Chương 22

Nguyên Dương chậm rãi bôi thuốc cho Cố Thanh Bùi, cuối cùng còn dùng tay vỗ mông anh một cái, cảm giác co giãn đầy đặn kia đúng là đã đời hết biết.

Cố Thanh Bùi kéo áo ngủ che kín người, âm u nhìn Nguyên Dương. Nguyên Dương không hề khách khí lấy ví tiền từ túi áo khoác âu phục của Cố Thanh Bùi, hắn rút ra mấy tờ tiền mặt rồi chỉ chỉ Cố Thanh Bùi: "Tôi đi mua quần áo cho anh, biết điều mà ở yên đó đi."

Nói xong hắn đi ra cửa. Lúc ra tới cửa, hắn đột nhiên nhớ lại laptop, dù sao cũng không mấy yên tâm nên hắn dứt khoát quay lại ôm nó theo, lúc này mới thực sự rời đi.

Hắn vừa mới đi Cố Thanh Bùi đã bước xuống giường, cởi áo choàng tắm rồi hung hăng nện xuống sàn. Đời này Cố Thanh Bùi anh chưa bao giờ uất ức như thế, anh phải để Nguyên Dương trả một cái giá thật đắt!

Anh nén nỗi khó chịu trong cơ thể, thay lại quần áo hôm qua, cầm đồ của mình chạy về khách sạn họ đặt lúc mới tới Hàng Châu, hành lý của anh hẳn vẫn còn ở đó. Nếu anh đoán không sai thì trên người Nguyên Dương chỉ có mấy tờ tiền ban nãy lấy từ ví của anh, mua xong quần áo sợ sẽ chỉ còn cái nịt, cứ để Nguyên Dương lang thang bụi đời trên đường lớn một đêm đi.

Cố Thanh Bùi trả phòng nhanh gọn lẹ rồi lên xe taxi, thuê một khách sạn khác ở.

Chuyện đầu tiên khi anh đến khách sạn là tắm rửa. Mặc dù chưa hết sốt thì không nên tắm, nhưng cả người dính nhớp nhúa quả thật vô cùng khó chịu, nhất là cảm giác của những nơi bị Nguyên Dương thô bạo sờ qua hệt như đóng rễ trên cây, gột rửa kiểu gì cũng không trôi được. Lúc cởi hết đồ đứng trong phòng tắm, tấm gương lớn dựng đứng phản chiếu toàn bộ cơ thể anh không sót chỗ nào. Trên da trải đầy vết bầm tím, vừa nhìn thôi đã thấy giật mình. Anh siết chặt quả đấm, hít thở mấy hơi thật sâu mới có thể ghìm được cơn tức giận trong lòng xuống.

Tức giận không giải quyết được vấn đề, không giải quyết được... Phải giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, khống chế cho bản thân không bị mất mặt, tuyệt đối không thể để Nguyên Dương chi phối mình, phải cho Nguyên Dương trả giá thật đắt.

Cố Thanh Bùi vặn vòi nước, dòng nước ấm áp chảy từ đỉnh đầu xuống, cọ rửa mùi vị không thuộc về anh nhưng lại bám trên cơ thể anh.

Sau khi gột rửa một hồi thì anh cảm thấy mình tỉnh táo hơn nhiều. Cơn sốt đã lui hết, ít nhất cảm giác hôn mê khốn đốn kia cũng vơi đi không ít.

Tắm xong ra nhìn một cái thì thấy điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Nguyên Dương gọi tới. Sau khi gọi điện, hắn gửi một tin nhắn chỉ ngắn ngủi mấy chữ: "Anh chết chắc rồi."

Cố Thanh Bùi lạnh lùng cười một tiếng, xóa tin nhắn cụt lủn kia.

Cố Thanh Bùi nghỉ ngơi hai ngày trong khách sạn, sau khi khỏi bệnh, anh mua vé máy bay chuyến vào buổi tối để về. Vừa xuống đến sân bay, đi ra khỏi cửa VIP anh đã gặp Nguyên Dương đứng nghiêng người dựa vào bức tường kính, bình thản nhìn anh.

Cố Thanh Bùi nhíu mày.

Nguyên Dương đi về phía anh, cũng giằng lấy hành lý trong tay anh: "Cố tổng, tôi tới đón anh đây."

"Tôi đâu có gọi cậu tới, không cần tích cực vậy đâu."

Nguyên Dương hơi cúi người, khẽ nói bên tai anh: "Tôi vô tình chơi chỗ kia của anh đến chảy máu, cũng nên đón anh một chút mới đặng. Anh nói có đúng hay không?"

Cố Thanh Bùi có thể nghe được vẻ khó chịu không ít từ trong giọng hắn, lúc này chỉ cần Nguyên Dương khó chịu anh sẽ vui vẻ ngay. Anh bật cười đáp: "Phải, có điều sau này đi gặp tôi thì mặc đồ cho tử tế, tài xế cũng phải có dáng vẻ của tài xế chứ. À, đúng rồi, đừng có đi chiếc Hummer kia của cậu nữa, thứ đồ chơi đó phí xăng quá, đừng lái nó nữa, coi như cống hiến cho công cuộc bảo vệ môi trường."

Cơ mặt Nguyên Dương co rút một chút, cười một cái, lộ ra răng nanh trắng tinh: "Nhất định sẽ nhớ kĩ lời Cố tổng dạy bảo, sau này dù có chơi anh tôi cũng sẽ mặc âu phục."

"Sau này?" Cố Thanh Bùi cười khinh miệt: "Tiểu Nguyên à, nếu như kĩ thuật của cậu giỏi một chút thì không chừng nếu lúc tôi có hứng mà không tìm ra người thích hợp, chơi với cậu dăm ba bận cũng được, có điều... Hay cậu vẫn luyện thêm đi ha." Cố Thanh Bùi mang theo nụ cười bước đến bãi đậu xe.

Nguyên Dương xách hành lý đi theo sau anh, ánh mắt trừng đến mức hận không thể khoét hai lỗ thủng sau lưng Cố Thanh Bùi.

Sau khi lên xe, Cố Thanh Bùi đột nhiên nói: "Ấy, quên hỏi cậu, tối đó ở Hàng Châu cậu sống thế nào?"

Nguyên Dương cười nhạt hai tiếng: "Dạo quanh Tây Hồ, phong cảnh không tệ."

"Rất tuyệt, hít khí trời miễn phí. Đúng rồi, dạo này còn tiền ăn cơm không? Tuần sau mới phát lương lận đó, cậu chịu nổi chứ?"

Nguyên Dương siết chặt tay lái: "Sáng trưa ăn cơm công ti, tối nhịn đói, Cố tổng đã hài lòng chưa nào?"

Cố Thanh Bùi hé miệng cười một tiếng: "Cũng được."

Nguyên Dương giễu cợt nói: "Anh quan tâm tới tiền với xe của tôi rồi, giờ tôi còn cái căn hộ đó, hay anh đi kiếm ba tôi kêu ông ấy lấy luôn đi?"

Cố Thanh Bùi gật đầu: "Khi nào rảnh tôi sẽ nói với Nguyên đổng."

Nguyên Dương lạnh lùng hừ một tiếng.

Đến nhà Cố Thanh Bùi, anh xách hành lý xuống xe, không thèm quay đầu lại mà đi vào nhà. Nguyên Dương ở sau lưng huýt sáo một cái: "Cố tổng, sao không mời tôi lên nhà ngồi một chút, dẫu sao tôi với anh cũng đã 'phơi bày' cho nhau hết rồi mà. Hay là, anh sợ?"

Nguyên Dương nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cố Thanh Bùi biến mất. Hắn ở đó châm một điếu thuốc, hít hơi nhả khói mấy hớp mới thấy ngọn lửa trong lòng dập bớt một chút, kìm được kích động muốn chạy lên dạy dỗ người đàn ông kia một trận.

Sau khi về nhà, Cố Thanh Bùi gọi điện trao đổi vài vấn đề công việc với Nguyên Lập Giang trước, sau đó hai người mới trao đổi "Bí quyết dạy con" như thường lệ. Nguyên Lập Giang bên kia điện thoại ra sức nói Nguyên Dương quả thật thay đổi rất nhiều, có dáng vẻ hơn hẳn trước kia, đều là công lao của Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi vừa giả lả cười vừa hùa theo Nguyên Lập Giang khen Nguyên Dương, hơn nữa còn tuyên truyền chuyện phải để đứa trẻ này chịu khổ thì mới tiến bộ được. Cuối cùng, Cố Thanh Bùi nói: "Nguyên đổng, tôi còn một biện pháp rất tốt, có thể để con trẻ nhanh trưởng thành."

"Hả? Là cái gì?"

"Kết hôn."

"Kết hôn sao..."

"Đúng vậy, bây giờ để Tiểu Nguyên kết hôn hãy vẫn còn sớm, nhưng cũng nên giới thiệu cho cậu ấy vài cô bạn gái, đàn ông có bạn gái thì sẽ có trách nhiệm, cũng sẽ tiến bộ không ít."

"Cậu nói có lý, nhưng thằng nhóc này ở trong quân đội lâu quá rồi, tôi sợ nó không sống chung với con gái đâu."

"Không đâu, đàn ông có bản năng mà. Nguyên đông, ngài cứ đảm bảo giới thiệu vài cô gái tốt cho cậu ấy, tốt nhất là trưởng thành hiểu chuyện, nhất định sẽ giúp cậu ấy được."

"Được, mẹ nó để ý chuyện này nhất, để tôi nói với mẹ nó. Đề nghị này của cậu không tồi."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thanh Bùi rót cho mình ly rượu rồi yên tĩnh suy tính xem phải làm gì mới có thể trút được mối hận trong lòng mình.

Điện thoại di động của anh bỗng reo lên một hồi ngắn, là âm thanh tin nhắn. Anh cầm lên nhìn, là tin nhắn đa phương tiện của Nguyên Dương. Mi tâm Cố Thanh Bùi giật giật, mở ra nhìn một cái thì thấy tấm ảnh chụp lúc anh đang ngủ, khi đó hẳn anh còn đang lên cơn sốt, sắc mặt đỏ bừng trông yếu ớt không có chút sức lực nào.

Nguyên Dương còn gửi kèm theo tấm ảnh này một câu: "Cố tổng, đầu óc anh lúc không tỉnh táo khiến người khác khá là thích đó, có thể tùy tiện động chạm cơ thể anh, tiếng kêu cũng dễ nghe hơn."

Cố Thanh Bùi biết Nguyên Dương cố ý chọc tức mình, thứ người như vậy càng để ý thì hắn càng kiếm chuyện. Anh dứt khoát xóa luôn tin nhắn kia, mắt không thấy thì lòng không phiền.

Thằng ngu Nguyên Dương này, thù hận của hai người bọn họ, tuyệt đối không thể nào giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top