Chương 13: Bói toán

Khi Tu Hữu kéo Hải Mạn đi tới, Tạ Viễn nhìn vẻ mặt lạnh như băng của đứa nhỏ đang đối diện thì lập tức cậu biết không xong rồi, mà khi nghe thấy một tiếng "ba" hoàn toàn cứng nhắc, cậu liền biết càng tệ hơn.

Cũng không chờ Tư Hữu giải thích, Tạ Viễn liền đem Hải Mạn ôm vào trong ngực, cái gì cũng đều không nói, một chút lại một chút chầm chậm, dịu dàng xoa lưng Hải Mạn. Mãi cho đến tận lúc thân thể nhỏ bé của Hải Mạn đang cứng ngắc chậm rãi thả lỏng, sau đó cậu bé nhẹ ô một tiếng, trầm thấp khóc nức nở.

"Ô ô... Diễn, diễn hỏng rồi... Ô ô..."

"Không có mà, ba ba cảm thấy Mạn Mạn diễn nhân vật kia cực kỳ tốt."

"Có thể, nhưng là... Ô ô... chưa có diễn xong..."

"Cảnh sau không phải là không có Mạn Mạn đóng nữa sao? Mạn Mạn đã diễn xong rồi nha."

"Ô ô... Vừa rồi bị ba ba nhìn thấy... Ô ô... Rất mất mặt..."

"Ha ha, còn khiến Mạn Mạn của ba ba khóc nhè, rất tốt a."

"Ba ba!" Hải Mạn thở phì phò, trưng ra gương mặt nhỏ khóc đến mắt mũi đều hồng hồng, bất mãn mà kêu lên.

"Ai nha, khuôn mặt Mạn Mạn đỏ hồng thật đáng yêu, Bảo Bảo, con nói đúng hay không hả?"

"Đúng, bộ dáng Mạn Mạn lúc này là đẹp nhất!"

"Mới không có đâu!"

Giải quyết xong, Tạ Viễn liền bắt đầu chơi xấu, kể cả Tu Hữu cũng chọc cười Hải Mạn. Hết cách rồi, đứa nhỏ này từ lúc còn nhỏ số lần khóc thật sự là quá ít, nhưng khi cậu bé khóc lên thật là vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Vì vậy, mỗi lần cậu bé khóc Tạ Viễn đều không nhịn được mà trêu chọc thằng nhỏ.

Maurice vẫn lẳng lặng nhìn cha con ba người hỗ động cùng nhau, nhìn thuần người tóc đen buông những lời trêu chọc tựa như phải đem đứa nhỏ làm khóc lần nữa, nhưng động tác ánh mắt lại chứa đầy yêu thương dịu dàng, phảng phất như đang nói 'Cậu nhóc ngốc, khóc có cái gì tốt, có ba ba ở đây, ba ba cho con dựa vào', từ đó có thể nhìn ra được cậu yêu hai đứa bé này đến cỡ nào.

"Được rồi được rồi, ba ba không đùa con, đến, giới thiệu cho con một chút, vị này chính là chú Maurice, ba ba vừa mới quen, đồng thời chú ấy sẽ trở thành thầy giáo ngắn hạn của anh con." Tạ Viễn thấy đứa nhỏ sắp tức giận, vội dừng lại, đem sự chú ý chuyển đến trên người Maurice.

Hải Mạn đầu tiên là ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó liền thắc mắc, "Thế nào là thầy giáo ngắn hạn của anh con?" Tu Hữu cũng lập tức hiếu kì nhìn về phía Tạ Viễn cầu giải thích.

Tạ Viễn đôi ba câu đem sự việc nói xong, Tu Hữu rất vui vẻ nở nụ cười, Hải Mạn nhíu mày một cái nhưng không phát biểu ý kiến, ngược lại ôm lấy cổ Tạ Viễn cọ cọ, mềm mại nói: "Ba ba, chúng ta ra ngoài chơi một lúc đi, con thấy các anh chị lớp lớn thiết kế thật nhiều trò chơi thú vị."

"Có thể không? Ba ba nhớ hiện tại hai con là 'Ông chủ' chỗ này mà, có thể đi ra ngoài chơi sao?" Thân là người dẫn đầu lớp, hai nhân vật ông chủ nhỏ này có thể tuỳ tiện vậy sao.

"Đương nhiên có thể, vốn là quy định mỗi người đều có thời gian đi chơi, vở kịch tiếp đều không có con và anh diễn, hơn nữa người ta vừa mới chọc con tức giận, hiện tại để con ra ngoài chơi thì mọi người đều có thể thở phào một hơi nha". Hải Mạn nói mạch lạc rõ ràng, cái dáng dấp nhỏ kia khiến Tạ Viễn không nhịn được đưa tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé.

"Vậy ba ba thanh toán xong rồi đi." Tạ Viễn đứng dậy định đến quầy thu ngân nhưng Tu Hữu lại kéo cậu lại, lắc lắc đầu.

"Ba ba không cần, con cùng Mạn Mạn bao là được, còn có phần của chú Maurice nữa." Tu Hữu rất là kiêu ngạo mà nói, 'Ông chủ' chính là có đặc quyền như vậy.

Tạ Viễn ngẩn ra, cùng Maurice đối diện một chút, trong mắt hai người đều hiện ra ý cười, "Như vậy liền cảm tạ hai 'Ông chủ nhỏ' rồi!"

"Không cần khách khí!"

"Chút lòng thành thôi mà!"

Hai lớn hai nhỏ ra khỏi gian hàng Phấn Manh Tiểu Ốc, không chờ Tạ Viễn nói, Maurice trước một bước đã mở miệng.

"Như vậy Tạ Viễn tiên sinh, tôi liền không quấy rầy ba người, trước tiên xin cáo từ."

"Được, ngày mai gặp, Maurice tiên sinh." Tạ Viễn cũng không khách sáo, khoảnh khắc ba ba cùng các con vui vẻ thân thiết đương nhiên không muốn người khác xen vào, chứ nói chi là một người lạ mới quen biết, vì lẽ đó sau khi nói lời từ biệt cậu liền kéo con trai xoay người đi.

Mà Maurice đứng đó một hồi, nhìn bóng lưng ba cha con hoàn toàn biến mất, mới cất bước đi về hướng ngược lại.

Xác định Maurice đã cùng bọn họ cách nhau thật xa, Hải Mạn ngẩng đầu lên, một mặt bất mãn mà quay về phía Tạ Viễn: "Ba ba không có tâm phòng bị gì hết, cái chú Maurice kia ba ba mới biết không được bao lâu, sao dám để anh trai cho chú ấy dạy chứ? Nếu như đó là người xấu thì làm sao?"

"Mạn Mạn, chú Maurice tuyệt đối không phải là người xấu đâu." Còn không chờ Tạ Viễn mở miệng, Tu Hữu rất nghiêm túc phản bác Hải Mạn.

"Làm sao anh biết? Người xấu cũng sẽ không viết chữ lên mặt."

"Đó là trực giác của thú nhân." Chú Maurice mặc dù rất lạnh lùng, thế nhưng thời điểm giải đáp vấn đề ánh mắt chú ấy rất ôn hòa và nghiêm túc, ba ba đã từng nói người có thể đối với những đứa trẻ nhỏ kiên nhẫn giảng giải như vậy tuyệt đối sẽ không phải là người xấu. Hơn nữa, chính cậu bé cũng không rõ vì sao người kia lại cho cậu bé cảm giác rất muốn thân cận, gần gũi.

Tạ Viễn thấy hai đứa con trai sắp làm ầm ĩ lên nên rất lo lắng, cậu liền xoa xoa đầu Hải Mạn nói: "Được rồi, Mạn Mạn, ba không có ngốc như vậy, ngay cả người xấu người tốt đều không nhận rõ." Cộng với kiếp trước tuổi tác của cậu cũng không nhỏ, trải qua sự tình cũng nhiều, phân rõ người tốt hay xấu vẫn là có thể.

"Ba ba quá ôn nhu, con thấy trong mắt ba tất cả mọi người đều là người tốt." Hải Mạn rất đáng yêu, nhăn nhăn mũi một cái, chọc Tạ Viễn bật cười.

"Nhưng ít nhất cho đến bây giờ những người ba ba cảm thấy là người tốt đều không phải người xấu a, không nên quá lo lắng, ngày mai thời điểm Maurice tiên sinh giáo dục Bảo Bảo ba ba cũng sẽ cùng đi." Cậu vẫn không có thần kinh thô đến mức thật sự yên tâm để con trai đi một mình cùng một người lạ chỉ có ấn tượng đầu tiên không tệ như vậy.

"Ba ba là một thuần người đi theo thì có ích lợi gì? Đối phương là sói là thú nhân trưởng thành, lực công kích rất cường hãn đó. Nếu muốn làm việc xấu thì lúc đó ba ba cho rằng có thể cùng anh chống lại sao?"

"Mạn Mạn ngốc, rừng rậm ngoại thành không hề xa cửa thành chút nào, nếu thật có chuyện gì hô to một tiếng thủ vệ cửa thành liền có thể nghe được. Hơn nữa, tuy rằng ba ba không đến mức nghĩ rằng có thể đánh thắng chú Maurice, thế nhưng anh hoá thú đem ba ba chạy vào trong thành vẫn là có thể, đừng quên thú hình của anh là sói trắng, chú Maurice chỉ là sói xám, cho dù có tuổi tác chênh lệch nhưng về thiên phú vẫn là tồn tại khác biệt. Trình độ lải nhải của em sắp bằng bà Bella đến nơi rồi." Tu Hữu đưa tay nặn nặn đôi má Hải Mạn, sau đó vỗ ngực bảo đảm tuyệt đối không có vấn đề.

"Đúng đấy Mạn Mạn, đừng nhăn mặt nữa, cười một cái nào."

Hải Mạn nhìn hai cha con cực kỳ lạc quan trước mặt, cảm giác rất bất lực. Rõ ràng là cậu hi vọng ba ba có chút ý thức nguy cơ là không được, vậy cũng chỉ có thể tự trông chờ ở mình, ngày mai cậu bé cũng muốn đi, đồng thời còn muốn mang một cái còi trên người, có vấn đề gì liền thổi lên, so với gọi người nhanh hơn nhiều.

Tạ Viễn nhìn vẻ mặt trầm tư của Hải Mạn liền đem tâm tư của cậu bé đoán ra chín phần, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng cũng không có vạch trần. Đứa nhỏ nhà cậu tâm tư quá nhẵn nhụi, với người nhà cực kỳ coi trọng, thêm nữa thông tuệ quá đáng khiến cậu bé phòng bị rất sâu đối với người lạ, đặc biệt là người lạ cùng người nhà từng tiếp xúc, muốn bỏ đi phần phòng bị này cần phải không ngừng giao tiếp. Lúc trước Angelo cũng là bỏ ra thời gian hai năm mới khiến Mạn Mạn cảm thấy hắn đáng tín nhiệm, ngược lại vị Maurice tiên sinh kia chỉ là một khách qua đường, khiến Mạn Mạn đối với hắn duy trì phòng bị cũng không có gì đáng nói.

Sau khi đưa quyết định Tạ Viễn liền đem chuyện Maurice ném ra sau đầu, chuyên tâm cùng hai đứa con trai dạo chơi trong 'Thành mô phỏng'.

Tiểu thú nhân lớp dưới đều là cùng làm gian hàng nhỏ tương tự như gian hàng Phấn Manh Tiểu Ốc", đồ ăn thức uống không coi là đa dạng, nhưng so với các lớp lớn thì không giống. Thiết kế cửa hàng cùng trò chơi chẳng những thú vị mà còn đa dạng, không nói tới bọn trẻ, người lớn cũng có không ít người bị hấp dẫn, chơi đến say sưa ngon lành.

Tạ Viễn tùy ý để hai đứa bé lôi kéo chơi đùa không ít nơi thú vị, đột nhiên họ nhìn thấy có một chỗ không ít người đang xếp hàng, cha con ba người bị gợi lên lòng hiếu kỳ liền đi về phía đó xem thử, hỏi ra mới biết hóa ra là một vị "Kiến tập thần quan" thiết kế ở đây một gian phòng nhỏ để bói toán.

Ở đại lục Odd này, mỗi quốc gia đều có tín ngưỡng thờ thần, Lục quốc là Thú Thần, Không quốc là Thiên Thần, Hải quốc đương nhiên chính là Hải Thần. Đã có tín ngưỡng, như vậy xã hội loài người tất nhiên sẽ sinh ra tục lệ thờ cúng thần cùng bộ phận ít người đại diện cho tiếng nói của thần, được gọi là Thần quan. Ở Lục quốc, mỗi thành đều có một toà Thú Thần điện, Thú Thần điện có rất nhiều chức năng, như tế tự, chủ trì hôn lễ, gột rửa cho trẻ sơ sinh, tang lễ, vì thế, dĩ nhiên Thần quan nắm giữ uy vọng và địa vị rất cao.

Có điều, không phải người nào muốn cũng đều có thể trở thành Thần quan. Để trở thành Thần quan, trước hết phải trở thành Kiến tập thần quan, mà muốn trở thành Kiến tập thần quan nói dễ cũng dễ, nói khó cũng vẫn là khó, nói khái quát chính là xem người đó có thân cận với Thú Thần hay không.

Người Lục quốc tin tưởng Thú Thần yêu thích việc gần gũi với trẻ con cho nên khi chọn lựa Kiến tập thần quan thì tuổi tác đều từ khoảng ba đến tám tuổi. Nội dung chọn lựa gồm hai điều, thứ nhất phải xem có thuộc "Thú Thần chi ngôn" hay không. "Thú Thần chi ngôn" tương tự với "Kinh Thánh" hiện đại, theo truyền thuyết là do Thú Thần lưu lại, nếu muốn làm Thần quan, "Thú Thần chi ngôn" phải thuộc làu làu, tuy rằng hết thảy trẻ đều muốn học "Thú Thần chi ngôn" nhưng không phải ai đều có thể thuộc hoàn chỉnh; thứ hai cũng là phân đoạn quan trọng nhất, mỗi một Chưởng sự thần quan trong toà Thú Thần điện đều có một viên đá màu xám, bề ngoài rất bình thường, nhưng không nên xem thường viên đá này, bởi vì nó chính là nghiệm chứng một người có thân cận Thú Thần hay không. Lấy viên đá đặt trong lòng bàn tay, viên đá phát ra ánh sáng trắng nhu hòa liền đại biểu người đó có thể thân cận Thú Thần, khối đá thần kỳ này đương nhiên là có lai lịch, theo truyền thuyết cũng là được Thú Thần lưu lại, nhưng Thú Thần lưu lại không phải là viên đá mà là một ngọn núi. Lúc trước khi Lục quốc dựng nước, có thú nhân vốn muốn đem ngọn núi này khai thác đá, ai biết bất luận khí lực lớn đến mức nào thú nhân này cũng không có cách nào đào ra một tảng đá từ ngọn núi. Các thú nhân đều cực kỳ ngạc nhiên, trong kinh hoảng lại phát hiện có mấy người, hơn nữa, chiếm đa số là đứa trẻ từ ba đến tám tuổi, bất luận thú hình gì, chỉ cần nhẹ nhàng chộp một cái liền có thể bắt một viên đá như móc bùn. Mà những viên đá kia còn phát ra ánh sáng trắng nhu hòa, những người dựng nước đều cho rằng đây là Thú Thần hiển linh, từ đó khi trở thành Kiến tập thần quan đều cần qua kiểm tra một lần như vậy.

Sau khi trở thành Kiến tập thần quan có thể đi theo các bậc trưởng lão để học tập nâng cao trình độ, đẳng cấp Thần quan từ cao xuống thấp chia làm ba loại: Chưởng sự Thần quan, Chấp sự Thần quan cùng Kiến tập thần quan. Mỗi một toà Thú Thần điện dựa theo vị trí thành mà quy định khác nhau, bố trí nhân số ba loại thần quan cũng khác. Đương nhiên, cho dù đều là Chưởng sự Thần quan, thì thành năm sao so với thành bốn sao sẽ cao hơn một cấp.

Mỗi một Thần quan bất luận đẳng cấp nào đều nhất định sẽ có một năng lực, đó là khả năng bói toán. Hơn nữa, có người nói đẳng cấp càng cao độ bói toán càng chính xác, nhưng bói toán không phải người nào muốn xem là được. Chiếu theo lời Thần quan nói chính là muốn xem thì phải có 'duyên' mới xem được.

Hiện tại thành Ulla, trong Thú thần điện chỉ có ba vị Thần quan, vừa vặn mỗi vị một đẳng cấp, mà chính vị đang ở trong Thành mô phỏng nhỏ này là vị Kiến tập thần quan mới tám tuổi đã thông qua sát hạch, bây giờ đã mười lăm tuổi và chuẩn bị tốt nghiệp, thú hình là một cô gái thuộc tộc nai, phi thường ngọt ngào.

Trước quầy bói toán tuy rằng có rất nhiều người xếp hàng, nhưng chỉ đợi một chút liền đến phiên cha con Tạ Viễn, sau khi thấy rõ quy củ bói toán thì bọn họ mới rõ ràng tại sao người phía trước rất nhanh đã xong lượt. Hóa ra trước tiên phải rút ra từ trong cái hộp đen bên cạnh bên một quả cầu, nếu quả cầu là màu đỏ thì có thể xem bói, màu trắng thì không xem được, chỉ có 5% cơ hội, chẳng trách vừa thấy có mấy người phía trước vừa tiến lên xem đã đi.

"Chú A Viễn, Tu Hữu, Hải Mạn, trước tiên chọn cầu đi." Milan mỉm cười đem hộp đen đẩy lên một lớn hai nhỏ trước mặt. Cô nàng có một đôi mắt long lanh nước, lúc nhìn người khác vừa hồn nhiên vừa vô hại, quả thực mê chết người, là đối tượng rất nhiều thiếu niên nhiệt tình theo đuổi, bởi vì Thần quan vẫn được cho phép cùng người khác kết làm bạn đời.

Tạ Viễn cho hai đứa bé đi tới. Không nghĩ tới hai đứa đều chọn phải cầu trắng nên chỉ có thể thất vọng đứng ở một bên, chờ mong nhìn ba ba mình. Tạ Viễn mỉm cười, tùy ý đưa tay bắt được một quả cầu, cậu thật sự không nghĩ là mình có thể chọn trúng vào quả cầu đỏ, bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu đều không có vận may trong trò phát thưởng a. Còn nhớ có một lần cậu đã từng cùng đám bạn học mua đồ uống, năm người thì bốn người đều trúng phần thưởng "Một bình miễn phí", mỗi cậu không có, cho nên mới nói, thật sự cậu không có cái vận may ấy.

Nhưng mà có lúc thời cơ đến, có ngăn cũng không ngăn được.

"Chú A Viễn, là quả cầu đỏ, mời chú ngồi xuống, nghe cháu chỉ lệnh lấy ra quân bài sau đó để tới nơi chỉ định." Milan nắm bài trên tay, mỉm cười ra hiệu cho Tạ Viễn.

Tạ Viễn bị hai đứa con trai hưng phấn lôi kéo ngồi xuống, cậu nghĩ nếu là ý tứ của Thú Thần, vậy cậu liền xem bói một quẻ, cũng coi như là được mở mang về thuật bói toán ở nơi này.

Milan cầm bài trong tay rồi dùng tay trái mở từng lá bài lên trên bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Tạ Viễn nhìn tư thế kia cũng thật giống như cậu đã từng thấy bói toán với bài Tarot, đặc biệt khi Milan ra hiệu đem từng lá bài được tùy ý rút ra chậm rãi sắp xếp thành một hình thoi nhỏ thì càng giống.

"Chú A Viễn, căn cứ biểu hiện mặt các lá bài, sự nghiệp của chú sau này sẽ càng thêm sáng lạn, thậm chí sẽ có một hành trình mới, phương diện gia đình cũng ngày càng trọn vẹn, các thành viên hoà thuận khỏe mạnh bình an, đồng thời có dấu hiệu thành viên biến động, cuối cùng còn có một lá thể hiện ái tình..." Milan một bên lật bài một bên giải thích, mở ra lá bài cách Tạ Viễn gần nhất, khi lá bài là hình một hình tròn hoàn chỉnh có hồng tâm thì cô nàng bất chợt trợn to hai mắt.

"Chị Milan, sao vậy ạ?" Tu Hữu cùng Hải Mạn tò mò hỏi.

Milan liếc Tạ Viễn một cái, Thần quan là không thể nói sai cho nên tuy rằng lá bài biểu hiện quá kỳ quái nhưng cô nàng vẫn chỉ có thể nói thẳng.

"Ái tình... chú A Viễn, là vận mệnh sắp đặt, bạn đời của chú xuất hiện".

"A?"

===== Hết chương 13 =====

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top