Chương 9: Sức chiến đấu mạnh nhất
Quý Thu Bạch vội vàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, hắn liền nói, vừa rồi nhiều người như vậy, như thế nào đột nhiên hiện tại ngay cả cái bóng cũng không có
Quý Thu Bạch liều mạng đào gạch nát, thật vất vả đào ra một người, lại thấy hắn cả người run rẩy, run run rẩy rẩy mà phun ra ngụm máu, sau đó giống như than bùn mềm oặt mà nằm xuống.
Quý Thu Bạch đây là lần đầu tiên nhìn thấy người chết ngay trước mắt. Cái loại sợ hãi này làm Quý Thu Bạch nhịn không được kêu lên, Tiểu Lang liền ngồi xổm bên cạnh hắn, lẳng lặng mà xem.
Cảm giác sợ hãi này thậm chí làm Quý Thu Bạch không dám đi đào chỗ khác nữa, sợ làm cho nơi nào còn có người trong đống đổ nát sụp đổ, hại chết người khác. Nhưng lúc Quý Thu Bạch nghe có một chút âm thanh, liền nhịn không được đi đào, đào đến bàn tay đầm đìa máu tươi, cũng không cảm thấy đau.
Nhưng mà những người đó bị chôn ở dưới nền đất người bị ép tới gắt gao, đào thật lâu, Quý Thu Bạch cũng không có biện pháp đào ra một người.
Không trải qua sự kiện lần này, đương nhiên sẽ không biết cảm giác này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Vừa rồi Quý Thu Bạch hoàn toàn đắm chìm ở trong sợ hãi, chờ đến lúc chân trần dẫm lên mặt đất, trong đáy lòng mới toát ra cảm giác lo lắng.
Sợ rằng Quý mẹ ở nhà và ba ba đang làm việc ở Đông Bắc cũng đã chịu ảnh hưởng của động đất, hắn cũng không biết lão sư của hắn cùng đồng học hiện tại có bình an hay không.
Quý Thu Bạch lập tức xụi lơ ngồi trên mặt đất, nghĩ rằng mình sẽ khóc rống, nhưng mà nước mắt lại không chảy ra được. Quý Thu Bạch gắt gao mà ôm Tiểu Lang, làm cho Tiểu Lang rất muốn trợn trắng mắt. Qua một hồi lâu, Quý Thu Bạch mới cảm giác cẳng chân của mình rất ngứa, ngứa đến mức hắn không thể không buông ra tâm tình cực kì buồn bã bi ai này, ngược lại đi chú ý cẳng chân hắn.
Vừa thấy, cơ hồ muốn nửa cái mạng của Quý Thu Bạch.
Chỉ thấy trên cẳng chân của hắn, có rất nhiều lại nhện nhỏ bò đến bò đi chi chít rậm rạp, số lượng phỏng chừng phải có gần trăm con. Mà con nhện kia tuy rằng bé, nhưng Quý Thu Bạch có thể nhìn được đôi mắt đen láy của chúng, âm u mà nhìn chằm chằm Quý Thu Bạch, hàm răng nho nhỏ của chúng nó cũng cách cẳng chân Quý Thu Bạch rất gần.
"......" Quý Thu Bạch bị dọa đến yết hầu rút gân, không có cách nào kêu thảm thiết, chỉ có thể đem Tiểu Lang trong lòng ngực đặt trên cẳng chân mình, run run rẩy rẩy mà nói: "Giúp, giúp tôi liếm một chút."
Tiểu Lang biểu tình thực bất đắc dĩ, nó vô lực mà động tứ chi, nửa ngày, thở dài, thế nhưng mở miệng nói: "Ta liếm không xuống, đây là Nhện Trăm Trứng, loại nhện này khi tới gần chết , cùng với cảm giác được nguy hiểm thời khắc đó liền sẽ ở nơi nó bán vào đẻ trứng, ân, một trăm quả."
Quý Thu Bạch vừa nghe xong lời này, mặt tái mét, lắp bắp mà nói: "Kia... làm sao bây giờ?"
Tiểu Lang nhíu mày, không có trả lời.
Quý Thu Bạch hậu tri hậu giác mà nói: "Di, Anh như vậy cũng có thể nói chuyện nha, vậy anh vừa rồi vì sao không nói lời nào?"
"Ngươi không cảm thấy nếu ta lấy hình lang nói chuyện, " Tiểu Lang nhăn chặt mi tâm, nói, "Thực ngu xuẩn?"
Quý Thu Bạch hết chỗ nói. Tiểu Lang nãy giờ không nói gì, nguyên lai chỉ là bởi vì nó cảm thấy như vậy thực xuẩn?
"Không có a." Quý Thu Bạch thảm đến mức không dám nhìn cẳng chân chính mình. Hắn tuy rằng không sợ nhện, nhưng là nhiều nhện như vậy ngốc ngốc ở tại trên đùi chính mình, vẫn cảm thấy sau lưng có lạnh toát. Quý Thu Bạch ở bên cạnh nhặt lên một cành cây, muốn đem những con nhện gạt khỏi chân, Tiểu Lang liền ngăn trở hắn.
Tiểu Lang nói: "Ngươi làm như vậy chúng nó sẽ cảm giác được nguy hiểm, chúng nó liền sẽ không chút do dự ở trên đùi ngươi đẻ trứng, khi đó trên chân của người nói không chừng chỉ có vài con." Tiểu Lang tạm dừng một chút, sửa đúng nói: "Không chừng chỉ có mấy chục con nhện."
Quý Thu Bạch cuối cùng cũng bắt được trọng điểm, hắn trầm mặt nhìn Tiểu Lang, nói: "Nguyên lai là bởi vì anh vừa rồi đem con nhện từ trên đùi tôi liếm đi, con nhện kia mới ở trên đùi tôi đẻ trứng?"
"......" Tiểu Lang nheo lại đôi mắt, gằn từng chữ một "Ta lúc ấy không biết, đây là Nhện Trăm Trứng. "
Quý Thu Bạch nhìn cẳng chân mình, càng xem càng cảm thấy trái tim băng giá, nửa ngày, nói: "Anh có thể giúp tôi đem mấy thứ này ra tách khỏi chân tôi hay không ?"
"Ân." Tiểu Lang bổ sung nói, "Vậy ngươi trước đem đồ vật của ta trả lại cho ta."
Quý Thu Bạch bất đắc dĩ nói: " Mới nói, tôi căn bản không biết thứ anh muốn là cái gì."
Tiểu Lang đứng lên, đi đến trong lòng ngực của Quý Thu Bạch, nói: "Liền ở trong lòng ngươi...... Ta có thể cảm giác được, lực lượng của ta, toàn bộ đều phong ấn tại nơi này."
Quý Thu Bạch xoa xoa chính mình ngực, nói: "Tôi lấy cho anh như thế nào? "
"Ta không biết."
"Tôi cũng không biết a......" Quý Thu Bạch cẩn thận quan sát Tiểu Lang, thế mới phát hiện ra vì cái gì nó nói ' ta cái này hình dạng nói chuyện thực xuẩn '. Nguyên lai Tiểu Lang cấu tạo khuôn miệng không giống người mềm mại, thời điểm nó nói chuyện liền có vẻ rất cứng nhắc, có âm nói không chuẩn, rất giống là trẻ nhỏ học nói.
Tiểu Lang nheo lại đôi mắt, nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Quý Thu Bạch, nửa ngày, mới nói: "Ta đây trước mang ngươi đi diệt trừ mấy thứ này." Tiểu Lang chỉ chỉ Quý Thu Bạch cẳng chân.
Quý Thu Bạch lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, nói: "Chúng ta đi đâu?"
"Đi tìm bác sĩ."
"Ân."
Tiểu Lang nhìn Quý Thu Bạch, nói: "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hắn còn chưa chết."
Quý Thu Bạch hiểu Tiểu Lang tai sao lại nói như vậy. Trận động đất vừa rồi sảy ra, sau nó cơ hồ không lưu lại thứ gì, Tiểu Lang nói bác sĩ có lẽ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hắn lại nghĩ tới người bị đè nát giống như bùn, Quý Thu Bạch nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn đống phế tích, có chút sửng sốt.
Tiểu Lang trên đống gạch đá bát bấy đi ra, quay đầu lại đối Quý Thu Bạch kêu: "Đi thôi."
"Chúng ta đi đâu?"
Tiểu Lang thực không kiên nhẫn mà nói: "Đi tìm bác sĩ."
"...... Kia có thể hay không làm tôi về nhà trước nhìn xem mẹ tôi?" Quý Thu Bạch lo lắng sốt ruột mà nói, "Tôi rất lo lắng nàng."
"Quý Thu Bạch." Tiểu Lang lần đầu tiên kêu tên của hắn, "Ngươi có biết nơi này vì sao lại chấn động lợi hại như vậy không hay không? Hiện tại, chân ngươi đang bước lên lục địa." Tiểu Lang cúi đầu nhìn nhìn, nói: "Mà tất cả lục địa hiên tại đều đã bị đánh vỡ chia lìa, ngươi không có khả năng tìm được mẹ ngươi"
Quý Thu Bạch không dám tin tưởng mà mở to hai mắt. Hắn cảm thấy chính mình hiện tại phi thường muốn khóc, nhưng khóc không được, hắn trong lòng thực lo, nhưng vẫn ôm hi vọng.
"Vậy anh làm thế nào để tìm bác sĩ?"
Tiểu Lang hoàn toàn không muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ chạy nhanh về phía trước. Đừng nhìn thân thể Tiểu Lang nhỏ, tuy nhỏ nhưng chạy chốn rất nhanh, chạy nhanh như bay vậy, hành động nhanh nhẹn.
Quý Thu Bạch đi theo phía sau nó cũng không thể chạy theo nhanh như vậy.
Mưa ở nơi này chậm rãi ngừng lại. Vừa rồi Quý Thu Bạch còn nghĩ là trận mưa này sẽ không bao giờ tạnh, không nghĩ tới nhanh như vậy liền ngừng. Mặt trời lại độc ác cay mà chiếu xạ xuống mặt đất.
Quý Thu Bạch hết sức chịu đựng cảm giác ghê tởm trên cẳng chân, đi theo Tiểu Lang đã cách hắn rất xa. Bọn họ hai người như vậy nhanh chóng mà tới, chạy không biết bao lâu, nếu là thể lực không tốt khẳng định là không thể kiên trì đi theo nó, tuy Quý Thu Bạch là người trẻ tuổi, nhưng cũng thở hồng hộc.
"Tới rồi." Tiểu Lang dừng lại, nói, "Bởi vì hắn đang ở phụ cận nơi này, cho nên ta cảm thấy ta có thể tìm được hắn."
Tiểu Lang dừng lại ở trước một mảnh rậm rạp rừng cây, mùa hè rừng cây này phi thường khủng bố, bên trong tất cả đều là sâu cùng lá cây sắc bén có thể cắt rách da người. Nếu là bình thường, Quý Thu Bạch khẳng định sẽ không lựa chọn đi vào.
Nhưng mà Tiểu Lang lại không có để ý suy nghĩ của hắn, lập tức chay vào trong rừng cây.
Quý Thu Bạch nhìn nhìn cẳng chân mình cắn chặt răng đi theo.
Nửa người dưới của hắn mặt đồng phục mùa thu, ống quần rất dài, nhưng mà bởi Quý Thu Bạch sợ nhện nên mới đem ống quần gấp lên, bằng không đồng phục kia có thể bảo vệ được chân của hắn. Quý Thu Bạch thầm mắng chính mình một tiếng, sau đó thật cẩn thận mà đem ống quầng thả xuống, che cẳng chân.
Ở rừng cây tốc độ Tiểu Lang lại nhanh hơn. Hoặc cũng có thể nói là Quý Thu Bạch chậm lại, hắn căn bản theo không kịp Tiểu Lang.
Quý Thu Bạch nhịn không được kêu: "Tiểu Lang, anh chậm một chút.
Tiểu Lang oán giận dường như quay đầu lại nhìn hắn, nhưng vẫn dừng bước.
Đúng lúc này, có một giọng nam ôn nhuận nói: "Ai?"
Tiểu Lang lập tức đứng lên, đối với nơi phát ra thanh âm nhàn nhạt mà nói: "Là ta."
"-- Bạch Trạch?" Giọng nam kia hỏi lại, chần chờ tới gần.
Sau đó Quý Thu Bạch liền thấy được một bóng người cao lớn chậm rãi từ trong rừng cây đi ra.
Tiểu Lang lên tiếng, sau đó nói: "Trên đù hắn bị Nhện Trăm Trứng đẻ trứng, ngươi giúp một chút."
Quý Thu Bạch tâm đều nhảy lên cổ họng, im lặng nói ngươi nói chuyện không khách khí như thế, nhân gia sẽ hỗ trợ sao?
Không ngờ kia nam tử lại gật gật đầu, nói: "Hảo."
Nam tử giương tay lên, ý bảo bọn họ cùng lại đây, sau đó nói: "Sao Anh lại biến thành cái bộ dáng này?"
"Bởi vì ta tham dự【 Thôn Phệ Đại Lục 】." Tiểu Lang nhàn nhạt trả lời đáp án mà Quý Thu Bạch nghe không hiểu.
Kia bác sĩ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "A, chính là hắn a." Sau đó nam tử bắt đầu trên dưới đánh giá Quý Thu Bạch.
Quý Thu Bạch ngượng ngùng lùi về phía sau né tránh.
Quý Thu Bạch trên người cực kỳ chật vật, trên quần áo đều dính bùn, nhưng bác sĩ kia có vẻ thực sạch sẽ, không có cả vết thương. Trên tay hắn thậm chí còn mang theo găng tay trắng tinh.
"Ngồi xuống đi." Bác sĩ đưa Quý Thu Bạch đi tới một cái cọc cây lớn ở phía trước, sau đó cầm chặt cẳng chân Quý Thu Bạch, kéo ống quần lên, nhìn nhìn.
Nhện đều chiếm cứ nằm trên chân trái của hắn, bác sĩ có vẻ từ đầu đã biết, không cần hỏi một tiếng, đã nâng chân trái của Quý Thu Bạch lên.
Tiểu Lang theo đến bên cạnh, lãnh đạm mà nhìn cẳng chân Quý Thu Bạch.
Kia bác sĩ tùy ý liếc liếc mắt một cái, liền nói: "Không nghiêm trọng, lúc này có bao nhiêu trứng? Bốn mươi?"
"Bởi vì ta đã đem vài con nhện kia liếm xuống." Tiểu Lang nói.
Kia bác sĩ ngồi xổm xuống, lấy ra mộ cái hộp nho nhỏ, móc ra một thứ như trong tưởng tượng, kim tiêm vô cùng lớn, không có chút nào do dự đâm xuống cẳng chân Quý Thu Bạch.
"......" Quý Thu Bạch đau suýt nữa la oai oái, nhưng vẫn gắt gao nhịn lại, không có hô lên.
Bác sĩ nheo lại đôi mắt, nói: "Đây là thuốc gây tê. Không thể gây tê cậu, chỉ có thể gây tê con nhện. Cho nên trong chốc lát khả năng sẽ đau."
Quý Thu Bạch sắc mặt trắng nhợt, vội vàng rời mắt, tìm đề tài suy nghĩ, rời đi lực chú ý.
"Ngài cảm giác được động đất vừa rồi sao?"
"Ân." Bác sĩ nói, "Động đất thật lớn a."
"Cái kia ngài như thế nào lại không bị ảnh hưởng?"
Bác sĩ nheo lại đôi mắt, tay mắt lanh lẹ mà lấy ra một đồ vật như cái kéo, trên cẳng chân Quý Thu Bạch đem con nhện kéo ra. Những con nhện đó thế nhưng có gai móc, dính trên chân, không có kéo đều đào không ra.
Cẳng chân hắn run lên một chút, hắn cố nén xúc động muốn nhúc nhích.
"Đó là bởi vì," bác sĩ nói, " Trận động đất kia chỉ nhằm vào nhân loại. Tôi tùy tiện ôm lấy một cây đại thụ, sẽ liền không có việc gì."
Những lời này thành công dời đi lực chú ý Quý Thu Bạch, hắn kinh hỉ nói: "Chỉ cần ôm lấy động thực vật liền có thể sống sót sao?"
Ngay sau đó lại nghĩ, không đúng a, hắn ôm lấy Tiểu Lang, nhưng hai người đều cùng nhau bị ném lên bầu trời.
" Muốn ôm chặt, còn phải chú ý đừng cho kia cây cùng cậu bị ném đến bầu trời." tay bác sỹ động tác rất nhanh, cơ hồ là một lát liền thanh trừ hơn phân nửa số nhện. Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, mà Quý Thu Bạch vẫn thấy cái tay kia có chút run rẩy.
Sau đó Quý Thu Bạch đã đau đến chết lặng, hắn thậm chí có thể nhìn bác sĩ đem những con nhện trên chân đào ra, sau đó ném trên mặt đất.
Hắn nhìn đến cẳng chân chính mình giống như là bị chết lặng, đặc biệt ghê tởm, sau đó liền có máu tươi chậm rãi chảy ra.
Rốt cuộc rửa sạch xong. Bác sĩ kia lấy ra cồn i-ốt đưa cho Quý Thu Bạch tiêu độc, phân phó nói: "Đừng dẫm chết những con nhện đó không thì chúng sẽ lại đẻ trứng trên lòng bàn chân của cậu."
"Ân." Cẳng chân Quý Thu Bạch căng cứng run rẩy, đứng lên, bác sĩ ấn lại Quý Thu Bạch, lại giúp hắn đem vết thương trên tay xử lý tốt.
Tiểu Lang cũng đứng lên, nói với Quý Thu Bạch: "Trời sắp tối rồi. Chúng ta đừng đi nữa, ngươi ở lại nơi này đi, ta đi săn thú."
Quý Thu Bạch khiếp sợ nhìn Tiểu Lang vẫn luôn ăn no chờ chết ở nhà. Hắn không thể tin được, Tiểu lang nhỏ như vậy liền đi ra ngoài săn thú.
"Vậy nhân tiện giúp tôi bắt một con cá đi" Bác sĩ nói.
Vì thế Quý Thu Bạch liền lưu lại giúp bác sĩ thu dọn.
"Tên của tôi là Nhung Trần Lương, tên hiệu kêu bác sĩ, cậu cũng có thể kêu tôi như vậy." Bách sĩ thật thân thiết mà nói. "Tôi trước kia không ở nơi này, cho nên không có gì dự trữ, sau này cậu sẽ phải tận lực tìm kiếm đồ vật dự trữ. (*Dịch bừa) " Bác sĩ giải thích nói, "Nghe nói sắp bắt đầu【 Thôn Phệ Đại Lục 】, tôi mới tới nơi này, tìm được một cái sơn động ngủ qua đêm, tiếp đến hôm nay liền bắt đầu động đất."
Quý Thu Bạch đem những thứ nhặt được để cùng nhau, đặt mông ngồi ở trên tảng đá, tự giới thiệu, nói: "Tôi gọi là Quý Thu Bạch, Anh có thể kêu tôi là Tiểu Quý hoặc gọi tiểu bạch cũng được." Sau đó hỏi: "【 Thôn Phệ Đại Lục 】là cái gì?"
" Tràng động đất kia, chính là một biểu hiện của【 Thôn Phệ Đại Lục 】." Kia bác sĩ nói, "Trận hoạt động này mục đích để làm cho đại lục trở nên dập nát, sau đó sẽ rải rác phân bố ở trên Hải Dương. "
"Làm vậy có mục đích gì?" Quý Thu Bạch lại hỏi, "Ngài ngay từ đầu đã biết sao?"
"Ân." Bác sĩ nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ là đã biết loại chuyện này sẽ phát sinh, nhưng nhưng không biết vì sao lại xuất hiện. Muốn nói mục đích, đại khái là người trẻ tuổi các cậu thường nói là tận thế đi?"
"......" Quý Thu Bạch ngồi dưới đất, đầu óc trống rỗng.
Chờ đến lúc bác sĩ nhóm bếp đốt lửa lên, Quý Thu Bạch liền thất thần nhét khúc cây nhỏ vào lửa đốt.
Quý Thu Bạch nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Kia ngài biết Tiểu Lang thả thứ gì ở trong lòng của tôi sao?".
"Cậu nói Bạch Trạch?"
"Bạch Trạch?"
"Chính là lang mà ngươi đang nói đến." Bác sĩ nói, "Đến nỗi hắn phóng tới trong lòng cậu đồ vật...... Tôi biết thần thú như hắn sẽ đem lực lượng của mình gửi ở nhưng nơi khác. Thứ mà hắn phóng trong lòng cậu chính là năng lượng của hắn. Cho nên hiện tại cậu nhìn thấy Bạch trạch là một tiểu lang nhưng trên thực tế hắn có thể biến thành người."
Quý Thu Bạch nói: "Tôi đã nhìn thấy hình người của hắn. "
"Ân, hình người hắn được gọi là Bạch Trạch." Bác sĩ đem lửa đốt cho lớn hơn nữa, "Đương nhiên năng lượng của hắn không phải vĩnh viễn đặt trên người cậu. Ngươi cần thiết phải đem vật kia giữ để đưa cho hắn."
Quý Thu Bạch xoa xoa đầu, rối rắm mà nói: "Nhưng mà tôi không biết làm sao để biết nó còn hay không. Tôi còn không biết hắn thế nào lại hướng trái tim tôi thả đồ vật?"
Bác sĩ nheo lại đôi mắt, nhìn ngọn lửa cháy bập bùng thật to một lúc, sau đó nói: "Cậu muốn nghe sự tình về Bạch Trạch không? "
"Ân?" Quý Thu Bạch ngồi thẳng, sau đó nói, "Muốn."
"Cậu thấy hắn thế nào?"
"Hắn có thể nói, rất thần kỳ." Quý Thu Bạch thành thành thật thật mà nói, "Nhưng mà ăn rất nhiều, ăn no rồi nằm chờ chết."
"Ha ha." Bác sĩ phụt một tiếng cười, chậm rãi, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc.
Sau đó hắn nói.
"Bạch Trạch hắn, ở trên thế giới này có được sức chiến đấu mạnh nhất."
Tác giả có lời muốn nói: Về săn thú, có thể muội tử sẽ hỏi, vì cái gì trữ nhiều lương thực như vậy còn muốn săn thú
Ân, về sau giải thích
Bị con nhện dọa tới rồi muội tử, tác giả tỏ vẻ thực xin lỗi orz
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top