Chương 12: Cướp bóc đệ nhất nhân.


Tiểu Lang ở trong lòng ngực Quý Thu giật giật chân nhưng không có mở mắt.

Bác sĩ quay đầu, đối Quý Thu Bạch nói: “Cậu đem nó buông xuống để tôi nhìn thử xem.”

Lúc này Tiểu Lang đột nhiên mở miệng, nói: “Không cần. Loại thương tích này dính một ít nước miếng là tốt rồi. Các ngươi tiếp tục đi đi. ”

“Kia cũng nhìn xem,” bác sĩ bắt đầu tiêu độc cho tay chính mình, sau đó nói, “Chân tiểu bằng hữu này cũng phải băng bó lại.”

Quý Thu Bạch thật cẩn thận mà đem Tiểu Lang đặt trên mặt đất, sau đó nói với bác sĩ: “Chân tôi đã không còn đau, anh nhìn giúp Tiểu Lang trước.”

“Chờ lát nữa sẽ quản hắn sau. Cậu xem chân của cậu đi, băng vải đều tuột mất.” Bác sĩ cười cười, thoải mái mà đem băng vải trên cẳng chân Quý Thu Bạch  mở ra, sau đó bôi lên chân hắn một chút chất lỏng lạnh lẽo. Quý Thu Bạch khôi phục năng lực rất tốt, miệng vết thương lại nông, không có gì đáng ngại, chỉ là lúc chạy vừa nãy, bị dính thật nhiều bùn.

Quý Thu Bạch nhìn Tiểu Lang, nói: “Không phải dính chút nước miếng thì tốt rồi sao? Ngươi như thế nào không liếm liếm a.”

“Tiểu bằng hữu nghe không hiểu nói giỡn sao?” Bác sĩ dùng sức đem băng vải buộc lên cẳng chân Quý Thu Bạch cẳng chân, nói, “Bạch Trạch bị như vậy đi đường không được, trong chốc lát ngươi còn phải ôm nó.”

“Được a.” Quý Thu Bạch nói, “Chúng ta đi nơi nào?”

Bác sĩ băng kín xong cho Quý Thu Bạch, liền đi đến bên người Tiểu Lang bên nói: “Tôi cũng không biết.”

Bốn phía xung quanh đều là cây cối rậm rạp, đi được nửa ngày rồi vẫn chỉ thấy một cảnh sắc giống nhau, nhìn thật bực bội.

Quý Thu Bạch mặc đồng phục vừa dày vừa nặng, nóng đến sắp hồn phi phách tán, nhìn đến con đường phía trước hơi nước nóng bỏng bốc lên hôi hổi, nói: “Nơi này như thế nào lại nóng như vậy a!”

“Này không tính.” Bác sĩ nhàn nhạt mà nói, “Đến xích đạo bên kia cậu mới biết được cái gì gọi là nóng ẩm.”

Thời điểm chạy trốn vừa rồi không cảm thấy gì, hiện tại dừng lại, Quý Thu Bạch mới cảm thấy vừa đói lại vừa nóng, cả ngày chảy nhiều mồ hôi như vậy cũng chưa được tắm, hắn có thể ngửi được mùi vị không xong trên người mình. “Tìm chỗ có nước đi.” Quý Thu Bạch đề nghị "Tôi sắp khát chết rồi, hơn nữa còn phải tắm rửa nữa."

“Chỗ nào dễ tìm như vậy.” Bác sĩ dội một chậu nước lạnh, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Tiểu Lang, “Ai, ngày hôm qua ba con cá kia ngươi từ đâu bắt lên a?”

Tiểu Lang nhíu mày, như là ở tự hỏi cái gì, nửa ngày, đột nhiên hỏi bác sĩ: “Ngươi kế tiếp có tính toán gì không sao?”

Bác sĩ thẳng thắn mà nói: “Không có a.”

“Vậy ngươi đi theo ta đi.” Tiểu Lang thanh âm đè thấp, thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, “Ta khôi phục năng lực phía trước rất nguy hiểm. Ngươi nhìn đến cái kia xà, nó chỉ công kích ta.”

Bác sĩ cười cười nói: “Để ta bảo hộ ngươi a? Cũng đúng, dù sao ngày sau không chừng biết ai che chở ai đâu, ba người đi cùng nhau cũng khá tốt ”

“Vậy thì đi nhanh chút.” Tiểu Lang hơi hơi giật giật thân mình, Quý Thu Bạch đem nó ôm lên, Tiểu Lang đối bọn họ nói, “Hiện tại lục địa đều đã vỡ nát. Bốn phía tất cả đều là Hải Dương, theo một phương hướng, khẳng định có thể tìm được sông.”

Nói thì dễ mà làm lại khó, bọn họ ba người đi được nửa ngày rồi, cũng chưa nhìn thấy nửa khúc sông. Trong ba người thể lực của Tiểu Lang là tốt nhất, hiện tại nó còn nằm trong ngực của Quý Thu Bạch đâu. Chỉ chốc lát sau, Quý Thu Bạch liền mệt đến sắc mặt trắng bệch. Bác sĩ đưa cho hắn một ly nước màu đen, Quý Thu Bạch hỏi cũng không hỏi, trực tiếp uống cạn. Nước trong miệng có điểm ngọt, nhưng mà khát như vậy, hiện tại cho dù là nước bùn hắn cũng nguyện ý uống. 

Tiểu Lang tinh thần đã khôi phục rất nhiều, không còn luôn nhắm mắt lại, nó nghiêng thân mình tránh đi miệng vết thương, đối Quý Thu Bạch nói: “Ngươi tùy tiện tìm một cái lá cây lớn, ngày hôm qua trời vừa mưa, mặt trên phỏng chừng có nước mưa.”

Quý Thu Bạch uống vào hai ngụm. Chủ yếu chính là khát, hơn nữa còn nóng, trên người vẫn luôn đổ mồ hôi, về điểm này nước mưa căn bản không đủ.

Bác sĩ cũng liếm liếm môi trên khô ráo, cánh tay hắn đã chịu tổn thương rất lớn, cánh tay cơ hồ nâng không được nữa, ven đường có thật nhiều cây nấm mới mọc lên, bác sĩ cẩn thận phân biệt mấy cây, sau đó hái xuống cùng Quý Thu Bạch chia nhau ăn.

Chả quản nó sạch hay không, Quý Thu Bạch cơ hồ là đem nấm nuốt xuống hết. Cả ngày hôm qua giữa trưa cùng buổi tối chỉ ăn đúng một con cá, ngày hôm nay cái gì cũng chưa có ăn, đói sắp hôn mê rồi. Nhưng là Quý Thu Bạch vẫn là vô cùng trách nhiệm đem hai phần ba nấm đưa đến bên miệng Tiểu Lang. Không có biện pháp, đây là Tiểu Lang nhà mình nuôi, còn bị thương, cần thiết phải chiếu cố nó cho tốt. 

Nhưng Tiểu Lang là động vật ăn thịt nó đối với nấm không có hứng thú, nó liếc mắt nhìn Quý Thu Bạch một cái, bất động thanh sắc mà thở dài. Một loạt biểu tình của Tiểu Lang Quý Thu Bạch không phát hiện, nhưng bác sĩ lại thấy. Bác sĩ hỏi: “Ngươi lại đau sao?”

“Không phải.” Tiểu Lang trả lời, “Ta không có sức lực.”

“Mất máu quá nhiều, chuyện bình thường.”

Tiểu Lang nói: “Không bình thường, ta chưa từng bị như vậy.”

Dã thú cường đại có một loại công năng tiêu hóa, Tiểu Lang đều đã đạt tới đỉnh cao, dạ dày hắn tinh luyện ra một cái không gian cực đại, chỉ cần hút một hơi liền có thể đem thứ gì hút vào bụng, đồng dạng, nhả một hơi là có thể thả ra.

Nhưng hiện tại, vô luận Tiểu Lang bật hơi như thế nào, dạ dày nó dùng để uống nước cùng đồ vật đều nhả không ra.

Nếu là nói vậy.

Tiểu Lang mở miệng đối Quý Thu Bạch nói: “Trước dừng một chút.”
Quý Thu Bạch ôm Tiểu Lang, cánh tay đã chết lặng, cuối cùng cũng có thể dừng lại, vì thế hắn ngồi dưới đất thở dốc. Tiểu Lang nằm ngửa, tránh đi miệng vết thương của chính mình, nói với bác sĩ: “Các ngươi đi ra ngoài tìm đồ ăn, đừng đi xa, Quý Thu Bạch ngươi đừng lo, ta liền ở chỗ này chờ ngươi.”

Bác sĩ gật gật đầu, hắn cũng xác thật là đói bụng, vì thế mang theo Quý Thu Bạch đi, bọn họ thậm chí đã đào đất tìm giun mà chuẩn bị tốt. Nhưng mà không đi được bao lâu,  hai người bọn họ liền nhìn thấy một người sắc mặt kinh hoàng, từ địa phương cách bọn họ vài trăm mét chạy lại. Rừng rậm như thế, kì thật cách mấy trăm mét nhìn không được rõ lắm, nhưng không biết vì sao người nọ lại mặc áo sơmi màu đỏ, thoạt nhìn cũng là sau khi động đất chạy đến nơi này, áo sơmi đỏ rực thoạt nhìn vô cùng chói mắt.

Quý Thu Bạch vừa định đi lên trước hỏi một chút, bác sĩ liền kéo lại hắn.

“Làm sao vậy?” Quý Thu Bạch nghi hoặc, “Xem hắn có đồ ăn hay không a.”

“Khẳng định không có.” Bác sĩ nói, “Mang theo đồ ăn có thể chạy thành như vậy sao? Tránh xa một chút, nhanh trở về.”

Quý Thu Bạch phi thường xấu hổ, bởi vì hắn trên người đại tá phục chính là thâm tử sắc, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt.

Bác sĩ biết rất nhiều đồ vật, không xác định thứ gì khẳng định không ăn, nhưng là cho dù như vậy, hắn cũng tìm được rồi rất nhiều đồ có thể ăn, có một cái nếm lên như là đậu que. Tiểu Lang thậm chí còn đào được một tổ chim, chỉ là miệng vết thương lại nứt ra rồi.

Ban đêm, bọn họ không dám đều ngủ hết, người thứ nhất gác đêm chính là Tiểu Lang, bởi vì hắn tinh thần đã biến tốt, sau đó đổi thành Quý Thu Bạch, cuối cùng là bác sĩ.

Bởi vì lo lắng cho thương thể Tiểu Lang, Quý Thu Bạch không thể ngủ được, liền đưa ra ý muốn thay Tiểu Lang gác đêm. Tiểu Lang chỉ nói câu không cần, bắt Quý Thu Bạch nằm lại.

Trên mặt đất rất cứng, còn có rất nhiều sâu nhỏ, Quý Thu Bạch đều ngủ không được, đành phải ngồi dậy. Tiểu Lang vừa thấy hắn tinh thần không tồi, dứt khoát nằm xuống ngủ. Quý Thu Bạch duỗi tay ra, đem Tiểu Lang ôm vào trong lòng ngực.

Tiểu Lang trên người miệng vết thương bị máu cùng lông che mất, nhìn không thấy có bao nhiêu sâu, nhưng là Quý Thu Bạch ngẫm lại hàm răng của con cự mãng kia, đều làm Tiểu Lang đau, hắn cảm thấy Tiểu Lang thật sự là quá lợi hại, cư nhiên không bị cự mãng cắn chết.

Sau đó Quý Thu Bạch liền bắt đầu trầm mặc mà nghĩ, đồ vật Tiểu Lang phóng tới trong lòng chính mình, rốt cuộc là cái gì.
Mỗi lần tới gần Tiểu Lang, hắn liền sẽ cảm thấy trong lòng thực thả lỏng, cũng rất ấm, nhưng là không cảm giác chính mình có thứ gì phải cho hắn. Đến nỗi Tiểu Lang nói trên người đổ nhiều mồ hôi cùng năng lực của Tiểu Lang có quan hệ. Trời biết Quý Thu Bạch lúc đổ mồ hôi cũng chỉ có cảm giác sợ hãi mà thôi.

Nếu không phải sợ sẽ đánh thức Tiểu Lang, hắn đã sớm vươn đôi tay dùng sức ôm đầu, đậu má, rốt cuộc là thứ gì a?

Thời gian chậm rãi trôi qua, Quý Thu Bạch một bên phát ngốc nhìn Tiểu Lang, sau đó bác sĩ ngồi dậy, nói: “Ta ngủ không được, ta tới gác đêm.”

Quý Thu Bạch nhìn nhìn thời gian, hiện tại là rạng sáng, Quý Thu Bạch một bên nằm xuống đất một bên nói: “Thật không biết ngày mai muốn đi đâu đây.”

“Đi ngủ sớm một chút.” Bác sĩ ngáp một cái.

Đêm dài, Quý Thu Bạch cùng Tiểu Lang đều ngủ rồi. Bác sĩ đột nhiên nghe được côn trùng kêu vang cỏ cây có âm thanh ma xát, giống như là có người ngồi xổm nơi đó, không ngừng nhúc nhích.

Chờ đến bác sĩ đến gần một chút, có một người run run mà giơ dao lên, hô to: “Đem đồ ăn lấy lại đây!”

Một tiếng kêu này, liền đem Quý Thu Bạch cùng Tiểu Lang đánh thức. Quý Thu Bạch vốn dĩ muốn đi giúp bác sĩ, lại bị Tiểu Lang ngăn lại.

“Ngươi đi chỉ thêm phiền,” Tiểu Lang nhàn nhạt mà nói, “Hắn không có việc gì.”

Quả nhiên, bác sĩ lập tức dùng cánh tay chắn lại người nọ, nương ánh lửa, phát hiện người nọ thế nhưng chính là người họ nhìn thấy hồi sáng áo sơmi đỏ. Hắn thoạt nhìn đói cực kỳ, bằng không sẽ không như vậy tay run run cướp bóc, phỏng chừng nguyên bản nghĩ sẽ trộm đồ vật, nhưng là ngồi xổm cả đêm, phát hiện bọn họ có gác đêm người, bất đắc dĩ mới phải  hạ sách này.

Ba đánh một, bác sĩ cảm thấy không thú vị, hắn vươn cánh tay máy, đùa giỡn nói: “Súng máy này, ngươi xem ta bắn chết ngươi.”

Nam nhân kia vừa thấy tay của bác sĩ, lập tức khóc, run run mà nói: “Ta quá đói bụng, cho ta chút cơm ăn.”

“Dựa vào cái gì?” Bác sĩ hỏi.

“……” Áo sơmi đỏ quỳ rạp trên mặt đất run run rẩy rẩy mà nói, “Trong biển đồ vật cũng không có cách nào ăn được, ta đi lâu như vậy, một con vật còn sống cũng chưa thấy.”

“Ngươi tìm được biển?” Quý Thu Bạch hỏi, sau đó nói, “Không đúng a, Tiểu Lang rõ ràng bắt cá cho chúng ta ăn.”

Bác sĩ trong lòng biết Tiểu Lang bắt ba con cá kia từ đâu tới, bởi vì khi tiếp nhận, hắn cảm giác nội tạng cá đều đã bị đông lạnh thành băng, hơn nữa chết đã lâu, không có khả năng từ biển bắt lên, nhưng Tiểu Lang không nói bác sĩ cũng làm bộ không biết.  

Áo sơmi đỏ nhắc tới lợi ích: “Ta có thể nói cho các ngươi đi như thế nào để ra khỏi rừng cây này.”

“Không cần cám ơn.” Bác sĩ một chân đạp lên ngực áo sơmi đỏ nói, “Nói cho chúng ta biết hiện tại tình huống bên ngoài.”

Áo sơmi đỏ trên mặt biểu tình thực xuất sắc, nửa ngày, hắn mới thở dài, nói: “Bên ngoài tất cả đều rối loạn, không người sống sót, những người nhiễm bệnh đem thổ nhưỡng làm ăn mòn, rừng mưa này còn có chút đồ vật.”

Nghe được áo sơmi đỏ nói ‘ không có người sống sót ’, Quý Thu Bạch trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng có một loại nồng đậm u buồn hắn vứt đi không được.

“Người nhiễm bệnh?” Bác sĩ hỏi, “Người từ Australia bên kia trở về?”

Quý Thu Bạch trong đầu lập tức hiện ra hình tượng sủng vật bác sĩ kia.

“Không biết, dù sao cũng đặc biệt đáng sợ, bọn họ vừa chết, nằm chỗ nào, chỗ nấy thực vật liền tất cả đều chết hết.”

Bác sĩ trở tay ném cho áo sơmi đỏ một cái bình nhỏ dừng như là nước đường, nói: “Thấy thứ gì, đem nó đổ ra nướng cùng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm, không có sưng to, hay cảm giác đau nhức chính là không có độc, ngươi lăn nhanh.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top