Chương 4: Lễ kỉ niệm
Bằng am hiểu sâu sắc với con đường giới giải trí, trong ba năm kỳ thật Bách Tiêu đã kết bạn với không ít nghệ sĩ, chỉ là sau khi bị Long Thắng tuyết tàng, cái gọi là bạn tốt sôi nổi mà tránh xa, e sợ sẽ họa cập ao cá, hiện tại còn dám giúp đỡ Bách Tiêu, trừ bỏ Nghiêm Vị Nhiên đã không còn người khác.
Cứ như thế, Bách Tiêu ở nhiều lần thử kính sau đó, vẫn cứ lấy thất bại mà chấm dứt. Cho dù có đạo diễn lập tức tán thành hắn kỹ thuật diễn, tất nhiên hắn cũng sẽ thực mau nhận được thông tri thử khính thất bại, lý do cự tuyệt cơ bản là tương đồng, đơn giản nói Bách Tiêu không thích hợp nhân vật, hoặc là dứt khoát lấy lệ rằng hắn bát tự không hợp.
Sau lại có vị đạo diễn thực thưởng thức Bách Tiêu không phải không có tiếc nuối nói: "Bách Tiêu, cậu là người mà tôi thấy phù hợp nhất để chọn cho nhân vật này, đáng tiếc —— cậu như thế nào lại đắc tội Quách Hâm? Thứ tôi nói thẳng, nghệ nhân dưới tuyến hắn không ít, ở giới giải trí quan hệ sâu rộng, cùng rất nhiều xí nghiệp lui tới chặt chẽ, hắn muốn đoạn đường lui của cậu, cậu nói, vậy rất khó có con đường vượt mọi chông gai xông ra, trừ phi ——"
Bách Tiêu mỉm cười nói: "Trừ phi tôi tìm được một chỗ dựa so với Quách Hâm càng có thực lực sao?"
"Đúng vậy."
"Đáng tiếc bằng giá trị con người tôi hiện tại, phủng tôi rất có thể lỗ sạch vốn, ai sẽ ngốc đến làm loại mua bán lỗ vốn này."
Đạo diễn á khẩu không trả lời được, hắn rõ ràng lời Bách Tiêu nói chính là sự thật, đừng nói Bách Tiêu còn dưới cả hạng mười tám, dù tính hắn hiện tại là nghệ sĩ hạng hai hạng ba, phủng hắn cũng không có bất luận giá trị hay ý nghĩa thực tế gì, nếu muốn phủng Bách Tiêu, nghĩa là đối nghịch cùng hơn phân nửa cái giới giải trí này, ngoài Quách Hâm, còn có ảnh hậu Viên Hải Hân nhân khí bạo lều, ở phía sau ảnh hậu, lại có ngàn ngàn vạn vạn fans trung thành sau màn hình, trên internet. Những người này mỗi người phun một ngụm nước bọt, đều có thể trực tiếp đem Bách Tiêu dìm chết.
Chỉ từ ngoài nhìn vào, kiếp sống diễn viên của Bách Tiêu tựa hồ đã hoàn toàn bị phá hỏng, không nửa đường sống.
Bởi vì việc của Bách Tiêu, Nghiêm Vị Nhiên cùng người đại diện cãi nhau một trận lớn, khi đó hắn mới vừa quay xong một gameshow, đã bị người đại diện trực tiếp ném xuống vệ đường, hắn tâm phiền ý loạn mà nhu loạn tóc, sờ túi tiền của mình gom đủ mười mấy đồng tiền, sau đó đón xe tới nhà Bách Tiêu.
Chìa khóa để quên ở trong nhà, Nghiêm Vị Nhiên đành phải động thủ gõ cửa, cũng để ý chung quanh có paparazzi lui tới hay không, dù nói, nghệ sĩ hạng hai giống như hắn sẽ không có paparazzi trường kỳ ngồi canh, nhưng làm nghệ sĩ, phòng ngừa vạn nhất luôn không bao giờ sai.
Qua một lát Bách Tiêu mới đến mở cửa, cuốn tay áo, quần áo bị nước bắn ướt hơn phân nửa, trên mặt hắn mang theo ý cười, tựa hồ tâm tình không tồi.
Nghiêm Vị Nhiên nhìn chằm chằm cái khuôn mặt dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy soái khí bức người kia của Bách Tiêu, thật sự không nghĩ ra nam nhân nơi nơi chốn chốn so với hắn đều nhạy bén hơn sao có thể đi đến tình trạng này, hắn khẽ thở dài: "Cậu đang làm gì?"
"Tắm rửa cho Khiêm Khiêm, bé con hắt mình một thân nước." Bách Tiêu liếc nghiêm Vị Nhiên một cái, "Cái ánh mắt gì đấy? Mình thoạt nhìn thực đáng thương sao?"
Nghiêm Vị Nhiên hất hất đầu, lười biếng duỗi cái eo, "Không, tui tự thấy tui thật đáng thương a~."
Bách Tiêu há có thể không biết Nghiêm Vị Nhiên là vì hắn bôn ba mà ra, dưới áp lực của Long Thắng cùng người đại diện, Nghiêm Vị Nhiên có thể làm được như bây giờ đã tận tình tận nghĩa, Bách Tiêu há miệng thở dốc, muốn Nghiêm Vị Nhiên đừng vì mình mà hủy hoại tiền đồ, lại nghĩ tới lời nói phẫn nộ trách cứ của đối phương, cuối cùng vẫn là không nói ra.
Khi đó Nghiêm Vị Nhiên thịnh nộ nói: "Chúng ta là quan hệ gì, cậu nói loại lời nói này chính là không đem mình trở thành huynh đệ, sự tình còn chưa tới nông nỗi nước tận núi cùng, Bách Tiêu mình hỏi cậu, hôm nay nếu như chúng ta đổi cho nhau, cậu có thể thờ ơ lạnh nhạt sao? Vô luận như thế nào mình đều cần thiết làm hết sức, thành cũng tốt bại cũng thế —— cậu yên tâm, mình có chừng mực, sẽ không bồi cậu bằng một con đường cụt, như vậy còn có thể khi cậu nghèo túng mà nuôi cậu."
"Này, cái từ nuôi có điểm quá phận đi!"
Bách Tiêu thu hồi tâm thần, không có bỏ qua dấu vết mệt mỏi nơi đáy mắt Nghiêm Vị Nhiên.
"Mình nấu canh xương hầm, muốn uống thì tự múc đi." Bách Tiêu xoay người hướng phòng tắm đi, một bên hô, "Khiêm Khiêm —— con tự mặc quần áo à? Mặc nó......"
Nghiêm Vị Nhiên hoảng hốt đến phòng bếp múc chén canh xương hầm, bê chén canh nóng hầm hập ngồi trên sô pha, nhìn ánh đèn ấm áp trong nhà, chỉ cảm thấy không khí ấm áp đến mức trong khoảnh khắc có thể quên đi phiền não, hiện tại có thể tới nơi này của Bách Tiêu nghỉ tạm một hồi, với hắn mà nói chính là sự thả lỏng lớn nhất.
Khiêm Khiêm với mái tóc rối xõa tung do máy sấy 'tàn sát bừa bãi', mặc áo ngủ con thỏ đáng yêu từ phòng tắm đi ra, áo ngủ con thỏ với đôi tai trăng trắng, mặc cho Khiêm Khiêm khiến bé như động vật nhỏ dễ thương đang di chuyển, Khiêm Khiêm nguyên bản lớn lên đã đáng yêu, bây giờ thoạt nhìn như một cô công chúa nhỏ, dường như khó phân nam nữ xuất thần nhập hóa.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy Nghiêm Vị Nhiên , cười tủm tỉm mà hô: "Con chào chú."
Nghiêm Vị Nhiên ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, liều mạng áp chế xúc động muốn tiến lên xoa đầu Khiêm Khiêm, cố tình Khiêm Khiêm vẫn hồn nhiên không hay, bé vừa hát vừa khoa tay múa chân, sau một cái xoay vòng, hành động kiềm chế của Nghiêm Vị Nhiên hoàn toàn tuyên cáo thất bại, hắn khó nhịn cọ cọ mép sô pha, có chút khó mở miệng, lại đầy cõi lòng chờ mong cười nói: "Khiêm Khiêm, lại đây nào." Rồi hàm súc chỉ chỉ sườn mặt mình.
Khiêm Khiêm nhảy qua, không chút nào bủn xỉn hôn một chút, Nghiêm Vị Nhiên lại bắt lấy tay hắn, mềm mềm mại mại nói: "Chú, chú có thể đối với ba ba thực tốt thực tốt không?"
Những lời này thật sự nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Vị Nhiên, hắn không khỏi hỏi ngược lại: "Chú đối với ba ba con không tốt sao?"
"Tốt a, chính là con hy vọng tất cả mọi người có thể yêu ba ba, bởi vì con đặc biệt đặc biệt đặc biệt yêu ba, nếu là ba cao hứng, con có thể so với ba cao hứng hơn mấy phần trăm!"
Nghiêm Vị Nhiên ngẩn ra vài giây, cảm động đến có chút muốn khóc, hắn nghĩ Bách Tiêu kỳ thật cũng không đáng thương, dù hắn bị toàn bộ giới giải trí vứt bỏ, lại còn có Khiêm Khiêm bồi ở bên người hắn, bảo bối này là so bất cứ thứ gì đều trân quý hơn.
Hắn nghiêm túc nói: "Khiêm Khiêm, con yên tâm, chú cùng con giống nhau, cũng thực yêu thực yêu ba ba con."
"Con đây cũng yêu chú, người yêu ba ba con, con đều yêu tất!"
Tim Nghiêm Vị Nhiên đều bị hòa tan, đỡ trán cảm thán, với chứng bệnh chán ghét trẻ nhỏ nghiêm trọng của hắn từ trước đến nay, thế mà cứ như vậy bị Khiêm Khiêm dễ dàng bắt làm tù binh.
Nhưng mà ——
Nghiêm Vị Nhiên tươi cười giống như cây tắm gió xuân, "Lại thơm chú một chút được không?"
Hai ngày sau, Bách Tiêu nhận được thiệp mời Thư Lôi gửi tới, mời hắn tham gia lễ kỉ niệm công ty truyền thông Hoa Ngu, Bách Tiêu đem thiệp mời lăn qua lộn lại nhìn vài lần, xác định thiệp mời rõ ràng viết tên của hắn. Ngày lễ diễn ra, Bách Tiêu đúng hạn mà tới, ở cửa khách sạn cùng Nghiêm Vị Nhiên vừa vặn đụng mặt.
Nghiêm Vị Nhiên mặc chính trang, thiết kế, cắt may khéo léo mặc đến phong độ nhẹ nhàng, hắn đem Bách Tiêu dẫn tới một bên. Vì tránh cho phóng viên quá độ, lựa góc mà chụp hình, trước sau duy trì khoảng cách bình thường vừa không hiện xa cách lại bất giác thân mật.
"Sao cậu lại tới đây?"
So với Nghiêm Vị Nhiên, Bách Tiêu mặc hơi hiện vẻ tùy ý, nhưng hắn trời sinh chính là móc quần áo, quần áo gì đều có thể mặc ra phong phạm thời thượng, luận về ngoại hình, Bách Tiêu đã hơn xa Nghiêm Vị Nhiên, chỉ là từ ngày hắn bắt đầu bước vào giới giải trí, tựa hồ thân không thoát khỏi vận đen.
"Thư Lôi cho mình thiệp mời." Bách Tiêu hỏi lại, "Hoa Ngu cùng Long Thắng không phải nước giếng không phạm nước sông sao?"
"Mình cũng thực buồn bực, bất quá nếu đã mời, cũng không thể chơi đại bài không tới đi —— lại nói tiếp, cậu cùng Thư Lôi có thân quen như vậy sao?"
Bách Tiêu trầm tư nói: " Thời điểm thử kính《 tảng sáng 》, cô ấy cùng mình đối diễn, nhưng mình cuối cùng không lấy được nhân vật, huống chi mình cùng với cô ấy căn bản không giao thoa nhiều, mình cũng không nghĩ ra."
Nghiêm Vị Nhiên không phải không có chế nhạo nói: "Có lẽ cô ta muốn tiềm cậu, có hoa nên hái thì cứ hái a, đây chính là cơ hội thượng vị khó có được."
Bách Tiêu phối hợp gật đầu, "Mình sẽ suy xét, thuận tiện thay Khiêm Khiêm cảm tạ ý tốt của ậu, cơ hội Hoa Ngu mời cậu cũng là khó được, nếu là Hoa Ngu nguyện ý cùng cậu ký hợp đồng cũng thế dù cậu chi trả tiền vi phạm hợp đồng, cậu cũng nhất định phải nắm chặt cơ hội."
Khóe miệng Nghiêm Vị Nhiên hơi trừu, yên lặng chửi thầm Bách Tiêu, thật sự quá có sức sát thương, ở giới giải trí, Hoa Ngu nghiễm nhiên chính là một khối kim tự chiêu bài, sở hữu, nghệ sĩ đều lấy việc tiến vào Hoa Ngu làm mục tiêu, nhưng chân chính có thể bước vào Hoa Ngu thì lại có bao nhiêu. Hắn cùng Bách Tiêu lúc trước không phải đồng dạng ôm lý tưởng muốn tiến Hoa Ngu? Sau mới phát hiện đó chính là ở si tâm vọng tưởng.
Huống chi Hoa Ngu nghệ sĩ nhiều, áp lực cạnh tranh lớn, tân nhân là rất khó hết khổ.
"Mượn cát ngôn của cậu."
Bách Tiêu mỉm cười, giống con hồ ly đa mưu túc trí, "Không khách khí."
Hai người trước sau tiến vào khách sạn, Bách Tiêu thấy Thư Lôi đang nói chuyện cùng một vị nghệ sĩ, liền dừng lại bước chân, chờ Thư Lôi nói xong mới đi qua chào hỏi, làm minh tinh hạng nhất liên tục bạo hồng năm gần đây, địa vị của Thư Lôi ở Hoa Ngu thực vững chắc, thậm chí đồn đãi nàng cùng Hoa Ngu lão tổng có quan hệ xa xỉ, trước kia còn nháo ra không ít tai tiếng, nhưng nội dung cụ thể Bách Tiêu không có hỏi thăm, loại sự tình này ở giới giải trí nhìn mãi quen mắt, dù tai tiếng có thể giết chết nghệ sĩ, đồng dạng cũng có thể đem nghệ sĩ nhanh chóng phủng hồng.
Đây là đại đa số nghệ sĩ đều nguyện ý đi lối tắt.
"Xin chào, Thư tỷ."
Thư Lôi mặc bộ lễ phục dạ hội thuần mạt sắc, đuôi váy chấm đất, nàng trang điểm tinh xảo, tóc dài uốn nhẹ, ở giữa vô số nữ minh tinh xinh đẹp cũng không kém cỏi chút nào.
Nàng mỉm cười nói: "Chị còn tưởng rằng cậu sẽ không tới."
"Em làm sao dám......" Bách Tiêu bối rối vò đầu hỏi, "Thư tỷ như thế nào sẽ mời em tới?"
"Thực kinh ngạc sao?"
Bách Tiêu gật đầu, "Umk, hiện tại đại đa số người đều hận không thể cách em thật xa."
Đúng lúc này, giữa sân đèn tụ quang đồng loạt tụ lại ở trên đài, ồn ào náo động trong khoảnh khắc hóa thành một mảnh yên lặng.
Người chủ trì trang phục lộng lẫy đi lên đài, độ cung nụ cười hoàn mỹ không thể bắt bẻ, sau khi theo lệ thường tiến hành lời dạo đầu, liền đến phiên vai chính quan trọng nhất lễ kỉ niệm lần này lên xân khấu, đối thoại giữa Bách Tiêu cùng Thư Lôi tạm dừng, hắn nhìn nhìn chung quanh, phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái vui sướng nhìn chằm chằm lối vào.
Ở dưới vạn chúng chú mục, Tần Loan Hoa mặc một bộ tây trang màu đen lộng lẫy bước lên sân khấu, ngũ quan anh tuấn bức người của hắn ở dưới ánh đèn phá lệ thâm thúy, khi ánh mắt lạnh nhạt nhìn quét toàn trường, tựa hồ có loại khí thế mang tính áp bách ở tùy ý khuếch trương, nhưng trên người hắn ngoại trừ khí thế khiếp người, hắn càng giống như vương giả cao quý ưu nhã, khiến người ta sinh ra cảm giác như có khoảng cách cao xa không thể với tới.
Thư Lôi hạ giọng nói: "Người đó cậu nhận thức sao?"
..........
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top