CHƯƠNG 31 - 35
CHƯƠNG 31
Giang Tiểu Nhạc vừa đi liền không quay đầu lại, Trần Thúc rũ mắt, thẳng đến thiếu niên bóng dáng muốn biến mất, mới ngẩng đầu, nhìn Giang Tiểu Nhạc càng đi càng xa.
Trần Thúc nghĩ, đi rồi cũng tốt, tốt nhất là không cần trở lại.
Trong lòng hắn có vài phần buồn bã mất mát, nếu không phải Giang Tiểu Nhạc, Trần Thúc đã quên thích là tư vị gì, nhưng hắn gánh không dậy nổi phần yêu thích này, cũng không xứng có được nó.
Giang Tiểu Nhạc rời khỏi, vài ngày sau đó Trần Thúc cũng không có gặp cậu, hắn suốt ngày đem chính mình khóa ở nhà, không ra đường.
Có một ngày, Trần Thúc mơ thấy Trần Khinh. Mấy năm nay, hắn đã thật lâu không có mơ thấy Trần Khinh. Trong mộng Trần Khinh ngồi ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, gầy trơ cả xương, hắn đang nhìn chính mình. Trần Thúc nhấc chân muốn đến gần, cũng không biết sao, dưới chân không dùng được sức, một bước cũng không đi được, Trần Thúc vội vã vươn tay muốn nắm lấy Trần Khinh, "Trần Khinh!"
Qua một hồi lâu, Trần Khinh nói: "Anh hai, em muốn chết."
Trần Thúc thay đổi sắc mặt, kiệt lực nhìn Trần Khinh tới gần, ngón tay Trần Khinh lạnh băng thấu cốt, Trần Thúc lập tức nắm chặt, "Em sẽ không chết, anh hai nhất định sẽ cứu em."
Thần sắc Trần Khinh rất bi thương, nhìn Trần Thúc, tay y đặt trong lòng bàn tay Trần Thúc từng chút một rút ra, mặc hắn dùng sức nắm chặt đều không được, bất quá giây lát, Trần Khinh liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trần Thúc: "Trần Khinh!"
Trần Thúc đột nhiên ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, lại thấy Giang Tiểu Nhạc đứng ở nơi xa, thiếu niên an tĩnh mà nhìn hắn, ở một khắc, thân ảnh Giang Tiểu Nhạc cùng Trần Khinh thế nhưng lại chồng chéo lên nhau, Trần Thúc gọi lớn, "Tiểu Nhạc!"
Giang Tiểu Nhạc không nói gì.
Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc lại đây."
Giang Tiểu Nhạc phảng phất như không nghe thấy, dưới chân lại lui về phía sau một bước rồi từ từ biến mất.
Trần Thúc gấp gáp chạy về phía trước, kêu Giang Tiểu Nhạc một tiếng, cả người trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, Trần Thúc thở từng ngụm từng ngụm phì phò, phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, mới phát hiện đó là một giấc mộng.
Ngón tay Trần Thúc lạnh ngắt, qua hồi lâu, mới từ từ bình tĩnh lại, hắn giơ tay xoa xoa giữa mày mình, mờ mịt mà nghĩ, như thế nào lại mơ thấy Trần Khinh, còn mơ thấy Giang Tiểu Nhạc.
Hắn xoay người xuống giường muốn uống ly nước ấm, khi rót nước, Giang Tiểu Nhạc nhìn thấy ly pha lê lớn kia, Trần Thúc nhìn vài lần, tự nhiên đem ly nước uống hết.
Trần Thúc có mở tủ nhỏ đầu giường ra, trong đó có một quyển sổ. Năm đó vì muốn chữa bệnh cho Trần Khinh, Trần Thúc vay tiền khắp nơi, hắn mỗi lần vay hắn đều ghi lại rõ ràng từng đồng. Sau đó, Trần Khinh không biết từ chỗ nào mà nhìn thấy quyển sổ đó, đôi mắt Trần Khinh đỏ, nói với hắn, "Anh hai, em không trị bệnh."
Trần Thúc búng đầu y, nói, "Đừng nói những lời ngốc này."
Trần Khinh nức nở nói, "Thật sự, anh hai, em chính là trói buộc, anh không cần quan tâm đến em."
Trần Thúc vỗ gáy Trần Khinh, loát loát, áp đầu y lên vai mình, cười nói, "Không có việc gì, em là em trai duy nhất của anh, sao anh có thể không quan tâm em?"
Trần Thúc nói, "Em đó phải thành thật chữa bệnh, hết thảy đều có anh hai lo, anh nhất định cứu em, nếu ở đây không thể chữa chúng ta sẽ đi Thượng Hải, Bắc Kinh, miễn là có thể chữa bệnh cho em.".
Nhưng cuối cùng, Trần Khinh vẫn đi rồi. Trần Thúc nhìn số tiền nợ ghi trong đó, mấy năm nay hắn vẫn luôn như thế người không ra người quỷ không ra quỷ mà còn mang trên người số nợ, hắn đã từng nghĩ, có lẽ ngày nào đó, khi mà hắn trả hết nợ, lúc đó nếu hắn muốn sống thì sống, không muốn sống nữa thì thanh thanh tĩnh tĩnh mà đi tìm cái chết. Nhưng điều mà Trần Thúc không nghĩ tới đó là gặp Giang Tiểu Nhạc. Giang Tiểu Nhạc, Giang Tiểu Nhạc —— chó con hoang, Trần Thúc buồn bã mà nghĩ, lại nhịn không được nở nụ cười.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Giang Tiểu Nhạc, ngày đó là ngày giỗ Trần Khinh, thời tiết rét đậm muốn chết, Giang Tiểu Nhạc chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất, trên người có vết thương bị đánh, đầu ngón tay lại hồng lại sưng, dơ bẩn.
Trong tay Trần Thúc cầm một bánh khoai nướng, vừa đi, một bên che tay, bánh khoai nướng nhão nhão dính dính, lại ngọt, hắn chậm rì rì mà đi tới, lơ đãng mà liếc mắt nhìn người trên mặt đất một cái, kẻ lưu lạc ở Tây Thành quá nhiều.
Trần Thúc cắn ngụm khoai lang đỏ, lại nhìn phát hiện thiếu niên choai choai, cũng không biết là nơi nào mà lưu lạc tới đây. Trần Thúc chậc một tiếng, nhìn bánh khoai lang trong tay, quá ngọt, liền trực tiếp ném ở trước mặt đối phương.
Giang Tiểu Nhạc liền bị một cái bánh khoai lang đỏ thu mua, ngốc nghếch như chó con, dính theo hắn tận hai năm. Ý cười chậm rãi tan đi, hắn thở dài than một tiếng, nằm trở về trên giường, không còn buồn ngủ.
Bóng đêm bao trùm lên quán bar Tây Thành, Trần Thúc ngồi ở quầy bar, chán muốn chết mà nhìn ánh đèn sáng lạn trên thân hình vặn vẹo, trong tay cầm một ly rượu lúc được lúc không mà uống.
"Thúc ca, thật lâu không thấy tới," người pha chế và Trần Thúc quen biết đã lâu, có một thời gian Trần Thúc làm việc ở đây vì nuôi sống chính mình cùng Trần Khinh.
Trần Thúc không tỏ ý kiến mà cười cười.
Người pha chế dựa vào quầy bar, hỏi hắn: "Gần đây thế nào?"
Trần Thúc nói: "Vẫn như cũ, chắp vá mà sống."
Người pha chếcũng cười.
Đột nhiên, Trần Thúc nheo lại đôi mắt, ánh mắt dừng trên người một thanh niên ở sân nhảy, Người pha chế thấy, nói: "Thúc ca, quen hả?"
Trần Thúc nói: "Có chút quen."
Người pha chế nói: "Là thuộc hạ của Triệu ca."
Trên mặt Trần Thúc bất động thanh sắc, nhìn Chu Lươn đi ra ngoài, uống rượu một ngụm xong, nhấc chân liền đuổi theo. Hai người đi qua hành lang dài, tới chỗ ngoặt, có một cú đánh hướng Trần Thúc tới, Trần Thúc phản ứng nhanh, thoát được cú đánh, quát khẽ nói: "Chu Lương!"
Chu Lương dừng một chút, thấy rõ là Trần Thúc, rất có vài phần đề phòng mà nhìn hắn, "...... Trần Thúc?"
Trần Thúc mặt không biểu tình mà nhìn Chu Lương, ánh mắt dừng trên túi quần jean của thanh niên, hắn tiến lên một bước, trực tiếp móc ra một cái túi nhỏ, bên trong là bột phấn màu trắng.
Sắc mặt Chu Lương đột biến, nhìn Trần Thúc, kéo kéo khóe miệng, nói: "Thúc ca, như thế nào lại tới đây tìm khách hả?"
Trần Thúc trong lòng chính như hỏa đốt, một câu thô tục ở đầu lưỡi nhinh kh mắng, hắn nhẫn nhịn, nói: "Giang Tiểu Nhạc cũng làm cái này?"
Chu Lương trầm mặc giây lát, Trần Thúc cả giận nói: "Nói chuyện!"
Chu Lương sờ sờ chóp mũi, cà lơ phất phơ mà cười nói: "Sao có thể, tiểu Nhạc của chúng tôi rất ngoan, không có khả năng làm."
Trần Thúc cảnh cáo nói: "Đừng mẹ nó cợt nhả tao, mày thành thật nói tao biết, Giang Tiểu Nhạc có phải hay không cũng mẹ nó buôn bán ma túy!"
Chu Lương ôm tay, nói: "Mày mẹ nó là ai, Giang Tiểu Nhạc làm cái gì thì liên quan gì đến mày!"
Trần Thúc lạnh lùng mà nhìn hắn.
Chu Lương cười lạnh nói: "Đều nói kỹ nữ vô tình, mày mẹ nó chơi Nhạc Nhạc hai năm, nói đá liền đá, hiện tại muốn quản cái gì ——" lời nói còn chưa dứt, liền biến thành một tiếng rên, Chu Lương bị Trần Thúc nắm chặt cổ áo ấn mạnh trên tường, Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc có phải hay không cũng buôn lậu ma túy?"
Chu Lương mắng một tiếng, nhìn Trần Thúc, thần sắc Trần Thúc hung ác nham hiểm, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi làm trong lòng Chu Lương có chút nhút nhát.
Chu Lương nói: "Không có, Triệu ca muốn cho hắn làm, tiểu Nhạc không thích, những kẻ nghiện ngập khia lại dài dòng làm hắn không kiên nhẫn, Triệu ca liền không cho hắn làm."
Trong lòng Trần Thúc hoãn hoãn, hắn buông ra tay, xoay người muốn đi, liền nghe Chu Lương gọi lại hắn, "Trần Thúc."
Trần Thúc quay đầu lại, Chu Lương do dự một chút, nói: "Đi tìm Nhạc Nhạc đi."
"Triệu ca bảo tiểu Nhạc cùng đi ——" Chu Lương liếm liếm môi, có vài phần thấp thỏm, "Đi làm đại sự."
CHƯƠNG 32
Tiểu chung cư chuông cửa vang thời điểm, Giang Tiểu Nhạc đang ngủ.
Chuông cửa vang lên từng đợt, Giang Tiểu Nhạc bị đánh thức, không nhúc nhích, đèn cũng không mở, mặt không biểu tình mà nhìn trần nhà. Ngoài cửa người bám riết không tha, còn kèm theo thanh âm gõ cửa, thanh âm đá cửa, tựa hồ là không thể nhịn được nữa, táo bạo đến thô lỗ hô "Giang Tiểu Nhạc"!
Giang Tiểu Nhạc nghe thấy một tiếng kia, còn tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác, trì độn mà chớp mắt, cậu lấy di động từ mép giường vừa thấy năm cuộc gọi nhỡ, ba cái của Trần Thúc, hai cái của Chu Lương.
Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm hai cuộc gọi nhỡ của Trần Thúc, từ trên giường nhảy dựng lên, giày cũng không rảnh mang, chạy vội đi mở cửa.
Đúng là Trần Thúc, vẻ mặ hắn t âm trầm mà đứng ở cửa, nhìn Giang Tiểu Nhạc.
Giang Tiểu Nhạc kêu một tiếng, "Trần Thúc".
Trần Thúc chỉ cần vừa nhớ tới túi ma túy trong tay Chu Lương, nhìn cậu mà nghĩ đến lời nói kia Giang Tiểu Nhạc muốn đi theo Triệu Tứ đi làm đại sự, chuyện đại sự này có thể là cái gì chuyện tốt?
Trần Thúc day huyệt Thái Dương thình thịch mà sinh đau, hắn đẩy Giang Tiểu Nhạc ra liền đi vào trong, Giang Tiểu Nhạc cũng không cản hắn, do dự một chút, còn đem cửa đóng lại.
Trần Thúc vẫn là lần đầu tới chung cư Giang Tiểu Nhạc, chung cư nhỏ, mới xây dựng hồi đầu năm, trưng bày đơn giản, không có hơi thở sinh hoạt, tựa như khách sạn đơn sơ đến cực điểm.
Giang Tiểu Nhạc bất tri bất giác mà có chút quẫn bách, quần áo trên sô pha vứt loạn một khối, cậu nhìn Trần Thúc, nhịn không được lại kêu hắn một tiếng, "Trần Thúc."
Trần Thúc cười lạnh một tiếng, "Tiểu Giang ca hiện tại khó lường, làm đại sự cơ mà."
Giang Tiểu Nhạc ngẩn người, nhớ tới hai cuộc gọi nhỡ của Chu Lương, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, lập tức phản ứng lại. Cậu nhìn Trần Thúc, không có nói nữa.
Cậu không mở miệng, Trần Thúc phát hỏa liền nói: "Nhóc muốn đi theo Triệu Tứ làm cái gì, ân?"
"Giang Tiểu Nhạc, nhóc có biết nhóc đang làm gì không?!"
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh mà nhìn Trần Thúc, nói: "Anh không phải không thích tôi sao, anh quản tôi làm cái gì?"
Trần Thúc cười, "Đây là có phải là chuyện thích hay không sao? Nhóc bị ngốc sao Giang Tiểu Nhạc?" Hắn tức điên, "Đó là phạm, pháp, sẽ bị đi, tù! Loại chuyện hại người hại mình trời cao sẽ phạt chuyện này!"
Giang Tiểu Nhạc không tỏ ý kiến, nhàn nhạt nói: "Đó là chuyện của tôi, tôi sống hay chết, vẫn là không liên quan gì đến anh."
Trần Thúc đến mức không thở nổi giận, bắt lấy cánh tay Giang Tiểu Nhạc trực tiếp đem hắn đẩy trên sô pha, hắn vươn tay, nói: "Di động, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tứ, nói nhóc không đi, kêu hắn tìm người khác, nhóc không đi."
Giang Tiểu Nhạc đột nhiên không kịp tránh mà lui một bước, cậu nâng đôi mắt nhìn Trần Thúc, chậm rì mà nở nụ cười, nói: "Trần Thúc, anh vì sao lại tức giận như thế?"
Cậu nói: "Nếu tôi có tiền, không phải vừa đúng lúc sao, về sau sẽ không có ai tìm anh."
Sắc mặt Trần Thúc càng khó xem, "Giang Tiểu Nhạc!"
"Hiện tại không phải nói những lời này," Trần Thúc nghiến răng nghiến lợi, "Nhóc là thật không biết sự tình nghiêm trọng sao? A?!"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nói: "Tôi biết."
"Tôi biết tôi đang làm cái gì ——"
Trần Thúc đánh gãy cậu: "Nhóc biết cái rắm! Giang Tiểu Nhạc, ông đây cảnh cáo nhóc, mẹ nó nhóc dám dính mấy thứ đồ kia, ông đánh gãy tay chân nhóc!"
Giang Tiểu Nhạc nheo nheo mắt, nói: "Tôi đi tìm đường chết anh quản làm gì?"
Trần Thúc: "......"
"Đệch, ông không quản nữa" Trần Thúc nói, "Mẹ nó tìm chết, ông đâu quản nhóc làm cái gì! Sinh mạng không quý trọng, một hai phải làm đúng không," hắn ngồi dậy, ánh mắt dừng ở sô pha bên cạnh cũ cầm chổi lông gà, tùy tay mà đánh Giang Tiểu Nhạc đổ ập xuống, "Còn dám buôn lậu? Ông đây liền trực tiếp đánh chết nhóc, coi còn dám đi không!"
CHƯƠNG 33
Trần Thúc nói liền động thủ, cả người Giang Tiểu Nhạc đều ngây ngốc, trên người ăn vài cú đánh mới phản ứng lại, "Trần Thúc, đau!"
Trần Thúc lạnh lùng nói: "Đáng"
"Buôn lậu ma túy, Giang Tiểu Nhạc nhóc cũng thật mẹ nó cái gì muốn mạng liền làm!" Trần Thúc càng nói càng tức giận, phàm là biết người có nhận biết đều biết thứ đồ kia không nên đụng tới, chính là không nghĩ tới Giang Tiểu Nhạc không phân biệt được sống chết.
Dính lên một chút, cả đời hoàn toàn bị huỷ hoại. Trần Thúc lại có vài phần sợ hãi, vừa nghĩ đến Giang Tiểu Nhạc sẽ dính đến thứ đồ kia mà đánh lên cánh tay Giang Tiểu Nhạc. Cậu mặc áo ngủ, không hề phòng bị trực tiếp bị chổi lông gà đánh lên da thịt, hắn đau đến mức hít hà một hơi, lui bước, nói: "Trần Thúc, nhóc thật đáng đánh!"
Trần Thúc lạnh giọng nói: "Hiện tại, gọi điện thoại cho ông."
Giang Tiểu Nhạc chà xát cánh tay chính mình, nhìn Trần Thúc, chậm rì mà nói: "Quá muộn, Triệu ca ngủ rồi."
Lông mày Trần Thúc nhíu chặt, giơ chổi lông gà lại muốn đánh cậu, "Nhóc quản hắn có ngủ hay không, hiện tại gọi cho ông, nếu không, đêm nay ông đây sẽ đánh nhóc đến chết."
Giang Tiểu Nhạc từ trên sô pha qua đi, né tránh một cái quất đánh, nói: "Đừng đánh, Trần Thúc, thật đau."
Trần Thúc cười lạnh nói: "Hiện tại biết đau? Lúc dao chém đạn bay nhóc chịu được, Giang Tiểu Nhạc, ông đây nói lại một lần nữa, bây giờ nhóc gọi điện thoài hay muốn bị đánh đến chết?"
Hắn nói: "Không đánh được, về sau chúng ta liền đường ai nấy đi, nhóc đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông đây nữa!"
Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm Trần Thúc, không nói lời nào. Trần Thúc đè nặng lửa giận, ngực hơi hơi phập phồng, hai người ngồi cách nhau một khoảng trên sô pha, thấy Giang Tiểu Nhạc không mở miệng, Trần Thúc giơ tay muốn đánh cậu, lại bị Giang Tiểu Nhạc nắm lấy chổi lông gà t, Trần Thúc lảo đảo một bước, đã bị Giang Tiểu Nhạc bắt được cánh tay. Thằng nhóc này đuôi lông mày khóe mắt đều vui sướng, nói, "Trần Thúc, anh thật đáng yêu."
"......" Trần Thúc đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cắn một cái trên miệng, khí cười, "Cút mẹ nó."
Giang Tiểu Nhạc nửa điểm đều không tức giận, ngược lại đến gần Trần Thúc, dán lên mặt hắn, cọ cọ cái trán, "Không cút, Trần Thúc, anh lo lắng tôi."
Trần Thúc: "A."
"Ông đây là thấy việc bất bình, vì quốc gia mà dẹp họa một phen."
Giang Tiểu Nhạc lại cười, hôn hôn chóp mũi Trần Thúc, hôn cánh môi hắn, "Tôi rất thích anh."
Trần Thúc cứng họng, cố ý trào phúng, "Bị đánh còn thích, Giang Tiểu Nhạc nhóc có phải có đam mê bị đánh?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, thần sắc nghiêm túc, nhưng không che giấu được cảm xúc hưng phấn. Cậu lắc đầu, nói: "Tôi không thích bị đánh, nhưng là Trần Thúc, tôi thích anh, thích anh lo lắng tôi, thích anh quản tôi."
Trần Thúc một lòng như bị nhéo một cái, hắn thở dài, nói: "Giang Tiểu Nhạc, không được đi buôn lậu, một khi đi trên con đường kia sẽ khó mà dứt ra."
Giang Tiểu Nhạc nhớ tới lời hứa hẹn của Triệu Tứ sẽ cho cậu một số tiền kếch xù, chần chờ một chút, gật đầu nói: "Được."
"Trần Thúc, anh không cho tôi làm, tôi liền không làm."
Trần Thúc nói: "Không phải là không cho nhóc làm, mà loại chuyện này là không nên làm, đây là điểm mấu chốt, nhóc hiểu không."
Giang Tiểu Nhạc nâng đôi mắt, nhìn Trần Thúc nói: "Điểm mấu chốt là anh."
"Anh không thích tôi liền không làm," Giang Tiểu Nhạc nói.
Trần Thúc trầm mặc trong chốc lát, trong quan niệm đạo đức và pháp luật của Giang Tiểu Nhạc rất đơn giản, cậu căn bản không thèm để ý đến ma túy, cậu chỉ quan tâm Trần Thúc, Trần Thúc nói gì cũng cậu đều đồng ý.
Trần Thúc nghĩ trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy Giang Tiểu Nhạc có vài phần đáng yêu, thật may mắn khi Giang Tiểu Nhạc thích hắn.
Trần Thúc ở trong lòng thở dài một tiếng, nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Có đau hay không?"
Giang Tiểu Nhạc chớp mắt, nói: "Đau."
Trần Thúc ném chổi lông gà trong tay, nói: "Lại đây."
Giang Tiểu Nhạc chống ghế sô pha lại gần, ngồi bên cạnh Trần Thúc, vén ống tay áo lên cho hắn xem, làn da cậu trắng làm nổi bật vết đỏ dài trên cánh tay.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Anh xem."
Trần Thúc có chút ngượng ngùng, mạnh miệng nói: "Xứng đáng, còn không phải do nhóc?" Hắn duỗi tay chạm chạm, còn chưa thu hồi, đã bị Giang Tiểu Nhạc bắt được ngón tay, đưa lên môi hôn một cái, nói: "Trần Thúc, tôi rất thích anh."
CHƯƠNG 34
Trần Thúc bôi chút thuốc lên vài vết roi kia, hắn hạ tay tàn nhẫn, trên cánh tay Giang Tiểu Nhạc, trên người đều có vài vết đỏ, nổi bật trên da thịt trắng nõn, càng thêm có vẻ đáng thương.
Giang Tiểu Nhạc cũng không đau, chuyên chú nhìn Trần Thúc, nhìn hắn nhăn mày ảo não, làm Giang Tiểu Nhạc rất sung sướng.
Cậu nghĩ, bị đánh vài cái cũng đáng!
Trần Thúc bị cậu nhìn chằm chằm đến không kiên nhẫn, chậc một tiếng, đánh lên đùi cậu, nói: "Đừng nhìn, còn có thể nhìn chằm chằm, không đau hả?"
Giang Tiểu Nhạc hừ nhẹ thanh, lại nhấp môi cười.
Trần Thúc nhìn cậu một cái, rốt cuộc nhớ tới chính sự, nói: "Đi, gọi điện thoại."
Giang Tiểu Nhạc không ngượng ngùng, thống khoái mà cầm di động gọi cho Triệu Tứ. Đêm đã khuya, bên kia qua hồi lâu mới thấy Triệu Tứ bắt máy, thực ầm ĩ, mơ hồ có thể nghe ra là ở Ktv, âm thanh hỗn tạp truyền ra bài hát tình của ai đó đang hát.
Triệu Tứ uống xong rượu, bắt mắt hừ một tiếng, Giang Tiểu Nhạc kêu một câu "Triệu ca", lúc này Triệu Tứ mới phản ứng lại nở nụ cười, "Tiểu Nhạc a, như thế nào giờ này nhóc lại tìm Triệu ca? Cùng nhau ra tới chơi a! Địa điểm nhóc biết mà."
Giang Tiểu Nhạc thần sắc bình đạm, nói: "Triệu ca, tôi có việc muốn nói."
Triệu Tứ gân cổ lên nói: "Có việc gì ngày mai lại nói, ca ca không vội." Hắn nói chơi, bên kia cười vang, có người thúc giục Triệu Tứ tắt điện thoại, Triệu Tứ vừa định tắt, liền nghe thiếu niên nói: "Triệu ca, cái chuyện chính sự kia anh nói kia, tôi không tham gia."
Triệu Tứ cho rằng chính mình nghe nhầm rồi, nói: "Nhóc nói cái gì?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, Trần Thúc chính nhìn cậu, lòng bàn tay cậu ướt đẫm. Giang Tiểu Nhạc một tay cầm di động, một tay lau mồ hôi vào tờ khăn giấy, nghiêm túc mà xoa tay Trần Thúc, nói: "Tôi không đi."
Qua vài giây, liền nghe Triệu Tứ rống lên câu, "Tụi bây câm miệng hết coi, đóng cửa lại."
Triệu Tứ nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc mẹ nó chưa tỉnh ngủ?!"
Giang Tiểu Nhạc không nói gì. Triệu Tứ lấy chân đá chai bia trên bàn trà lăn xuống, sau một lúc lâu, nói: "Không muốn làm...........được, Giang Tiểu Nhạc, ngày mai tới tìm tao, chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Được."
Tắt điện thoại, trong phòng lập tức an tĩnh xuống dưới, Trần Thúc nói: "Ngày mai, chúng ta cùng đi."
Giang Tiểu Nhạc lắc lắc đầu, nói: "Tôi đi."
Trần Thúc nhớ tới Triệu Tứ người này, hắn cùng người này cũng không có giao thoa gì, nhưng cũng biết, Triệu Tứ để có thể đi tới ngày hôm nay, không phải loại người dễ đối phó.
Trần Thúc nói: "Chúng ta cùng đi."
Giang Tiểu Nhạc lại rất kiên quyết, nói: "Trần Thúc, chuyện này tôi có thể giải quyết."
Trần Thúc trầm mặc không nói. Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhịn không được ngoéo ngón tay hắn một cái, Trần Thúc lùi về đi, Giang Tiểu Nhạc lại đến càng gần, nhỏ giọng nói: "Trần Thúc, anh thật tốt."
Trần Thúc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Có cái gì tốt."
Giang Tiểu Nhạc rũ mắt cười cười, cậu mặc áo ngủ, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, nhìn thực ngoan ngoãn, đáng yêu.
"Ba tôi là tên nghiện cờ bạc," Giang Tiểu Nhạc nói, "Tôi chưa từng gặp mẹ mình, bà ngoại nói bà ta không cần tôi, bởi vì ba tôi thiếu rất nhiều tiền, bà ta không muốn chịu khổ, liền bỏ đi."
Giang Tiểu Nhạc nói thực bình tĩnh, Trần Thúc nhịn không được ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Nhạc, cậu không ngẩng đầu, từ dưới sô pha lấy ra một bộ bài, bài bình thường, trong tay Giang Tiểu Nhạc trở nên dị thường nghe lời, tẩy bài đều tẩy đến gọn gàng mà hoa lệ.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Khi còn nhỏ, người khác có rất nhiều đồ chơi, tôi chỉ có đồ chơi là cái này ——"
Cậu cũng không thèm nhìn tới, tùy ý lấy hai ngón tay xào bài, Trần Thúc nhìn mà cảm thán vương bài.
Trên mặt Giang Tiểu Nhạc không có gì biểu tình, nói: "Ba tôi từ nhỏ sẽ dạy tôi đánh bài."
"Khi bà ngoại qua đời, trong nhà cũng chỉ có tôi và hắn, hắn thích đánh bài, cũng thích uống rượu," Giang Tiểu Nhạc nói, nhíu hạ mi, thay đổi cái từ, "Say rượu."
"Ba tôi thiếu rất nhiều tiền, bị người đuổi theo muốn nợ, hắn không có tiền, liền đi trộm đồ vật, xó khi đoạt lấy, sau đó lại bị bắt lên. Kỳ thật lúc ấy, lòng tôi một chút đều không khổ sở, còn đang suy nghĩ, nếu là hắn vẫn luôn bị nhốt ở trong ngục giam thì tốt rồi."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Trong nhà, nợ người ta quá nhiều, tôi liền bỏ trốn, lúc sau giống như ông ta trộm đạo lừa gạt........" cậu nhìn Trần Thúc, nói, "Kỳ thật tôi đều trải qua, hơn nữa trải qua rất nhiều rất nhiều, chỉ cần có tiền, có ăn cái gì cũng làm."
"Trần Thúc, tôi không như anh nghĩ rất sạch sẽ."
Giang Tiểu Nhạc nghĩ, cậu là bùn lầy, dơ bẩn từ trong xương cốt, chỉ có Trần Thúc, ngây ngốc mà cảm thấy cậu tốt, cậu sạch sẽ, tin tưởng cậu sẽ có tương lai rộng thoáng xán lạn.
Nhưng Trần Thúc căn bản không biết, không có hắn, Giang Tiểu Nhạc cái gì đều không có.
CHƯƠNG 35
Giang Tiểu Nhạc vào sòng bài, trực tiếp đi lên lầu. Trong phòng náo nhiệt, nào là người trẻ tuổi, lớn tuổi, chướng khí mù mịt tràn đầy một gian, âm thanh mạt chược rầm rầm, bài poker ném ở trên bàn thanh âm đan xen, ồn ào náo động.
Giang Tiểu Nhạc đối với nơi này cũng không xa lạ. Hắn không thích đánh bạc, thậm chí nói là chán ghét, nhưng nơi này đã khắc sâu vào trong ký ức xương cốt cậu, thời thiếu tiền Giang Tiểu Nhạc đã đến đây vài lần. Cậu cẩn thận, không nghĩ nhận người quen, tính thắng đồng tiền liền đi, quyết đoán gọn gàng. Nhưng số lần thắng quá nhiều, trong phòng không tránh khỏi có người chú ý tới, chỉ là một thằng nhóc choai choai, bọn họ chỉ nghĩ Giang Tiểu Nhạc vận khí tốt, chỉ có Triệu Tứ nhìn nhiều vài lần. Triệu Tứ là đại ca ở Tây Thành, Giang Tiểu Nhạc thấy hắn, cũng liền thu lại chút tâm tư. Thường xuyên qua lại, được Triệu Tứ để ý, muốn cậu đi theo hắn.
Giang Tiểu Nhạc lên lầu hai, đóng lại cửa kính, lập tức liền an tĩnh không ít. Trên bàn thờ quan nhị gia, lư hương điện tử sáng lên, trái cây cúng mới mẻ, vừa hào phóng vừa chỉnh tề.
Lầu hai còn có mấy cái người trẻ tuổi, lười nhác mà ngồi ở trên sô pha, thấy Giang Tiểu Nhạc, liền vẫy tay, nói: "Tiểu Nhạc, tìm Triệu ca?"
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng, trực tiếp ngựa quen đường cũ mà đi vào trong.
Triệu Tứ đang hút thuốc, Giang Tiểu Nhạc không nói một lời mà đứng yên, hai người ai đều không nói chuyện, không khí áp lực nặng nề, loáng thoáng còn có thể nghe thấy dưới lầu vang lên vài tiếng rầm. Đột nhiên, không biết ai thua, hùng hùng hổ hổ mà quăng ngã mạt chược.
Triệu Tứ đã mở miệng, nói: "Vì cái gì mà rời khỏi?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Không có gì, chỉ là không muốn làm."
Triệu Tứ kẹp điếu thuốc run run khói bụi, nói: "Giang Tiểu Nhạc, mày cho rằng đây là đồ chơi? Mẹ nó thích chơi liền chơi, không muốn chơi liền vỗ mông chạy mất?"
Giang Tiểu Nhạc ngữ khí bình tĩnh, nói: "Thực xin lỗi, Triệu ca. Anh cho tôi đi, tôi có thể bồi thường."
Triệu Tứ cười lạnh một tiếng, "Bồi thường? Mày nghĩ tao thèm chút tiền này sao! Muốn rời khỏi? Được a! Một bàn tay, mày chém bỏ, tao cho đi."
Triệu Tứ nhấc cằm, trên bàn có một con dao gọt hoa quả, còn cắm ở quả táo.
Giang Tiểu Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Triệu Tứ, nói: "Triệu ca, tay của tôi không đáng giá."
Triệu Tứ toét miệng, nói: "Tao muốn cái tay kia."
Triệu Tứ dừng một chút, lại nhìn Giang Tiểu Nhạc cười một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra một tiểu túi bột phấn màu trắng, ném ở trên bàn, nói: "Không muốn, cũng được, đem cái này hút, tao liền thả mày đi."
Giang Tiểu Nhạc nhìn kia túi đồ vật, trầm mặc trong chốc lát, nhấc chân tiến lên đi rồi hai bước, hắn nói: "Ta không chạm vào độc."
Triệu Tứ cười lạnh thanh, nhìn Giang Tiểu Nhạc rút ra con dao gọt hoa quả, dao sắc bén, mũi dao chảy xuống nước táo.
Giang Tiểu Nhạc nhìn chính bàn tay trái của mình, khoa tay múa chân một chút, một bên nói: "Triệu ca, anh trong tay nhiều người như vậy, không có tôi cũng được, hà tất làm tuyệt tình đến vậy?"
Triệu Tứ dựa vào lưng ghế, nói: "Tiểu Nhạc, mày muốn đi thì đi, ca ca còn như thế nào quản thuộc hạ, mày nói có phải hay không?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Triệu Tứ, suy tư một chút, không đầu không đuôi nói: "Triệu ca, anh nói buôn lậu ma túy, lừa gạt vị thành niên buôn lậu ma túy hay ép buộc vị thành niên buôn lậu ma túy tội nào nặng hơn? Có phải hay không đều ngồi tù, còn có thể tử hình?"
Triệu Tứ sắc mặt nhất thời trầm xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top