khả năng muốn món đồ bên trong bảo thạch, có Hồng Bảo Thạch, tính chất có thể coi là trên trung bình, thế nhưng thiết kế lại phi thường tuyệt vời, tôi xếp ở cuối buổi đấu giá, có khả năng bà ta cũng nhìn trúng một viên."

"Cũng?" Kiều Dĩ nhíu mày: "Xem ra chính anh cũng rất vừa ý a."

Mạc Ngữ Yên giơ lên tay lan hoa chỉ, giận dữ trừng Kiều Dĩ một chút: "Đáng ghét, người ta cùng Kim phu nhân tuổi cũng gần gần nhau, thích cũng bình thường thôi."

Kiều Dĩ giật giật khóe miệng, chẳng muốn lại để ý đến y, chỉ là thuận miệng nói: "Xem ra Kim phu nhân nhất định là muốn lấy được món bảo thạch này rồi."

Mạc Ngữ Yên lắc lắc ngón tay, cao thâm khó dò nở nụ cười: "Vậy cũng chưa chắc nha."

Kiều Dĩ không lên tiếng, anh nhìn máy theo dõi, đột nhiên hơi kinh ngạc, hơi trợn to mắt.

Mạc Ngữ Yên híp mắt, một cái tay chống đầu, cười như hồ ly tinh: "Thật không nghĩ tới Nghiêm Tứ người này, ánh mắt cũng tốt đến kì lạ."

===== Hết chương 6 =====

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top