CHƯƠNG 20 - 25
CHƯƠNG 20
Trần Thúc nói xong, vừa nâng tầm mắt, liền thấy Giang Tiểu Nhạc, hắn đứng ở vài bước có hơn, cũng không biết nhìn bao lâu.
Giang Tiểu Nhạc đến gần, nhìn Trương Sinh, giơ tay đánh một quyền lên mặt Trương Sinh, cậu động thủ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Trương Sinh đột nhiên không kịp trở tay mà lảo đảo lui lại mấy bước, sắc mặt cũng lạnh xuống.
Trương Sinh tuy rằng có học quyền cước, nhưng so với Giang Tiểu Nhạc quanh năm kiếm sống bằng cách đánh nhau vẫn yếu thế hơn nào. Phút cuối cùng còn bị Giang Tiểu Nhạc đạp vài cái, nắm cổ áo bị ấn lên tường. Cậu thần sắc bình tĩnh, đánh người cũng không thấy một tia gợn sóng, đôi mắt đen như mực, có vài phần hung ác lạnh băng, Giang Tiểu Nhạc nói: "Không được trêu chọc Trần Thúc."
Trương Sinh thở hổn hển, lạnh lùng mà nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Mày tính là cái thừ gì, cút ngay cho tao!"
Giang Tiểu Nhạc thần sắc không đổi, nắm tay nện vào bụng , cả người Trương Sinh đau đến cuộn lại, liền nghe Giang Tiểu Nhạc nói ở bên tai: "Mày không thể mang Trần Thúc đi."
Giang Tiểu Nhạc trong giọng nói có vài phần trào phúng, cậu đứng thẳng lưng, buông lỏng ra, Trương Sinh dựa vào tường thống khổ thở dốc, cậu quay đầu nhìn Trần Thúc, Trần Thúc ôm tay nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tiểu Nhạc không được tự nhiên mà chà xát khớp xương, kêu một tiếng: "Trần Thúc."
Trần Thúc lười biếng mà đáp, quay đầu liền đi lên lầu, Giang Tiểu Nhạc không chút nghĩ ngợi trực tiếp đi lên theo.
Vào phòng, Trần Thúc đem chính mình ngã lên sô pha, dép lê cũng đá ra ngoài, lăn vài vòng, dừng ở bên chân Giang Tiểu Nhạc.
Giang Tiểu Nhạc cúi người nhặt trên mặt đất dép lê lên, ngồi lên sô pha, Trần Thúc nghiêng đầu, nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Lấy hòm thuốc lại đây."
Giang Tiểu Nhạc đứng dậy ngựa quen đường cũ mà từ trong ngăn tủ lấy hòm thuốc, Trần Thúc đã xếp bằng ngồi dậy, tâm tình hắn không tồi, ý bảo Giang Tiểu Nhạc ngồi xuống. Giang Tiểu Nhạc luôn luôn nghe lời, Trần Thúc nói ngồi liền ngồi, hắn nói duỗi tay liền duỗi tay, năm ngón tay thiếu niên thon dài hữu lực, đốt ngón tay vì dùng sức cọ xát nên trầy da, chảy ra máu, Trần Thúc nhẹ nhàng xoa xoa tay, lại lấy tăm bông thấm Povidone bôi lên ngón tay bị trầy da.
Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái không chớp mắt mà nhìn Trần Thúc, khi hắn chạm vào đầu ngón tay run lên, Trần Thúc nói: "Đừng nhúc nhích."
"Lúc đánh người không phải rất hung bạo sao?" Trần Thúc cười nhạo cậu, "Giờ liền đau?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Không đau."
Trần Thúc hừ cười một tiếng, bấm đầu ngón tay cậu, Giang Tiểu Nhạc hơi cuộn đầu ngón tay, thấp giọng lại kêu cậu, "Trần Thúc."
Trần Thúc nói: "Cái tay kia."
Giang Tiểu Nhạc ngoan ngoãn mà vươn hai tay, tay trái cậu rất sạch sẽ, mơ hồ có thể thấy được một ít sẹo cũ.
Trần Thúc dán băng lên ngón tay Giang Tiểu Nhạc, lúc này mới nâng lên đôi mắt nhìn hắn bộ dáng an tĩnh ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy Giang Tiểu Nhạc thật sự cực kỳ đáng yêu, trong lòng vì chuyện Trương Sinh mà sinh ra vài phần ghê tởm, giờ liền biến mất đến sạch sẽ. Hắn duỗi tay chà xát đầu Giang Tiểu Nhạc, thả lỏng thân thể dựa vào ghế sô pha, một cặp chân dài cũng đặt trên bàn trà, nói: "Như thế nào lại tới?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn ngón tay dán băng, niết một cái, nói: "Tìm anh."
Trần Thúc nói: "Sao không đi tìm đối tượng thầm thương trộm nhớ mà chạy tới chỗ này tìm ông đây?"
Giang Tiểu Nhạc ngẩn người, nói: "Tìm cái gì?"
Trần Thúc không tỏ ý kiến.
Giang Tiểu Nhạc chớp mắt, hỏi Trần Thúc: "Trương Sinh muốn kết hôn còn muốn anh cùng hắn quan hệ?"
Trần Thúc nhíu mày, nhớ tới ngữ khí chưa quyết định của Trương Sinh, càng thêm chán ghét, nói: "Không cần đề cập tới hắn, đen đủi."
Hắn nhìn Giang Tiểu Nhạc nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc thích nam nhân, cái đó gọi là đồng tính luyến ái đừng học cái thứ kia làm mấy loại chuyện thiếu đạo đức này, làm hại đến cô gái khác, nhớ kỹ chưa?"
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng.
Trần Thúc còn cảm thấy ghê tởm, nói: "Thật mẹ nó đen đủi," hắn nhìn Giang Tiểu Nhạc, lại nắm nắm gương mặt cậu, "Đi, ca ca mời nhóc ăn cơm tẩy rửa thứ đen đủi đi."
Giang Tiểu Nhạc nhấp miệng cười một chút, nói: "Được."
CHƯƠNG 21
Hai người ra khỏi cửa, Trần Thúc không biết từ chỗ nào có được chiếc xe máy điện, chở Giang Tiểu Nhạc ra Tây Thành.
Giang Tiểu Nhạc ngồi ở phía sau Trần Thúc, hai tay ôm khư khư Trần Thúc, lòng bàn tay đều dùng sức, mắt nhìn chằm chằm sau cổ hắn. Giang Tiểu Nhạc hỏi hắn chỗ nào có chiếc xe này, Trần Thúc không chút để ý mà nói ở dưới lầu có một tiệm tạp hóa đa cấp, ông chủ phải trở về quê gấp, xe máy điện đã cũ, lại lười bán, đơn giản liền cho Trần Thúc.
Giang Tiểu Nhạc gật đầu xem như đã biết, một lúc sau lại nói: "Chậm chút."
Trần Thúc kỵ nhất là từ chậm, trên đường người đi đường ít ỏi, hắn chỉ chạy nhanh hơn bình thường chút, chạy chậm có vài phần giống lão già tản bộ.
Trần Thúc nói: "Nhóc thì biết cái gì."
Hắn nghiêm túc mà nhìn chằm chằm đằng trước lộ, hiếm khi có xe máy điện, nhất thời khó tránh được cảm giác hứng khởi, nhưng kiêng kị có người ngồi phía sau, liền tự nhiên thả chậm tốc độ.
Trần Thúc dùng lực, sau cổ trắng nõn chảy xuống mồ hôi, Giang Tiểu Nhạc nhìn, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh, không lý do mà muốn cắn một ngụm, đem mồ hôi kia liếm sạch sẽ. Cậu thất thần mà nga, đầu ngón tay đều phát ngứa, rốt cuộc nhịn không được lau lên. Cậu thình lình mà chạm vào, kích thích đến Trần Thúc không trụ nổi đầu xe, thiếu chút nữa té ngã.
Trần Thúc mắng: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc mẹ nó sờ loạn cái gì?!"
Giang Tiểu Nhạc chà xát ngón tay, nói: "Anh ra mồ hôi."
Trần Thúc khí cười, "Mùa hè, nhóc không ra mồ hôi?"
Giang Tiểu Nhạc không hé răng.
Trần Thúc cảnh cáo hắn: "Đừng loạn chạm vào tôi."
Một lát sau, Giang Tiểu Nhạc nói: "Trần Thúc, chỗ này thật nhạy cảm."
Trần Thúc cưỡi nửa đường, rốt cuộc tìm được chút cảm giác, hắn cười nhạo nói: "Nhạy cảm cái gì. Nhóc ngồi cho đàng hoàng."
Nói xong, hắn trực tiếp ấn tay ga, xe máy điện lập tức xông ra ngoài. Giang Tiểu Nhạc không phòng bị, theo bản năng mà ôm eo Trần Thúc, thân hình hai người vô tình mà dán chặt vào nhau, giữa mùa hè khô nóng tiếng gió thổi qua bên tai, hô hấp Giang Tiểu Nhạc đều ngừng lại.
Hai người lái xe đến thẳng khu phố xá sầm uất, Giang Tiểu Nhạc cảm giác dòng điện nhỏ chạy khắp người mình, bước chân còn có cảm giác bước lên mây. Trong tay cậu nắm chặt cánh tay Trần Thúc, Trần Thúc nhướng mày, nói: "Như thế nào? Ổn chứ."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Rất nhỏ........." lời cậu vừa thốt ra liền phản ứng lại, trong tay còn lưu lại xúc cảm trên eo Trần Thúc.......nhỏ hẹp mềm dẻo. Mùa hè quần áo mỏng, cậu ôm chặt, giống như ôm cả người Trần Thúc trần trụi, trong lòng ngực cậu thật khẩn trương.
Trái tim Giang Tiểu Nhạc đều đập nhanh lên vài phần, hấp tấp mà mở mắt, khô cằn mà ừ một tiếng.
Trần Thúc chậc một tiếng, không đem bộ dáng thất thố của cậu để trong lòng, nói: "Muốn ăn cái gì?"
Giang Tiểu Nhạc không chút nghĩ ngợi nói: "Ăn thịt."
Trần Thúc cười mắng nói: "Nhóc con thật là không khách khí," hắn nghĩ nghĩ, nói: "Thịt nướng?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nói: "Được"
CHƯƠNG 22
Hai người bước vào một quán thịt nướng, vừa vặn tới thời điểm ăn cơm, quán thịt nướng đã ngồi rất đông người, nóng hừng hực, mùi thịt nướng bay khắp nơi.
Thân thể Giang Tiểu Nhạc đang lúc trưởng thành nên đặc biệt rất thích ăn thịt, không có nửa điểm khách khí, gọi đầy một bàn đều là đủ loại kiểu dáng thịt.
Trần Thúc nói: "Thật đúng là thằng nhóc choai choai ăn cho ông đây nghèo luôn hả."
Giang Tiểu Nhạc nhìn đồ ăn chất đầy trên bàn không ngẩng đầu lên, nói: "Anh không phải là ông của tôi"
Trần Thúc hừ cười một tiếng, đây là nơi công cộng, hắn không thể hút thuốc, đầu ngón tay cầm điếu thuốc thưởng thức. Trong tiệm không ít khách, bọn họ đa số đều đi hai người chiếm hết hai bàn, còn một bàn là một đôi tình nhân trẻ, một bàn khác là một đôi phu thê mang theo hai đứa nhỏ, ăn đến khí thế ngất trời.
Đột nhiên, một miếng rau xà lách kẹp thịt ba chỉ đưa đến trước mặt Trần Thúc, Trần Thúc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, Giang Tiểu Nhạc chuyên chú mà nhìn hắn.
Trần Thúc kéo khóe miệng, nói: "Nhóc ăn đi."
Giang Tiểu Nhạc chỉ nhìn hắn, Trần Thúc chậc một tiếng, đem cái đĩa nhỏ của mình đẩy về phía, Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn ăn một ngụm, mới cảm thấy mỹ mãn.
Giang Tiểu Nhạc cũng không biết có cái tật xấu gì, chỉ cần bọn họ ở bên nhau ăn cái gì, luôn thích nhìn Trần Thúc ăn trước, mới đến mình ăn.
Giang Tiểu Nhạc đúng là có thể ăn, dạ dày Trần Thúc không tốt, ăn một chút liền ngồi xem Giang Tiểu Nhạc ăn, hắn nhìn một hồi lâu, trì độn như Giang Tiểu Nhạc cũng có vài phần không được tự nhiên.
Trần Thúc vui vẻ, nói: "Tôi đi hút điếu thuốc, nhóc từ từ ăn."
Giang Tiểu Nhạc lập tức đứng lên, nói: "Tôi và anh cùng nhau."
Trần Thúc nói: "Ở lại, tôi đi hút thuốc nhóc theo làm gì."
Giang Tiểu Nhạc nhấp nhấp miệng, chậm rì rì mà ngồi trở về, đôi mắt lại mong chờ nhìn Trần Thúc, cực kỳ giống ánh mắt chó con vô tội nhìn chủ nhân, kém một chút là có cái đuôi phe phẩy. Trần Thúc bị chọc cười, duỗi tay vỗ đầu Giang Tiểu Nhạc, vui đùa nói: "Yên tâm, ca ca sẽ không đem nhóc thế chấp ở chỗ này?"
Giang Tiểu Nhạc ngẩn người nhìn bóng dáng, Trần Thúc trong lòng chợt trở nên nóng bỏng, quả thực muốn bắt Trần Thúc lại, không cho hắn đi, muốn cặn hắn thật mạnh.
Thời điểm Trần Thúc trở về Giang Tiểu Nhạc đang ngồi phát ngốc, hắn nhìn theo ánh mắt Giang Tiểu Nhạc, mới phát hiện cậu đang nhìn một đôi tình nhân trẻ ở bàn cách vách.
Ước chừng cả hai đều là sinh viên, đang trong quá trình yêu đương cuồng nhiệt, nhão nhão dính dính.
Trần Thúc cười như không mà nói: "Hâm mộ a?"
Giang Tiểu Nhạc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trần Thúc, không nói chuyện.
Trần Thúc cũng không thèm để ý, hỏi cậu, "Ăn no chưa?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "No rồi."
Trần Thúc: "Đi thôi, trở về."
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng, đứng lên, đôi tình nhân trẻ ở bàn cách vách cũng ăn xong, mấy người một trước một cứ thế mà đi ra ngoài. Giang Tiểu Nhạc đi theo Trần Thúc, ánh mắt dừng ở trước mặt cặp tình nhân đang tay trong tay, ngón tay cậu giật giật, đôi mắt rũ xuống, nhìn tay Trần Thúc.
Ngón tay Trần Thúc thon gầy trắng nõn, Giang Tiểu Nhạc chạm chạm, Trần Thúc kinh ngạc nhìn cậu một cái, Giang Tiểu Nhạc sắc mặt bình tĩnh, đầu ngón tay lại thu trở về, phảng phất chỉ là lơ đãng đụng vào.
Hai người đều một thân toàn mùi thịt nướng, Trần Thúc yên lặng lái xe, nếu người nào đến gần có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn. Ngực Giang Tiểu Nhạc đều dán lên lưng Trần Thúc, thời tiết nóng nực, hô hấp cũng thật nóng, Trần Thúc bị cậu ôm chặt có chút bực mình, nói: "Nóng, dịch ra một chút."
Giang Tiểu Nhạc ôm eo Trần Thúc, trái tim đập nhanh, khẩn trương hưng phấn đến đầu choáng váng hoa mắt, lại có vài phần yên tâm thoải mái vui sướng, nói: "Không dịch."
Trần Thúc tức giận không nói mà chụp lấy cái tay ôm eo hắn, Giang Tiểu Nhạc không buông tay, trong lòng giống như có khí cầu không ngừng bành trướng, bị căng bạo, không chỗ phát tiết, thế là cậu thật sự cắn một ngụm trên đầu vai Trần Thúc, cậu cắn đến không mạnh, Trần Thúc lại mẫn cảm, trực tiếp phanh xe lại, Giang Tiểu Nhạc hung hăng đập vào lưng hắn.
Trần Thúc tức giận, lông mày nhíu chặt, nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc là chó sao? Ăn no liền cắn người?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn, "Trần Thúc."
Trần Thúc nói: "Kêu tên ông cũng không dùng được."
"Ngươi mẹ nó cắn ông đây làm gì?"
Giang Tiểu Nhạc nói không nên lời, rũ mắt không hé răng.
Trần Thúc mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc nhìn một lát ném cậu xuống bên đường, nói: "Nhóc thành thật một chút."
Giang Tiểu Nhạc: "Ừ."
CHƯƠNG 23
Giang Tiểu Nhạc nhận biết rõ tư vị cắn trên người Trần Thúc, cảm giác như là đói lâu rồi, cắn một ngụm không đau không ngứa mà còn không đã thèm, cậu lấy đầu lưỡi đỉnh đỉnh răng nanh, lại ở trong lòng kêu một tiếng Trần Thúc, trong lòng tràn đầy xao động, cảm xúc kia từ từ chậm rãi mà đè ép xuống.
Khi hai người trở về Tây Thành trời cũng nhập nhem tối, Trần Thúc không quản Giang Tiểu Nhạc, chính mình lo đi tắm rửa, mặc lên quần áo ở nhà mới thoải mái vài phần.
Trong phòng khách đã bật điều hòa, trên bàn còn đặt một ly nước ấm, Giang Tiểu Nhạc liền ngồi trước mặt điều hòa cầm ly nước. Đây là ly pha lê lớn, mấy năm nay Giang Tiểu Nhạc tới rất nhiều lần, cái ly này được tặng kèm khi mì gói, Trần Thúc cũng không biết từ khi nào Giang Tiểu Nhạc lại ân cần và chu đáo đến vậy.
Trong TV chiếu một bộ phim tình cảm kịch tính, nam nữ chính vì chuyện lông gà vỏ tỏi liền anh không yêu em, em không yêu anh, thật là chuyện bé xé ra to linh tinh mà cãi nhau, Giang Tiểu Nhạc xem đến nghiêm túc, Trần Thúc không nghĩ tới cậu đối với tình yêu kịch liệt như vậy mà cảm thấy hứng thú, trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.
Giang Tiểu Nhạc lớn lên thật tốt như tiểu soái ca tinh xảo xinh đẹp, tính tình lãnh đạm, lão luyện thành thục. Mà bây giờ một cái tiểu soái ca đang nghiêm túc xem phim tình cảm, Trần Thúc trừ bỏ cảm thấy buồn cười, còn có vài phần quỷ dị.
Đây là tình đầu của thằng nhóc? Đây gọi là tình đầu ngây thơ trong truyền thuyết?
Trần Thúc thấy mới lạ, hắn ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, hỏi Giang Tiểu Nhạc, "Đẹp sao?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Đẹp."
Trần Thúc chậc một tiếng, duỗi thẳng đôi chân dài, lười biếng mà dựa lưng lên ghế sô pha, cùng Giang Tiểu Nhạc xem bộ phim tình cảm cũ rít trong TV.
Tình yêu đối với Trần Thúc mà nói là một thứ vô cùng xa hoa, xa xỉ đến cực điểm, trong miệng người khác nó vô cùng tốt đẹp rực rỡ, là một điều tuyệt vời trong cuộc sống, nhưng Trần Thúc chưa từng nghĩ đến nó.
Hắn hứng thú mà xem, lại nhịn không được mà nhìn Giang Tiểu Nhạc, người này tuổi trẻ, niên thiếu thích ai đều nhiệt liệt, cậu thích một người chỉ sợ cũng là đấu đá lung tung, không quan tâm, tựa như lúc trước quấn lên hắn.
Trần Thúc trong lòng tức khắc có vài phần không thoải mái, như là đem đồ vật của mình tặng cho người khác.............thói quen này thật hại người, đều tại thằng nhóc này suốt ngày bám dính lấy mình.
Trần Thúc bực bội mà rung rung đôi chân trắng như tuyết, trên TV đôi tình trẻ hôn nhau rồi, không biết là ai chủ động trước, hai thân thể dán sát nhau, kịch liệt mà hôn môi. Ngón chân Giang Tiểu Nhạc cuộn lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc liếc mắt TV, nhìn hai người bọn họ hôn đến khó phân biệt được ai, kéo kéo khóe miệng, nói: "Ngượng ngùng a?"
Giang Tiểu Nhạc không nói lời nào, con ngươi đen nhánh phản chiếu thân ảnh Trần Thúc.
Một bàn tay Trần Thúc đặt trên đùi, tầm mắt dừng trên gương mặt ngây ngô lại xinh đẹp của Giang, không có ý tốt mà nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc cùng đối tượng của nhóc hôn chưa?"
Đầu óc Giang Tiểu Nhạc đều là hai cánh môi vừa mở vừa đóng của Trần Thúc, hồng nhạt, môi châu kiều, gợi cảm câu người, cậu nuốt nuốt, mơ hồ nghe thấy lời nói Trần Thúc, mơ hồ mà nghĩ, cái gì đối tượng, hôn môi, cậu cùng ai hôn môi..........Giang Tiểu Nhạc tim đập nhanh đến choáng váng, nó muốn nhảy ra ngực, bất tri bất giác mà nghĩ, Trần Thúc hỏi cậu cùng người khác hôn môi chưa?
Trần Thúc hiểu lầm. Đầu óc Giang Tiểu Nhạc nhanh nhạy bắt được một ý niệm chợt lóe lên, cậu nhìn chằm chằm Trần Thúc một lát, lắc đầu.
Trần Thúc cười vang, nói: "Còn non."
Ngữ khí của hắn tản mạn lại lười biếng, lòng bàn tay Giang Tiểu Nhạc đều nắm lại, cậu nghe Trần Thúc hỏi, "Biết hôn môi không?"
Giang Tiểu Nhạc hầu kết giật giật, sau một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm hơi khàn áp lực của mình, nói: "Không....biết"
"Trần Thúc, hôn môi là như thế nào?" Cậu bình tĩnh lại thâm trầm mà hỏi.
CHƯƠNG 24
Giang Tiểu Nhạc hỏi thật nghiêm túc, giống như học sinh khiêm tốn hiếu học, Trần Thúc sửng sốt một chút, trong lòng xẹt qua một tia cảm giác cổ quái, nói không rõ.
Trần Thúc dựa vào sô pha, nhìn kỹ khuôn mặt Giang Tiểu Nhạc tuổi trẻ xinh đẹp, đặt tay lên cằm, nói: "Lại đây."
Lông mi Giang Tiểu Nhạc run rẩy tới gần, một đôi mắt thẳng lăng lăng, nhìn chằm chằm Trần Thúc, hắn ở nhà ăn quần áo mỏng, vạt áo hơi trễ xuống, lộ ra hai đoạn xương quai xanh mảnh khảnh, lộ ra vài thành thục dụ hoặc.
Giang Tiểu Nhạc đầu gối đè ở trên sô pha, ngồi quỳ, nhìn vừa ngoan vừa nghe lời.
Trần Thúc nhịn không được mà cười rộ. Thanh âm Trần Thúc ép tới thấp, cơ hồ là ở bên tai hắn nói: "Muốn học hôn môi?"
Hai chữ hôn môi nặng nề, quanh chóp mũi Giang Tiểu Nhạc đều là mùi hương tắm trên người Trần Thúc sữa, cậu ngừng thở, bên tai ẩn ẩn nóng lên, trong đầu lại hiện lên hình ảnh xương quai xanh của hắn, môi hắn...........muốn cắn, muốn liếm, muốn ăn nó.
Cậu lại đói bụng rồi, Giang Tiểu Nhạc nghĩ, nhưng chính mình cũng biết rõ cậu vừa mới ăn thịt nướng xong, ăn thật sự no. Cơn đói khát không bình thường mà len lỏi phát sinh, làm Giang Tiểu Nhạc nhớ tới thời điểm trước kia khi cậu còn phiêu bạc khắp nơi, thời điểm đó không phải lúc nào cũng đều có ăn, đói đến không được ngủ được, cậu đi trên đường, thấy có rất nhiều điểm bán ăn vặt, tấp nập du khách, thịt được nướng đến vàng rụm, đùi gà nướng tiêu, đủ loại hương vị...... Giang Tiểu Nhạc đứng ở một cửa tiệm vịt nướng, qua lớp cửa kính có thể thấy những con vịt thơm ngon không ngừng di chuyển.
Giang Tiểu Nhạc nuốt nuốt, lục phủ ngũ tạng đều run rẩy, đói đến điên rồi.
Giang Tiểu Nhạc đã thật lâu không có cảm giác này, từ khi gặp được Trần Thúc đến hiện tại cậu chưa trãi qua tư vị đói khát đến vậy, tới ào ạt, đánh sâu vào mỗi một tấc thân thể cậu.
Trần Thúc nói: "Nụ hôn đầu tiên sao?"
Mỗi một thanh âm được phát ra đều đánh vào trái tim Giang Tiểu Nhạc.
Giang Tiểu Nhạc nghe thấy chính mình ừ một tiếng, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười của Trần Thúc, sung sướng, thong dong như ngàn quân vạn vật hung hăng đè lên lòng ngực căng chặt của Giang Tiểu Nhạc.
Trần Thúc chậm rì rì mà kêu hắn một tiếng: "Tiểu Nhạc."
Giang Tiểu Nhạc đột nhiên nâng lên đôi mắt, Trần Thúc giật mình, ánh mắt cậu có một chút kinh ngạc, như thế nào lại giống ánh mắt của chó hoang tìm được chủ nhân, vừa hung vừa nôn nóng, nhiều phần khắc chế ẩn nhẫn.
Trần Thúc tự nhiên mà nhớ tới người ở Tây Thành nói về Giang Tiểu Nhạc, thằng nhóc này chính là một con chó điên, thích cắn ai là cắn, cắn cho đến chết.
Trần Thúc vẫn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt của Giang Tiểu Nhạc. Hắn nheo nheo mắt, Giang Tiểu Nhạc đã cúi thấp đầu xuống, lỗ tai đỏ hồng, phảng phất như đó là ảo giác của hắn. Trần Thúc nhéo nhéo lỗ tai Giang Tiểu Nhạc, nói: "Ca ca không dạy miễn phí."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi có tiền."
Tâm Trần Thúc có chút rối loạn, tuy rằng đã cùng Giang Tiểu Nhạc ngủ hai năm, nhưng hắn trước giờ chưa nghĩ đến việc cùng Giang Tiểu Nhạc phát sinh cái gì. Thằng nhóc này quá nhỏ, mặc dù hiện giờ đã trưởng thành, Trần Thúc cũng không muốn cùng Giang Tiểu Nhạc thực sự có giao dịch thân thể.
Như bây giờ rất tốt, Trần Thúc thực vừa lòng, cũng thực thích. Trần Thúc cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Giang Tiểu Nhạc dùng tới vài phần lực trực tiếp đẩy ra, nói: "Thằng nhóc ngốc, ca ca chỉ đùa với nhóc thôi."
"Hôn môi có cái gì để học," Trần Thúc hứng thú rã rời mà nói, "Nếu thích nhau, mặc dù nhóc kĩ thuật hôn ngây ngô, gặm cắn đối phương, một miệng toàn là máu, thì đối phương cũng thích."
Giang Tiểu Nhạc trong lòng có vài phần mất mát, cậu an tĩnh mà nhìn Trần Thúc, nói: "Kia......nếu là đối phương không thích tôi thì sao?"
CHƯƠNG 25
Trần Thúc ngẩn người, rất là buồn cười nói: "Thì ra là yêu đơn phương a."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhỏ giọng mà ừ một tiếng, Trần Thúc tuy đã ba mươi, nhưng lại chưa từng nói quan tâm đến chuyện tình cảm, nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên buồn bã rất mới lạ, còn có vài phần nói không rõ tư vị.
Trần Thúc nói: "Haizzz, còn có người không thích anh Tiểu Giang của chúng ta sao."
Giang Tiểu Nhạc có chút ngượng ngùng, rũ xuống đôi mắt, nói: "Cái gì mà anh Tiểu Giang, không phải."
Trần Thúc nghiền ngẫm nói: "Người nào có thể làm ngươi thích như thế?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhấp nhấp môi, không nói gì.
Trần Thúc nói: "Hắn lớn lên đẹp sao?"
Giang Tiểu Nhạc không chút nghĩ ngợi nói: "Đẹp."
Trần Thúc hừ cười một tiếng, duỗi tay nhéo cằm Giang Tiểu Nhạc, nói: "So nhóc còn đẹp hơn?"
Giang Tiểu Nhạc chớp chớp mắt, nói: "Tôi đẹp?"
Trần Thúc nói: "Đẹp a."
Giang Tiểu Nhạc bên tai ửng đỏ, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Trần Thúc, tâm tình đều tốt lên.
Trần Thúc bóp quai hàm cậu, vui đùa nói: "Ngoan ngoãn, nhóc có khuôn mặt đẹp, dùng khuôn mặt mà theo đuổi người ta, có ai mà không thích?"
Giang Tiểu Nhạc bị niết đến nói chuyện đều mơ hồ không rõ nói: "Thật sự được?"
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, buông ngón tay, lại xoa xoa mặt cậu, véo một cái liền lưu lại dấu tay, cũng không biết một cái tiểu kẻ lưu lạc như thế sao lại có một khuôn mặt như thế.
Trần Thúc nói: "Được."
"Thích người ta liền đuổi theo" Trần Thúc giữa mày tỏa ra nhiều phần nghiêm túc, giống thật ca ca đang kiên nhẫn dạy bảo em trai. Hắn nhớ tới cái gì, thần sắc bình đạm, nói: "Ca ca nói này, sau này nhóc đừng tới đây, đừng cho người đó hiểu lầm, chuyện của nhóc sẽ thất bại............"
Lời nói còn chưa nói xong, Trần Thúc đột nhiên mở to hai mắt, Giang Tiểu Nhạc đến gần, thế nhưng trực tiếp đè nặng bờ môi hắn, bốn mắt nhìn nhau, Giang Tiểu Nhạc còn nhẹ nhàng mà cọ xát một chút, mới mở miệng, nói: "Người tô thích chính là anh."
Cậu cảm thụ dư vị trong miệng Trần Thúc, nhịn không được lại cọ cọ, liếm một ngụm, "Không có người khác, chỉ có anh."
"Trần Thúc, tôi thích anh."
Trần Thúc như bị sét đánh, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lập tức dùng sức đẩy Giang Tiểu Nhạc ra, sắc mặt hắn khó coi, nói: "Giang Tiểu Nhạc, mẹ nó nhóc nói đùa gì vậy?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi không có nói giỡn."
Cậu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đẩy ra, thần sắc lại rất bình tĩnh, thậm chí có vài phần lạnh nhạt cố chấp, "Người tôi thích chính là anh."
Trần Thúc: "......"
Hắn nhìn Giang Tiểu Nhạc, chau mày, nói: "Đừng hồ nháo."
Giang Tiểu Nhạc không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trần Thúc, Trần Thúc bực bội mà đứng lên, hắn nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc có biết mình đang làm gì không?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Biết."
Cậu đương nhiên biết, cậu thật sự rất thích Trần Thúc.
Lông mày Trần Thúc nhăn lại, lạnh lùng nói: "Thích một kỹ nam, nhóc có phải có bệnh không?"
Giang Tiểu Nhạc hờ hững nói: "Anh là kỹ nam, với việc tôi thích anh có quan hệ gì?"
"Tôi chỉ thích anh, anh làm cái gì tôi cũng đều thích."
Trần Thúc cứng họng, chợt cảm thấy hoang đường, hắn không muốn cùng Giang Tiểu Nhạc tranh chấp việc không hề ý nghĩa này, nhàn nhạt nói: "Thích tôi? Được, hai ta cũng coi như quen biết đã lâu, cho nhóc làm tôi."
Hắn nói: "Cho nhóc làm tới sáng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top