Chương 10


Thời điểm Mạc Ngữ Yên nhìn thấy Kiều Dĩ có chút ngạc nhiên: "Cậu gần đây đúng là rất chăm chỉ...... Có muốn nữ nhân không?"

Kiều Dĩ đau đầu: "Anh có thể đừng gặp ai cũng giở giọng tú ông ra được không? Lần nào tôi đến anh cũng hỏi chuyện này."

Mạc Ngữ Yên hướng mặt lên trời, liếc mắt: "Không còn cách nào, đến chỗ này thì ngoài muốn nữ nhân ra thì chính là muốn nam nhân, bằng không còn tới làm chi."

Kiều Dĩ xì một tiếng: "Nơi này của anh lấy đâu ra nam nhân, toàn là nữ nhân."

Mạc Ngữ Yên vui vẻ: "Này, đừng nói thế chứ, gần đây mới có vài mặt hàng đều là nam nhân trong trắng, làm càng hăng a."

Kiều Dĩ xem thường liếc mắt: "Anh thì đè ai được, hay là bị đè?"

Mạc Ngữ Yên vuốt cằm, vẻ mặt cười dâm đãng: "Cậu không hiểu rồi, mặc kệ là mặt trên hay mặt dưới, thao thoải mái mới là chân lý a."

Kiều Dĩ mặt nổi da gà, không chịu được run lên, anh không muốn cùng Mạc Ngữ Yên nhiều lời, vừa lúc trong hành lang có má mì mang theo mấy nam nhân đi tới, Kiều Dĩ mới vừa nhìn sang, Mạc Ngữ Yên liền không nhịn được khoe khoang nói: "Thấy không thấy không, đấy chính là các tiểu soái ca mới vào, đẹp mắt không?"

Kiều Dĩ híp híp mắt, có bốn người đi đến, đã sớm qua cái tuổi tiểu soái ca, ngược lại đều là khí khái anh hùng hừng hực uy mãnh, cao nhất xấp xỉ mét chín, Kiều Dĩ phải hơi ngước đầu lên mới có thể thấy rõ mặt của đối phương.

Má mì nhìn thấy Mạc Ngữ Yên thì rất niềm nở, gọi một tiếng Mạc gia kiều mị tận xương. Mạc Ngữ Yên hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, ôm lấy eo má mì, cùng lãnh đạo an ủi thông thường trước mấy "thiếu gia" hàn huyên.

Kiều Dĩ đứng ở một bên ôm cánh tay không nói lời nào, anh hững hờ đảo qua mấy người phía trước, đến người thứ ba thì đột nhiên ngừng lại, sau đó ý vị không rõ cười cợt.

"Mạc gia." Kiều Dĩ vỗ tay cái độp, chỉ chỉ một người trong đó: "Tôi mượn người này được không?"

Mạc Ngữ Yên ngẩn người, lập tức cười ám muội: "Kiều công tử muốn người còn phải hỏi sao." Nói xong, quay về "thiếu gia" Kiều Dĩ chỉ, liếc mắt đưa tình: "Nghe lời, hầu hạ Kiều công tử cho tốt a."

Kiều Dĩ hiếm thấy không phản bác, hướng người kia hất đầu: "Đi theo tôi."

Nam nhân do dự một chút, quy củ đi ra, theo sau Kiều Dĩ.

WC ở cuối hành lang, Kiều Dĩ vừa đi vừa đối với nam nhân đưa tay ra: "Đưa khăn tay cho tôi."

Đối phương thoáng cái không kịp phản ứng.

Kiều Dĩ thiếu kiên nhẫn ra dấu: "Trong túi của cậu, lấy ra nhanh lên."

Nam nhân luống cuống tay chân đem khăn tay đưa tới, Kiều Dĩ động tác ngăn cản, anh đi đến cách cửa WC thì ngừng lại, khom người kề sát vào góc tường, duỗi cánh tay, đem khăn tay che đi camera trên cửa WC.

Làm xong tất cả, Kiều Dĩ nhìn qua bốn phía, mở cửa WC đem biển hiệu "đang quét dọn" treo ngoài cửa, quay về nam nhân lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Đối phương hiển nhiên không chịu được việc này lùi lại một bước, mang vẻ mặt nghi ngờ cùng cảnh giác.

Kiều Dĩ cười cợt: "Dù sao cũng đã tới đây, việc này tốt xấu gì cũng giống một nghề nghiệp, loại tu dưỡng chuyên nghiệp này má mì không dạy cậu sao?"

Hai đại nam nhân đứng chung trong một phòng WC có chút chật chội, Kiều Dĩ dứt khoát ngồi lên nắp bồn cầu, vỗ vỗ điếu thuốc ngậm lên miệng, thuận tiện nói: "Làm nghề này bao lâu rồi?"

Nam nhân đã lấy lại bình tĩnh, trên mặt cũng kéo theo nụ cười: "Hai năm."

Kiều Dĩ cũng không vội đốt thuốc: "Sở trường là gì?"

Đối phương dừng một chút, Kiều Dĩ căn bản không cho y thời gian chuẩn bị, tiếp tục nói: "Khẩu giao? NP? Một đêm có thể mấy lần?"

"......"

Kiều Dĩ cười lạnh một tiếng, nắm tóc: "Mạc Ngữ Yên thực sự là sắc dục huân tâm ( bị sắc đẹp và tình dục làm mờ mặt) rồi, loại hàng như cậu cũng cho vào."

Sắc mặt đối phương có chút khó coi, Kiều Dĩ tiện tay cởi tây trang, đem hai cúc áo sơ mi mở ra, nhấc chân, bình thản ra lệnh: "Châm thuốc."

Nam nhân cắn răng móc ra cái bật lửa, cúi người châm thuốc cho Kiều Dĩ, người sau hút một hơi, đem thuốc lá kẹp trong tay, đỡ trán nâng cằm lên: "Cởi quần, tự mình tuốt cho tôi nhìn, không bắn ra không cho dừng."

"......"

Kiều Dĩ nhíu mày: "Yêu cầu thấp như thế còn không làm được, cậu tới làm cái gì?"

Nam nhân nhìn anh chằm chằm, sắc mặt đen như bánh nướng áp chảo, Kiều Dĩ vẫn ung dung nhìn y: "Cởi a."

Đối phương hít sâu một hơi, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, tốc độ cực nhanh mở thắt lưng, lạch cạch một tiếng quần rơi xuống đất, y vừa định nhấc chân bước đến, Kiều Dĩ đột nhiên giơ chân đá vào đầu gối đối phương.

"Chết tiệt!" Nam nhân mắng một cái, khuỷu tay co lại đánh úp vào eo Kiều Dĩ, người sau ung dung né, thuận thế bắt được cổ tay đối phương, đè vai đem hai tay y bắt chéo ra sau lưng.

Kiều Dĩ ngậm thuốc lá nâng người lên, phịch một tiếng đem người đặt lên cửa WC, anh giơ chân đạp vào bụng đối phương, linh hoạt lột đồ đối phương trói cổ tay, y bị đè lên vẫn cứ không thành thật muốn tránh thoát, Kiều Dĩ đầu gối mạnh mẽ thúc một cái, đối phương rên rỉ kêu một tiếng, đau suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.

Kiều Dĩ nhặt quần đối phương lên, tìm kiếm một phen, quả nhiên ở bên trong túi quần tìm được một bộ còng tay.

"Chậc chậc." Kiều Dĩ nheo mắt nhìn người đang đau đớn, còng tay treo trên ngón tay quay tròn tròn: "Thực sự là càng ngày càng như shit, nằm vùng còn đem món đồ này theo người, sợ người khác không phát hiện ra sao."

Đối phương oán hận trừng mắt nhìn Kiều Dĩ, vẻ mặt sĩ khả sát bất khả nhục (thà chết còn hơn chịu nhục) rất buồn cười, trầm giọng nói: "Anh muốn thế nào?!"

Kiều Dĩ vui vẻ: "Cậu nằm vùng mấy năm rồi?"

Nam nhân hừ một tiếng quay đầu, thẳng thắn cương nghị ngạo khí.

Kiều Dĩ tâm tình rất tốt chậm rãi hút thuốc: "Để tôi đoán xem, cậu nhìn qua còn rất trẻ, vào nghề cũng không lâu, lúc cấp trên huấn luyện có nói qua cho cậu một bí quyết, nói dốii-----" Kiều Dĩ kéo dài âm điệu, nháy mắt một cái: "...là phải nói như thế nào."

"Lúc nói chuyện nên nhìn thẳng, đừng đảo mắt, cậu vừa mới nói chuyện với tôi, tôi hỏi cậu bốn vấn đề, cậu chỉ không nói dối một vấn đề." Kiều Dĩ tới gần đối phương, xoay cổ tay, đem đầu thuốc lá đặt trên cửa cạnh tai nam nhân.

Sắc mặt đối phương cực kì kém, trừng mắt nhìn Kiều Dĩ nhếch môi.

Kiều Dĩ vỗ vỗ gò má đối phương: "Mới vào nghề hai năm thôi, đừng để tôi thấy cái vẻ mặt như muốn lập đền thờ trinh tiết vậy chứ."

Nói xong, Kiều Dĩ phớt lờ đối phương căm tức, lấy điện thoại của nam nhân, thông thạo bấm ra một dãy số.

Nhìn thấy động tác của anh, nam nhân vốn đang yên lặng đột nhiên kịch liệt giãy dụa, Kiều Dĩ khinh thường cười nhạo một tiếng, cánh tay kẹp cổ đối phương lại dán lên trên cửa.

Mới vừa đổ chuông hai tiếng bên kia đã có người nghe máy, Kiều Dĩ mở loa ngoài, trong loa truyền ra một giọng nam mang ý cười trầm thấp.

"Sinh thời còn có thể nghe được tiếng của cậu, thật là làm cho tôi thụ sủng nhược kinh."

Kiều Dĩ cười lạnh nói: "Lại muốn tôi đoán xem anh giấu máy nghe lén ở đâu sao, Lý Mục Niên."

Anh kiểm tra cổ nam nhân, ngón giữa nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai, không có gì, Kiều Dĩ nhíu mày, Lý Mục Niên dường như có thể thấy được vẻ mặt của anh, tâm tình vô cùng tốt khẽ cười một cái: "Tôi sẽ không bao giờ phạm cùng một sai lầm, Kiều Dĩ."

Kiều Dĩ không nói lời nào, anh thả nam nhân trước mặt đứng lên, đối phương thấy anh không có ý công kích, mới thử thoát khỏi bộ quần áo đang trói mình, đáng tiếc hiệu quả rất ít.

Kiều Dĩ cũng không có dự định giúp đỡ, cầm điện thoại thuận miệng nói: "Người của anh tên gì?"

"Ah, y là thuộc hạ tâm đắc của tôi, cậu ra tay chẳng có chút khách khí gì."Bên kia điện thoại truyền đến tiếng lật giấy, Lý Mục Niên một lát sau mới đáp: "Tên y là Tạ Văn, gần đây mới vừa lên cấp A, tôi tiếp quản chưa tới một tháng, thời điểm đặc huấn biểu hiện rất xuất sắc ...... Ài, đáng tiếc y gặp phải cậu."

Kiều Dĩ không hề bị lay động: "Đừng dát vàng lên mặt tôi, anh dạy y cái gì, lúc nói dối có hiểu là phải một nửa nói thật một nửa lời nói dối không. Coi như thực sự không muốn trực tiếp tuốt súng ở ngay trước mặt tôi, cũng nên trả lời là thích SM hoặc khẩu giao chứ."

Tạ Văn: "......"

Kiều Dĩ khinh bỉ liếc mắt nhìn y: "Cậu nghĩ rằng tôi chỉ biết hỏi cậu một tuần đánh máy bay (bị chơi, mn hiểu ý tui mà, đúng hơm?) bao nhiêu lần thôi sao? Cậu cho rằng đang đóng phim a, ngây thơ thế."

Lý Mục Niên: "...... Phụt"

===== Hết chương 10 =====

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top