Chương 30


Tần Nguyệt hỏi lại: "Bánh hoa quế?"

Nói xong câu này, sức nặng của Trương Cực gần như dồn hết về phía cô, anh đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Tần Nguyệt gọi điện cho KI, bảo cậu ta tới đưa anh ta về.

Lúc KI đến trang viên của Tần gia Trương Cực đã ngủ thiếp đi, Tần Nguyệt và KI cùng nhau dìu anh vào xe, KI chưa từng thấy Trương Cực uống say, không khỏi có chút tò mò, hỏi: "Cực tổng sao lại uống thành như vậy?"

Tần Nguyệt không muốn trả lời, cô chuyển chủ đề: "Trương Cực muốn đi mua bánh hoa quế, trước tiên hãy đến cửa hàng bánh ngọt đi. "

KI cũng không hỏi thêm, lái xe đến cửa hàng bánh ngọt gần nhất. Tần Nguyệt suy nghĩ một chút rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Trương Trạch Vũ, là ai?"

KI có chút cảnh giác, hỏi ngược lại: "Sao đột nhiên lại hỏi cậu ấy?"

Tần Nguyệt nói: "Là do vừa nãy Trương Cực tự mình nhắc đến, cậu ấy và Trương Cực rốt cuộc có quan hệ gì?"

KI không nói rõ, chỉ trả lời: "Là người vào sinh ra tử cùng Cực tổng."

Tần Nguyệt suy nghĩ một hồi, cũng không hỏi nhiều nữa.

Lúc mua xong bánh hoa quế trở về Cảnh Viên đã là gần mười giờ, xe vừa dừng lại, dường như cảm nhận được, anh tự mình tỉnh dậy, quay đầu hỏi Tần Nguyệt: "Bánh hoa quế có phải đã quên rồi không?"

Lúc này anh không còn nói chậm nữa, là nói với tốc độ bình thường, thoạt nhìn cũng không giống mới uống say, nếu như có thể giấu đi hai đôi má ửng đỏ trên mặt.

Tần Nguyệt đưa bánh hoa quế cho anh: "Em mua rồi, về đến nhà rồi, xuống xe đi."

Trương Cực nhận lấy những chiếc bánh hoa quế thơm ngọt mới thật sự cảm thấy yên tâm, sau đó lại dựa vào cửa số mà ngủ thiếp đi

Tần Nguyệt cùng KI cố gắng hết sức để đưa được anh đến cửa, đưa tay gõ cửa, rất nhanh bên trong đã truyền đến một giọng nói vui vẻ: "Đến đây!"

Trương Trạch Vũ vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền chạy tới, vui vẻ đến mức không nhớ tới chuyện ngày thường Trương Cực luôn tự mình mở cửa. Cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy Trương Cực được hai người đỡ tới, vẫn đang gục đầu bất tỉnh nhân sự.

Nụ cười của cậu ngay lập tức biến mất, giọng điệu cũng có chút lạnh lùng, hoàn toàn không vui vẻ như vừa rồi: "Trương Cực làm sao vậy?"

KI và Tần Nguyệt dìu anh vào nhà, sau đó để anh nằm trên sofa, lúc này Tần Nguyệt mới trả lời cậu: "Anh ấy ăn cơm ở nhà tôi có uống chút rượu." Xong lại hỏi ngược lại "Cậu chính là Trương Trạch Vũ?"

Trương Trạch Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Cực, nhìn Trương Cực cau mày khó chịu, trong tay còn nắm chặt một hộp bánh hoa quế, cũng không có tâm tư để ý tới cô.

Tần Nguyệt cũng thức thời nói: "Chăm sóc anh ấy thật tốt, chúng tôi đi đây."

"Chờ một chút, " Trương Trạch Vũ chậm rãi ngẩng đầu, "Cảm ơn cô."

Tần Nguyệt mỉm cười, sau đó nói: "Cậu là người đầu tiên nói câu cảm ơn ngượng ngùng như vậy đấy."

Trương Trạch Vũ cũng không nói gì nữa, sau khi hai người kia rời đi, cậu đi lấy khăn ướt lau mặt cho Trương Cực, có lẽ do nước hơi lạnh nên anh đã giật mình tỉnh lại

Chậm rãi mở mắt ra, lại nhìn thấy Trương Trạch Vũ đang ngồi ở bên cạnh mình, Trương Cực ngay lập tức ngồi dậy, sau đó dang tay ôm Trương Trạch Vũ vào lòng: "Trương Trạch Vũ, anh nhớ em nhiều lắm."

Ngày thường Trương Cực ít khi thẳng thắn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ khi hôn mới nói những lời này, đầu Trương Trạch Vũ bị anh ấn chặt vào lòng. Trương Trạch Vũ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cũng nghe được rõ ràng từng nhịp đập của tim anh.

Trương Trạch Vũ cũng ôm lấy anh, cậu nói: "Em cũng nhớ anh." Sau đó lại nói tiếp, "Nhưng em hơi tức giận."

Nghe được câu này, Trương Cực ngẩng đầu, anh nhìn thẳng vào mắt Trương Trạch Vũ, hỏi: "Tại sao lại tức giận?"

Lần này, có vẻ như Trương Cực đã tỉnh táo trở lại.

Trương Trạch Vũ hung hăng cắn lấy cánh môi Trương Cực, cậu dữ dằn nói: "Em không có ở đó, anh không được uống say. "

"Ừm, được." Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Trương Cực, Trương Trạch Vũ cũng không có cách nào có thể tiếp tục tức giận, cậu nhẹ giọng hỏi: "Có muốn uống chút nước không?"

Trương Cực gật đầu, Trương Trạch Vũ liền đi rót cho anh một ly nước, Trương Cực uống xong nước liền giơ hộp bánh hoa quế lên trước mặt câu nói: "Bánh hoa quế em thích này."

Trương Trạch Vũ nhận lấy hộp bánh hoa quế khẽ thở dài

Trương Cực chậm rãi tựa đầu vào vai Trương Trạch Vũ, ngủ thiếp đi. Trương Trạch Vũ nghiêng đầu hôn lên khóe miệng anh.

Có lẽ do đêm qua say rượu, buổi sáng sau khi tỉnh lại đầu anh đau dữ dội. Trương Cực xoa xoa mi tâm, vừa ngồi dậy đã bị một bàn tay bên cạnh kéo trở về.

Trương Trạch Vũ không mở mắt, cậu giữ lấy bả vai Trương Cực: "Ngủ thêm một chút. "

Trương Cực ngoan ngoãn nằm xuống, giọng nói của anh rất khàn: "Anh, hôm qua sao anh về nhà được vậy?"

Trương Trạch Vũ mở mắt, hai mắt sáng ngời nhìn anh, sau đó nói: "KI và một chị xinh đẹp nữa đưa anh về."

"Chị xinh đẹp...?" Trương Cực hơi ngơ ngác, đầu óc anh chậm rãi xoay một vòng, sau đó mới phản ứng lại, "Tần Nguyệt?"

Trương Trạch Vũ đưa tay vuốt ve yết hầu Trương Cực, nhẹ giọng hỏi: "Cô ấy thích anh à?"

Trương Cực nghe vậy cười cười, anh ôm lấy Trương Trạch Vũ. Anh đương nhiên nghe ra chút ghen tuông thầm kín trong lời nói của người trước mặt, mặc cho ngón tay cậu đang vuốt ve yết hầu của mình, anh nói: "Trương Trạch Vũ, em như này thật khiến người ta thích. "

Trương Trạch Vũ ngày thường không thể hiện tình yêu bằng lời nói, đều là viết tình yêu của mình vào mắt, hoặc là thể hiện bằng hành động. Cho nên câu hỏi bất thình lình này khiến Trương Cực vừa yêu vừa mềm lòng.

Chợt nhận ra kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, chuyện Trương Cực đồng ý cùng Trương Trạch Vũ về Trương gia cũng kéo dài đến tận bây giờ. Trương Cực không dám đưa Trương Trạch Vũ đến bất cứ nơi nào anh không quen biết, nhưng nghĩ dù sao Trương gia cũng là nơi Trương Trạch Vũ sống nhiều năm, cũng không cần phải quá nhạy cảm.

Trương Tuấn Hào biết hôm nay Trương Trạch Vũ muốn về thăm cậu nên rất vui vẻ, cậu dọn dẹp nhà cửa nhiều lần, mua rất nhiều hoa quả và đồ ăn nhẹ.

Trương Khâu Đồng vẫn thường không ở nhà, trong nhà chỉ có Thư Yên và Trương Tuấn Hào, Thư Yên hiếm khi thấy Trương Tuấn Hào chăm chỉ như hôm nay, bà nhịn không được hỏi: "A Thuận, hôm nay con làm sao vậy? Con đã dọn phòng khánh này rất nhiều rồi. "

Trương Tuấn Hào lau bàn trà, hưng phấn nói: "Hôm nay ca ca đến nhà chúng ta. "

"Ý con là, Trương Trạch Vũ?" Thư Yên buông quyển sách trong tay xuống, hỏi.

"Đúng vậy, con chỉ có một người anh trai này.", nói rồi cậu lại đứng lên đi lau chỗ khác "Mẹ, cho con đi một chút. "

Thư Yên bất đắc dĩ tránh ra, bà thở dài một hơi: "Đứa trẻ Trương Trạch Vũ này cũng thật đáng thương, nếu không phải ba con không cho phép ta quản chuyện nhà người khác, ta đã nhận nuôi nó. "

Trương Tuấn Hào dừng lại mọi động tác, cậu nói: "Mẹ, ca ca bây giờ rất tốt, chờ anh ấy đến, mẹ đừng ở trước mặt anh ấy nói những lời như vậy. "

"Rồi rồi ta biết rồi. Vậy thì ta sẽ gọi dì Vương nấu chút cơm. "

Trương Tuấn Hào nhìn theo bóng lưng mẹ, khẽ thở dài

Cậu đã được nhận nuôi từ hơn mười năm trước. Cậu vốn là một đứa trẻ trong cô nhi viện, đến năm sáu tuổi thì có một cặp vợ chồng không sinh được con đến nhận nuôi.

Người đầu tiên được nhìn trúng không phải Trương Tuấn Hào, mà là một bé trai khác, nhưng cậu bé kia không biết mình sẽ được nhận nuôi, trông thấy đây chắc hẳn là một gia đình giàu có, liền nổi ý xấu, trộm túi xách của Thư Yên.

Chiếc túi đầy trang sức và tiền bạc được cậu ta chôn ở trong một luống hoa phía sau trại trẻ mồ côi. Sau khi bắt được liền bị đánh cho một trận, Thư Yên cũng không nhận nuôi cậu ta nữa, sau đó liền chọn Trương Tuấn Hào đang ở bên cạnh xin tha cho cậu bé đó.

Trương Tuấn Hào trời sinh tính tình thiện lương, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thư Yên kiên quyết chọn cậu.

Trương Tuấn Hào gặp Trương Trạch Vũ khi Trương Trạch Vũ cũng chỉ mới tám tuổi, một Trương Trạch Vũ tám tuổi một mình ngồi xổm trong sân chơi cùng những chú kiến nhỏ, là lúc cậu vừa bị Trương Dược Thành đánh một trận, mặt sưng tấy, nhưng dường như cậu hoàn toàn không thèm để ý, dùng cây nhỏ ngăn cản đàn kiến đang vận chuyển lương thực.

Trương Tuấn Hào chạy tới bảo cậu đừng làm như vậy, Trương Trạch Vũ ngẩng đầu bảo em mình bớt xen vào việc của người khác. Trương Tuấn Hào nhìn thấy trên mặt Trương Trạch Vũ những vết sưng đỏ, cậu hỏi rằng ai đánh anh, Trương Trạch Vũ cúi đầu trả lời, ba tôi.

Nghe vậy, Trương Tuấn Hào cũng cúi đầu như có điều cần suy nghĩ.

Hôm đó là sinh nhật Thư Yên, Trương Khâu Đồng vô cùng cưng chiều bà, mời rất nhiều khách tới ăn cơm, cũng chính là lý do cho lần đầu gặp mặt của hai thiếu niên.

Sau đó, Trương Tuấn Hào thường xuyên thích đi tìm Trương Trạch Vũ, nhưng phần lớn đều ủ rũ quay về, hoặc là Trương Dược Thành nhốt Trương Trạch Vũ ở nhà, hoặc là Trương Trạch Vũ không muốn để ý tới cậu.

Nhưng cậu vẫn luôn, nhiệt huyết của cậu dường như không bao giờ cạn kiệt

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top