Chương 36-39

CHƯƠNG 36

"Mày uy hiếp tao?" Triệu Tứ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc, cười lạnh nói, "Mày nghĩ rằng một câu như thế là có thể làm tao sợ?"

"Tao nói cho mày biết, hôm nay tao không gật đầu, mày liền không ra được cái cửa này."

Triệu Tứ nói: "Người giống mày, Tây Thành nhiều đi, cho dù chết cũng sẽ không có người hỏi đến."

Giang Tiểu Nhạc sắc mặt không thay đổi, nói: "Nhưng giống như Triệu ca, nếu là đã chết, liền cái gì đều không có." Cậu nói không nhanh không chậm, nhưng tiếng nói vừa dứt, liền nắm chuôi dao đâm đến Triệu Tứ. Triệu Tứ phản ứng nhanh, chật vật mà tránh, nắm chặt bàn gạt tàn thuốc bên cạnh hướng Giang Tiểu Nhạc mà ném.

Triệu Tứ cả giận nói: "Giang Tiểu Nhạc!"

Gạt tàn thuốc nện trên mặt đất phát ra một tiếng vang trầm, một bàn tay Giang Tiểu Nhạc chống ở mặt bàn, trực tiếp nâng chân dài đá Triệu Tứ, hai người liền như thế mà động thủ.

Triệu Tứ biết Giang Tiểu Nhạc người này đánh nhau từ trước đến nay rất tàn nhẫn, vừa hung tàn vừa không muốn sống, đó là từ nhỏ cùng người khác đánh nhau mài ra thân thủ như vậy, trong tay cậu lại cầm con dao, Triệu Tứ không đề phòng cánh tay ăn một nhát, máu bắt đầu đổ ra.

Giang Tiểu Nhạc mắt cũng chưa nâng, nắm chặt dao liền phải đâm xuống, Triệu Tứ chật vật mà tránh ra, mũi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào sàn nhà gỗ, động tác cũng dừng lại một chút, ngực liền ăn một quyền của Triệu Tứ.

Hai người động thủ đều là quyền cước đến thịt, hướng về điểm yếu mà đánh tới, bất quá giây lát, trên mặt Giang Tiểu Nhạc, trên người đều có vết máu, trên người Triệu Tứ cũng bị chém vài cái, đổ ra máu tươi.

Đột nhiên, Giang Tiểu Nhạc thấy Triệu Tứ kéo ra ngăn kéo, giữa mày nhảy dựng, lập tức đoạt lên người Triệu Tứ trước, đem nửa ngăn kéo đang mở ra đóng trở về. Ngoài cửa, người nghe thấy bên trong động tĩnh bùm bùm, dùng sức phá mở cửa, thấy bị Giang Tiểu Nhạc ấn Triệu Tứ trên mặt đất khi ấy mọi người đều sửng sốt một chút, "Triệu ca!"

Triệu Tứ mắng: "Đều đứng ngốc đó làm gì!"

"Đánh chết nó cho tao!"

Ánh mắt Giang Tiểu Nhạc lạnh lùng, bóp cổ Triệu Tứ, nói: "Đừng nhúc nhích!"

Cậu bắt lấy Triệu Tứ chậm rãi đứng lên, cách bàn làm việc cùng mấy người kia giằng co, Giang Tiểu Nhạc chậm rãi nắm chặt ngón tay, Triệu Tứ thở không nổi, mặt đều nghẹn đỏ.

Một người nói: "Giang Tiểu Nhạc, đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói."

Giang Tiểu Nhạc nuốt xuống ngụm máu trong miệng, rũ đôi mắt xuống, nói: "Triệu ca anh xem, tôi không sợ chết, không sợ ngồi tù, nhưng anh thì không."

Cậu nói: "Anh có tiền, có quyền, thích làm gì thì làm. Nếu mà chuyện bé xé ra to, mọi thứ anh vất vả có được liền trở thành của người khác."

Sắc mặt Triệu Tứ khó coi, thanh âm nghẹn ngào, cười lạnh nói: "Có lá gan thì mày động thủ a."

Giang Tiểu Nhạc nhìn mấy người trước mặt kia, nói: "Được a."

Dứt lời, thế nhưng nắm chặt cổ Triệu Tứ hung hăng đập một cái trên bàn, thanh âm vang, mấy người đều kinh hô ra tiếng, ngơ ngẩn.

Triệu Tứ bị đập đến đầu váng mắt hoa, hô hấp đều dồn đập, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Tiểu Nhạc!"

Giang Tiểu Nhạc cong lưng, ở bên tai hắn nói: "Triệu ca, vị thành niên sát buôn ma túy, không phán tử hình."

Triệu Tứ căn bản không nghĩ tới Giang Tiểu Nhạc thật sự dám làm như thế, không muốn sống nửa, dám động thử với hắn, làm hắn mất mặt trước bao nhiêu người, vừa tức vừa hận, nhẫn nhịn, nói: "Mày mẹ nó không phải là muốn chạy sao? Tao đồng ý, thả tao ra!"

Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nói: "Triệu ca, nói chuyện giữ lời?"

Triệu Tứ nghiến răng nghiến lợi nói: "Được!"

Giang Tiểu Nhạc nắm chặt cổ Triệu Tứ, ngón cái vuốt ve, tựa hồ ở cân nhắc tính chân thật lời hắn nói. Triệu Tứ nói: "Tao chỉ đồng ý cho mày nguyên vẹn mà đi, nhưng mày phải cút ra khỏi Tây Thành, cút ra khỏi thành phố H."

Giang Tiểu Nhạc trầm mặc trong chốc lát, thình lình, ngực bụng ăn một cú đánh từ khuỷu tay đối phương, ngón tay theo bản năng nới lỏng, cả người bị Triệu Tứ áp đảo vào tường, gương mặt cũng ăn một quyền.

Tình thế chuyển biễn, Giang Tiểu Nhạc rốt cuộc tuổi trẻ. Cậu bị ấn trên mặt tường, khóe miệng đều đổ máu, xương gò má bầm tím, chật vật bất kham. Triệu Tứ không nuốt được cơn hận, hung hăng đạp chân lên ngực cậu, Giang Tiểu Nhạc cả người đều đau đến cuộn tròn một chút.

Triệu Tứ sờ sờ cái trán chính mình, cười lạnh nói: "Không biết trời cao đất dày!"

Hắn ngồi xổm xuống, lôi kéo đầu tóc Giang Tiểu Nhạc, nói: "Giang Tiểu Nhạc, mày để lại đồ vật gì?"

Giang Tiểu Nhạc hừ nhẹ một tiếng, hứng thú rã rời nói: "Cũng không có gì, Triệu ca, anh sợ sao?"

Cậu mới vừa nói xong, gương mặt liền bị một cái tát, Triệu Tứ lạnh lùng nói: "Ta hỏi lại ngươi một lần."

Giang Tiểu Nhạc nâng đôi mắt, nhìn Triệu Tứ, hơi hơi mỉm cười, trên mặt lại có vài phần bình tĩnh, cậu nhẹ giọng nói: "Hoặc cho tôi ra ngoài, hoặc chúng ta cùng nhau chơi xong, anh nói xem một mình tôi có thể kéo bao nhiêu người cùng chết?"

Triệu Tứ sắc mặt xanh mét, đột nhiên, ánh mắt rơi xuống túi bột phấn màu trắng kia, kéo khóe miệng, vươn hai đầu ngón tay nhấc túi đồ vật trên mặt đất kia lên, không chút để ý mà vỗ vỗ Giang Tiểu Nhạc gương mặt, nói: "Không chạm vào ma túy đúng không?"

"Ấn nó hít cho tao!"

CHƯƠNG 37

Triệu Tứ vừa dứt tiếng nói, đầu Giang Tiểu Nhạc trực tiếp bị chế trụ trên mặt đất, gương mặt bị ép ngửi một chút bột trắng, trên mặt cậu cuối cùng cũng lộ ra vài phần kháng cự.

Trần Thúc nói, không thể dính độc.

Không thể............Trần Thúc, Trần Thúc!

Giang Tiểu Nhạc đồng tử run rẩy, hô hấp đều ngừng lại rồi, ra sức giãy giụa. Nhưng cậu càng giãy giụa, Triệu Tứ nhìn càng thống khoái, Triệu Tứ bóp sau cổ Giang Tiểu Nhạc, tàn nhẫn nói: "Không phải mày nghĩ tao buông tha mày sao?"

"Hút một chút, tao liền thả mày ra, trời cao biển rộng, mày muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó." Triệu Tứ đè nặng Giang Tiểu Nhạc nói, Giang Tiểu Nhạc giãy giụa đến càng thêm lợi hại, khi hắn chuẩn bị duỗi tay, Giang Tiểu Nhạc cắn một ngụm trên cổ tay Triệu Tứ. Triệu Tứ kêu thảm thiết một tiếng, phát giận, một cái tát ném trên mặt Giang Tiểu Nhạc, tay trái nắm cổ cậu, ném thật mạnh đụng phải một bên góc bàn.

Giang Tiểu Nhạc kêu rên, một tiếng, gương mặt máu loãng chảy xuống ướt dính, cả khuôn mặt chật vật đến muốn chết.

Triệu Tứ nhìn dấu răng trên cổ tay, cậu cắn đến tàn nhẫn, trực tiếp trầy da tróc thịt, đau đến ẩn ẩn phát ra run, Triệu Tứ hận bất quá, lại hung hăng đá Giang Tiểu Nhạc một cái.

Triệu Tứ cười lạnh nói: "Không hút đúng không, ông đây hôm nay liền thưởng cho mày cái tốt."

Hắn lấy ra một ống tiêm, châm chọc cười, búng tay, nắm đầu Giang Tiểu Nhạc. Xuyên qua mấy sợi tóc thấm ướt, Giang Tiểu Nhạc thấy Triệu Tứ cầm ống tiêm trong tay, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, giãy giụa, tay chân lại đều bị ấn chặt, cả người đều banh lên.

"Đây chính là thứ tốt, người khác muốn có cũng không được," Triệu Tứ kéo khóe miệng, nói, "Một mũi liền như gặp thần tiên, coi như ca ca cho mày hưởng lợi."

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, thanh âm ồn ào, còn kèm theo vài tiếng kêu sợ hãi. Triệu Tứ dừng lại động tác, cửa đang đóng bị người khác đá văng, ngoài cửa là người thanh niên thon gầy, không phải Trần Thúc thì còn là ai. Trong tay Trần Thúc xách theo cây gậy bida không biết từ chỗ nào mà lấy, hắn đi đến, nhìn Giang Tiểu Nhạc bị ấn trên mặt đất cùng ống tiêm trong tay Triệu Tứ, giữa mày nhảy nhảy, không nóng không lạnh mà nói: "Triệu ca, làm người phải biết lưu lại một đường, xong việc còn có thể gặp nhau, tốt xấu gì cũng coi như người quen, hà tất phải làm đến khó coi như thế?"

Triệu Tứ cười lạnh nói: "Ngươi mẹ nó là ai, bất quá chỉ là một kỹ nam, tao làm việc như thế nào còn cần mày quản sao?"

Trần Thúc thần thái tự nhiên, nhàn nhạt nói: "Tao quản không được, nhưng Giang Tiểu Nhạc, tao phải quản."

Triệu Tứ trào nói: "U, hiếm lạ a."

"Thời buổi này kỹ nam còn chú ý tình nghĩa." Hắn đá chân Giang Tiểu Nhạc, nói, "Nhân tình của mày tới cứu hả."

Giang Tiểu Nhạc cố hết sức mà nắm chặt ngón tay, rũ mắt, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Trần Thúc, sắc bén, lại có vài phần nói không rõ.

Trần Thúc nhíu nhíu mày, nói: "Triệu Tứ, mày muốn đánh cũng đã đánh rồi, giận cũng đã xả, hà tất gì mà chấp nhất đứa nhỏ không hiểu chuyện này, chuyện này truyền ra ngoài không cảm thấy mất mặt sao?"

Triệu Tứ cười lạnh một tiếng, "Đứa nhỏ ............đứa nhỏ này thật khó lường, mẹ nó dám giết tao."

Trần Thúc trầm mặc giây lát, nói: "Vậy mày muốn làm cái gì?"

Triệu Tứ ngồi ở ghế, sô pha bấm tay khảy khảy hắn ném trên bàn một ống tiêm, mỉm cười nói: "Khẩn trương cái gì, huynh đệ phải đi, tao làm đại ca liền thưởng cho hắn thứ tốt."

Trần Thúc nghe thấy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nâng lên đôi mắt, nhìn Triệu Tứ, nói: "Không được."

"Giang Tiểu Nhạc không thể dính thứ này."

Triệu Tứ toét miệng, nói: "Tùy vào mày sao?"

"Hôm nay tao muốn băm ngón tay hắn, mày cũng chỉ có thể nhìn."

Trần Thúc sắc mặt lạnh lùng, hắn xách gậy bida theo trong tay chỉa xuống đất, nói: "Nếu hôm nay tao nhất định phải mang Giang Tiểu Nhạc đi thì sao?"

Triệu Tứ cười nhạo một tiếng, nói: "Dám cùng tao nhiều lời như vậy, mày nghĩ mày là ai? Trần Thúc, mẹ nó mày chỉ là thằng kỹ nam, bán mông cho tốt, đừng tìm đường chết!"

Trần Thúc khẩn trương dựa vào ghế, nói: "Tốt, tao quanh năm đều sống như vậy, nhờ trời mạng lớn không chết được." hắn dừng một chút, nhìn Triệu Tứ gằn từng chữ một mà cười nói, "Không chết được."

Trần Thúc nói: "Trần Thúc chẳng là ai cả, trời thương được Tam gia để ý."

Triệu Tứ không nói gì mà nhìn chằm chằm Trần Thúc, Trần Thúc cười một chút, nói: "Đường đại Tam gia."

Ở thành phố H to lớn này, người có thể xưng là TTam gia, lại họ Đường thì chỉ có một người.

Người này nổi danh khắp thành phố H, báo chí thường đăng ảnh chụp, diện mạo thanh tú diện mạo, nhưng cũng không phải là người lương thiện gì, Triệu Tứ cũng chưa từng thấy mặt lần nào.

Triệu Tứ lạnh lùng nói: "Trần Thúc, nếu mày có thể leo lên giường Đường gia, còn bán mông trả nợ? Mẹ nó dám lấy Tam gia hù tao!"

Trần Thúc vuốt ve gậy bida trong tay, lòng bàn tay đè nặng cây gậy, như cũ không nhanh không chậm mà nói: "Tao có hù ngươi hay không, ngươi thử xem phải chăng sẽ biết?"

Triệu Tứ không nói gì cân nhắc lời nói của Trần Thúc, không tin Trần Thúc có thể cùng Đường đại Tam gia có cái quan hệ, nhưng nếu là có, hôm nay mà đụng đến Giang Tiểu Nhạc, liền dính vào mớ rắc rối khác.

Thành phố H là một bãi nước đục, Tây Thành trong thành phố H mà nói, bất quá chỉ là một chỗ nước cạn. Thình lình, một cái tiếng chuông đột nhiên vang lên, Triệu Tứ sắc mặt khẽ biến nhìn Trần Thúc, Trần Thúc hướng hắn cười cười, lười biếng mà dựa vào lưng ghế.

Qua vài giây, Triệu Tứ mới tiếp điện thoại, hắn càng là nghe, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Điện thoại cắt đứt, Trần Thúc đứng lên, nói: "Người ta mang đi?"

Triệu Tứ không nói một lời.

Trần Thúc bình tĩnh mà nhìn Triệu Tứ, cùng hắn đối diện, nói: "Còn có vấn đề?"

Sau một lúc lâu, Triệu Tứ không cam lòng mà vẫy vẫy tay, mấy tên thủ hạ bắt lấy Giang Tiểu Nhạc từ từ lùi hai bước.

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Tỉnh chưa?"

Giang Tiểu Nhạc chật vật mà ừ một tiếng, cậu chậm rãi đứng lên, đi qua chỗ Trần Thúc.

Trần Thúc lướt qua Giang Tiểu Nhạc, nhìn Triệu Tứ, nói: "Triệu ca, Giang Tiểu Nhạc là em trai tao, tao đã mất một đứa em trai, liền thừa một vị trí. Ai cũng biết Trần Thúc thương em như thể, hôm nay vì Giang Tiểu Nhạc làm sai nên nhận trừng phạt thích hợp."

"Về sau ai lại đụng vào em trai tao, tao cùng người đó liều mạng."

CHƯƠNG 38

Trần Thúc đi ở phía trước, Giang Tiểu Nhạc đi theo, hai người một trước một sau ra cờ bài thất.

Ngày gần sắp tối, mờ nhạt hoàng hôn bao phủ uốn lượn cũ nát đường cái, Trần Thúc không nói một lời mà đi phía trước đi, Giang Tiểu Nhạc kêu một tiếng, "Trần Thúc."

Trần Thúc không phản ứng hắn.

Giang Tiểu Nhạc dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa quăng ngã, hắn lại kêu, "Trần Thúc!"

Trần Thúc lúc này mới chầm chậm quay người lại, hắn nhìn mặt xám mày tro Giang Tiểu Nhạc, trên mặt hắn lại là huyết lại là bạch phấn, còn kèm theo xanh tím thương, nhìn hết sức thê thảm, nhịn không được mắng thanh, "Thằng ngốc"

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, có vài phần vô thố.

Trần Thúc nhìn nơi xa cờ bài thất, căng chặt tâm cuối cùng lỏng vài phần, lúc này mới phát giác chính mình ra một thân mồ hôi lạnh, phía sau lưng đều là lạnh. Hắn mặt vô biểu tình mà sờ soạng điếu thuốc, ngón tay có điểm run, bật lửa ấn vài hạ cũng chưa ra hỏa, bực bội đến liền tưởng đập bật lửa, Giang Tiểu Nhạc duỗi tay tiếp qua đi, lập tức liền đánh ra hỏa, giúp hắn điểm yên.

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái, Giang Tiểu Nhạc vừa định nói chuyện, chính mình di động vang lên, hắn do dự một chút, vẫn là tiếp lên.

Là Chu Lương.

Chu Lương nói: "Tiểu Nhạc, mày không sao chứ? Tao vừa định báo nguy liền thấy Trần Thúc đi vào......"

Hắn lải nhải, Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi không có việc gì."

Chu Lương nhẹ nhàng thở ra, nói: "Không có việc gì thì tốt, mày đột nhiên đi tìm Triệu ca, còn nói mày không ra liền đi báo nguy, làm tao sợ muốn chết, rốt cuộc có chuyện gì?"

Giang Tiểu Nhạc chạm chạm chính mình thái dương vết máu nửa làm dính nhớp miệng vết thương, gương mặt cũng là đau, hắn nói: "Chu Lương, tao không nghĩ sẽ làm."

Chu Lương sửng sốt một chút.

Trần Thúc trừu yên, cũng nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái.

Giang Tiểu Nhạc nói: "Tao về sau...... Không làm cái này."

Trong điện thoại Chu Lương trầm mặc một hồi lâu, khô cằn mà cười cười, nói: "Khá tốt...... Không làm khá tốt, nhanh chóng thu tay"

Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng, cậu nâng đôi mắt nhìn Trần Thúc, nói: "Chu Lương đừng làm nữa, Triệu Tứ không phải người tốt, tôi đắc tội hắn, tôi sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo."

Chu Lương nói: "Tao biết, chúng ta không cần phải xen vào chuyện này nữa."

"Tao chỉ có một mình, không cần phải lo lắng, cùng lắm thì rời khỏi thành phố H đến nơi khác."

Giang Tiểu Nhạc trầm mặc một lát, nói: "Cảm ơn."

Chu Lương hừ cười một tiếng, nói: "Chúng ta là huynh đệ, nói cảm ơn cái gì."

Hắn dừng một chút, nói: "Nhạc nhạc, vận khí của nhóc so với tao tốt hơn nhiều, về sau phải sống thật tốt, ân, cùng Trần Thúc, đi nơi khác, có cơ hội, huynh đệ chúng ta lại cùng nhau gặp mặt."

Giang Tiểu Nhạc rũ xuống đôi mắt, nói: "Được"

Phòng ốc Tây Thành phần lớn là nhà cũ, năm tháng loang lổ dấu vết lại không thể che đậy.

Giang Tiểu Nhạc cùng Trần Thúc ngồi trên ban công, Giang Tiểu Nhạc đã rửa mặt sạch sẽ, càng làm nổi bật các vết thương chồng chất lên nhau. Trần Thúc một đường đều trầm mặc, mặc dù trở về nhà đã cùng Giang Tiểu Nhạc nói chuyện rõ ràng. Giang Tiểu Nhạc trong lòng có chút hoảng, cậu nhìn Trần Thúc, Trần Thúc lại cũng không thèm nhìn tới, chỉ buồn bực hút thuốc.

Giang Tiểu Nhạc nhấp miệng, rút ra một điếu thuốc lá, tới gần Trần Thúc ngồi. Trần Thúc nhìn cậu một cái, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy mà châm cho cậu, hai người an tĩnh mà ngồi trong chốc lát, Trần Thúc nói: "Tôi có một đứa em trai, tên là Trần Khinh."

"Nó bẩm sinh bị bệnh tim, từ nhỏ thân thể đã không tốt, vẫn luôn đi theo tôi, lúc thì ở nhà cậu vài hôm, hôm thì ở nhà cô vài tháng. Trần Thúc nói, "Ba mẹ tôi ly hôn, không ai muốn mang hai cái trói buộc, đặc biệt là Trần Khinh."

Trần Thúc nhắm mắt, phảng phất còn có thể thấy Trần Khinh đang cười với hắn, kêu hắn là ca, ca, cái đuôi nhỏ luôn đi theo hắn.

Trần Thúc nói: "Trần Khinh là một đứa trẻ rất ngoan, thời điểm nó mất, so với nhóc cũng lớn hơn mấy tuổi."

Trần Thúc nhả khói, hắn híp mắt, khoa tay múa chân một chút, nói: "Cao như thế này —— ngô, không nhóc cao hơn, nhưng ngoan ngoãn hơn nhóc, rất nghe lời, khiến người ta bớt lo."

"Thời điểm nó bệnh nặng, sức khỏe ngày càng suy yếu nhưng đôi mắt vẫn thế, rất kiên cường và trong trẻo."

Giang Tiểu Nhạc vẫn luôn không nói gì, an tĩnh mà nhìn Trần Thúc.

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Lúc nhìn nhóc, đặc biệt là đôi mắt, kỳ thật rất giống Trần Khinh, là nó đã cứu nhóc, từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau mà sống, sống cho thật tốt, quên đi những chuyện lung tung lộn xộn ở đây, nhóc mà lại đụng vào một chút tôi liền trực tiếp đánh chết nhóc."

Giang Tiểu Nhạc nghiêm túc nói: "Được."

Trần Thúc nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, thầm nghĩ, ngày giỗ Trần Khinh gặp phải Giang Tiểu Nhạc, hôm nay lại làm cứu cậu —— có lẽ, đây là định mệnh đi. Hắn muốn cùng Giang Tiểu Nhạc bắt đầu lại một lần nữa, hắn có phải hay không cũng nên một lần nữa bắt đầu, hướng về phía trước.

Một lát sau, Giang Tiểu Nhạc muộn thanh nói: "Trần Thúc, tôi không phải em trai của anh."

Trần Thúc: "Ân?"

Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi có thể cho anh làm em trai của tôi, nhưng không thể chỉ là em trai."

Trần Thúc ấn tàn thuốc trong tay, cười mắng nói: "Nhãi ranh."

CHƯƠNG 39

Trần Thúc vẫn là quyết định mang Giang Tiểu Nhạc rời khỏi thành phố H.

Tiểu quỷ rất khó chơi.

Triệu Tứ nể mặt hắn mới thả Giang Tiểu Nhạc, nhưng Tây Thành lớn đến như vậy, cứ nghĩ Triệu Tứ cùng bọn họ không qua nhưng thật ra còn có nhiều góc khuất khác. Thời điểm Trần Thúc cùng, Giang Tiểu Nhạc trầm mặc trong chốc lát, nhìn Trần Thúc nói: "Thực xin lỗi".

Trần Thúc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Biết là tốt, về sau làm người cho đàng hoàng vào."

Giang Tiểu Nhạc đáp ứng, nhìn có chút buồn, Trần Thúc chậc một tiếng, đá Giang Tiểu Nhạc một cái, "Được rồi, đừng trầm mặt nữa, đi thu dọn một chút đồ đạc."

Giang Tiểu Nhạc nói: "Được."

Cậu lại nhìn, Trần Thúc nói: "Trần Thúc, tôi về sau nhất định sẽ đối tốt anh."

Trần Thúc bị cậu với vẻ mặt nghiêm túc bị chọc cười, ân ân hai tiếng, kéo đầu cậu, nói: "Thật ngoan, về sau hảo hảo kiếm tiền phụng dưỡng ba ba."

Giang Tiểu Nhạc nhỏ giọng nói: "Anh không phải là ba tôi."

Trần Thúc lười biếng mà nằm trên sô pha, không hề gánh nặng mà sai Giang Tiểu Nhạc đi thu dọn đồ đạc, vì ở lâu rồi, trong phòng lung tung rối loạn cái gì cũng có. Hắn dạo qua một vòng, chỉ hướng rương hành lý thu thập vài món quần áo, một cái khung ảnh cũ, linh tinh vụn vặt, lại đem quần áo Giang Tiểu Nhạc cùng ném vào nhét đầy toàn bộ rương hành lý.

Ngày đó khi bọn họ rời thành phố H, thời tiết thật sự rất tốt, Trần Thúc nhìn đường tắt hẹp dài, tinh thần hoảng loạn, không nghĩ tới có một ngày hắn thật sự sẽ rời khỏi nơi này.

Từ lúc Trần Khinh qua đời, Trần Thúc đã cho rằng cả đời này hắn sẽ sống ở cái này địa phương, thẳng đến chết đi, hư thối.

Mà hiện giờ, hắn thật sự phải đi.

Đột nhiên, ngón tay bị người khác ngoéo một cái, lòng bàn tay phát ngứa, hắn vừa nhấc mắt, liền thấy Giang Tiểu Nhạc đang nhìn hắn, nói: "Trần Thúc, anh luyến tiếc sao?"

Trần Thúc lười biếng nói: "Luyến tiếc a, tốt xấu gì cũng đã ở chỗ này nhiều năm như thế——"

Giang Tiểu Nhạc chăm chú nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Anh đừng thương nhớ bọn họ, đều là dưa vẹo táo nứt, không phải thứ gì tốt, tôi có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho anh, không thể so sánh với bọn họ."

Trần Thúc hừ cười một tiếng, Giang Tiểu Nhạc tức giận đến kêu một tiếng: "Trần Thúc!"

Trần Thúc nói: "Ai nha nghe thấy được, nghe thấy được."

Giang Tiểu Nhạc nói: "Đem những nam nhân trước kia đều đã quên, về sau, tôi mới là người ——" cậu dừng một chút, ánh mắt phiêu một chút, còn có chút ngượng ngùng, nói ra tới lại hùng hổ," "Tôi mới là nam nhân của anh! Chỉ được theo một mình tôi!"

Trần Thúc nở nụ cười, nâng đôi chân dài bước nhanh đến đầu ngõ, Giang Tiểu Nhạc kéo rương hành lý đuổi theo hắn, bánh xe lộc cộc nghiền trên mặt đất, giống như một khúc nhạc, chậm rãi dung nhập dưới ánh mặt trời.

Trần Thúc vẫn là quyết định đi thành phố C. Giang Tiểu Nhạc đi chỗ nào cũng không có ý kiến, chỉ cần cùng Trần Thúc. Hai người ở mấy ngày khách sạn, tìm được một gian tiểu chung cư, chung cư, hai phòng một sảnh, ánh sáng tốt, đoạn đường cũng không tồi, đương nhiên, tiền thuê cũng cao hơn Tây Thành một chút.

Tới ngày đó, hai người ngồi xếp bằng dưới đất, mấy năm nay Trần Thúc tích cóp được một số tiền trừ đi khoảng nợ mà năm đó chữa bệnh cho Trần Khinh, tính toán cẩn thận số tiền tiết kiệm trong tay, chỉ đủ cho bọn họ sống qua mấy tháng.

Thẻ ngân hàng của Giang Tiểu Nhạc từ sớm đã chủ động bỏ vào bóp tiền Trần Thúc, Trần Thúc nhìn trong bóp ngoài tiền tiết kiệm còn có một tấm thẻ, hơi có chút ngoài ý muốn, Giang Tiểu Nhạc vậy mà cũng có chút tiền.

Giang Tiểu Nhạc chớp mắt, không nói gì, mấy năm nay cậu là người đưa hắn nhiều tiền bo nhất. Nhưng sau lại Trần Thúc đồng ý thu nhận cậu, có đưa tiền hay không chính mình đều không nhớ rõ.

Chung cư đã được dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, mặt tường trắng tinh, toàn bộ nhà ở đều sạch sẽ, phảng phất như một bức tranh mới tinh chờ bọn họ đặt bút vẽ lên, một lần nữa viết lại cuộc đời.

Trần Thúc nhìn quanh bốn phía, không biết sao, có chút không thể tưởng tượng được, lại có vài phần nói không rõ chua xót.

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Lại đây."

Giang Tiểu Nhạc lập tức đi lại, Trần Thúc ôm bờ vai của cậu dùng sức xoa xoa đầu Giang Tiểu Nhạc, Giang Tiểu Nhạc không giãy giụa, còn cọ cọ lòng bàn tay Trần Thúc, không nhịn xuống, lại hướng lên miệng người ta mổ một cái.

Trần Thúc ngẩn người, nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái, tiểu tử kia nhấp môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh, Trần Thúc nói thầm: "Như thế nào lại giống chó con đến thế?"

Giang Tiểu Nhạc cười một chút, qua giây lát, cười lên tiếng, ôm lấy Trần Thúc, nói: "Trần Thúc, nơi này về sau chính là nhà của chúng ta sao?"

Trần Thúc giật mình, nói: "Là, nhà của chúng ta, về sau có tiền, ca ca lại mang nhóc đổi cái lớn hơn."

GiangTiểu Nhạc nói: "Trần Thúc, tôi sẽ luôn tốt với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top