Chương 1



Mấy ngày nay trời cứ mưa liên tục, tạo nên bầu không khí ẩm ướt, như ngưng kết thành môt màn lụa mỏng, bao phủ khắp màn đêm đặc biệt mê ly.

Liên Thanh Ly dừng xe, đi từ bãi đổ xe ra, đã là hai giờ sáng.

Hàng năm cùng bạn học họp mặt đều chơi trễ như vậy, có điều Vệ Không Viễn cùng Hà Tranh yêu thích, anh cũng không có phản đối.

Vệ Không Viễn là bạn tốt cũng là ông chủ của anh, họ học chung bốn năm đại học, hai năm nghiên cứu sinh, sau đó lại cùng nhau làm luật sư tại một sở sự vụ, tính đến thời điểm hiện tại thì hai người họ đã quen biết nhau mười năm rồi. Hà Tranh là tiểu học muội năm ba của anh, hiện tại cũng là bạn gái của anh, quen nhau được nửa năm, cảm tình vẫn tính làổn định.

Anh mừng cho chính mình bởi vì phải lái xe nên không bị chuốc quá nhiều rượu, có điều ở cái nơi ầm ĩ kia, chỉ cần ngồi thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy uể oải cả người. Trên người nhuộm đầy mùi thuốc lá và rượu, anh hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đi tắm, sau đó lên giường ngủ. Cũng còn may mắn ngày mai là cuối tuần, bằng không nhất định sẽ bởi vì ngủ không đủ giấc, đau đầu cả ngày. Cho dù bình thường anh đều tuân theo nguyên tắc ngủ sớm dậy sớm, thế nhưng lâu lâu ngủ nướng một lần cũng là lựa chọn không tồi.

Đèn đường chiếu lên con đường nhỏ đầy sỏi đá làm hiện rõ từng đường nét, mặt đường lồi lõm, che đi tiếng bước chân của anh, tiếng hít thở liền trở nên đặc biệt rõ ràng.

Bên trái đủ loại cây chuối tây, nước mưa theo phiến lá rộng lớn vui vẻ rơi trên mặt đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Mảnh rừng tràn ngập chuối tây này là nơi tốt nhất để bọn trẻ chơi trốn tìm, vào lúc trời sáng, nơi này tràn ngập tiếng cười cười nói nói, mà giờ khắc này, thì lại chỉ có tiếng mưa rơi vắng vẻ .

Đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, phiến lá đung đưa trong gió, tạo ra âm thanh rì rào ướt lạnh trong không khí, tựa hồ tràn ngập mùi máu tanh, Liên Thanh Ly chợt dừng bước lại, đưa mắt nhìn quanh.

Tại sao lại có mùi máu tanh? Là do chính mình uống quá nhiều rượu nên sản sinh ảo giác sao? Anh bất giác nhíu mày.

Khóe mắt tựa hồ có bóng đen lóe qua, anh còn chưa kịp phản ứng, sau thắt lưng đã có thêm một đồ vật cứng rắn và sắc bén.

"Anh bạn, không ngại giúp một chuyện chứ?"

Đột nhiên vang lên giọng nói trầm khàn nam tính, mang theo hơi thở dốc, đồng thời mùi máu tanh cũng càng thêm rõ ràng hơn.

Khu có hệ thống bảo an, anh ở nơi này đã hai năm, xưa nay chưa từng nghe nói xung quanh đây có cướp bóc gì, càng không nghĩ tới lần thứ nhất xuất hiện liền để anh gặp được, vận may của anh đúng là không phải "tốt" bình thường !

Liên Thanh Ly không có giãy dụa, anh biết nếu như mình biểu hiện ra vẻ mặt hoảng loạn sẽ kích thích đến nam nhân phía sau, dẫn đến sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp. Hít sâu một cái, anh ép buộc chính mình bình tĩnh lại, sau đó mắt nhìn phía trước, thản nhiên nói: "Nếu như đòi tiền thì cứ việc lấy đi, đều ở trong túi xách, đừng làm hại tôi."

Tuy rằng nói như vậy , nhưng Liên Thanh Ly trong lòng rất rõ ràng, loại tội phạm cướp đoạt tiền của sẽ không tới nơi không có máy theo dõi, mà sẽ đến nơi có cảnh vệ tuần tra hai mươi bốn giờ hoạt động, huống hồ người đàn ông này tay chân nhanh nhẹn, thực sự không giống tên trộm cắp bình thường.

Quả nhiên, nam nhân phía sau đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền dùng giọng điệu tức giận gầm nhẹ: "Cút mẹ mày đi! Lão tử không phải đòi tiền! Chết tiệt!"

"Thế anh muốn cái gì?"

"Bạn của tao bị thương , cần mày giúp đỡ."

Nam nhân nhanh gọn nói, sau đó đi tới trước mặt anh.

Liên Thanh Ly cao một mét tám đã không tính là thấp, nhưng người đàn ông này còn cao hơn anh nửa cái đầu, mặt chữ điền môi dày, diện mạo thô lỗ, giờ khắc này tuy cố sức làm ra vẻ mặt hung ác, thế nhưng trong mắt vẫn toát ra sự hoảng loạng nồng đậm.

Khí trời lạnh như vậy, nam nhân kia thế nhưng chỉ mặc một bộ áo lót, quần áo màu đen không nhìn ra có máu hay không, nhưng trên khắp da thịt lộ ra ngoài đều có dấu vết màu nâu sẫm, tay phải gã cầm dao nhuộm đầy máu tươi , nơi gã đứng dính đầy vết máu khô.

Nếu như máu trên người gã đều đến từ người bạn kia của gã, vậy thì người kia chắc chắn đang bị thương rất nặng.

Đêm hôm khuya khoắt, mang theo người bạn bị thương, không đi bệnh viện ngược lại xông vào nơi này, người đàn ông này tuyệt đối không phải người lương thiện!

Có điều nếu như còn chậm trễ người bị thương kia liệu có được cứu chữa kịp thời không? Ánh mắt anh đảo qua vạt áo nhuộm đầy máu của người đàn ông, Liên Thanh Ly do dự.

Thấy Liên Thanh Ly chậm chạp không trả lời, nam nhân tức giận lên: "Con mẹ nó mày có nghe thấy không? Nhanh lên một chút làm theo lời tao bảo, bằng không lão tử làm thịt mày!"

Hắn mạnh mẽ nói, hai mắt trợn to hung hãn dọa người, hoảng sợ nơi đáy mắt càng tăng rõ ràng lên. Gã bởi vì sốt ruột mà tay run rẩy giúp Liên Thanh Ly đưa ra quyết định, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng đôi mắt đầy tơ máu của nam nhân kia, trầm giọng nói: "Nói đi! Anh muốn tôi làm thế nào?"

Nhà trọ này theo quy tắc "không gian tuyệt đối riêng tư", một tầng chỉ có hai hộ, hai hộ dùng chung một bộ thang máy, ra khỏi thang máy chính là cửa lớn.

Thang máy phải quẹt thẻ để vào, hơn nữa chỉ có thể lên đến tầng nhà mình ở, tuyệt đối không phải lo vấn đề an toàn, vì lẽ đó chưa có nhân viên quản lý, lúc này vừa vặn thuận lợi cho Liên Thanh Ly.

Trước hết để nam nhân vào thang máy, rồi anh mới tiến vào, không gian tối tăm ít ánh sáng, anh chỉ nhìn thấy nằm trên lưng nam nhân kia là một người đàn ông có mái tóc đen dày.

Vết thương ở trên eo. Ở lưng quần quấn một tầng vải dày, không biết có phải là do bị nước mưa làm ẩm ướt hay không mà miếng vải băng bị ố đen một mảnh, hoặc cũng có thể do máu chảy ra thấm ướt.

Cho dù thực sự là tội phạm không thể tha, cũng có quyền được cứu giúp, Liên Thanh Ly biết, chính mình không có cách nào khoanh tay đứng nhìn.

Trên mặt thép của thang máy bóng loáng có thể soi thấy khuôn mặt cứng ngắt của nam nhân.

"Cảm ơn!"

Gã nói.

"Là anh ép tôi, không cần phải nói cám ơn."

Liên Thanh Ly lạnh nhạt trả lời.

Nam nhân ngẩn ra, trái lại nở nụ cười, nụ cười này làm cho khuôn mặt nhuộm vết máu trở nên hàm hậu hơn.

"Tôi tên là Thạch Lâm, đại ca hay gọi tôi là Thạch Đầu."

Gã nói.

Liên Thanh Ly hơi nhướn mày.

Dưới tình huống này người bình thường đều sẽ chọn che giấu thân phận của mình, trừ phi người đàn ông này có suy nghĩ── trước sau gì cũng giết anh diệt khẩu, cho dù có cho biết tên cũng không đáng kể, thì lại là một chuyện khác.

Thạch Đầu cảm giác được anh đang nhìn mình, lại lộ ra một nụ cười ngây ngô có chút cứng ngắc, Liên Thanh Ly quay mặt đi, cau mày tự nói với mình, có lẽ anh lo xa rồi.

"Keng" một tiếng vang nhỏ, thang máy đã đến tầng 5.

"Đến rồi ."

Liên Thanh Ly đi ra ngoài trước.

Từ trong tủ bát lấy ra hòm thuốc, Thạch Đầu cẩn thận đem người bị thương trên lưng đặt xuống ghế sa lông, nước bùn lẫn với máu trên người cả hai dính vào sô pha trắng sữa khiến cho người nhìn đặc biệt có cảm giác chói mắt.

Liên Thanh Ly ngồi xổm bên cạnh Thạch Đầu, thuận tay đem hòm thuốc đặt xuống sàn nhà.

Vải dày bó rất chặt, quả thật khiến cho Thạch Đầu khó mà gỡ ra được, đến lúc Liên Thanh Ly đem thuốc tời, băng gạc từng cái bày ra chỉnh tề, gã cũng chỉ gỡ mới được một nửa.

Người bị thương mặc cho Thạch Đầu dằn vặt, không có nửa điểm động tĩnh, điều này làm cho Liên Thanh Ly có dự cảm không tốt.

Ngoại thương dẫn đến hôn mê, vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là mất máu quá nhiều.

Anh đang trầm tư xoay người nhìn về phía mặt người bị thương.

Người đàn ông kia chỉ lộ ra nửa bên mặt, sắc mặt quả nhiên như giống như anh đoán vừa xám trắng lại ảm đạm, môi mím chặt đến nứt ra cũng đã không còn chút máu.

Nhưng chuyện này không phải trọng điểm!

Mũi cao thanh thoát, môi rất mỏng nhưng góc cạnh rõ ràng, viền mắt sâu sắc, có thể thấy được khi hắn giương đôi mắt lên thì ánh mắt sẽ thâm thúy cỡ nào, lông mày rậm hình lưỡi kiếm nằm trên viền mắt, khiến cho vẻ mặt của hắn nhìn qua có cảm giác ác liệt mà phẫn nộ ── không hề có một chút dáng vẻ của một bệnh nhân nên có, vừa nhìn, sẽ cảm thấy một khắc nào đó hắn sẽ nhảy lên, đem kẻ địch trước mắt phá tan thành từng mảnh!

Khuôn mặt này quen thuộc như thế rồi lại xa lạ như vậy! Mặt mày hình dáng kia thu vào tầm mắt của anh, khiến anh muốn quay đầu rời bỏ cũng không thể làm được!

Trước mắt một trận trời đất quay cuồng, anh phải đưa tay đỡ lấy sô pha mới không đến nỗi ngã xuống đất, ngực như bị vật nặng áp bức, chặt đến mức hầu như anh không thể thở nổi, như bị ác mộng thống khổ vạn phần nhưng không có cách nào tránh thoát!

Khuôn mặt này cho dù hóa thành tro anh cũng có thể nhận ra ── Thư Khánh!

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng hút khí sắc bén, thân thể anh chấn động, từ trong ác mộng tỉnh dậy. Nỗ lực áp chế sự sốt ruột, mãi đến khi chính mình trấn định lại, anh mới quay đầu đi.

Sau đó, anh nhìn thấy nguyên nhân khiến Thạch Đầu kinh hãi.

Vết chém từ sau hông kéo dài tới lưng quần bên trái, bởi vì xử lý không cẩn thận máu thịt có hơi be bét, vết thương nứt ra dài mười mấy cen-ti-mét, pha lẫn với nước bẩn vừa dữ tợn mà lại khủng bố vô cùng, lúc này vẫn còn đang chảy máu.

Thạch Đầu giơ băng gạc y tế, một mặt hoảng sợ, hiển nhiên là không biết nên băng như thế nào, bộ dáng quyết tâm vừa nãy, hiện tại đã biến mất không còn chút dấu vết, trên mặt của gã là một bộ mặt như muốn khóc.

Nếu như chậm trễ nữa, người này chỉ có một con đường chết! Ngực một trận co rút đau đớn, anh cắn răng, đem Thạch Đầu đẩy ra, chính mình ngồi vào vị trí của gã: "Để tôi."

Ngữ điệu lạnh lẽo mà hung hăng làm Thạch Đầu ngẩn ra, giữ nguyên tư thế ngã ngồi xuống đất nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Xé quần áo vướng bận xung quanh ra khiến cho cả vết thương hiện ra, Liên Thanh Ly một tay lấy cồn, một tay lấy miếng bông bắt đầu xử lí.

"Bị thương bao lâu rồi?"

Anh hỏi nhưng tay vẫn không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên.

Máu trộn với cồn lách tách rơi từng giọt trên mặt đất, phát ra âm thanh khiến người ta ê răng run chân.

Thạch Đầu chỉ liếc mắt nhìn, liền rời mắt, nuốt ngụm nướt bọt, mới nói: "Đại khái hơn nửa tiếng hay gì á?"

Miếng bông lau qua miệng vết thương, bị cát đá làm bẩn liền được đổi sang một miếng khác, người kia nhìn như ôn hòa nhíu mày mím môi, mắt trầm lạnh như băng.

"Cậu là bác sĩ à?"

Chỉ có người nào xem quen các loại vết thương mới ung dung không vội như vậy thôi.

"Không phải!"

Lẽ nào là sát thủ?

Thạch Đầu không nhịn được hơi co lại.

Gã tự biết mình không có quyết đoán như vậy, cho dù từng ở trên người người khác tạo qua vết thương còn khủng bố hơn so với cái này, thế nhưng đặt ở trên người mình, thì quả thực rất kinh hoàng.

Hay là do việc không liên quan tới mình, mới có thể xuống tay được!

Gã âm thầm nghĩ.

Vết thương sau khi sát trùng sạch sẽ, lại lộ ra càng thêm rõ ràng.

Vết thương bắt đầu ở phần lưng là sâu nhất, một đường kéo dài đến eo càng ngày càng nhẹ, có thể suy đoán tình hình lúc Thư Khánh bị thương. Hắn hiển nhiên là vì tránh đi ám khí đến từ sau lưng, nhanh chóng xoay người nên mới lưu lại vết dao, nhưng mà lúc đó không trực tiếp chết đi, cũng không đồng nghĩa với việc cuối cùng hắn có thể an bình tránh được một kiếp nạn này!

Mãi đến tận bây giờ máu vẫn không ngừng chảy ra, hắn cũng đã hôn mê, nếu như không xử lý thích đáng, hắn sẽ vĩnh viễn mê man đến chết!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Liên Thanh Ly càng thêm tối tăm.

Vẻ mặt của anh hiển nhiên kích thích đến Thạch Đầu.

"Anh ấy sẽ không có gì chứ?"

Đem bột cầm máu rải vào trong vết thương, sau đó chăm chú dùng băng gạc quấn lại, sau khi làm xong, Liên Thanh Ly mới có sức trả lời vấn đề của Thạch Đầu: "Vết thương quá lớn, nhất định phải khâu lại, hơn nữa hắn mất máu quá nhiều, cũng cần truyền máu, nếu như không muốn hắn chết, anh tốt nhất nên đưa hắn tới bệnh viện."

Thạch Đầu vành mắt đỏ lên, không có rơi lệ, trái lại một mặt kiên định nói: "Không thể đưa đến bệnh viện ── anh ấy cũng sẽ không chết!"

Nguyên bản vẫn còn đang buồn bực mất tập trung, cái trán còn không ngừng đau , giờ khắc này lại nghe Thạch Đầu nói lời như thế, Liên Thanh Ly chỉ cảm thấy một cơn phẫn nộ lao ra từ lòng ngực, không hề nghĩ ngợi, anh trừng mắt với Thạch Đầu, mắng lên: "Anh bị ngớ ngẩn sao? Máu chảy gần một giờ, vẫn còn muốn giữ người ở đây, anh cho rằng hắn ta là cái gì? Quái vật? Hay là mèo tinh chín mạng? Máu cạn sẽ không chết à? Anh có hiểu cái gì gọi là lưu lại núi xanh, sợ gì không còn củi đốt? Coi như bị cảnh sát bắt được, thì cũng chết một cách khỏe mạnh đúng không?"

Đợi nửa ngày, Thạch Đầu chỉ dùng biểu tình ngạc nhiên đáp lại anh.

Anh cũng biết chính mình có chút mất kiểm soát.

Anh luôn luôn ôn hòa, những năm gần đây, thậm chí ngay cả nói chuyện lớn tiếng anh cũng chưa từng có, bởi vì không có chuyện gì có thể làm anh phẫn nộ đến trình độ mất khống chế! Cho tới hôm nay!

Tên khốn kiếp này! Mười năm trước sau khi làm loại chuyện kia xong, lại đột nhiên biến mất! Không nghĩ tới khi hắn lần nữa xuất hiện lại là trong tình huống như thế này! Hơn nữa, hắn lại thật sự đi lăn lộn ở hắc đạo! Hắn vẫn như cũ đem chính mình đặt ở trong nguy hiểm! Hắn vẫn luôn tùy hứng giống như trước!

Nghĩ đến đây, tay đang ngăn chặn miệng vết thương của Liên Thanh Ly liền không nhịn được nặng thêm mấy phần!

Đáng tiếc người bị hại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào! Nếu như không phải còn có chút hơi thở yếu ớt, quả thực cùng người chết không khác biệt gì mấy!

Thạch Đầu lúc này rốt cục cũng hoàn hồn, tay gã nắm thành quyền, biểu hiện cứng ngắc, không lùi một phân nói: "Tôi nói không thể đi bệnh viện chính là không thể đi bệnh viện, hơn nữa anh ấy sẽ không dễ chết như vậy! Cậu nếu như làm không được thì mau cút ra một bên! Đừng ở chỗ này nói mấy câu dư thừa hù dọa người!"

Lời vừa dứt, Liên Thanh Ly thật sự đứng lên: "Đè lên."

Thạch Đầu nhanh chóng tiếp lấy khối băng gạc.

Gã giờ khắc này mới phát hiện, băng gạc mấy phút trước còn trắng như tuyết, hiện tại đã hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ.

"Giữ chặt đừng buông tay!"

Căn dặn một câu, Liên Thanh Ly liền xoay người đi về phía phòng sách.

"Này! Cậu làm gì thế!"

"Nghĩ biện pháp cứu người!"

Thạch Đầu không muốn để cho mình ỷ lại tên đàn ông xa lạ kia một chút nào, thế nhưng không biết làm sao, gã luôn cảm thấy lúc này người có thể cứu Thư Khánh, chỉ có người đàn ông này.

Đóng cửa lại, Liên Thanh Ly liền điện thoại: "Tiểu Lưu, tôi là Liên Thanh Ly, cần cậu giúp một chuyện "

Anh biết mình hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ, anh thậm chí cho rằng tên kia cho dù có chết đi, cũng là hắn tự tìm đến!

Ngược lại nếu như ngày hôm nay không chết thì ngày mai cũng sẽ chết, xã hội đen không phải đều như vậy sao? Ngày hôm nay ngươi giết ta, ngày mai ta giết ngươi sớm muộn gì cũng đều sẽ chết, anh cần gì phải cực nhọc cứu hắn?

Thầm nghĩ , ngón tay thế nhưng như có ý chí của riêng mình, lấy ra giấy bút, viết xuống địa chỉ vừa hẹn.

"Anh lập tức chạy đến nơi này, nơi đó sẽ có một người mặc jacket màu đen chờ anh, anh phải nhanh một chút đem đồ vật cậu ta giao cho anh về đây, động tác của anh càng nhanh, hi vọng sống sót của hắn càng lớn. Lái xe của tôi đi! Số xe là 0259. Lặng lẽ đi, lặng lẽ trở về "

Thạch Đầu nhìn tờ giấy một chút, lại nhìn anh một chút, vẻ mặt hiện ra một chút ngờ vực, anh cũng không muốn giải thích, chỉ là mặt không cảm xúc nói: "Đương nhiên, anh có thể không làm theo lời tôi bảo, sau đó anh cứ chờ nhặt xác giúp hắn là được rồi!"

Liên Thanh Ly nói xong, ngón tay hơi động liền muốn đem tờ giấy vò nát, Thạch Đầu vội vã đoạt lại: "Tôi tin cậu! Tôi tin cậu có thể cứu Khánh ca!"

Đi tới cửa, gã đột nhiên quay người lại sâu sắc gập người cúi chào một cái, chân thành nói: "Cái kia Khánh ca xin nhờ cậu giúp đỡ!"

Nói xong, cũng không quay đầu lại mở cửa rời đi.

Thạch Đầu dùng thời gian nửa tiếng chạy xong việc của một tiếng đồng hồ.

Liên Thanh Ly để gã đem về quả nhiên là đồ vật cứu mạng ── bốn trăm CC máu tươi, đủ để cướp mạng Thư Khánh từ chỗ Diêm Vương trở về.

Lúc gã trở lại, vết thương khủng bố kia đã được dùng sợi tơ khâu lại, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo thực sự không đẹp đẽ cho lắm, nhưng đã cầm được máu.

Liên Thanh Ly lúc đó đang ngồi ở một góc rất xa phòng khách, trong tay bưng cái tách, hơi nóng bốc lên, khiến cho gian phòng tràn ngập hương vị cà phê.

Xem anh một bộ dáng uể oải, sắc mặt trắng đến xanh lên, chỉ có một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng , nhìn qua vẫn như cũ sáng sủa trong suốt, nhưng lại có loại ý vị lạnh lùng.

Ngũ quan của anh đường nét nguyên bản vô cùng nhu hòa, màu da trắng sạch, toát lên khí chất ôn nhu không nói ra được, như nước hồ ngày xuân, giờ khắc này trầm lạnh hạ xuống, dường như nước hồ kết băng, làm cho cả phòng nhiệt độ tựa hồ cũng hạ xuống mấy phần.

Thời điểm máu thuận lợi truyền vào cơ thể, trên mu bàn tay Thư Khánh đã chi chít đầy lỗ kim, Thạch Đầu lúc này mới tin rằng Liên Thanh Ly quả nhiên không phải là bác sĩ, anh chỉ là khá là am hiểu về ngoại thương.

"Một lát nữa sẽ có người tới đón chúng tôi, cậu biết đấy, trời sáng thì sẽ không tiện rời đi hơn nữa lão đại rất lo lắng cho y. Chúng tôi là người Thanh Hồng bang, y là đại ca của tôi, tên là... "

"Được rồi!" Liên Thanh Ly lạnh lùng đánh gãy lời nói của gã: "Tôi không muốn biết những thứ này."

Anh không muốn nghe người khác nói, người anh cứu i này tên là Thư Khánh, cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan tới tên này!

Không biết làm sao, Thạch Đầu đột nhiên có loại ảo giác ── hàn ý của người này, tựa hồ chính là nhằm vào Khánh ca!

Trong đầu đang hỗn loạn, Liên Thanh Ly đã lấy một quyển băng vải, hướng về gã: "Qua đây giúp đỡ."

Gã vội vã tiến lên.

Băng vải vòng qua bên hông, che ở trên miệng vết thương, một tầng lại một tầng, sau đó vòng qua bả vai, cố định bền chắc: " Quấn như vậy sẽ không sợ vết thương rách ra khi di chuyển, có điều khi về tốt nhất là nên dỡ xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình vết thương khép lại."

Thư Khánh hôn mê nên cơ thể rất nặng, quấn xong băng vải, hai người một thân đều là mồ hôi.

"Tốt nhất là chờ truyền máu xong hãy đi, nhiều nhất là một giờ, vẫn còn kịp."

"Tôi biết rồi." Thạch Đầu gật gù: "Tôi sẽ để bọn họ chờ ở bên ngoài ."

"Ba ngày đổi thuốc sáu ngày cắt chỉ, nhớ uống thuốc hạ sốt đúng giờ, uống ít nhất ba ngày."

Liên Thanh Ly tiếp tục bàn giao.

"Uống thuốc à" Thạch Đầu cau mày, vẻ mặt thống khổ như vừa nuốt phải ruồi.

Lông mày Liên Thanh Ly giật giật, tựa hồ bị vẻ mặt Thạch Đầu chọc cười, nhưng rất nhanh anh lại khôi phục vẻ mặt, lạnh lùng nói: "Tôi vừa nãy đã cho hắn uống một lần, đem thuốc ép thành bột, bóp mũi lại rót hết vào, cũng không phải rất khó."

"A?" Thạch Đầu một bộ dáng khiếp sợ.

"Làm sao vậy?"

"Không, không, không có gì" chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Thạch Đầu vội vàng lắc lắc đầu.

Hóa ra Khánh ca chỉ uống thuốc bột không uống thuốc viên? Lần này gã cuối cùng cũng coi như là tìm được bí quyết !

Nhưng là thời điểm y tỉnh lại thì phải làm sao?

Đang muốn hỏi, Liên Thanh Ly đã nói ra đáp án: "Cũng có thể mang thuốc bột bỏ trong canh chua cay, đối với hắn tôi không dám chắc, nhưng tôi có một người bạn cực kì chán ghét thuốc, cũng dùng phương pháp này lừa hắn uống nhiều lần rồi, nhưng chưa từng bị phát hiện, nếu anh không ngại thì cứ thử xem."

"Ồ!" Thạch Đầu ngơ ngác gật gật đầu.

Lúc này một túi máu đã truyền xong, trên gương mặt tái nhợt của Thư Khánh cuối cùng đã có một chút màu máu, hô hấp cũng càng thông thuận .

"Cậu cứu Khánh ca, là ân nhân của Thanh Hồng bang, mặc kệ cậu có yêu cầu gì, chỉ cần Thanh Hồng bang có thể làm được, nhất định sẽ làm cho cậu."

Liên Thanh Ly trên mặt hiện ra vẻ mặt suy tư, anh nhìn Thạch Đầu một cái, thản nhiên nói: "Yêu cầu thì đúng là tôi có một."

"Cậu cứ việc nói!"

"Ngày hôm nay tất cả những gì anh chứng kiến, bao gồm dáng vẻ tôi, nhà tôi, chuyện tôi cứu hắn, anh không được nói với bất kì ai── đây chính là yêu cầu của tôi!"

Thạch Đầu kinh ngạc, một hồi lâu mới có thể phát ra tiếng: "Cậu nói thật hay đang nói đùa? Cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút không?"

"Không cần!" Liên Thanh Ly kiên định lắc đầu: "Đây chính là yêu cầu của tôi, tôi hi vọng anh có thể làm được!"

Thạch Đầu tuy rằng cảm thấy anh từ bỏ cơ hội tốt như vậy có chút đáng tiếc, nhưng nhìn Liên Thanh Ly một mặt kiên trì, gã vẫn gật đầu một cái: "Tôi hiểu rồi."

Giờ khắc này gã mới hiểu được, Liên Thanh Ly lạnh lùng không phải nhằm vào Thư Khánh, mà là nhằm vào loại người giống như bọn họ!

Dân lành chân chính e rằng đều sẽ không muốn cùng loại người như họ kết giao đúng không?

Ȥڏm6

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top