Chương 1: Cau mày

Edit: Mofeii

================

Có người đang cãi nhau trong phòng riêng.

Lăng Tụng ở ngoài phòng chờ đã lâu, có chút mất kiên nhẫn, châm điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.

Anh ta lười biếng tựa lưng vào bức tường trên hành lang, loáng thoáng hóng được một quả drama.

Con trai độc nhất của một gia đình giàu có có một khối tài sản kếch xù lại không muốn thừa kế nó mà vào giới giải trí làm một ngôi sao tuyến 3 tuyến 4.

Giám đốc Mẫn cũng chơi rất vui, bỏ ra một đống tiền để dở trò muốn con trai từ bỏ cái gọi là "sự nghiệp" để về nhà.

Vì để chọc tức cha mình, con trai liền ký hợp đồng quảng cáo với đối thủ cạnh tranh thương trường của nhà mình.

Lăng Tụng âm thầm hút thuốc một lúc, trong lòng nghĩ: Người có tiền mà, chỉ là chơi đùa cho vui thôi.

Tình hình này thì mùi khói thuốc súng giữa hai cha con nhà này phải kéo dài một khoảng thời gian nữa. Thẳng tay lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi một lúc.

Vừa hay, từ bên trong có một người tức giận đóng sầm cửa lại đi ra.

Mẫn Dương trong chốc lát đối mặt với khuôn mặt của Lăng Tụng, sững sờ mất một lát.

Dường như không ngờ rằng bên ngoài cửa có người.

Thấy Lăng Tụng đang cầm điện thoại trên tay, cậu nắm cổ tay anh kéo lại gần mình.

Không kịp trở tay, cả người Lăng Tụng va thẳng vào lồng ngực của Mẫn Dương. Đầu thuốc đang còn cháy đỏ kẹp trên tay phải chọc vào ngực Mẫn Dương. Nó cháy xuyên qua áo phông để lại vết tích trên da của cậu.

Mẫn Dương bị bỏng đến mức cau mày, áp anh lên tường, sắc mặt trở nên hung hãn, hỏi anh 3 câu liên tiếp:

"Nghe trộm?"

"Anh là ai?"

"Là tay săn ảnh của công ty nào vậy?"

Lăng Tụng: "..."

Có tay săn ảnh nào mặc đồ công sở có giá 6 con số (100000 tệ tầm 330 triệu) đứng ở cửa chụp lén?

Xem ra ngoại trừ trẻ tuổi và ngoại hình tạm được thì đầu óc con trai của Giám đốc Mẫn có vẻ không tốt lắm.

Lăng Tụng phải dùng sức rất lớn mới có thể vùng ra khỏi tay của cậu ta, anh dập tắt thuốc rồi vứt vào thùng rác.

Chỉnh lại cà vạt rồi ném cho cậu một ánh mắt không mấy thân thiện.

Trong tích tắc (nháy mắt) đẩy cửa bước chân vào phòng riêng, Lăng Tụng nở nụ cười, lớn tiếng: "Chú Mẫn, thật ngại quá, cháu đến muộn rồi."

Thì ra người đàn ông này không phải là thợ săn ảnh, mà là đàn em ưu tú mà cha của cậu nhắc đến có hẹn gặp vào hôm nay.

Mẫn Dương không nhịn được quay đầu lại nhìn Lăng Tụng.

Ánh mắt rơi vào người anh.

Hóa ra đúng là có người chỉ cần nhìn bóng lưng là đã biết đó nhất định là trai đẹp.

Không phải nói điêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã thấy Lăng Tụng thực sự rất đẹp trai.

Giây tiếp theo.

Lăng Tụng đóng cửa, đầu cũng không thèm quay lại.

Nếu không phải do Mẫn Dương phản xạ nhanh, cái sống mũi cao hơn người của cậu ta nhất định đã bị cửa đập gãy rồi.

Cứ như vậy, Mẫn Dương cảm thấy mình bị nhốt ở bên ngoài giận tím người.

Người đàn ông này có vẻ rất tức giận nha.

Ngày hôm sau, Lưu Thông - người đã ngồi cả ngày dài trong phòng làm việc bị bạn rủ đến trường đua.

Xem xong một trận đua xe anh vẫn hoàn toàn chả thấy hứng thú gì.

Đàn ông đều thích xe.

Cũng nên thích xem đua xe.

Nhưng anh ta lại không như vậy, khi mà xe của các đội đua cuồng nhiệt, tay đua nào vượt lên phía trước hay lùi về phía sau đều có thể chạm đến trái tim của khán giả, hào hứng cổ vũ hoặc là chửi mắng.

Lăng Tụng lấy cớ phải nghe điện thoại công việc.

Thực ra là đi ra ngoài tìm một căn phòng trống không có người, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống.

Tựa lưng vào ghế, châm thuốc lên hút.

Ánh mắt vô định nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Cả cơ thể buông lỏng đi nhiều.

Để trốn Tạ Dật, Mẫn Dương đã sớm từ khán đài(观众席) trốn xuống đây.

Vì thấy không gian yên tĩnh nên cũng trốn vào trong căn phòng này, nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Dật chạy qua, ngay lập tức hít một ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cậu cũng đến sợ cái tên Tạ Dật phiền phức này rồi.

Lăng Tụng - người đã tới căn phòng này trước một bước, mắt thấy hành vi lén lén lút lút của Mẫn Dương, tặc lưỡi.

Mẫn Dương quay đầu cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, vết bỏng mà hôm trước bị anh ta đâm trúng bỗng chốc nóng lên.

Hai má phút chốc nóng lên một cách khó hiểu.

Nhịp tim có chút tăng lên

Câu đầu tiên là: "Sao lại gặp nhau nữa rồi?, anh có theo dõi tôi không vậy?"

Câu thứ hai là hỏi: "Đệt, lại hút thuốc, anh là quỷ hút thuốc à?"

Với chuyện này...

Lăng Tụng nhíu mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Rất ngắn.

___

Ad có lời muốn nói: Có nếp có tẻ cho đủ bộ, hihi :>>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top