Chương 16: Ở chung
Lúc chạng vạng, khóa chỉ đạo ngày hôm nay cho Tu Hữu chính thức xong xuôi, tiểu sói trắng lễ phép lại mang theo tôn kính đối với Maurice cúi người chào nói lời cảm ơn, sau đó chạy về bên người Tạ Viễn.
"Bảo Bảo, hôm nay học được rất nhiều đi, những ngày kế tiếp cũng phải tiếp tục cố gắng chú ý học nha." Tạ Viễn sờ sờ đầu Tu Hữu nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Maurice, "Rất cảm ơn anh, Maurice tiên sinh."
"Không có gì, cậu quá khách khí rồi." Maurice lắc lắc đầu, mỗi lần nghe thấy người này nói cám ơn khiến anh rất không thoải mái, "Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa mọi người về nhà."
"Như vậy để cảm ơn anh, hôm nay mời anh về nhà tôi dùng cơm tối được chứ?" Tạ Viễn nở nụ cười mời anh.
Maurice vừa định từ chối liền bị Tạ Viễn cắt ngang.
"Maurice tiên sinh, đây là tấm lòng thành của tôi."
Nhìn cặp con ngươi đen láy kiên trì kia, Maurice ngẩn ra, lời từ chối lập tức không nói ra được, anh trầm mặc một hồi rồi khẽ gật đầu một cái.
Tạ Viễn thực hài lòng, một nhóm bốn người liền theo đường cũ trở về.
Dọc đường đi, Tạ Viễn phát hiện Maurice không dấu vết cùng cậu kéo giãn khoảng cách, trong lòng cậu chợt cảm thấy ấm áp, có thể dành sự tôn trọng cho một người mới quen biết, không hỏi thăm việc riêng tư của cậu, đồng thời tự giác làm ra hành động săn sóc bằng lảng tránh, người như vậy thật sự là rất đáng tâm giao.
Vì vậy Tạ Viễn buông tay của con trai, bước chân chậm lại để các con đi ở phía trước, mình thì chậm rãi cùng Maurice sóng vai, lúc đối phương đang muốn tách ra, đột nhiên cậu nhẹ nhàng mở miệng.
"Tôi không sao."
Ngắn gọn ba chữ để Maurice ngẩn ra, anh khẽ rũ mắt xuống che khuất tâm tình, một hồi lâu mới nói: "Kỳ thực tôi cũng có thể dạy Tu Hữu ở ngay trong thành."
"Thế nhưng giảng dạy ở khu rừng rậm ngoại thành lại càng tốt hơn không phải sao?" Tạ Viễn trong nháy mắt liền hiểu anh muốn biểu đạt ý tứ gì, đối phương biết ngày hôm nay mình đi theo là không yên tâm để Tu Hữu đi cùng một người mới quen, mà khi biết mình sợ hãi đối với thú hình của anh thì nếu nói như vậy, chính là để cho mình an tâm, dù sao trong thành ai cũng biết Tu Hữu, "Maurice tiên sinh, anh đúng là một người rất tốt."
"Cậu không cần miễn cưỡng chính mình." Maurice trầm giọng nói.
"Tôi không miễn cưỡng." Tạ Viễn cười nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt thản nhiên lại chân thành, "Anh hẳn là nhìn ra rồi, tôi đối với thú hình của anh... có chút sợ hãi, có điều anh không phải nghĩ nhiều, cũng không phải do anh. Rất nhiều năm trước đây tôi gặp phải một sự việc không ngờ, khiến trong một quãng thời gian rất dài đối với hết thảy thú nhân to lớn đều phi thường sợ hãi, thế nhưng tôi đã bỏ thời gian ra để khắc phục, vốn dĩ tôi cho rằng tôi đã khỏi rồi, không nghĩ tới... Thế nhưng nếu tôi có thể khắc phục một lần tự nhiên có thể sẽ khắc phục lần thứ hai, thành Ulla hiếm thấy mới xuất hiện một vị thú nhân Lang tộc, tôi đương nhiên phải cố gắng lợi dụng a." Tạ Viễn nói, còn tự tin đối với anh nháy mắt một cái.
Maurice trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, im lặng một hồi mới nói: "Cái chuyện không ngờ kia.... nhất định làm cậu rất thống khổ?" Trong lời nói có ẩn giấu hàm nghĩa.
"Đều đã qua."
Ánh tà dương ấm áp chiếu xuống thật đẹp, nhưng đẹp thế nào cũng không sánh được nụ cười bao dung nở trên khuôn mặt của thanh niên tóc đen, hình ảnh trong mắt Maurice lúc này quả thực có thể làm tim người ta phải đập thình thịch.
"Baba, đi nhanh một chút đi, người ta đói bụng nha." Âm thanh Hải Mạn ở phía trước truyền đến, Tạ Viễn vội vã đáp một tiếng, hai người liền nhanh chân đuổi theo bọn nhỏ.
Trở lại căn nhà hai tầng của Tạ Viễn, vòng ra sau nhà bước lên thẳng tới cầu thang tầng hai, Maurice nhìn cánh cửa nhỏ màu nâu, hai bên treo hai giò phong lan, trên cửa dán những tờ giấy nhỏ có kiểu gấp đáng yêu, chữ viết có chút non nớt lại có chút đoan chính, có ghi rõ ngày và lời nhắn lại, Maurice hầu như có thể tưởng tượng được phía sau cánh cửa này là một gia đình ấm áp hoà thuận biết bao.
Mà sự thực cũng giống như tưởng tượng của anh. Màu sắc chủ đạo của ngôi nhà là gam màu ấm áp, thiết kế đơn giản không cầu kỳ, ngôi nhà xem ra cũng không lớn nhưng biết lợi dụng hết thảy không gian gần như hoàn mỹ, góc bàn và đồ vật sắc bén đều bao lên một tầng vải mềm, rõ ràng là vì phòng ngừa hai đứa bé bị đau khi đang mải chơi đùa.
"Maurice tiên sinh, mời ngồi, trước tiên anh nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ có đồ ăn" Đưa Maurice tới phòng khách mời ngồi xuống ghế salông, Tạ Viễn liền phân phó cho hai đứa bé, "Như vậy khách mời liền nhờ hai con tiếp chuyện, ba đi làm cơm."
"Baba cứ yên tâm." Tu Hữu và Hải Mạn cùng bảo đảm.
Tạ Viễn gật đầu với Maurice, xoay người đi vào nhà bếp.
Maurice vốn cho là hai đứa bé tiếp chuyện mình chính là ngồi xuống cùng mình nói chuyện, lại không nghĩ rằng hai bé con rất ra dáng người lớn, một đi nấu nước một từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ trà cụ* và lá trà đặt ở trước mặt anh.
(trà cụ: dụng cụ dùng để pha trà, bao gồm ấm, chén, hũ đựng trà, muỗng xúc trà...)
Trong lúc đợi nước sôi, Hải Mạn phụ trách pha trà hỏi Maurice, "Chú Maurice, bây giờ trong nhà chỉ có hai loại Hồng trà cùng Trà nhài, không biết chú muốn uống loại nào?"
"Hồng trà là tốt rồi, cảm ơn cháu".
Tiếp theo anh liền nhìn thấy bé con tinh xảo đẹp đẽ nhận lấy bình nước sôi Tu Hữu đưa tới, tiếp tục rất ra dáng người lớn mà bắt đầu pha trà, động tác thành thạo thậm chí còn mang theo chút tao nhã, rõ ràng đã được dạy dỗ kĩ càng. Mà sau khi Maurice uống một hớp Hồng Trà, trong lòng liền hơi kinh ngạc, không nói tay nghề pha trà này không kém, lá trà này nhấp một ngụm liền biết là loại trà quý không phải ai muốn đều có thể có. Anh có chút thắc mắc, Tạ Viễn là một cư dân trong một thành nhỏ xa xôi này trong nhà tại sao có thể có loại Hồng trà này, bỗng nhiên chợt nhớ ra Tu Hữu đã đề cập tới ông ngoại của cậu bé tên là Barry thú hình là Hồng Long, như vậy thân là con trai của hắn thì Tạ Viễn có thể uống loại trà này cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Tự nhận đã hiểu rõ, Maurice lại nhấp một hớp trà, phía đối diện Hải Mạn đang giương mắt nhìn anh, cặp con ngươi đen láy chính là được di truyền từ Tạ Viễn. Mặc dù cậu bé chỉ trưng ra khuôn mặt nhỏ xinh, nhưng ánh mắt chờ mong kia đã bán đứng suy nghĩ của cậu bé.
Maurice dừng một chút, liền rất chăm chú nhìn cậu bé nói: "Rất ngon, tay nghề pha trà quá tuyệt."
Đôi mắt Hải Mạn trong nháy mắt lóe sáng thêm mấy phần, có điều vẻ mặt vẫn là lạnh băng không có lộ ra nụ cười, lúc này Tu Hữu từ phòng bếp đi ra, trên tay bê một cái khay, mặt trên là vài món điểm tâm nhỏ.
"Chú Maurice, mời chú ăn chút điểm tâm, đều là bánh mặn, vừa vặn dùng để lót bụng." Tu Hữu giống như hiến vật quý mà nói.
Maurice cũng không khách khí chọn một cái bỏ vào miệng, mùi vị ngon đến mức ngoài ý muốn khiến người ta sáng mắt lên, làm cho anh đại khái hiểu rõ tay nghề nấu ăn của Tạ Viễn, đồng thời đối với bữa tối có không ít chờ mong.
Uống trà, ăn điểm tâm, Maurice kỳ thực không có nhiều cơ hội cùng hai bé con ở chung, vì lẽ đó lúc này cũng không biết nói chuyện gì, mà hai đứa nhỏ bình thường cũng chỉ có kinh nghiệm bắt chuyện với những người bạn nhỏ, hiện tại đang đối mặt một người lớn không tính là quá quen thuộc, cũng có chút bó tay toàn tập.
Cuối cùng vẫn là Hải Mạn đề nghị, "Chú Maurice muốn cùng chúng cháu chơi trò chơi không?" Nếu người lớn mà đồng ý kiên trì bồi người bạn nhỏ chơi tức là người tốt, vừa vặn có thể tiếp tục khảo sát thêm.
"Chơi cái gì?" Maurice lúc đầu ngẩn ra sau đó liền phản ứng rất nhanh hỏi lại.
"Ừm... Bằng không chú Maurice theo chúng cháu đến Ngoạn cụ phòng nhìn một chút, bên trong có rất nhiều món đồ chơi baba làm cho chúng cháu." Tu Hữu cười nói, ngữ khí ngược lại có mùi vị khoe khoang.
Maurice cảm thấy thú vị, liền gật đầu, theo hai đứa bé đi vào Ngoạn cụ phòng mà chúng nói.
Sau khi đi vào anh mới rõ ràng tại sao gian phòng này đặt tên như vậy, một mặt tường treo các ngăn tủ bày các món đồ chơi đủ loại kiểu dáng, có rất nhiều món thậm chí có thứ cả anh cũng không biết. Trên nền lót thảm cùng gối ôm mềm mại, có hai bộ bàn ghế đặt cạnh nhau bên cửa sổ, còn có một cái bảng đen và một giá sách lớn, chắc hẳn nơi này cũng là chỗ bọn nhỏ học tập.
Vào phòng cần phải cởi giày, lòng bàn chân lập tức truyền đến xúc cảm thư thích mềm mại khiến trong lòng Maurice khẽ động, lông của loài động vật mềm sinh sống ở sâu trong thảo nguyên chính là vật liệu tốt nhất để làm thảm. Bởi vì chúng có tốc độ cực nhanh không dễ bắt được lại sinh sôi không nhiều nên giá tiền vô cùng đắt đỏ, dù ở thành thị bốn sao trở lên một tấm như vậy cũng không thấy nhiều, anh đối với trình độ cưng chiều con của Tạ Viễn lại hơn mấy phần hiểu rõ.
Đợi tới lúc Tu Hữu và Hải Mạn tự hào giới thiệu cho anh từng món đồ chơi, lúc biết những món đồ chơi mới mẻ không biết tên kia đều do Tạ Viễn thiết kế, trong lòng anh chấn động, thông qua một thứ bất kỳ trong căn phòng này anh hoàn toàn có thể cảm nhận được tình yêu thương Tạ Viễn dành cho hai đứa bé sâu đậm tới mức nào.
Cặp sinh đôi không quên để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Maurice, chúng có chút tự đắc liếc mắt nhìn nhau. Chưa từng có người nào tham quan phòng đồ chơi mà không cảm thấy kinh ngạc, phàm là đã tới nhà bọn nhóc chơi đùa thì những người bạn nhỏ đều là ước ao ghen tị, bây giờ ngay cả người lớn cũng không ngoại lệ, cảm giác thật sự là quá thoải mái.
"Chú Maurice, chúng ta tới chơi cờ đi." Hải Mạn lấy ra bộ cờ trong ngăn tủ, Tu Hữu thì kéo Maurice ngồi xếp bằng trên đất, trước tiên đơn giản giới thiệu cách chơi một lần, xác định sau khi Maurice đã hiểu thì ba người liền bắt đầu chơi.
Khi Tạ Viễn đem món ăn lên bàn thì phát hiện trong phòng khách không có một người, nghĩ một chút liền biết hai nhóc con mời khách tới nơi nào, qua vài bước chân, quả nhiên cậu tìm được người trong phòng đồ chơi.
Nhìn một lớn hai nhỏ đều vây quanh cái bàn cờ nho nhỏ kia, biểu hiện chăm chú giống nhau như đúc, trên thảm hai cái đuôi sói màu sắc và kích cỡ khác nhau nhưng lại phi thường trùng hợp cùng một tần số nhẹ nhàng đong đưa, không khí trong phòng vừa yên tĩnh lại vừa ấm áp, khiến Tạ Viễn thậm chí có ảo giác thú nhân cao lớn kia vốn là một thành viên trong gia đình này vậy, cậu lập tức lắc lắc đầu tự giễu mình suy nghĩ lung tung, cậu giơ tay gõ nhẹ cánh cửa, gây nên sự chú ý của ba người.
Ba người đồng thời ngẩng đầu lên, Tạ Viễn nhìn thấy ba khuôn mặt thì bất chợt ngẩn ra, bởi vì vừa trong một chớp mắt, dĩ nhiên cậu cảm thấy Maurice cùng hai đứa con trai có mấy phần tương tự, có điều cái ý niệm này chỉ là chợt lóe lên, rất nhanh đã bị cậu ném ra sau đầu, "Hai người bạn nhỏ cùng vị bằng hữu lớn này, có phải là đã đến giờ dùng cơm không?"
"Ăn cơm thôi." Tu Hữu và Hải Mạn cùng kêu lên, sau đó động tác cực kỳ nhất trí bỏ quân cờ trong tay xuống rồi đứng lên.
Chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng Maurice đã có thể kết luận Tạ Viễn đem bọn nhỏ giáo dục rất tốt, dù sao bọn trẻ ở cái tuổi này, muốn dỗ chúng đi ăn cơm khi đang chơi đùa đến cao hứng kỳ thực là một việc rất lao tâm lao lực, nhưng Tạ Viễn chỉ cần gọi một tiếng là xong, mà lúc trên bàn cơm, hai đứa nhỏ ăn cơm rất vui vẻ rất quy củ khiến anh càng thêm chắc chắn điểm này.
Bữa cơm này cả chủ và khách đều ăn đến vui vẻ, điều Maurice không nghĩ tới chính là việc dọn rửa chén bát sau khi ăn xong lại được hai đứa bé hoàn thành, anh liền hiểu rõ Tạ Viễn không chỉ là cưng chiều con đến không có giới hạn, mà còn rèn luyện chúng trong sinh hoạt hàng ngày, trong lòng anh đối với Tạ Viễn lại tán thưởng thêm mấy phần.
"Tạ Viễn tiên sinh, cảm ơn chiêu đãi đêm nay của cậu" Cùng hai đứa bé đem ván cờ chơi xong, Maurice ngồi một hồi liền đứng dậy cáo từ.
"Maurice tiên sinh, anh quá khách khí rồi." Tạ Viễn cùng hai nhóc con tiễn anh đến cửa, cười nói, "Tôi rất hi vọng lần sau anh sẽ lại đến chơi."
"Nếu như đến thêm mấy lần, tôi sợ chính mình sẽ mê mẩn tay nghề nấu ăn của Tạ Viễn tiên sinh mất, sau đó không được ăn thì liền khó chịu." Maurice hiếm thấy mở miệng nói đùa một câu, gương mặt cương nghị cũng ôn hòa đi mấy phần.
"Nếu thật sự như vậy, tôi sẽ rất tự hào." Tạ Viễn vừa nói xong thì cảm giác được tay áo bên trái bị lôi một cái, cậu cúi đầu phát hiện là Tu Hữu, "Bảo Bảo làm sao thế?"
"Baba tại sao còn muốn cùng chú Maurice xưng hô tiên sinh đến tiên sinh đi chứ? Cảm giác thật không được tự nhiên, baba không phải nói khách có thể mời về nhà ăn cơm đều là bạn bè sao? Nếu là bạn bè tại sao còn xưng hô như mới quen biết thế?" Tu Hữu kỳ quái hỏi.
Hai nguời lúc này mới ý thức được điểm này, hơi ngượng ngùng nhìn nhau một chút, Tạ Viễn mở miệng trước, "Như thế nói chuyện cũng không tiện, như vậy Maurice tiên sinh, nếu như không ngại liền gọi tôi là A Viễn đi, bạn bè hay người thân đều gọi tôi như vậy."
"Vậy cậu trực tiếp gọi tôi Maurice là được." Maurice dừng một chút, "A Viễn."
"Được, Maurice, ngày mai gặp! Bảo Bảo, Mạn Mạn, nói tạm biệt chú đi."
"Chú Maurice, tạm biệt."
"Ừ, mai gặp lại".
Thấy Maurice xoay người cất bước, Tạ Viễn cũng đóng cửa lại, vì vậy cậu không thấy thú nhân cao lớn kia đi được mấy bước liền dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Dựa vào thính giác nhạy cảm của thú nhân, anh rõ ràng nghe được âm thanh huyên náo trêu đùa nhau của A viễn và hai đứa bé trong phòng, ấm áp, tràn ngập sự vui sướng và hạnh phúc không có một chút lo lắng nào.
Maurice nghĩ, cho dù vắng một người cha, Tạ Viễn vẫn có thể nuôi dạy con ngoan, tháng ngày trải qua hoà thuận vui vẻ, như vậy rất tốt, vì vậy dù có vắng chỗ một vị chủ nhà còn lại tựa hồ cũng không phải chuyện xấu gì.
Có lẽ... đúng thật là như vậy chăng?
===== Hết chương 16 =====
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top