10 - Ngày nghỉ cuối tuần /H/

Thường hai ngày cuối tuần là thời gian mà hai người thích nhất, không cần trốn tránh, cũng không cần dựa vào những tin nhắn ngắn ngủi để an ủi nhớ nhung, Dụ Ngôn buổi sáng lại được ngủ nướng. Như đã giao hẹn trước, bất kể có bao nhiêu công việc, Tăng Khả Ny đều hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn xã giao, chuyên tâm cùng với cô gái của mình ở nhà tận hưởng thời gian nghỉ ngơi yên bình.

Thỉnh thoảng bọn họ ra ngoài mua sắm, có lúc ra ngoại thành đi dạo, nhưng phần lớn thời gian là nhàn nhã ở trong nhà, hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người, Tăng Khả Ny sẽ giúp Dụ Ngôn dọn dẹp nhà cửa rồi thừa cơ hôn hôn ngửi ngửi, thân mật cùng nhau. Có đôi khi Dụ Ngôn ngồi trong lòng Tăng Khả Ny, ôm laptop lên mạng, xem tin tức, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười trong trẻo, tiếng cười này tựa như lan truyền mãi, làm khóe miệng người đang ôm cô cũng khẽ cong lên. Đôi khi, hạnh phúc chỉ là khóe miệng khẽ nhếch nụ cười như vậy.

Thứ bảy hôm nay, bọn họ cũng không đi đâu cả, hai người đều vui vẻ yên tĩnh. Ở nhà thả lỏng nghỉ ngơi thì ra lại là một loại tiêu khiển tốt nhất, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lập tức có thể thấy người yêu, đó là thỏa mãn lớn nhất.

Dụ Ngôn sắp xếp lại sô pha bên cạnh, vô tình thấy thiếp cưới xinh đẹp bày ra trước mắt, lúc này mới nhớ tới thời gian tiệc mừng chính là buổi tối hôm nay. Hôm trước Kha Nhiên nói cô ấy sẽ tham gia, bản thân mình cũng nói sẽ suy nghĩ lại, nhưng về đến nhà, tất cả tâm tư đều vây quanh Tăng Khả Ny, làm cho cô hoàn toàn quên mất việc này. Nếu không phải nhìn thấy thiếp mời này, có thể tiệc cưới qua đi, cô vẫn còn chưa nhớ tới.

Dụ Ngôn cầm thiếp cưới, tự hỏi đến nửa ngày, mới ngẩng đầu hỏi nữ nhân đang ngồi ở sô pha xem Tivi: "Chị nói em có nên đi tham gia tiệc cưới không?"
Tầm mắt Tăng Khả Ny chuyển từ tivi sang Dụ Ngôn: "Em muốn tham gia thì đi, nếu thấy miễn cưỡng thì đừng đi."

Dụ Ngôn cau mày,cố nhớ lại khuôn mặt bạn học thời trung học Tô Tiệp, tiếc rằng thời gian đã trôi qua nhiều năm, hình dáng Tô Tiệp trong đầu cô sớm đã mơ hồ không rõ: "Ừ, có chút không ngờ, mọi người không biết, nhưng Xuân Hồng nói cậu ấy muốn đi."

Tăng Khả Ny vừa nghe đến tên Kha Nhiên, nhíu mày, trên mặt rõ ràng hờn giận. "Cái tên 'tiểu Lục' gây chuyện kia, sớm hay muộn cũng làm cho em hư hỏng."

Dụ Ngôn nghe được oán giận, lập tức cảm thấy buồn cười, hai người luôn đối địch nhau, cũng không ngờ có lúc ăn ý. Kha Nhiên hôm trước nói cô đã bị Tăng Khả Ny làm hư, mà Tăng Khả Ny hôm nay lại lo lắng cô sẽ bị Kha Nhiên làm hư. Phải biết rằng, cô cùng Lục Kha Nhiên ở chung đã hơn mười năm, nếu bị làm hư, thì đã hư từ lâu rồi.

Cuối cùng, Dụ Ngôn vẫn quyết định đi tham gia tiệc cưới. Dù sao người ta cũng đã phát thiệp, chứng tỏ người ta có thành ý, nếu bản thân mình không đi, nghĩ lại có chút khác người. Nhiều năm chưa gặp lại bạn học cũ, đi đến tham gia họp mặt cùng các bạn cũng tốt.

Gọi điện thoại cho Kha Nhiên, bảo cô ấy trước buổi tối tới đón cô, rồi cùng nhau tới khách sạn. Kha Nhiên sảng khoái đáp ứng rồi còn cười hắc hắc vài tiếng, dặn dò cô phải ăn mặc xinh đẹp.

Dụ Ngôn nghe xong không đồng ý: "Một khi là tiệc mừng kết hôn, cô dâu đương nhiên phải là người đẹp nhất trong đám cưới, những người khác có xinh đẹp hay không, đâu có liên quan gì."
Kha Nhiên ở đầu kia điện thoại chậc chậc vài tiếng: "Dụ Ngôn, có điều cậu chưa biết. Tô Tiệp hiện tại, người ta đã không còn là con nhóc, chồng của cô ta có thân phận địa vị, đương nhiên muốn phô trương, cậu ăn mặc tùy tiện, người ta lại nghĩ cậu thất lễ."
Dụ Ngôn thắc mắc: "Có thân phận có địa vị? Không phải ngày đó cậu nói chồng cô ấy là quản lý bộ phận nào đó ở KZ Group sao?"

"Đúng vậy, quản lý của một công ty, còn nói không có thân phận không có địa vị sao? Tóm lại cậu ăn mặc chỉn chu là được." Nữ nhân ở đầu kia điện thoại tiếp tục cười hắc hắc.

Dụ Ngôn cảm thấy cô cười thực sự rất gian trá: "Trước cậu có gặp qua Tô Tiệp rồi?"

"Đúng vậy, tình cờ gặp qua tại một nhà ăn nào đó, aizzz, ấn tượng sâu sắc. Thôi không nói nữa, tớ còn phải bồi Tiểu Dần ha hả...., đa tạ cậu đã nói giúp a, hẹn buổi tối gặp lại."

Cuối cùng, bởi vì Kha Nhiên nhắc nhở, việc ăn mặc khiến Dụ Ngôn bỗng chốc phiền não. Ăn xong cơm trưa, cô liền trở lại phòng, mở tủ quần áo bắt đầu chọn lựa để buổi tối mặc, Tăng Khả Ny cũng đi vào theo, hai tay ôm ngực, ngồi ở mép giường, giống như đang xem diễn kịch trên sân khấu vậy, ung dung xem cô gái nhỏ liên tiếp lựa chọn quần áo.

Dụ Ngôn không phải là không có quần áo, trái lại, quần áo của cô nhiều đến mức cả một tủ đồ cũng không chứa nổi, trong đó phần lớn đều là của Tăng Khả Ny mua từ nước ngoài về. Có thể là do cô không quan tâm đến quần áo hàng hiệu, trong tủ rất nhiều quần áo, không biết là nhãn mác gì, nhưng mà nhìn chế tác rất tinh xảo, giá cả chắc không rẻ, còn có lễ phục Tăng Khả Ny đi công tác nước ngoài mua, làm quà cho cô. Bình thường cô đi làm đều mặc đồng phục của công ty, cả tủ quần áo này, cũng ít khi cô mặc đến.

Bây giờ, cô thật sự muốn lấy bộ quần áo thích hợp ở đây để mặc tối nay, nhưng thấy thật khó chọn. Dụ Ngôn cầm một bộ lễ phục màu đen đứng trước gương so đo, cảm thấy kiểu dáng có vẻ thích hợp, vì thế quay một vòng, rồi hỏi người ngồi trên giường: "Chị ah~ Chị thấy bộ này như thế nào?"

Tăng Khả Ny nhìn cô liên tục cầm quần áo so sánh, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm, ánh mắt loé lên một tia sáng, giọng nói có chút trầm khàn: "Nếu là tiệc cưới, màu quần áo tối như vậy có vẻ không thích hợp"

Khóe miệng Dụ Ngôn hạ xuống, rồi bĩu ra, vẻ mặt uể oải, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên mặc cái gì. Tăng Khả Ny nhìn cô khó xử, cười nhạt, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, tùy tay lấy từ tủ quần áo một bộ lễ phục màu xanh, vải tương đối dày, rất thích hợp mặc mùa đông, sau đó cầm chiếc áo lông hồ ly màu trắng làm thành một áo khoác nhỏ: "Thử bộ này xem sao."

Không ngờ rằng Tăng Khả Ny lại tự chọn quần áo cho mình, Dụ Ngôn chớp mắt, nở nụ cười chói lọi: "Nhưng chiếc váy này bó sát người, bên trong không thể mặc thêm để giữ ấm."

"Hôm nay cũng đâu quá lạnh, bây giờ em mặc vào thử xem." Tăng Khả Ny cổ vũ cô.

Dụ Ngôn vẫn còn do dự, tiếp nhận váy, nghĩ đến muốn thay váy, tất nhiên phải cởi toàn bộ quần áo, nhưng nhìn cô gái đang đứng trước mắt, thay đồ trước mặt cô ấy thật khó xử.

"Chị... Chị xoay người sang chỗ khác đi." Cuối cùng, Dụ Ngôn xấu hổ đỏ mặt yêu cầu.

Tăng Khả Ny nhướn mi, thản nhiên nói: "Chị đã biết hết thân thể của em rồi, còn hiểu rõ hơn cả em, sao lại phải xoay người chứ?"

Dụ Ngôn nghe lời trêu chọc của Tăng Khả Ny, sắc mặt lại đỏ thêm vài phần, ngượng ngùng dậm dậm chân: "Nè~ Chị không được nói bậy."

Cô gái cao hơn cười khẽ, cúi đầu thổi vào bên tai cô một luồng hơi nóng, giống như đang thôi miên, nói: "Chị muốn nhìn thấy em thay đồ, ngoan."

Nhịp tim đột nhiên tăng mạnh khiến Dụ Ngôn hô hấp có chút khó khăn, tay cầm váy hơi run run, sửng sốt nửa ngày, không còn cách nào khác đành duỗi tay cởi quần áo trên người.
Tăng Khả Ny nhìn thấy tai Dụ Ngôn từ từ đỏ lên, biết cô gái nhỏ da mặt mỏng lại bắt đầu thẹn thùng. Mỗi lần nhìn bộ dáng của cô ấy như vậy, cô đều không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy.

"Chị giúp em thay." Tăng Khả Ny ôm lấy Dụ Ngôn, ghé sát bên tai cô ấy tà mị nói.

Khuôn mặt Dụ Ngôn đỏ bừng, đôi mắt nâu dịu dàng mở to lên, bộ dáng quyến dụ mê người, do dự nhìn Tăng Khả Ny. Cô gái da ngăm không để ý tới Dụ Ngôn đang giãy dụa, bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô ấy ra.
Thân hình quyến rũ của cô gái tóc đen ở phía sau cùng cô đứng đối diện với chiếc gương. Khi hai ánh mắt gặp nhau, Dụ Ngôn xấu hổ quay đầu đi, đôi bàn tay mềm mại lướt qua hai vai của cô, bắt đầu thong thả cởi những cái cúc ở vạt áo trước của cô. Từng chiếc cúc mở ra để lộ làn da trắng nõn trước ngực của Dụ Ngôn. Cảm thấy một ít hơi lạnh trong không khí, cộng thêm đầu ngón tay nóng ấm chạm đến làn da mẫn cảm làm toàn thân cô khẽ run rẩy. Từ đầu ngón tay truyền đến dịu dàng, lại giống như cực hình quanh quẩn, tra tấn cả hai người trước gương.

Đến cúc áo thứ ba bị mở ra, khe hở giữa hai khoả như chiếc rãnh nhỏ, một cảnh đẹp lập tức hiện ra trước mắt hai người. Dụ Ngôn nhìn xuyên qua gương, chứng kiến đôi mắt Tăng Khả Ny rực lửa, hô hấp khó khăn, cô không nhịn được cầm lấy váy trên tay che chắn phía trước, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Đừng như vậy..."

Cô gái tóc đen giơ tay gỡ cánh tay nhỏ bé đang che chắn cảnh xuân vô hạn của Dụ Ngôn, ánh mắt sáng quắc, mê muội nói: "Đừng chắn, rất đẹp."

Dụ Ngôn mềm nhũn, vô lực buông thõng hai tay xuống, cúc áo thứ tư thứ năm lần lượt bị mở ra. Nhìn xuyên qua nội y, đôi gò đầy đặn không để ý chủ nhân nó đang ngượng ngùng, kiêu ngạo ưỡn thẳng lên. Nội y tơ tằm màu đen, đôi gò bồng trắng tuyết xen lẫn màu cánh đào, trong khoảnh khắc hình thành ở trước mắt một phong cảnh đẹp mê người, kích thích thần kinh thị giác của hai người.

Sau khi cởi cúc xong, Tăng Khả Ny kéo quần áo ra, từ từ lộ ra bả vai mượt mà, mang theo một hình ảnh gợi cảm làm cô không nhịn được cúi đầu, chậm rãi hôn nhẹ ở lên má người yêu.

Dụ Ngôn xấu hổ nhắm mắt lại, hai nhân vô lực tựa vào người con gái phía sau.

Khóe miệng Tăng Khả Ny nhếch nhẹ, thì thầm ở bên tai cô gái tóc nâu: "Bảo bối, mở mắt ra, để xem chị yêu em thế nào." (chòy chòy gkê quó i)

"Đừng như vậy, chúng ta... chúng ta lại giường đi." Dụ Ngôn giãy dụa, đứng ở trước gương như vậy, đối với cô mà nói, thật sự quá kích thích...

Trong phòng mở điều hòa rất ấm áp, cho dù không mặc gì, Dụ Ngôn cũng chỉ cảm thấy mát mát, nhưng bây giờ trong cơ thể lại phát ra tình triều nóng rực lan tỏa khắp toàn thân cô. Dụ Ngôn không phải đối mặt với gương thì tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều. Cô nhắm mắt tựa vào người Tăng Khả Ny hưởng thụ bàn tay cô ấy lướt loạn trên cơ thể mình.

Tăng Khả Ny nhanh chóng tự kéo chiếc quần thun dài mình đang mặc xuống một chút, rồi dùng chân thay phiên đạp lên hai ống quần đến khi nó đáp hẳn xuống sàn nhà phơi bày toàn bộ đôi chân thon dài, mượt mà với làn da trắng quyến rũ, cô cũng thực hiện điều tương tự với chiếc quần lót hiệu CK che chắn nơi tư mật của mình.

Cô cúi dùng răng mở khoá chiếc bra ren đen của người phía trước. Ngay khi nó vừa bật ra thì đôi bàn tay hư hỏng lập tức thoả sức chăm sóc đôi gò mê người kia, khiến vài tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi miệng vị chủ sở hữu nó.

Tăng Khả Ny há miệng ngậm lấy trái tai non mềm của người yêu dịu dàng nhấm nháp nó, một bàn tay từ từ đi xuống xoa dịu bên ngoài chiếc quấn ren đen
"Ưmmm.......đừng giỡn....chị...." Dụ Ngôn rên rỉ gợi tình, cô ngẩng mặt để Tăng Khả Ny dễ dàng hôn hít vùng cổ trắng ngần nhạy cảm của mình, cảm giác được cô ấy khẽ cắn bả vai mình, Tăng Khả Ny luôn biết cách khiến cô mê muội. "Aaaa......"

Bàn tay quái ác của Tăng Khả Ny đã đi vào trong chạm vào nơi ấm áp của cô, vài ngón tay đã tiến vào.

"Chị.....hôn......em.....ưrrrrr.." Dụ Ngôn nghiêng đầu
Tăng Khả Ny lập tức đón lấy, hé miệng để lưỡi Dụ Ngôn dây dưa cũng chiếc lưỡi của chính mình, cảm thụ đầu lưỡi non mềm của cô ấy náo loạn trong khoang miệng mình.

"ưm.....hưrrrrrr......."

Động tác hai tay cũng không dùng lại mà càng mạnh mẽ hơn. Bàn tay phía trên không ngừng thoã mãn hai khoả đầy đặn, ôn nhu vuốt ve se nắn hai hạt châu phía trên khiến nó cương cứng. Bàn tay bên dưới mãnh liệt tìm kiếm ấm áp, ngón cái không quên chăm sóc chiếc nhuỵ nhầy nhụa mật hoa.

Bên dưới ướt át khiến Tăng Khả Ny khó chịu, cô tự làm dịu nó bằng cách ma sát nó với khe rãnh giữa hai mông người yêu.

Kích tình vừa đến Tăng Khả Ny lập tức xoay người mang Dụ Ngôn còn đang mơ màng áp xuống chăn nệm êm ái, lại tiếp tục yêu thương.

Tăng Khả Ny cứ bá đạo đòi hỏi, còn Dụ Ngôn thì e ấp chấp nhận cứ như vậy một lần rồi lại một lần. Âm thanh của ái muội cứ không ngớt vang lên trong căn phòng ấm áp.

Khi Dụ Ngôn mờ mịt tỉnh lại, đã hơn bốn giờ chiều, cả buổi chiều ân ái không ngừng, làm toàn thân cô cứng đờ khó chịu. Cô lặng lẽ ngồi dậy, nắn bóp thắt lưng của mình, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn quá sức.

Trong lúc Dụ Ngôn làm các động tác nhẹ nhàng, thì Tăng Khả Ny cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy đáng thương, trong lòng cảm thấy thương xót. Cả buổi chiều trên giường, cô quả thật hưng phấn quá mức! Xoay người ngồi dậy, cô để tay lên vai cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu lắm phải không?"

Dụ Ngôn bĩu môi, quay đầu lại nhìn Tăng Khả Ny một cái, tràn đầy ủy khuất: "Ưm, cả xương sống lẫn thắt lưng."

Tăng Khả Ny khẽ cười một tiếng, hai tay ôm lấy chiếc eo thon của người yêu, nhẹ nhàng giúp cô ấy mát xa: "Lần sau chị sẽ kiềm chế."

Nghe lời an ủi của Tăng Khả Ny, cô càng ủy khuất: "Mỗi lần chị đều nói như vậy." Nhưng lần nào cũng nuốt lời.

"Tại vì em quá đáng yêu."

Lời ngon tiếng ngọt nghe không bao giờ chán, Dụ Ngôn xấu hổ cười, ủy khuất trong lòng lập tức hóa thành hạnh phúc ngọt ngào. Cô đứng dậy xuống giường, nhìn Tăng Khả Ny nói: "6h là tiệc cưới, em muốn đi trước chuẩn bị, em đã làm sushi, chị đói bụng thì ăn trước nhé."

"Chị có hẹn với người khác ở bên ngoài rồi. Tối nay khi em về nhớ gọi điện cho chị, chị đi đón em." Tăng Khả Ny vừa mặc thêm áo ngoài, vừa dặn dò cô.

"Vâng." Mặc dù đến lúc đó Kha Nhiên có thể đưa cô về, nhưng mà tâm ý của Tăng Khả Ny, cô một chút cũng không muốn từ chối.
Tắm rửa xong, Tăng Khả Ny chọn lựa váy cùng đồ trang sức trang nhã cho công chúa của mình, nhìn cô ấy ở trong gương thật xinh đẹp động lòng người.

Dụ Ngôn nhìn vào gương, nhíu mày, có điểm nghi ngờ cách ăn mặc của mình có chỉn chu hay không? Nhưng lo lắng của cô khi nhìn bộ lễ phục của Lục Kha Nhiên thì đã hoàn toàn biến mất.
Người luôn mặc quần áo thùng thình như Kha Nhiên, khó có khi được thấy cô mặc lễ phục trang trọng như vậy, tuy nhiên nhìn lại rất ra dáng nữ trung hào kiệt a.

Kha Nhiên dò xét Dụ Ngôn hồi lâu, nhẹ nhàng nói chậm rãi: "Xem ra, nhất định Tô Tiệp sẽ hối hận vì mời cậu tham dự!"
Dụ Ngôn mờ mịt, khẩn trương hỏi han: "Vì sao? Quần áo này không thích hợp à?"
"Rất thích hợp, chẳng qua, tư thế của cậu là lạ thế nào ấy?" Kha Nhiên đưa ra nghi vấn.

"Nào có!" Dụ Ngôn lập tức xấu hổ đỏ mặt, nguyên nhân đương nhiên không thể nói ra. Nhớ tới buổi chiều miệt mài quá độ, bây giờ hạ thân vẫn còn đau, đi trên đường có cảm giác quái lạ, nhưng cô đã rất cố gắng để vượt qua, không ngờ đôi mắt sắc sảo của Kha Nhiên lại nhìn ra.

Tới khách sạn, vừa mới mở cửa xe, gió lạnh xào xạc thổi vào mặt, Dụ Ngôn không nhịn được rùng mình một cái. Tuy trên người có áo khoác nhỏ rất ấm áp, nhưng ở nửa thân dưới là váy ngắn, căn bản không thể ngăn cản từng đợt ớn lạnh, vì thế cô chà chà chân, thúc giục Kha Nhiên.
Đây là một khách sạn mang đậm phong cách Châu Âu, kiểu dáng bên ngoài cổ kính, đèn chiếu ở trên tường càng thêm thần bí. Cửa chính có mấy pho tượng La Mã cổ, ở phía dưới ngọn đèn, trông rất sống động. Vừa tiến vào đại sảnh, đèn thủy tinh to lớn phát ra ánh sáng rực rỡ, làm cả đại sảnh trang trí nguy nga lộng lẫy, giống như cung điện vua chúa ngày xưa.

Dụ Ngôn ít nhiều có hiểu lời nói của Kha Nhiên, Tô Tiệp bây giờ và ngày xưa thật sự khác nhau, không khí kết hôn ở đây cũng rất quý phái, bản thân mình không ăn mặc đẹp đến thì thật là thất lễ.
Lúc đến thang máy, Kha Nhiên nhàn rỗi tìm đề tài: " Cậu còn nhớ rõ bộ dạng của Tô Tiệp không?"

Dụ Ngôn thành thật lắc đầu: "Nhớ không rõ lắm, trong ấn tượng của mình cô ấy có bím tóc xù, mắt đeo kính."

"Ừm, kính mắt đen kiểu cũ, hơn nữa tính cách cũng rất kiêu ngạo. Tuy nhiên đường nhân duyên không tốt, bản thân lại là một con mọt sách. Cậu có biết cuối cùng cô ấy thi vào trường nào không?" Kha Nhiên nhướn mi hỏi cô.

"Bắc Kinh, vì thế mà trường học mở đại hội tặng bằng khen." Tuy rằng đại hội ấy Dụ Ngôn không về quê tham gia, nhưng sau này nghe không ít người nhắc lại, Tô Tiệp lặng lẽ ba năm, cuối cũng đã nở mày nở mặt.

"Đúng vậy, học xong đại học, người cũng thay đổi, tướng mạo lẫn khí chất khác xa ngày xưa, ngày đó tại nhà ăn, tớ cũng không nhận ra, là cô ấy đi tới chào hỏi trước."

Nghe Kha Nhiên miêu tả cường điệu như vậy, lòng hiếu kì của Dụ Ngôn tăng lên, có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy Tô Tiệp.
Lúc thang máy dừng lại, mọi người đi vào không ít, ai cũng muốn lên tầng bốn trước. Đi ra khỏi thang máy, Dụ Ngôn bị cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt làm cho hoảng sợ, không khỏi cảm khái: "Người đông thật."

Kha Nhiên gật đầu: "Nghe nói là mở 50 bàn, còn rất nhiều người nữa."

"Thật lợi hại." Giờ khắc hôn lễ này, trong cuộc sống phụ nữ chính là thời khắc đẹp nhất, Dụ Ngôn từ đáy lòng cảm thấy hâm mộ, lập tức nghĩ đến tình yêu của mình, không khỏi có phần chán nản, đối với tương lai hôn nhân của mình, cũng chỉ có thể dùng hai từ "xa vời" để hình dung.

Hai người theo đám người đi đến cửa lớn, lúc đến bên cạnh cây cột của tiền đường, bỗng nhiên Dụ Ngôn đụng vào một người đang đi tới, đối phương là một nữ nhân khá cao đang gọi điện thoại. Bởi vì cả hai người không chú ý, nên lực va chạm quả không nhẹ.

Dụ Ngôn ngã ngồi dưới đất đến choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ đứng dậy, Kha Nhiên há to miệng, cũng ngây dại, tất cả mọi người chứng kiến đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng, Kha Nhiên phản ứng nhanh, sửng sốt sau vài giây, cuống quýt nâng Dụ Ngôn đứng dậy, sốt ruột hỏi dồn: "Dụ Ngôn, cậu không sao chứ."

Dưới sự trợ giúp của Kha Nhiên, Dụ Ngôn gắng gượng đứng lên, bởi vì cử chỉ bối rối mà xấu hổ đỏ mặt, cúi người xuống liên tiếp phủi bụi trên váy: "Tớ không sao." Chỉ thấy hơi khó xử mà thôi.
Nữ nhân cầm di động, lặng lẽ nhìn Dụ Ngôn đỏ mặt, ngây người một lúc: "Tiểu thư, cô không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"
Lúc này, Dụ Ngôn mới ngẩng đầu xem xét người đụng vào cô, thân hình cao gầy, ngũ quan thanh tú, trên người mặc một bộ âu phục quý báu, làm cho người khác có cảm giác khí thế hiên ngang, mị lực phi phàm. Cô cười hướng cô ấy khoát tay, ý bảo mình không việc gì.

Nhưng Kha Nhiên ở một bên không phải là người dễ trêu chọc, giống như gà mái nuôi con đem che Dụ Ngôn ở phía sau, hổn hển hướng về phía người kia kêu gào: "Cô làm sao vậy, đi đứng không có mắt à, chỉ dùng mũi để ngửi thôi sao, đường đi rộng thênh thang như vậy mà cũng đâm vào người ta, rõ ràng là do cô cố ý."

"Thực xin lỗi, vừa rồi do tôi gọi điện thoại nên không chú ý." Cô gái kia rất nhã nhặn ăn nói, có thể nhìn ra được là người có học vấn.

"Nói như vậy mà được à, làm người khác bị thương không phải nói câu xin lỗi là có thể giải quyết được chuyện!" Kha Nhiên tiếp tục nổi giận, đối với bọn con nhà giàu này cô chưa bao giờ nhìn với ánh mắt tốt đẹp, đối với Tăng Khả Ny cũng vậy.

Dụ Ngôn vội vàng kéo Kha Nhiên đang xúc động quá mức: "Đừng như vậy, tớ không sao, ở đây là hôn lễ không nên làm loạn."
Nơi ồn ào này cũng kinh động chú rể đang đứng ở cửa tiếp khách. Anh ta vội vàng chạy tới xem, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc. Chú rể có bông hoa ở trước ngực sợ hãi đi tới: "Hứa Tổng, xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top