Chương 61 & 62

Luận về phương pháp cưa đổ nam phụ hữu hiệu nhất

Chương 61

Tác giả: Yên Diệp (Mặc Vũ Yên Dạ)

Editor: hoa kim tước

Tề Vũ Hiên chấn động vô cùng, vài ngày trước khi Từ Tử Du vì hắn từ bỏ thân phận trước đây, hắn cũng đã ý thức được tình cảm của đối phương dành cho mình sâu nặng đến cỡ nào, chính là biểu hiện của Từ Tử Du ngày hôm nay lại không khỏi một lần nữa khiến hắn chao đảo, nguyên lai đối với y hắn quan trọng nhường vậy sao, thậm chí đã trở thành lý do tồn tại của y.

Không thể không nói, những lời này của Từ Tử Du đã đánh vỡ hoàn toàn tia lo âu cuối cùng còn sót lại trong lòng Tề Vũ Hiên, kể từ thời điểm này, quan hệ giữa hai người họ liền không còn tồn tại chút cách trở nào nữa.

Điều gì cũng có khả năng đem ra để lừa gạt, nhưng Tề Vũ Hiên không tin có người sẽ đem chính sinh mệnh bản thân ra đề lừa hắn.

Tình cảnh lúc ấy, hắn chỉ cần có một thoáng do dự hay một phách chậm trễ thôi, Từ Tử Du liền tuyệt đối không có khả năng sống sót. Không ai có khả năng lấy mạng mình ra để đánh cuộc.

Ngẫm lại bản thân khi ấy, ở khoảnh khắc nhìn Từ Tử Du thiếu chút nữa sẽ bị chém trúng, tâm can hắn cơ hồ vỡ vụn, tại nháy mắt kia hắn mới thực sự nhận ra, vị trí của Từ Tử Du ở trong lòng hắn thậm chí còn quan trọng hơn gấp vạn lần những gì hắn tưởng tượng.

Một khắc ngắn ngủi, hắn thậm chí đã nghĩ rằng nếu Từ Tử Du bỏ mạng, hắn cũng không sống nổi nữa.

Thở dài, Tề Vũ Hiên kéo Từ Tử Du vào trong lòng, một người như y, nguyện ý vì hắn mà hy sinh cả tính mạng, vậy hắn sẽ dùng cả cuộc đời này bao dung y, sủng nịch y.

Không chút ý thức được những lời vừa rồi của mình đã khiến Tề Vũ Hiên cảm động biết bao nhiêu, Từ Tử Du chỉ là mơ hồ cảm nhận được quan hệ giữa y cùng Tề Vũ Hiên dường như đã thêm gần gũi. Một cái ôm đơn giản lại tràn ngập ôn nhu này ứ đầy xúc cảm khó tả khiến lòng người rung động, y lẳng lặng chìm vào lồng ngực Tề Vũ Hiên, hưởng thụ cổ không khí ấm áp quý giá này.

Ôm một hồi thực lâu, cái eo của Từ Tử Du thực sự chịu không nổi nữa, đành phải miễn cưỡng gắng gượng bò dậy khỏi vòng tay ấm áp, duy trì dáng người đang ngồi liền bị kéo vào trong ngực a, cái eo của y thực sự là hold không được......

Giữa hai người không ngừng lưu chuyển dòng điện lưu ngập tràn ái muội, tuy rằng vẫn đang ở trong tình thế hiểm nguy, Từ Tử Du lại vẫn nhạy bén nhận thấy tình cảm của Tề Vũ Hiên dành cho y đã khác xưa.

Nếu nói trước đây độ mở lòng của Tề Vũ Hiên với y đạt ngưỡng 70%, sau khi y đã "thẳng thắn" với đối phương đã lên đến ít nhất 85%. Thì hiện tại, y dám khẳng định Tề Vũ Hiên là hoàn toàn triệt để mở rộng lòng với y, lại có chút khoa trương mà nói, thẳng đến giờ khắc này, y mới vững vàng an ổi ngồi trên vị trí Tướng quân phu nhân, ai cũng đoạt không nổi.

Chân ái là thứ gì ? Đây mới chính là chân ái !

So với cái hậu viện chất đầy "ái nhân được vận mệnh an bài" của Lý Tiêu Lâm, tình cảm sinh tử tương hứa* giữa Tề Vũ Hiên với y mới xứng với hai từ chân ái !

[ *Sinh tử tương hứa [ 生死相许 ] : sống chết hẹn thề nhau. ]

Nghỉ ngơi trong sơn động ẩn bí này một đêm, Từ Tử Du và Tề Vũ Hiên mới miễn cưỡng hồi phục lại được một phần tinh lực.

Trước kia khi vẫn ở trong rừng họ cơ hồ không có biện pháp ngủ một giấc trọn vẹn, tùy thời tùy lúc đều có khả năng xuất hiện thích khách ngoại tộc khiến tinh thần họ vẫn luôn căng chặt.

Từ Tử Du coi như sáng tỏ vì sao khi ở trong truyện, lúc tái xuất Tề Vũ Hiên lại chịu nhiều trọng thương đến vậy, với mật độ thích khách này, hắn có thể tồn tại thoát khỏi cánh rừng đã là một kỳ tích.

May mắn thay giờ có y bên cạnh, hai người hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau, tốt xấu cũng có chút thời giờ chợp mắt, hơn nữa những gì y đã chuẩn bị, tuy phải đối mặt chừng ấy số thích khách, tình huống so với nguyên bản lại vẫn khả quan hơn rất nhiều.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy mãi." Sáng sớm tỉnh giấc, Từ Tử Du lẻn ra ngoài dò xét một phen.

Sơn động họ lựa có lối vào rất hẹp, lại vừa vặn ẩn trọn sau một khối đá lớn, tảng đá này lại phủ kín rêu xanh, nhìn không khác những hòn lăn từ trên vách núi, chỉ cần không để ý kỹ, tuyệt đối sẽ không phát hiện được ở nơi này cư nhiên còn ẩn giấu một cái hang.

"Ngươi có ý tưởng gì ?" Tề Vũ Hiên hỏi.

Con ngươi Từ Tử Du khẽ động, "Muốn thoát, nếu chỉ dựa vào lẩn trốn sẽ khó như lên trời, ta thấy lần này bọn chúng có bị mà đến, nói vậy hẳn đường ra đều có bố trí người canh gác. Tuy nói cánh rừng này trải dài hàng trăm dặm, bọn chúng không có khả năng chầu trực ở mọi nơi, nhưng vây quanh rừng đều là vùng đồng bằng hoang vu khô cằn, chúng ta dù có thành công trốn ra cũng sẽ không khỏi bị phát hiện. Thiếu đi yểm hộ của rừng rậm, nếu gặp địch trên vùng đồng bằng chúng ta khẳng định sẽ phải chết, vậy nên phương pháp tối ưu nhất vẫn là ở trong rừng diệt càng nhiều địch càng tốt. Tuy biết tại nơi này ẩn núp rất nhiều thích khách, nhưng chúng giấu được năm mươi tám mươi người, ta lại không tin chúng giấu được đến năm trăm tám trăm người !"

"Ngươi định làm thế nào ?" Tề Vũ Hiên thực tán đồng ý tưởng này của Từ Tử Du, trên thực tế hắn cũng đã suy tính như vậy. Liên tục duy trì ở thế bị động cũng không phải là bản tính của Tề Đại tướng quân của chúng ta, trên thực tế nếu không phải quân địch thực sự nhiều, hắn đã sớm xông lên liều chết trở về.

"Đánh úp lại bọn chúng !" Từ Tử Du quả quyết phán.

Tề Vũ Hiên nhướn mày, đánh ngược lại cũng không đơn giản chỉ nói xong là xong, nếu không tìm được kế pháp hoàn hảo, sẽ chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp.

Từ Tử Du đắc ý đầy mặt liếc liếc mắt nhìn Tề Vũ Hiên, bắt đầu chậm rãi giải thích kế hoạch của mình. Y tốt xấu cũng là từ thời hiện đại xuyên tới đi, tuy rằng không phải là quân nhân, nhưng các loại tiểu thuyết, diễn đàn quân sự gì đó cũng đọc không ít.

Nghệ thuật chiến đấu phức tạp rắc rối y tuy không am hiểu, nhưng thiết trí cái bẫy rập đặc biệt nào đó vẫn là thừa sức.

Nghe xong kế hoạch của y, Tề Vũ Hiên suy ngẫm một hồi, rốt cuộc cũng gật đầu, "Được."

Từ Tử Du hào khí cuồn cuộn, tuy nói sau khi xuyên qua ta không đạt được chút công tích lớn lao nào, bất quá một trận tác chiến đặc chủng trong rừng cũng coi như là thỏa mãn mộng tưởng của một người nam nhân...... _(:з」∠)_

Tề Vũ Hiên nhìn cái đuôi thẳng tớn của Từ Tử Du, nhịn không nổi khẽ nhếch miệng cười, những thứ này hẳn là Tử Du trước kia học được đi, y vì mình mà hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, mình nhất định phải hảo hảo đối đãi y......

Nói là làm, hai người ăn uống đơn giản, lập tức liền bắt đầu tìm địa điểm phù hợp để thiết kế bẫy rập.

Sau nhiều ngày giao phong, họ đã có chút hiểu biết về thói quen của đám thích khách, nhóm người này giảo hoạt thật sự, thường xuyên quanh quẩn gần các nguồn nước ôm cây đợi thỏ.

Người có thể chịu đói, nhưng tuyệt không thể chịu khát, rõ ràng bọn chúng bắt được điểm này, nên mới tập trung ở những các nguồn nước chờ Tề Vũ Hiên chui đầu vô lưới.

Trên thực tế, nếu không có Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên hai bàn tay trắng không chừng sẽ liều lĩnh, dù biết là bẫy rập vẫn dẫm vào. Nhưng hiện tại có Từ Tử Du mọi thứ đều thay đổi, một túi nước rót đầy đến miệng cũng đủ để hai người họ duy trì vài ba ngày, hoàn toàn không cần mạo hiểm tính mạng.

Lần bị tấn công ngày trước cũng khởi nguồn từ việc Tề Vũ Hiên đi lấy nước, nếu không phải hắn vẫn luôn thận trọng, hơn nữa trước đó cũng đã sớm phát hiện dấu vết của đối phương, bằng không ngày ấy hắn và Từ Tử Du cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Trải qua một lần như vậy, ngày hôm nay hai người họ lặng thinh không một tiếng động mai phục ở một hồ nước nhỏ gần đó.

Họ cũng không tiếp cận mặt hồ, ngược lại thật cẩn thận lần mò ở viền phạm vi ngoài tiểu thủy đàm thong thả tìm kiếm, ở khu vực này không có nhiều nguồn nước, ngoài dòng suối nhỏ hôm qua, thì chỉ còn lại cái hồ này, Tề Vũ Hiên không tin địch sẽ bỏ mặc không người canh gác, mà đám thủ vệ ở đây chính là mục tiêu của họ ngày hôm nay.

Toàn thân bó chằng chịt dây đằng, hai cái "thực vật hình người" chậm rãi bò trên mặt đất. Vô luận là Từ Tử Du hay Tề Vũ Hiên, từ trước đến này đều không thiếu trên người thứ gọi là kiên nhẫn, tốc độ hành động này cố nhiên chậm chạp, nhưng lại phi thường an toàn.

Bò được phân nửa vòng ngoài hồ, quả nhiên phát hiện được vài thích khách đang mai phục ở trên một gốc đại thụ. Không rõ có phải là bởi đã nhận được tin tức về vụ phục kích ở gần dòng suối ngày hôm qua, đám người này cho rằng hai người họ sẽ không tái xuất hiện ở địa điểm này, nên khi ẩn thân cũng thập phần thiếu tinh vi, hơn nữa năm tên thích khách này thoạt nhìn cũng có vẻ như đang lơi lỏng cảnh giác.

Từ Tử Du lặng lẽ lấy tay ra hiệu với Tề Vũ Hiên, tính toán động thủ. Nhóm người này lơ là canh gác, trao cho họ một cơ hội tấn công.

Nhưng ngoài dự liệu, Tề Vũ Hiên khẽ lắc đầu, sau đó ám chỉ cho Từ Tử Du cẩn thận ẩn thân không nên manh động.

Tuy rằng không rõ vì điều gì mà không nương cơ hội xử sạch đám người này, nhưng Từ Tử Du khẳng định sẽ không làm trái lệnh Tề Vũ Hiên. Hai người họ cứ thế lẳng lặng nằm bò ở một góc khuất, không cả chớp mắt theo dõi đám người trên cây.

Năm tên thích khách này lười nhác ngồi xổm trên cây, không ho he nửa lời, chỉ thường thường bày ra chút thủ thế để câu thông.

Tề Vũ Hiên cùng Từ Tử Du cứ vậy an an tĩnh tĩnh đợi non nửa canh giờ, liền ở thời điểm Từ Tử Du đều sắp ngủ thiếp đi, Tề Vũ Hiên lại đột ngột lấy tay đụng vào y một chút.

Từ Tử Du nháy mắt tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn về hướng đám người.

Tựa hồ nghe được đến thanh âm gì, đám người bỗng nhiên đứng dậy, cảnh giác cùng nhìn thẳng vào một hướng.

Chẳng bao lâu sau, đám người lại thả lỏng biểu tình, sau đó liền xuất hiện ba người lưng đeo trường cung, xông ra từ một mảnh lùm cây.

Thải dương Từ Tử Du tức khách úa đầy mồ hôi lạnh, thực rõ ràng năm kẻ này chỉ là mồi nhử, là con mồi dành riêng cho y cùng Tề Vũ Hiên ! Ba tên thích khác cõng trường cung kia mới là sát chiêu chân chính, xem ra đám ngoại tộc này cũng hiểu rất rõ tính cách của Tề Vũ Hiên, biết hắn không đời nào liên tục lẩn trốn, nhất định sẽ tấn công ngược lại, nên mới chuyên môn thiết kế cái bẫy này.

Nếu vừa rồi y và Tề Vũ Hiên động thủ với năm người kia, năm người này tuy chưa chắc sống thoát, nhưng hai người họ nhất định phải chết.

Loại trường cung ba người kia đeo trên lưng chính là thuộc hàng cao cấp, cơ bản có thể sánh ngang với súng bắn tỉa của thời hiện đại, một khi đã nhắm trúng, đừng nói đến tấm da trâu Từ Tử Du đã chuẩn bị kia, dù có ba tấm như vậy chồng lên nhau cũng có thể dễ dàng bị xuyên thủng......

Ba người kia tiến lại gần, cùng năm người này nhỏ giọng thảo luận đôi lời, Tề Vũ Hiên vì tránh rút dây động rừng không bò lại quá gần, bởi vậy cũng không nghe thấy được đối phương rốt cuộc là đang bàn bạc điều gì.

Đám người giao lưu trong chốc lát, ba cung thủ liền quay trở về bụi cây, mà năm người trên đại thụ cũng bày lại bộ dạng lơi lỏng mỏi mệt.

Tề Vũ Hiên lấy tay ra hiệu cho Từ Tử Du, hai người lẳng lặng không một tiếng động thay đổi phương hướng, vòng qua năm người này, bò về phía giữa bụi cây kia.

Hai người lấy tốc độ không mau, để phòng ngừa đánh động năm người trên cây, vì vậy khoảng cách dẫu ngắn ngủi, họ bò ước chừng một canh giờ.

Sau khi hai người đã bò ra đến sau lùm cây để mai phục, toàn thân Từ Tử Du đều đã ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh quấn quanh người, cóng lạnh đến tận tim. Bất quá lúc này Từ Tử Du căn bản vô tâm kêu khổ, y gắt gao nhìn chằm chằm ba người trong lùm cây, cân nhắc nên xuống tay như thế nào.

Lấy võ nghệ của y cùng Tề Vũ Hiên, xử lý đứt ba người này không phải là chuyện to tát, bất quá phải nghĩ được cách diệt gọn ba tên này mà không đánh động năm kẻ trên cây. Một khi kinh động đến năm người kia, bọn họ sẽ không khỏi bị bao vây. Đám thích khách ngoại tộc đều được tuyển chọn từ số binh sĩ lão luyện, công phu cao cường nhất, nếu trận đánh bị kéo dài, kết quả thu về không khẳng định có thể khiến người cao hứng.

Hoàn Chương 61

˖*°࿐ •*⁀➴

Luận về phương pháp cưa đổ nam phụ hữu hiệu nhất

Chương 62

Tác giả: Yên Diệp (Mặc Vũ Yên Dạ)

Editor: hoa kim tước

Ngẫm nghĩ, y lấy tay ra hiệu với Tề Vũ Hiên, ra hiệu cho hắn rằng y sẽ xử lý hai tên, Tề Vũ Hiên giải quyết nốt kẻ còn lại.

Sắc mặt Tề Vũ Hiên có điểm không bằng lòng, bất quá hắn cũng hiểu rõ khi tấn công ở cự ly gần, hắn đích xác không phải là đối thủ của Từ Tử Du, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, đồng thuận với kế hoạch của y.

Từ Tử Du cười toe, đầy tao bao gửi tặng Tề Vũ Hiên một nụ hôn gió.

Mặt Tề Vũ Hiên tối sầm xuống, giận dữ quay đầu đi.

Từ Tử Du nhịn không nổi mà vụng trộm mở nhạc trong lòng, ai ui, Tề Đại tướng quân ngươi ngạo kiều......

Móc ra từ trên người hai thanh tiểu chủy thủ, hai món này Từ Tử Du vốn chế tạo ra để phục vụ cho việc phẫu thuật, tuy nói ở thời đại này các ca phẫu thuật trên cơ bản chính là chuyện cửu tử nhất sinh, nhưng những người bệnh một khi đã cần đến giải phẫu hết thảy đều là thập tử vô sinh...... Hy vọng sống sót duy nhất cũng chỉ còn phương án này, bởi vậy Từ Tử Du mới đặc chế ra hai thanh chủy thủ trong tay.

Còn về con đao giết heo kia......

╮(╯▽╰)╭ Hảo đi, Từ Tử Du thừa nhận, ngoại ý kia kỳ thực cũng chỉ dùng để dọa người, y mới dùng một lần duy nhất, thực sự không thấy tiện tay, sau khi chế ra hai thanh tiểu chủy thủ, y liền không đụng đến con đao đấy nữa......

Cầm chắc hai thanh chủy thủ, ám chỉ cho Tề Vũ Hiên tên gần nhất ở bên phải là của hắn, Từ Tử Du một chút rồi lại một chút bò ra sau hai gã đeo trường cung còn lại, đưa mắt ra hiệu cho Tề Vũ Hiên, hai người cùng lúc nhào về phía trước.

Hai thanh chủy thủ chuẩn xác nhắm thẳng vào cổ hai tên địch, trước tiên khống chế khả năng cử động, khiến chúng dẫu có muốn mở miệng kêu cứu đều không thể.

Tên còn lại bị Tề Vũ Hiên nhẹ nhàng lặng thinh vặn gãy cổ, tài bắn cung của kẻ này có lẽ bách phát bách trúng, nhưng võ nghệ cận chiến thực chẳng ra gì.

Nhẹ nhàng giải quyết đứt hai tên cung thủ bất động kia, Từ Tử Du cùng Tề Vũ Hiên lẳng lặng bò trở về địa điểm ẩn núp phía trước.

Lúc này mục tiêu của họ chỉ còn là năm người trên cây, bất quá không còn ba cung thủ mai phục ở góc khuất, cũng chỉ cần xử nốt đám người này trước khi viện binh xuất hiện là được, điều này với hai người họ quả thực là dễ như trở bàn tay.

Không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, năm tên thích khách kia ở giây phút bị Từ Tử Du và Tề Vũ Hiên phục kích lập tức dâng mệnh. Thu thập hảo chiến lợi phẩm ngày hôm nay, hai người trở về sơn động ẩn nấp, về đến nơi, Từ Tử Du mỹ tư tư vuốt vuốt ve ve một cây trường cung đen tuyền.

Trường cung này là lấy từ trên người ba gã xạ thủ, khắc ra từ một khối gỗ lim đen, cầm trong tay nặng trĩu, cực mang xúc cảm.

Cây cung này là cả một kiệt tác, hiếm có vô cùng trong giới xạ thủ, ngay đến Tề Vũ Hiên cũng không dứt miệng ngợi khen.

Từ Tử Du thực mê cây trường cung này, yêu thích thưởng thức không buông tay, thường thường còn khua tay múa chân vài nhát, hơi có chút nóng lòng muốn thử.

Đáng tiếc Tề Vũ Hiên chỉ bằng một câu đá văng y khỏi mộng tưởng ―

― ngươi biết bắn tên sao ?

Từ Tử Du, _(:з」∠)_ sẽ không...... Đừng đùa ! Y là một cái lương y, học đâu ra bắn tên a !

Nhận về được một nụ cười sủng nịch của Tề Vũ Hiên, nhưng Từ Tử Du vẫn là chỉ có thể đầy mặt trông mong nhìn Tề Vũ Hiên dẫu có ôn nhu, nhưng cũng dị thường kiên định đoạt trường cung khỏi y...... Thuận tiện còn vò vò tóc y, Ngoan, đừng tự làm đau bản thân.

Từ Tử Du, TAT......

Nhịn không được tìm một góc ngồi xổm vẽ xoắn ốc, Từ Tử Du buồn bực sâu sắc...... Vũ Hiên của y thực là đã triệt để bị làm hư rồi, y sắp sửa chiếm không nổi chút tiện nghi nào nữa rồi......

Hai người tiếp tục như vậy, lấy trung tâm là sơn động, bắt đầu diệt dần đám thích khách ngoại tộc xung quanh.

Thuật cưỡi ngựa của Tề Vũ Hiên như thần, tài bắn cung cũng là bậc nhất. Đoạt được đến tay ba cây trường cung kia khiến hắn như cá gặp nước, tình cảnh nguy hiểm như ngày đầu tiên cũng không còn xuất hiện lại, lợi dụng trường cung giết nhanh diệt gọn, sau ba ngày ngắn ngủi, số địch mất mạng dưới mũi tên của Tề Vũ Hiên đã vượt ngưỡng hai chục người.

Bị dồn vào đường cùng, đám thích khách chỉ có thể lùi bước, động tĩnh của các nhóm từ năm người trở lên đều thực dễ dàng bị Tề Vũ Hiên phát hiện, mà khi đối diện các nhóm áp đảo mình về số lượng, đối phương liền lập tức rút lui. Mà các đội ngũ ít hơn năm người một khi đã đụng phải đối phương, liền cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, xét cho cùng, dù là Tề Vũ Hiên hay là vị "phu nhân" kia của hắn, đều đầy một thân võ nghệ phi thường.

Thủ lĩnh đứng đầu đám thích khác bị loại phương thức tác chiến "không hợp lẽ thường" này của Tề Vũ Hiên và Từ Tử Du chọc tức đến hộc máu, tuy đã ẩn vào khu rừng này hơn năm sáu chục quân lính, đám người này lại không hề quen thuộc với thể loại "tác chiến đặc chủng", rốt cuộc cũng chỉ có thể ôm hận trở về.

"Dường như đã hai ngày liên tiếp chúng ta chưa bắt gặp tên thích khách nào đi ?" Từ Tử Du ngập ngừng cắn cắn môi hàm hồ hỏi.

Tề Vũ Hiên gật đầu, "Thoạt nhìn bọn chúng đã rút lui."

"Nga, vậy có nghĩa là chúng ta đã có thể ra ngoài rồi phải không ?" Hai mắt Từ Tử Du ngời sáng. Tuy nói có thể ở chung một chỗ với Tiểu Hiên Hiên thực là hạnh phúc, nhưng cả ngày lăn tới lăn đi, lăn cả vào trong bùn, liền muốn tắm rửa cũng không có biện pháp, thực sự là quá khó tiếp thu.

"Ân."

"Chúng ta tiến vào rừng ước chừng đã được tám ngày, cũng không biết chiến mã của ngươi về đến đại doanh hay chưa. Chúng ta sẽ trực tiếp đi thẳng về phía Liêm Thành sao ?" Từ Tử Du đếm đếm đầu ngón tay.

"Đúng." Tề Vũ Hiên nói xong, nuốt vào ngụm thịt thỏ cuối cùng, lau miệng, diệt tắt lửa trại.

Sau khi đã thu thập lại cẩn thận, Từ Tử Du đeo lên cái bọc đã lập được không ít công lao của mình, rồi ngước mắt trông mong nhìn Tề Vũ Hiên.

Từ・mù đường・Tử Du, ở trong rừng rậm hoàn toàn không nhìn ra lộ ! ! ! ! Trừ phi ở trong phạm vi đã thập phần quen thuộc, bằng không trăm phần trăm y sẽ đi lạc...... → 。→

Khóe miệng Tề Vũ Hiên khẽ nhếch, bất quá vẫn là nghĩ đến thể diện của Từ Tử Du, hắn cũng không cười đến quá lâu, mỗi lần ngẫm đến Từ Tử Du cư nhiên lại không tài nào phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, hắn liền cảm thấy thú vị vô cùng, rõ ràng đối phương thoạt nhìn thực thông hiểu rất nhiều, nhưng khi áp dụng vào thực tế lại không ít lần phạm phải những sai lầm cơ bản vô cùng......

Bất quá Từ Tử Du ngẫu nhiên lại chột dạ cũng thực đáng yêu đi.

― Suy nghĩ của Tề Đại tướng quân là như vậy......

Chiến mã của hai người ở ngay sau ngày đầu tiên đã được phái đi, dắt theo một con ngựa dễ để bại lộ hành tích cũng không phải là phong cách của Tề Vũ Hiên, dẫu khi mới dùng để chạy trốn cũng có chút tác dụng, nhưng càng vào sâu trong rừng cây cối càng thêm um tùm rậm rạp, ngựa căn bản cũng vô pháp phi nhanh.

Rơi vào đường cùng, Tề Vũ Hiên đành phải thả chiến mã, sai nó rời đi, nếu con hắc mã này có vận khí tốt, nói không chừng còn có thể một mình chạy về đại doanh của Bình Tây quân.

Ở góc này, Từ Tử Du và Tề Vũ Hiên đã giải quyết xong vấn đề thích khách, bắt đầu xuất phát về hướng Liêm Thành, ở một góc kia, trong đại doanh quân đội Bình Tây, lại bởi vì Tề Tướng quân biệt vô âm tín mà đang loạn thành một đoàn.

Thời điểm Tề Vũ Hiên rời đi, đã thông báo một tiếng với Ngô Đoan, mà sáng hôm sau, Ngô Đoan khi nhận được tin Tề Vũ Hiên vẫn chưa trở về, tức thì biết có điều không ổn.

Tề Vũ Hiên là một người vô cùng có trách nhiệm, nếu hắn đã nói sẽ trở về trước hừng đông của ngày hôm sau, liền khẳng định sẽ không thất hứa, trừ phi gặp phải sự việc ngoài ý muốn !

Điều đầu tiên Ngô Đoan làm chính là phong tỏa tin tức này, tuy nói kỷ luật của quân đội Bình Tây vô cùng nghiêm minh, nhưng thống lĩnh đột ngột mất tích, vô luận thế nào đi chăng nữa cũng không thể để tin tức này truyền ra ngoài.

Tấn công lần này của ngoại tộc tuy đã được đẩy lùi, nhưng dã tâm của chúng tuyệt sẽ không bị dập tắt, hơn nữa, dẫu đã lợi dụng được Lý Liên để đào ra mật thám ngoại tộc ẩn nấp trong Bình Tây quân , hắn cũng không thể đảm bảo mọi tên gian tế đều đã bị vạch trần, bởi vậy để đảm bảo an toàn, chỉ có thể phong tỏa tin tức.

Thầm lặng đến tìm An Bình Vương gia, Ngô Đoan tuy xem thường nhân phẩm người này, nhưng vào thời khắc như hiện tại, ngoại trừ Tề Vũ Hiên, chỉ người kia có địa vị cao nhất, chuyện này dẫu thế nào đi chăng nữa cũng không thể giấu hắn.

Lý Tiêu Lâm tuy thực tra trên phương diện tình cảm, nhưng tốt xấu vẫn còn tự ý thức được danh phận Vương gia của bản thân. Nhận được tin Tề Vũ Hiên mất tích, hắn lập tức phái thị vệ đi tìm, những người này nếu không phải do Hoàng huynh ban cho hắn thì cũng là nhân tài được Vương phủ luyện ra, tuyêt đối đáng tin cậy.

Sáng sớm tinh mơ, đại quân xuất phát như đã định, Ngô Đoan chỉ truyền tin Tướng quân mất tích cho một số ít các vị phó tướng tâm phúc, còn hết thảy đều chỉ biết Tướng quân vô tình trúng phải phong hàn, để giải thích cho việc Tướng quân không cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân.

Ngô Đoan tận lực kéo dài hành trình của đại quân, cũng may lần này họ là đắc thắng trở về, bởi vậy điểm tiểu tác này của hắn vẫn chưa bị người phát hiện, ngoại trừ đôi ba người thấy kỳ quái rằng vì lý gì mà lộ trình của ngày hôm nay chỉ bằng hai phần ngày hôm trước, bất quá cũng không sốt ruột, chẳng mấy để tâm.

Lý Tiêu Lâm đã sớm phái thị vệ ra ngoài dò xét, đến sau giờ Ngọ* người mới trở về, còn mang theo chút tin tức phi thường ảm đạm.

[ *Giờ Ngọ: Khoảng thời gian từ 11:00 đến 13:00 giờ trưa. ]

"Thứ này được tìm thấy trong cánh rừng cách đại doanh mười dặm." Lý Tiêu Lâm đưa cho Ngô Đoan mũi tên cầm trong tay.

Ngô Đoan nheo mắt, cẩn thận quan sát mũi tên, nhíu chặt mày.

Thạch Đào cũng thò qua nhìn tới nhìn lui vài lần, khẽ khàng lắc đầu, "Không có dấu vết đặc thù, không dễ đoán."

"Dù gì đi chăng nữa, Tướng quân khẳng định là đã bị mai phục." Ngô Đoan buông ra phán đoán.

Điểm này cũng không bị ai phản bác.

Ngô Đoan hít sâu một hơi, "Các ngươi cảm thấy, Tướng quân hắn......"

"Tướng quân đương nhiên còn sống !" Thach Đào là người đầu tiên ồn ào lớn giọng cắt ngang.

"Vô nghĩa !" Ngô Đoan trừng mắt lườm hắn một cái. "Ta đương nhiên biết Tướng quân còn sống, thích khách ngoại tộc nếu đã thành công ám sát Tướng quân, lập tức sẽ tuyên cáo thiên hạ đâu, sao có thể đem thi thể của hắn giấu nhẹm đi. Vậy nên chỉ với việc không tìm thấy xác cũng đủ chứng minh, Tướng quân là còn sống."

Thạch Đào ngượng ngùng vò vò đầu, không ho he nữa.

"Ý của ta là, một mảnh rừng rậm kia quá mức khổng lồ, đường chạy ra ngoài cũng kéo dài ngàn dặm, đây là khu rừng lớn nhất vùng Tây Bắc, trừ khi phái toàn bộ quân đội Bình Tây vào, bằng không muốn tìm được người trong đó căn bản đều là điều nằm ngoài khả năng."

"Nhưng không thể để lộ ra tin Tướng quân mất tích đúng không ?" Lý Tiêu Lâm nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, nói.

Ngô Đoan liếc hắn một cái, chẳng hiểu sao lại cảm thấy vào lúc này Lý Tiêu Lâm tựa hồ cũng không đến nỗi chướng mắt như trước, "Đúng vậy, tin tức không thể bại lộ. Ngoại tộc vừa mới phải trải qua một lần thảm bại, nếu lúc này biết tin Tướng quân biến mất vô tung vô ảnh, cũng không tài nào đoán chắc được chúng liệu có nương cơ hội này ngóc đầu trở lại, liều chết một phen hay không."

Lý Tiêu Lâm lúc lắc quạt giấy, không nói gì nữa, chúng tướng trong phòng cũng đồng loạt cau mày.

"Quân sư là có ý gì ?" Thạch Đào cân nhắc hết nửa ngày cũng không cân nhắc ra được phương án hữu dụng nào.

"Hiện tại thứ duy nhất chúng ta có thể sử dụng, chính là thị vệ của Vương gia, nhân số tuy không nhiều, nhưng cũng không dễ để bị phát hiện, lần này sự tình phát sinh ở Tử Khẩu Quan các ngươi cũng đã biết, ngay cả quan sĩ Thiên phu trưởng cũng có thể bị ngoại tộc mua chuộc, nếu chúng ta điều động binh lính Bình Tây quân, khẳng định sẽ bị người phát hiện. Nếu gây ra loạn lạc liền không ổn." Ngô Đoan mặt ủ mày ê đáp lời.

Hoàn Chương 62

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top