Chương 23

Chờ anh hô hấp ổn định ngồi dậy, mở mắt ra mới hiểu, lại bị lừa!

Những dụng cụ hoa hoè loè loẹt, đồ vật dữ tợn đáng sợ đó đều chỉ là một phần của khung cảnh, chỉ sử dụng thật sự vài loại ít. Cái giang tắc màu đen có kia kích cỡ đáng sợ đóng vai trò làm nền nằm trên mặt đất lạnh lùng cười nhạo anh, chủ nhân lại lợi dụng sự bất an khó nén và sợ hãi của anh để cho anh một bữa thịnh yến cảm quan.

"Chủ nhân," anh chỉ vào giang tắc trên mặt đất hỏi: "Nếu có một ngày tôi không bị lừa nữa thì chẳng phải ngài không thể dùng lại chiêu này sao?"

"Tôi không lo lắng." Trịnh Dục cười nhìn hắn: "Chúng ta còn một chặng đường rất dài phải đi mới đến ngày đó được, cần thật lâu thật lâu. Nếu tôi và em thật sự có thể đi đến bước đó... về sau cũng sẽ có những sự xuất sắc không giống nhau ở mặt khác."

Anh cái hiểu cái không vừa nghĩ ngày đó và bước đó rốt cuộc là cái gì vừa chấp nhận Trịnh Dục giúp mình khôi phục cảm xúc, mãi đến khi Trịnh Dục cho rằng anh không có vấn đề gì nữa mới đưa xuống lầu.

Anh đếm dấu vết trên người trong phòng tắm: Dấu hôn ở háng, vết cắn ở gốc đùi, còn có vết roi trên mông, lần này hình dạng là... N? Không đúng, là Z, rõ ràng chỉnh tề trái phải đối xứng. Thật là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu và khống chế cực mạnh. May là quần bơi của anh không phải hình tam giác, nếu không thật sự chỉ có thể sửa thành quần chạy bộ.

[ Z là chữ cái đầu tên pinyin của Trịnh Dục. ]

Trên thân lại không có chút dấu vết nào. Trói buộc để lại một ít vệt đỏ, ngủ một giấc sẽ biến mất nên không cần ngại khi mặc áo cộc tay mùa này. Nhưng anh không có can đảm mang theo ấn ký đầy người về nhà gặp mẹ. Anh dám chắc Trịnh Dục nhớ rõ thỏa thuận gần nhất. Trước đây anh yêu cầu không có hành vi tình dục, giờ thì tan thành mây khói rồi. Lúc này nhớ tới mới cảm thấy lúc trước thật là làm khó Trịnh Dục, cũng không biết trước đó anh ấy làm thế nào để phán đoán lúc nào đột phá.

Quên đi, tâm tư cuồng khống chế bạn đừng đoán, đoán cũng không đoán ra.

Sau đó Tống Chí Trăn có tới. Chủ đề vòng đi vòng lại cuối cùng kéo đến chuyện tối hôm đó, cậu ta hỏi Hạ Cảnh Hành: "Người đón ngài buổi tối ngày đó thật đẹp trai."

"Ừ, đúng vậy..."

"Anh ấy là bạn của ngài? Hình như gọi Chính Nghĩa?"

[ Chỗ này chắc Chính Nghĩa và Trịnh Dục ở bên Trung đọc hao hao nhau? ]

"Ừ, bạn bè. Gần đây không bận sao? Lại chạy về phía tôi, cũng không thấy cậu ồn ào đón bạn gái." Hạ Cảnh Hành không muốn nhiều lời về Trịnh Dục, nhanh chóng kéo chủ đề về hướng bình thường.

Không biết có phải tại cái chủ đề ban ngày ban tặng không mà tối đó Hạ Cảnh Hành lại mơ thấy Trịnh Dục.

Mơ thấy Trịnh Dục không phải lần đầu tiên. Những giấc mơ trước đó hoặc là hoang đường buồn cười hoặc là rách nát rời ra, đêm nay lại hoàn chỉnh ngoài ý muốn. Anh mơ thấy bọn họ là bạn học chung thời đại học, lúc đi học luôn ngồi cùng nhau. Trịnh Dục cao lớn tràn đầy sức sống, là đội trưởng đội bóng rổ. Mình luôn thích đi theo phía sau y, xem y thi đấu, tâm tâm niệm niệm chăm sóc y. Anh rất muốn nói cho Trịnh Dục biết mình thích y bao nhiêu nhưng trong mơ lại không nói nên lời. Lúc mình ghé vào bàn học ngủ, tỉnh lại phát hiện áo khoác của y phủ trên người. Cái áo có hơi thở của y. Y cười nhìn mình, đụng vào vai mình. Anh rất muốn nói cho y biết tôi rất thích cậu nhưng vẫn không nói nên lời. Lúc ăn cơm ngồi xuống chỗ anh, đưa cho anh ta một vài mấy món lớn từ đĩa, mỉm cười nhìn anh và chạm vào tay anh bằng đũa. Anh lại muốn nói cho y tôi thật sự rất thích cậu.

Nhưng trong mơ luôn chưa nói ra miệng.

Anh cứ như vậy nghẹn tỉnh.

Sau khi tỉnh lại một lúc, cái loại tình cảm mơ màng lại yêu thích đến tận cùng trong mơ không còn nữa, chỉ còn lại phiền muộn nhàn nhạt. Anh nỗ lực nhớ lại tình cảm trong mơ, cái loại lửa như thể muốn đốt cháy hết mọi thứ, cái loại cảm xúc hận không thể từ phát ra từ trong lồng ngực không trở lại. Tình cảm trong mơ quá nồng nhiệt quá nóng bỏng, khác biệt rất lớn với hiện thực.

Trong lúc nhất thời anh cũng hồ đồ, rốt cuộc mình thích Trịnh Dục bao nhiêu?

Hay là nói, giấc mơ là khát vọng nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mà lý trí mình không thừa nhận?

Aizz, thích thì thích thôi, có cái gì không thừa nhận được, còn tốt hơn là không thích chút nào. Nếu không thích chút nào còn để người tùy tiện lăn lộn thì không phải là tên M phạm tiện đáng chết sao.

Anh nghĩ thông tiếp tục che đầu ngủ.

Đúng rồi, thích thì thích, có gì ghê gớm đâu, nhưng nó cũng sẽ không thay đổi cái gì. Anh có công việc, có sinh hoạt, còn có mẹ già đơn thân cần chăm sóc. Thích cũng được mà không thích cũng thế, ngày thường không phải vẫn giống nhau sao. Anh không muốn thay đổi hiện trạng, thậm chí cũng không muốn cho Trịnh Dục biết những suy nghĩ trong đầu.

Nhưng mà sự thay đổi thường vô tình xuất hiện không đoán trước được.

Nhà Trịnh Dục có một vị khách không mời mà đến.

Đây là một buổi sáng thứ ba bình thường, Trịnh Dục xuống tầng hầm đang muốn mở cửa xe thì bên cạnh truyền đến vài tiếng mỏng manh "Meo...".

Có một cái hộp giấy cao đến đầu gối gần mông xe, thăm dò thử xem thấy bên trong có hai nhóc con lông xù xù. Y duỗi tay vào trong hộp vớt lên một con mèo nhỏ thân thể đã lạnh ngắt và một con khác tinh thần cũng không tệ lắm, mở to đôi mắt đen lúng liếng sốt ruột kêu ngao ngao với y.

"Aizz..."
Y nhìn trái phải tầng hầm nhưng không có ai, càng không có tung tích của mèo mẹ. Không thể nhẫn tâm mặc kệ động vật nhỏ như vậy, đành phải cởi áo trên bọc nhóc con còn sống về nhà trước.

Bó tay.

Trịnh Dục thật sự bó tay với sinh mật nhỏ bé yếu ớt như vậy. Y đến phòng bảo vệ xem băng ghi hình, quả nhiên là bị người vứt bỏ. Người ném mèo nhỏ xuống mặc áo hoodie che đầu, không nhìn ra là ai. Không còn cách nào, buộc phải bọc mèo con đến bệnh viện thú cưng.

"Rất khỏe mạnh, đã được khoảng hai tháng. Mèo cái nhỏ có thể tự chăm sóc bản thân sau khi ăn và đi vệ sinh, nếu trong nhà có điều kiện thì nuôi đi. Thả mèo nhỏ như vậy ra mà không có mèo mẹ thì khó sống lắm, dễ bị tiểu thương bất lương bắt làm thịt nướng, các cửa hàng thú cưng thường không chấp nhận chủng loại này và tài nguyên của mấy tổ chức cứu hộ mèo đi lạc trong thành phố cũng rất ít. Chúng tôi còn cung cấp dịch vụ chữa bệnh miễn phí mỗi tháng, cậu mà gửi qua thì các cô ấy cũng không dễ nhận."

Bác sĩ bệnh viện thú cưng là một thanh niên có diện mạo phúc hậu, liên tục lăn qua lộn lại kiểm tra nhóc con kia, miệng không ngừng khuyên: "Hôm nay miễn dịch và đuổi côn trùng, còn thuốc tẩy giun trong cơ thể thì về đút cho nó ăn sau. Mua thức ăn mèo cho mèo con, cũng có thể mua ít sữa bột của mèo, một ngày rót hai lần. Cá đồ dùng có bán, y tá sẽ nói cho cậu biết. 1 tháng sau đến đây kiểm tra lại, 4 tháng sau tới triệt sản. Có điều kiện thì giữ lại đi, nó chỉ chiếm một chút thời gian, sức lực và tiền bạc của cậu thôi. Cho nó nơi ăn chốn ở có thể đi cùng cậu mười mấy năm. Cậu là tất cả của nó mà nó lại chỉ có cậu."

Trịnh Dục ôm nó đến bệnh viện cũng không định ném xuống mặc kệ, nhưng mà y vẫn rất bội phục bác sĩ ở đây. Chưa kể đến thủ pháp thuần thục, mấu chốt là công phu lừa tình cực mạnh, khiến người nghe thương tâm rơi lệ, làm người ta không nói được chữ nào.

"Nha, lông màu trà sữa à, rất thưa thớt. Đừng nhìn bây giờ lông thưa thớt, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân." Quả nhiên y tá nhỏ cùng một bọn với bác sĩ, lời nói không khác nhau lắm: "Quan sát nửa giờ hãy đi, mới về không thể tắm rửa. Phải chăm sóc tốt cho mèo, cho ăn là được, đừng bao giờ ném đi, nó sẽ đối xử với cậu thật tốt."

Cứ như vậy, khi Trịnh Dục đi từ bệnh viện thú cưng ra khiêng theo đồ dùng mèo gần như có thể nhét đầy cốp xe.

Cho nên đến thứ sáu, câu đầu tiên y nói với Hạ Cảnh Hành là: "Em có dị ứng gì không? Ví dụ như lông thú cưng?"

"Cái gì? Không..."

"Meo --"

"Đây là?"
Hạ Cảnh Hành đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm bé mèo sữa chui ra từ bên chân Trịnh Dục mà ngây ngẩn cả người.

"Trà Trà, nhường một chút." Trịnh Dục thở dài nhẹ nhàng di chuyển nhóc con sang một bên, cho Hạ Cảnh Hành vào trước.

"Bị người ta ném ở gần cửa xe, nhặt về. Gọi Trà Sữa, rất hoạt bát, không sợ người."

Cứ như vậy, hai người một mèo, à không, sinh hoạt cuối tuần của một chủ một nô một mèo bắt đầu từ đây.

Nhưng mà túm chung giống như bác sĩ nói, bạn cho một chút thời gian và sức lực sẽ tạo nên một mạng mèo. Trà Trà đến cũng không thay đổi gì lớn trong ngôi nhà ngoại trừ ven tường nhà ăn có thêm hai cái chén. Không biết có phải bởi vì lưu lạc mấy giờ không mà Trà Trà rất ngoan, trừ những lúc làm ầm ĩ khi muốn ăn cơm thì bình thường đều thích làm một con mèo ngốc, lười nhác ngủ cả ngày, vừa tỉnh là bắt đầu rửa mặt rửa tay rửa đuôi, không làm cả người mình rối loạn thì không ngừng miệng.

"Ngốc." Hạ Cảnh Hành chọc lông tơ trên má nó nói.

Trà Trà ngẩng đầu trừng anh một cái rồi không thèm phản ứng nữa, lại cúi đầu tiếp tục chải vuốt lông tóc, cuối cùng chỉnh sửa mình giống như vừa trải qua gió bão hỗn loạn mới hài lòng chạy đi.

Thứ bảy Trịnh Dục hỏi Hạ Cảnh Hành: "Em có sắp xếp gì trong kỳ nghỉ Quốc khánh không?"

"Không sắp xếp gì, đông người, bây giờ những năm trước cũng ngốc trong nhà."

"Đến đây không?"

"Ngài đồng ý tôi sẽ tới."

"Vậy đến đây đi."

"Vâng, cảm ơn."

"Vừa lúc Quốc khánh có một bữa tiệc tụ hội trong giới, tôi muốn mang em đi. Đại khái có mấy chục người, ở trong nhà, thời gian từ chiều đến tối, không có sắp xếp cứng nhắc gì. Hẳn là em chưa từng tham gia nên tôi cho em quyền suy xét và từ chối. Bây giờ còn sớm, em có thể nói cho tôi quyết định của mình vào cuối tuần tới. Nếu như đi thì nói để tôi chịu trách nhiệm chuẩn bị."

"Đến lúc đó cần tôi làm gì?" Hạ Cảnh Hành căng thẳng hỏi.

"Không cần làm gì hết. Em lấy thân phận nô lệ của tôi xuất hiện, dùng tư thế nửa trần trụi bị lôi kéo che dấu trình diện. Ngoại trừ phục tùng tôi thì em không cần làm gì."

Hạ Cảnh Hành tinh tế cân nhắc một phen. Trịnh Dục nói như chưa nói vậy, anh vẫn biết sẽ xảy ra chuyện gì, trong hoàn cảnh xa lạ bị lôi kéo che dấu cũng làm anh vô cùng lo lắng, trong lòng thấp thỏm không dám tùy tiện đồng ý.

Trịnh Dục không nói gì với thái độ bất an và không tập trung không thể che dấu nổi của anh, chỉ để anh làm bàn trà hai giờ. Anh được lệnh phải đứng cạnh sô pha, nắm lấy tay vịn, cúi đầu hạ eo tách hai chân ra và nâng mông lên, dâng hiến lưng của mình cho chủ nhân sử dụng.

Mãi đến khi thời gian biến thành thứ dài nhất lại ngắn ngủi nhất, mãi đến khi Hạ Cảnh Hành đứng thẳng lưng lần nữa, trong đầu đã không còn suy nghĩ gì, hoàn toàn vứt bỏ bất an và lo lắng, nội tâm thật nhẹ nhàng. Trịnh Dục có thể sử dụng thời gian hợp lý làm được tất cả, gãi đúng chỗ ngứa, thủ đoạn này anh không thể không bội phục.

Cho nên anh nói: "Ngài mang tôi đi đi."

Tâm trạng của Trịnh Dục không tồi, mỉm cười hôn lên trán anh một cái tỏ vẻ đồng ý.

Thời điểm chuông cửa vang lên vào buổi tối, Trịnh Dục đang làm công tác chuẩn bị thường ngày ở Lồng Giam còn Hạ Cảnh Hành bị lệnh phải im lặng quỳ gối trước cửa sổ sát đất.

Là một người đàn ông xa lạ, nhìn rất trẻ, hắn nói với microphone: "Tiên sinh, tôi có vài vấn đề riêng tư muốn thỉnh giáo ngài."

"Đã khuya rồi."

Thanh niên kia nghiêng người, dưới góc độ bảo vệ không nhìn thấy kéo cổ áo ra lộ ra mã cụ kề sát làn da trước màn ảnh.

Trịnh Dục không muốn nhiều lời, tạm thời cho vào.

Hoa viên Trung Sâm được bảo vệ nghiêm mật, phải mất một thời gian để video trò chuyện ở cổng khu chuyển đến cửa Trịnh Dục. Y kéo Hạ Cảnh Hành đang quỳ bên cửa sổ để anh ghé vào đùi mình, đánh và vuốt ve mông anh một lúc, vui sướng nhìn làn da hồng phấn và thân thể trắng noãn trước mắt, lại ném cho anh một cái quần cao su màu đen bóng loáng và một cái khăn trùm đầu chỉ lộ ra đôi mắt và lỗ mũi. Quần rất chặt, y giúp Hạ Cảnh Hành mặc từng chút từng chút một vào. Sau quần trống không vừa hay để lộ hai cánh mông tròn trịa màu hồng phấn, phía trước cũng ép thành hình dạng xinh đẹp.

"Trạng thái phục tùng. Nhớ rõ những yêu cầu chứ?"

Hạ Cảnh Hành ngửa đầu nhìn y gật gật.

Rốt cuộc chuông cửa cũng vang lên, Hạ Cảnh Hành đi qua mở cửa. Trong trạng thái phục tùng anh không thể nói chuyện, không thể trả lời khách khứa khi chưa được cho phép, cũng không thể tùy ý giương mắt nhìn người khác ngoài chủ nhân. Anh đón khách vào cửa, dư quang nhìn thấy người đến mặc quần da bó sát người màu đen và áo khoác ngắn, nửa kín nửa hở để lộ ra vòng eo trắng nõn uyển chuyển nhẹ nhàng.

Anh đưa cho khách dép lê trong nhà và trà, sau đó im lặng quỳ giữa hai chân Trịnh Dục, dựa đầu vào đùi y nghỉ ngơi. Nhiệt độ cơ thể của Trịnh xuyên thấu qua cái quần ở nhà mềm mại truyền tới mặt anh, mang cho anh cảm giác lười biếng mềm mại ấm áp.

Vị khách trẻ tuổi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nô lệ che mặt giữa hai chân Trịnh Dục, lập tức tiến đến trước mặt y quỳ xuống: "Tiên sinh, xin hãy làm chủ nhân của tôi."

Cả người Hạ Cảnh Hành cứng đờ, cúi đầu dán mắt vào đùi trong của y.

Trịnh Dục chậm rãi vuốt đầu anh, hành động vẫn luôn bất biến, sức nóng trên tay thông qua khăn trùm đầu truyền tới làn da, nhưng qua rất lâu y cũng không lên tiếng làm Hạ Cảnh Hành càng căng thẳng.

Bọn họ chưa bao giờ thỏa thuận phải bảo trì quan hệ một - một. Ở chung thời gian dài như vậy, ban đầu Hạ Cảnh Hành độc thân, sau đương nhiên cũng không có người yêu khác. Anh chắc chắn bây giờ Trịnh Dục chỉ có một nô lệ là anh, nhưng Trịnh Dục chưa từng nói y không thể có người thứ hai. Anh cũng không hỏi loại vấn đề ngu ngốc này nên đương nhiên, nếu hỏi thẳng thì người đàn ông kia chắc chắn sẽ nói chủ nhân có toàn bộ quyền lực linh tinh làm lỗ tai người ta đóng thành kén thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top