Chương 34

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

34. Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến, mọi thứ sẽ ổn thôi

Trung tâm sinh sản do Lăng Viễn dốc sức thúc đẩy cuối cùng cũng cắt băng khánh thành, mấy ngày nay anh rất bận, cơ hồ không thấy bóng dáng. Lý Huân Nhiên thật lo lắng cho dạ dày của anh nhưng mà chính bản thân cậu cũng đang phải làm việc liên tục. Hai người đều sợ đối phương đang họp đành phải nhắn tin cho nhau. Lý Huân Nhiên nhắc Lăng Viễn uống thuốc, Lăng Viễn nhắc Lý Huân Nhiên chú ý an toàn.

Trung tâm sinh sản được coi là một mắt xích quan trọng trong công cuộc cải cách của Lăng Viễn. Với dịch vụ tốt hơn, lợi nhuận nhiều hơn, Viện trưởng Lăng chưa bao giờ che giấu tham vọng và quyết tâm của mình. Vấn đề sinh sản ngày càng được quan tâm nhiều hơn trong những năm gần đây. Lăng Viễn tinh ý sớm đã phát hiện ra, người càng thành công càng sẵn sàng chi tiền cho sức khỏe, sinh con lại càng muộn hơn. Lớn tuổi sinh con quả thực mang lại nhiều vấn đề, như vậy tại sao không giải quyết những vấn đề này?

Vài năm trước, Lăng Viễn đã báo cáo về dự án trung tâm sinh sản, mất hai năm để được phê duyệt. Lăng Viễn triển khai vận hành từng lớp một, cho đến khi hoàn thành công trình kiến trúc đẹp đẽ tao nhã này, Viện trưởng Lăng cảm thấy mình dường như đã tiến thêm một bước tới ý tưởng của mình.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Về người phụ trách trung tâm sinh sản, Viện trưởng Lăng đã cân nhắc nhiều lần, đặc biệt thuê Lưu Mậu Nhiên, một chuyên gia phụ khoa rất nổi tiếng. Khi đưa ra quyết định này, Phó viện trưởng Kim do dự một lúc lâu, thận trọng nói: "Con người anh ta ...có tin đồn không được tốt lắm."

Viện trưởng Lăng cười nhạo: "Thế tin đồn về tôi là gì?"

Phó viện trưởng Kim thở dài: "Nguyên nhân anh ta rời khỏi bệnh viện công ..."

Viện trưởng Lăng nói: "Không phải chỉ là thích kiếm tiền bên ngoài sao? Yêu tiền không có gì sai, chỉ cần anh ta có thể đảm bảo an toàn lâm sàng, chúng ta có thể linh hoạt một chút."

Phó viện trưởng Kim không nhắc lại.

Ngoại trừ Trung tâm sinh sản, tình trạng của mẹ con Phùng Miểu cũng không thể trì hoãn được nữa. Cả mẹ và con đều mắc bệnh gan, nguồn gan là vấn đề lớn, người sẵn sàng hiến tạng trong nước vẫn rất ít. Chủ nhiệm Lý đã từng đặc biệt thảo luận với Viện trưởng Lăng. Phùng Miểu mắc bệnh viêm gan virus, xơ gan hai năm, kèm theo chứng hẹp ống mật bẩm sinh và dị dạng tĩnh mạch cửa gan. Vấn đề của Bình An là dị dạng mạch máu bẩm sinh và tăng sinh mạch máu. Tình trạng của Bình An vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Viện trưởng Lăng. Nhưng Phùng Miểu là một mớ hỗn độn. Chủ nhiệm Lý không nói rõ Viện trưởng Lăng cũng hiểu.

"Đáng tiếc, không đợi được đến lúc Vi Thiên Thư vẫn còn làm."

"Khi nào Tam Ngưu rời đi?"

"Anh ấy đã xử lý gần như tất cả các ca bệnh trong tay, có lẽ là hai ngày này."

Đội phó Lý đang dẫn người đi vớt xác dưới sông. Trong mương nước thải, người nhặt rác tình cờ tìm thấy một ngón tay ở bên bờ mương, bị dọa sợ không nhẹ. Khi cảnh sát đến nơi, xác định sơ bộ gần mương nước thải là hiện trường ném xác phân thây, cảnh sát đã tìm được một số mảnh vụn nội tạng người trong bãi rác bốc mùi hôi thối. Phần lớn bộ phận chắc là ở trong mương nước thải, cảnh quan Lý dẫn theo một số nam cảnh sát cường tráng móc dây treo mặc quần chống thấm xuống cống rãnh sâu đến thắt lưng. Mùi hôi thổi xộc thẳng lên mũi mấy viên cảnh sát, những vật thể trôi nổi ghê tởm đến mức họ thậm chí không dám nghĩ đến chúng là thứ gì.

Mò cả buổi sáng, pháp y miễn cưỡng ghép ra một thi thể phụ nữ. Pháp y Lâm dựa trên nhiều năm hành nghề đưa ra một vài kết luận tạm thời: "Nữ, độ tuổi từ 20 đến 30. Từng mang thai. Nhìn xương chân và cột sống thắt lưng chắc là lao động chân tay quanh năm. Những thứ khác cần được kiểm tra cẩn thận."

Mặc dù mọi người đã mặc quần áo bảo hộ quấn rất kỹ nhưng Phí Giải vẫn buồn nôn hít thở không thông. Cậu thầm nghĩ may mà chưa ăn sáng nên buồn nôn cũng không nôn được.

Lý Huân Nhiên tắm rửa sạch sẽ trong Cảnh đội, thay quần áo, đứng ở hành lang thông gió cho gió thổi. Đội trưởng Lưu đến đưa cho cậu một điếu thuốc. Lý Huân Nhiên sau phẫu thuật không được hút thuốc vì cậu không thể ho. Bây giờ đã khá hơn nên không còn cố kỵ gì nữa, nhấp một ngụm thuốc rồi nhả khói ra, dường như muốn theo làn khói tống hết mùi hôi thối tắc nghẽn trong khoang mũi ra ngoài.

Đội trưởng Lưu cuối cùng đã ly hôn. Ly hôn xong tinh thần tốt hơn trước. Quyền nuôi con thuộc về vợ anh. Hiếm khi cảnh sát giành được đứa nhỏ trong vụ kiện ly hôn, ngành tư pháp cũng biết những gì xảy ra trong nghề này.

"Gần đây có tốt không?" Đội phó Lý đã lâu không hút thuốc, khói thuốc cay mắt hơi nhíu mi.

"Tốt lắm."

"Chuyện khẩu súng có tiến triển không?"

"Về cơ bản đã có mục tiêu. Kiếm súng ở Trung Quốc không phải là không thể. Chỉ là gần đây Giáo sư Bạc rất kỳ quái."

"Hửm?"

"Cậu không biết về vụ xả súng đó, có một chuỗi số mật mã được viết bằng máu tại hiện trường vụ án. Thật ra cũng không khó giải, chuyên gia trong Cục vừa nhìn đã biết. Là tiếng Anh, HI SIMON."

Đội phó Lý liếc nhìn Đội trưởng Lưu. Đội trưởng Lưu vẻ mặt không thay đổi: "Mọi người không nói rõ ràng. Nhưng tên tiếng Anh của Giáo sư Bạc hình như là SIMON."

Đội phó Lý nhướng mày: "Cái này..."

Đội trưởng Lưu nói:"Có phải nghĩ đến các loại tình tiết vụ án trong phim không."

Đội phó Lý nở một nụ cười ngắn ngủi: "Thật sự có lẽ là hành vi bắt chước của bệnh nhân tâm thần đã xem quá nhiều phim tội phạm."

Đội trưởng Lưu không nói tiếp.

Mỗi vụ án đều độc lập với nhau, Đội trưởng Lưu không muốn tiết lộ, Đội phó Lý tự nhiên không hỏi.

Đội trưởng Lưu thổi gió, quay trở lại. Đội phó Lý vẫn đứng đó, xua tan mùi khói. Dù sao cũng có nữ cảnh sát trong văn phòng. Đội phó Lý rất biết phép lịch sự tối thiểu, điều này cũng là nhờ có bà Lý dạy dỗ.

Mỗi khi có án mạng, Lý Huân Nhiên đều không vui.

Bản thân cái chết đã không phải là một chủ đề dễ chịu. Hơn nữa bởi vì các vấn đề về thể chất, hầu hết các nạn nhân đều là phụ nữ và trẻ em, chết không có tôn nghiêm.

"Không nên như thế này." Đội phó Lý tự lẩm bẩm.

Viện trưởng Lăng bận ở bệnh viện, vừa bận công việc vừa phải chăm sóc cho Giáo sư Lăng. Giáo sư Lăng hôn mê, cắm máy thở trong phòng ICU. Lăng Viễn tận tâm chăm sóc, Lăng Nhạc ở bên cạnh xem, đột nhiên cười: "Ba của chúng ta trước đây hiểu rõ em nhất ."

Viện trưởng Lăng cẩn thận lau mũi cho Giáo sư Lăng.

"Ba của chúng ta là một người rất nghiêm túc, nhưng ông lại thích ôm em. Khi em còn nhỏ cứ ăn là nôn, chỉ biết khóc. Ba chúng ta liền ôm em đi quanh nhà, ôm em ngủ. Cả anh và Lăng Hoan đều không có đãi ngộ này. Dì Vân bảo mẫu của chúng ta còn nói, em khi còn nhỏ ngốc nghếch gọi ba là mẹ."

Viện trưởng Lăng trầm giọng nói: "Quả thật ... Em cũng nhớ dì Vân đã nói lời này."

Lăng Nhạc không nói lại.

Giáo sư Lăng thật sự rất tốt với Lăng Viễn. Khi đó, điều kiện gia đình bình thường, có đồ tốt đều dành cho Lăng Viễn. Có lần ai đó mua sô cô la từ Mỹ về tặng cho Giáo sư Lăng một miếng, Giáo sư Lăng vừa cầm trên tay đã chuyển nó cho Lăng Viễn. Lăng Nhạc đã lớn không tham ăn, Lăng Hoan còn bé trông mong nhìn Lăng Viễn ăn.

Bà Lăng nổi trận tại chỗ.

Mọi nhà đều có nợ khó đòi, nợ của nhà anh đã nhiều năm rồi.

Lăng Nhạc thở dài.

Lăng Nhạc tương đối bận rộn thường thường đến một lần. Bà Lăng sức khỏe không tốt, không thể đến mỗi ngày. Lăng Hoan ở gần có thể thường đến xem, hầu như lần nào cũng có thể gặp Lăng Viễn. Lăng Viễn không có việc gì sẽ đến, khiến bác sĩ trực giường có chút run rẩy.

Bận hết bốn ngày. Viện trưởng Lăng và cảnh quan Lý đã không gặp nhau trong bốn ngày.

Buổi trưa, Viện trưởng Lăng vẫn còn suy nghĩ, hay là dùng bữa với Cảnh quan Lý. Không kịp làm rồi, hay là cùng em ấy đến Quý Xuân Viên? Canh ở đó rất ngon. Cảnh quan Lý thích uống canh mà.

Lăng Viễn cầm điện thoại di động trong tay, cảm thấy rất thư thái. Trung tâm sinh sản đang hoạt động tốt, Lưu Mậu Nhiên hiển nhiên có chút kỹ năng. Lý Duệ thực tế đã đưa ra một số ý kiến ​​về dự án ngày nhập viện, có vấn đề nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ cải cách. Lăng Viễn nghĩ đến cảnh quan Lý, phá lệ muốn ngâm nga bài hát. Bài hát cảnh quan Lý thường hát khi cậu đi tắm, cậu hát làm rung đường ống sưởi dưới lầu. Bị người dưới lầu phàn nàn cũng vẫn hát, hát xong rồi tính.

Nghĩ đến Cảnh quan Lý, Viện trưởng Lăng lại bật cười.

Anh định gặp ba trước khi đi ăn trưa thì bắt gặp bà Lăng mặt mày dựng ngược gầm lên: "Cầm tiền của ông biến đi!"

Hứa Nhạc Sơn.

Lăng Viễn cảm thấy trái tim mình đột nhiên chùng xuống.

Hứa Nhạc Sơn lúng túng giải thích: "Bà đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, bà hiểu lầm..."

Lăng Nhạc đứng bên cạnh nhìn thấy Lăng Viễn, vội vàng kéo bà Lăng. Một khi bà Lăng bùng nổ vậy thì Lăng Nhạc đừng mong ngăn được: "Dù chúng tôi không giàu nứt đố đổ vách như ông, nhưng chúng tôi không nghèo đến mức ném đứa con ốm yếu ra ngoài đường chờ chết đúng không? Sống chết mấy chục năm không hỏi tới, lúc này lại đến? Tốt, tốt. Tôi nói cho ông biết, chúng tôi thay ông nuôi dạy đứa con coi như làm thiện tích đức làm người tốt chuyện tốt. Bây giờ đứa con này cuối cùng đã ngoài ba mươi tuổi, cũng không cần ông chăm sóc, cho ăn cho uống, đưa đến trường, xem bệnh, chăm sóc khi nằm viện, vợ chồng chúng tôi đã làm hết nghĩa vụ, gia đình chúng tôi không thẹn với lương tâm! "

Lăng Nhạc gấp đến độ trán toát mồ hôi: "Mẹ!"

Bà Lăng nói lớn: "Được rồi, đứa con này ông cứ mang đi, tôi nói cho tên họ Hứa nhà ông biết, đừng tới làm phiền gia đình chúng tôi nữa!"

Lăng Viễn chậm rãi bước tới, nhỏ giọng: "Mẹ..."

Bà Lăng gào lên: "Đừng gọi tôi là mẹ! Không kham nổi! Cha ruột của cậu đang ở đây kìa!" Bà nhìn hai người trước mặt rồi cười lạnh: "Hai cha con các người đừng nhớ thương gia đình chúng tôi nữa, nhà tôi còn có con gái, cảm ơn đã quan tâm. Lăng Viễn, tôi chưa bao giờ mong đợi cậu sẽ ở bên giường chăm sóc tôi, nhưng tôi tự hỏi lòng chưa từng để.....cậu thất vọng, cho nên tôi không cần tiền của nhà các người. Nếu cậu vẫn còn niệm chút tình cảm này vậy xin đừng chọc giận chúng tôi nữa! "

Lăng Viễn chỉ đứng đó.

Bà Lăng quay người bỏ đi, Lăng Nhạc phải đuổi theo. Anh thấp giọng an ủi Lăng Viễn: "Mẹ gần đây quá mệt mỏi căng thẳng, em đừng để trong lòng, hãy ... nể mặt của ba."

Lăng Nhạc đuổi theo bà Lăng.

Lăng Viễn thất hồn lạc phách nhìn về phía bà Lăng và Lăng Nhạc, Hứa Nhạc Sơn lo sợ không yên theo sát Lăng Viễn giải thích:"Ba thật sự không có ý gì khác, ba đến đây ... là để bày tỏ lòng biết ơn của mình, Lăng Cảnh Hồng là người tốt, ông ấy còn nói muốn giúp ba khuyên nhủ con dời mộ mẹ con đi ..."

Mẹ.

Lăng Viễn ánh mắt chuyển động.

Anh chậm rãi quay đầu nhìn Hứa Nhạc Sơn.

Hứa Nhạc Sơn bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ.

Lăng Viễn cứ như vậy nhìn ông ta: "Đem tiền và đồ của ông cút đi. Cút khỏi đây. Nếu không đi tôi sẽ gọi bảo vệ."

Hứa Nhạc Sơn hai mắt đỏ lên: "Tiểu Viễn, phải làm sao con mới tha thứ cho ba? Con cứ trốn tránh ba như thế này..."

Viện trưởng Lăng chỉ tay vào ông ta: "Đừng tới đây."

Dạ dày của anh bắt đầu đau dữ dội. Viện trưởng Lăng đau đớn trán toát mồ hôi nhưng anh vẫn đứng thẳng. Anh nhìn Hứa Nhạc Sơn, Hứa Nhạc Sơn kinh hãi phát hiện trong mắt Lăng Viễn không có hận ý hay chán ghét, mà là ... không có gì cả.

"Tiểu Viễn, ba biết con hận ba, ba chỉ muốn có cơ hội bù đắp, chỉ cần con cho ba một cơ hội..."

Lăng Viễn cẩn thận quan sát Hứa Nhạc Sơn. Anh nhìn người đàn ông già nua này. Hứa Nhạc Sơn bản thân không còn sống được bao lâu, hai đứa con không đâu vào đâu, cả cái gia nghiệp to lớn như vậy không có người kế thừa, ông ta không cam tâm. Nếu Lăng Viễn kế thừa cơ nghiệp của ông ta, hai đứa con của còn có miếng ăn. Ông ta đã tính toán cẩn thận. Hứa Nhạc Sơn là một doanh nhân thành đạt, cả đời ông tính toán chưa bao giờ sai, thế mà lại sai ở Lăng Viễn. Đứa con trai trưởng vĩ đại như vậy lại bị ông ta vứt bỏ.

Sai , quá sai.

Lăng Viễn khóe mắt cũng đỏ lên, có nước mắt, nhưng có lẽ bản thân anh cũng không nhận ra nên anh chậm rãi nở nụ cười: "Hận? Không, tôi không hận ông. Hứa Nhạc Sơn, tôi sợ ông."

Hứa Nhạc Sơn sững sờ: "Con sợ ba?"

Lăng Viễn cứ thế mà rơi nước mắt, anh thì thào: "Mỗi lần ông xuất hiện đều nhắc nhở tôi, dòng máu chảy trong người tôi, một nửa là hèn nhát điên cuồng, một nửa là ích kỷ bạc bẽo. Mẹ tôi, và ông." Giọng anh trầm xuống, trở nên lẩm bẩm: "Người như tôi thế này, sao có thể có người yêu thương. Đúng chứ."

Lăng Viễn nghi hoặc nhìn Hứa Nhạc Sơn, sau đó hoảng hốt bỏ đi. Hứa Nhạc Sơn cả người nghiêng ngả bám vào lan can bên cửa sổ.

Dạ dày càng lúc càng đau, như nham thạch nóng chảy, axit sunfuric, nọc độc, kim tiêm và lưỡi dao. Lăng Viễn gần đây sống rất tốt gần như đã quên dạ dày của mình mỗi khi phát tác thuốc giảm đau thông thường cũng không có tác dụng.

Đau quá.

Lăng Viễn ngơ ngác đi qua hành lang u ám, chịu không nổi mà ngồi dựa vào tường. Anh muốn bò trở lại văn phòng, nơi có loại thuốc giảm đau cực mạnh. Lúc này Lăng Viễn mới nhận ra mình vẫn đang cầm điện thoại, hoàn toàn không cảm giác được.

Anh mở máy lên, muốn xem mấy giờ rồi. Buổi chiều có cuộc họp ở Bộ, không thể trễ. Khi điện thoại sáng lên, nó vẫn ở trang liên hệ, vẫn là ba chữ "Sư Tử Nhỏ".

Huân Nhiên.

Lăng Viễn gọi cho Lý Huân Nhiên rồi lại hối hận. Sư Tử Nhỏ tất nhiên đang bận, làm lỡ việc em ấy làm gì. Anh muốn cúp, nhưng bên kia đã bắt máy. Giọng nữ dịu dàng từ ái nhẹ nhàng cất lên: "Alo? Xin chào?"

Lăng Viễn sửng sốt: "Cô?"

Bà Lý dừng lại: "... Tiểu Lăng?"

"Huân Nhiên đâu ạ?"

"Đứa nhỏ này buổi trưa trở về giúp cô thay nước lại bỏ quên điện thoại. Tiểu Lăng, giọng cháu sao là lạ vậy?"

Lăng Viễn cuộn mình trong góc, miệng đầy vị sắt rỉ. Cuối cùng anh suy sụp, nói:

"Cô ơi...... Dạ dày cháu đau ..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top