Chương 4: Bất chợt cảm giác không thoải mái

Vị Hắc Tước Sĩ tiên sinh này cùng đại đa số trùng đực so sánh, dung mạo hắn càng có vài phần nhu hòa. Bất quá Phương Thanh cũng không dám xem thường hắn, rốt cuộc có thể sinh tồn tại hỗn loạn tinh vực, thậm chí có thể ở hắc phố xưng bá một phương khẳng định không phải loại trùng có tâm địa mềm mại yếu đuối.

Phương Thanh cũng không dám ngắm nhìn lâu, e sợ khiến đối phương bất mãn, vì thế hắn hỏi:

"Tiên sinh, ngài muốn uống cái gì?"

Bên người Hắc Tước Sĩ có Camilla ngồi cạnh, hắn mềm yếu giống như không có xương dựa vào trên vai Hắc Tước Sĩ, chỉ lười biếng liếc mắt nhìn Phương Thanh một cái, vẫn chưa nói chuyện.

"Thâm hải tinh không, Nick nói với ta đây là độc môn tuyệt kỹ của ngươi."

Hắc Tước Sĩ dùng một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Camilla, rồi sau đó nửa cúi đầu ở cổ Camilla nhẹ nhàng nói. Thanh âm hắn lộ ra vài phần khàn khàn ái muội, nói không rõ là đang tán tỉnh Camilla hay là trả lời câu hỏi của Phương Thanh.

Camille thoải mái híp híp mắt, hắn đã sớm quen cũng như thích ứng sinh hoạt như vậy.

"Tốt, thỉnh chờ một lát."

Thâm hải tinh không điều chế có chút phiền toái, ở trong quá trình điều chế dùng đến hai mươi mấy loại rượu. Thủ pháp Phương Thanh đương nhiên là cố ý luyện qua, động tác nước chảy mây trôi, có một loại mỹ cảm khác biệt.

Đặc biệt là đôi tay Phương Thanh, hai tay của hắn thật sự rất xinh đẹp. Không giống với đại bộ phận trùng cái sở hữu đôi tay mềm mại trắng nõn, đẹp thì có đẹp đấy nhưng xem nhiều lại nghìn bài một điệu, như từ ngọc thạch khắc ra khuôn mẫu dây chuyền vậy.

Hai tay của hắn khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, không quá mức thô ráp lại hoàn toàn không có vẻ quá mức vô lực. Đầu ngón tay ở trên mấy chai rượu màu sắc cùng ly tách pha lê quay cuồng nhấc đảo, không tự giác hấp dẫn lực chú ý của đám trùng xung quanh.

Hắc Tước Sĩ không thể không thừa nhận, cho dù hắn không thích loại trùng đực gầy yếu như Phương Thanh, nhưng động tác đối phương xác thật rất đẹp, có một loại mỹ cảm đặc biệt hắn chưa từng gặp qua ở những điều chế sư khác.

Lạch cạch... Theo tay Phương Thanh đem ly rượu đặt trên mặt bàn, trên ly rượu bốc ra một trận khói nhẹ, miệng ly màu xanh biển nhưng là dưới đáy lại có một lớp rượu màu đen lắng đọng như dãy ngân hà.

"Thâm hải tinh không, mời ngài chậm rãi thưởng thức."

Hắc Tước Sĩ cười thanh, "Không tồi."

Camilla ở phía trước Hắc Tước Sĩ liền đem ly rượu cầm lại đây, sau đó chính mình cười nhẹ nhàng nhấp một ngụm trước. Hắn leo lên trên vai Hắc Tước Sĩ tiên sinh, ái muội cười đem môi tới gần đối phương.

"Camilla."

Hắc Tước Sĩ nhẹ nhàng nắm bờ vai của hắn khiến hắn ngừng động tác đang làm lại.

Camilla kỳ quái nhìn hắn.

Ánh mắt màu lam của Hắc Tước Sĩ mang theo chút thâm thúy, giống như một hồ nước sâu không nhìn tới đáy làm người sa vào lại sinh ra cảm xúc sợ hãi. Camilla thực mau cúi thấp đầu xuống.

"Trên người của ngươi có quá nhiều hương vị trùng đực khác."

Sắc mặt Camilla đang hồng nhuận hoàn toàn trở nên trắng bệch, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không có nói.

Phương Thanh cúi đầu, dư quang thương hại liếc nhìn hắn một cái. Ở hỗn loạn tinh vực, đây là bi ai của trùng cái.

Hắc Tước Sĩ cười khẽ, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ quần áo nơi bả vai chính mình, rồi sau đó hắn mở miệng:

"Nick, điều ta nói ngươi suy xét thế nào?"

Sắc mặt Nick nhảy dựng, hắn có chút không buông tha nhìn Camilla một cái. Tuy rằng hắn dùng Camilla để kiếm tiền, nhưng mặc kệ nói như thế nào, số lượng trùng cái thưa thớt vẫn khiến trùng đực bọn họ đều không thể dễ dàng dứt bỏ.

"Khiến Camilla đi vận chuyển hàng hóa là không thể tốt hơn. Những tên binh lính tinh tế đó nhìn đến hắn đều sẽ không dời nổi mắt. Ai sẽ nghĩ đến một trùng cái sẽ tự mình buôn bán ức chế tề cùng chất gây ảo giác cơ chứ."

Hắc Tước Sĩ cười nói.

Phương Thanh trong lòng nhảy dựng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hắc Tước Sĩ một cái.

Buôn bán ức chế tề cùng chất gây ảo giác cùng với buôn bán ma túy trên địa cầu tội danh là giống nhau, thậm chí càng thêm nghiêm khắc. Một khi bị thủ vệ binh tinh tế bắt được, trừng phạt tuyệt đối có thể tưởng tượng.

Ức chế tề là cho trùng cái sử dụng, sau khi sử dụng ức chế tề, tin tức tố trùng cái ngay lập tức sẽ hạ thấp thậm chí biến mất một đoạn thời gian.

Ở văn minh tinh vực, trùng cái từ nhỏ đã được hưởng đãi ngộ tốt đẹp. Thậm chí, bọn họ sẽ được đưa tới chủ tinh, tại vườn địa đàng của trùng cái: cung điện đá quý để học tập, sinh hoạt.

Ở trong cung điện đá quý, bọn họ sẽ được hưởng thụ sự chiếu cố tốt nhất, giáo dục thư thái nhất. Ăn, mặc, ở, di chuyển tất cả các mặt đều xa hoa tới cực điểm.

Nhưng trùng đực đối với bọn họ quá mức khoan dung cùng chiếu cố cũng làm phần lớn trùng cái trở nên mảnh mai, yếu đuối. Mà ở trong cung điện đá quý quá lâu cũng khiến cho bọn họ vạn phần hướng tới mong muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài.

Ngây thơ vô tri lại được nuông chiều dung túng, tất cả chúng dưỡng thành tính cách độc đoán ích kỉ chỉ biết lấy bản thân làm trung tâm của trùng cái, bọn sẽ sẽ không vì bất cứ ai mà suy xét, chỉ biết nghĩ mọi cách mua được ức chế tề sau đó dùng hết thảy biện pháp rời khỏi cung điện đá quý.

Thật lâu phía trước, có trùng cái vì để chế tạo hỗn loạn rời đi, thậm chí lợi dụng quyền lợi của một trong số những người ái mộ hắn, đem hệ thống phòng ngự ngục giam của chủ tinh hoàn toàn đánh sập.

Tại lần đó, vì hệ thống phòng ngự mất đi hiệu lực, vô số tên côn đồ từ ngục giam đã thoát ra, giết hại mấy vạn trùng dân bình thường, hậu quả phải nói là thảm khốc.

Vị này trùng cái xác thật đã ' chạy ra ' khỏi chủ tinh, nhưng không có tí tẹo năng lực sinh tồn nào như hắn, rời đi chủ tinh được hai ngày liền bởi vì đói khát cuối cùng khóc thút thít chủ động liên hệ ái nhân của mình nhờ giúp đỡ.

Cuối cùng, vị trùng cái này bị phán 5 năm giam cầm, nhưng lại không phải bị đưa vào trong ngục giam mà lại là nhốt ở trong cung điện, hắn vẫn như cũ được trải qua sinh hoạt xa hoa, cộng thêm hoàn toàn không có bất luận áy náy gì về việc bản thân đã làm. Trái ngược, ái nhân của hắn lại bị miễn trừ chức vị, rồi sau đó trong chiến tranh đi tuyến đầu phục dịch, vĩnh viễn không thể trở về chủ tinh.

(Nini: Đm dịch ta nói nó tức, thứ gì chứ không phải thứ hai thứ ba nè, mấy vạn sinh mạng mất đi mà đéo ăn năn hối lỗi gì cả, cáu ghê á, giam 5 năm hả, giết 5 lần cũng chưa đủ đền tội đâu cđ!)

Thời điểm Phương Thanh biết được chuyện này, hắn liền hiểu rõ một sự thật. Xã hội Trùng tộc kỳ thật đã phát triển tới nông nỗi dị dạng mất rồi.

Đối với trùng cái quá mức yêu quý, đây là may mắn của trùng cái. Nhưng cũng chính loại may mắn này đã tạo thành bi ai của bọn họ, cũng tạo thành tính cách quá mức ích kỉ vô tri của phần đông trùng cái.

Thế mà sau tất cả tấn bi kịch đã xảy ra, vẫn là có vô số, cuồn cuộn không ngừng trùng cái muốn mua ức chế tề.

Đối với trùng đực, ức chế tề chính là ác ý vô tận mà họ phải đối mặt. Trùng cái số lượng quá thưa thớt, nếu như lại sử dụng ức chế tề, chuyện này khiến trùng đực thật sự là không thể chấp nhận được, tuyệt đối chán ghét.

Bất quá thị trường chính là như vậy, có cầu liền có cung. Đặc biệt là trùng cái không khuyết thiếu tiền tài, kiếm tiền từ bọn họ là dễ nhất. Cho nên như cũ vẫn có cuồn cuộn trùng không ngừng buôn bán ức chế tề.

Còn về chất gây ảo giác, đó là thứ dành cho trùng đực sử dùng. Sau khi sử dụng chất gây ảo giác, trùng đực sẽ sinh ra ảo giác mãnh liệt, đến thời điểm đó cho dù bọn họ ôm có là một cái gối đầu đi chăng nữa đều có thể tự chơi tự high cả ngày, loại huyễn cảm này mãnh liệt mất trí làm rất nhiều trùng đực muốn ngừng mà không được.

Nhưng loại chất gây ảo giác này không thể dùng nhiều, sẽ làm thần trí trùng hôn mê, cơ năng thân thể giảm xuống nghiêm trọng, hơn nữa có khả năng gây nghiện nhất định. Bởi vậy, chất gây ảo giác cùng ức chế tề giống nhau, đều là thuộc về phân loại chế phẩm bị cấm đoán nghiêm ngặt.

Phương Thanh đối với hắc phố hiểu biết cũng không nhiều, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới Hắc Tước Sĩ lại có lá gan lớn như vậy, dám tiếp nhận hai dạng sinh ý này.

Trong khi Phương Thanh đang còn kinh ngạc, Nick cũng nhanh chóng cảnh giác nhìn hắn một cái. Rốt cuộc loại sự tình này người biết càng ít càng tốt. Lúc trước hắn cũng là không dám dính lên loại sinh ý nguy hiểm bực này. Mà cho dù hắn có muốn đi nữa cũng không có nguồn cung cấp. Nhưng hơn nửa tháng trước, Hắc Tước Sĩ chủ động tìm tới hắn.

Mà lợi thế của hắn, chính là Camilla.

Phương Thanh ghìm lại trái tim đang bang bang nhảy lên, hắn không thoải mái nhíu nhíu mày, thật sự quá nhanh, như là muốn từ trong ngực hắn nhảy ra ngoài. Thậm chí Phương Thanh có thể rõ ràng cảm giác được gò má chính mình đang trở nên nóng rực, có một loại cảm giác lửa đốt.

Không... Không đúng!

Phương Thanh phía sau lưng tuôn ra một chút mồ hôi lạnh.

Lúc vừa bắt đầu, hắn cho rằng hắn là bị việc Nick dám tham gia loại sự tình này mà kinh ngạc. Nhưng sau đó, hắn biết không phải, hắn tuyệt đối không đến mức kinh sợ ra loại trình độ này.

Phương Thanh thậm chí có thể cảm giác được, trên trán hắn đang dần có mồ hôi chảy ra.

"Lão bản... Ta đi WC một chút!"

Phương Thanh da mặt hơi hơi run rẩy, ngữ khí hắn như là đang ẩn nhẫn gì đó.

"Đi đi."

Nick rất nhanh phất phất tay, hắn nghĩ rằng Phương Thanh có nhãn lực nhìn tình huống, tự mình tìm cớ lưu khai trong chốc lát.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top