Chương 11: Tìm đường chết


Nấu xong canh gừng, Tần Loan Hoa một bên nâng bát một bên len lén liếc Bách Tiêu, cũng âm thầm suy ngẫm xem như thế nào mới có thể không kẽ hở để Bách Tiêu uống xong canh gừng. sau khi giãy dụa mấy phút, Tần Loan Hoa đánh cược là Bách Tiêu là cố ý, hắn khẳng định đã đoán được ý đồ của mình.

Hắn đem canh gừng dã múc vào bát đưa đến trước mặt Bách Tiêu, dưới cái nhìn thẳng không chút che dấu của đối phương, có chút ảo não.

Bách Tiêu ngồi ở trên ghế, tay nâng cằm, "cậu xác định cậu không cả phần của tôi? phần còn dư cũng không ít."

"... Uống." —— người trong lòng không thấu hiểu lòng mình, làm người theo đuổi hắn chỉ có thể biết bao dung, hết cách rồi, ai bảo hắn cứ vui vẻ nguyện ý mà cưng chiều người trong lòng đây.

Bách Tiêu giương mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tần Loan Hoa, phảng phất như đã nhìn thấu tất cả ngụy trang của hắn, nửa ngày mới chậm rãi nhận canh gừng, phát hiện nhiệt độ vừa vặn không lạnh không nóng, hiển nhiên loại chi tiết nhỏ như nhiệt độ của nước Tần Loan Hoa cũng không hề bỏ sót.

Hắn cúi đầu thoáng nhấp một chút, liền cau mày dừng lại vài giây, rồi cố nén một lần uống sạch sành sanh, vị cay gây kích thích vẫn quấn quanh ở trên đầu lưỡi, mà canh gừng trôi vào dạ dày lại ấm áp mà thư thái.

Bách Tiêu theo bản năng liếm liếm khóe môi, phát hiện Tần Loan Hoa không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, biểu tình không thay đổi gì, mà đáy mắt lại hiện rõ sắc thái khác tường, Bách Tiêu cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn từ trước đến giờ đoán không ra tâm tư của Tần Loan Hoa, đơn giản cũng lười đi đoán, nửa ngày thấy Tần Loan Hoa vẫn không động đậy, đành phải thúc giục: "Cậu dự định đứng ở chỗ này đến hừng đông sao? Tôi cũng không muốn ngày mai phải chăm sóc một bệnh nhân."

Tần Loan Hoa như vừa tỉnh giấc chiêm bao, tiếp theo tựa như chốn chạy mà chạy về phía buồng tắm, một hồi liền chạy về, hoang mang nhặt lên cái tất bẩn rơi trên mặt đất.

Bách Tiêu đột nhiên cảm thấy hoang mang, không hiểu nổi đang nóng nảy cái gì Tần Loan Hoa? Y chang đứa trẻ vừa làm chuyện xấu sợ bị giáo viên bắt được —— chờ chút, lẽ nào hắn vừa nãy đã làm ra chuyện xấu gì thật?

Bách Tiêu nâng cằm nghiêm túc suy tư, phát hiện Tần Loan Hoa ngoại trừ so với trước đây nhiệt tình hơn một chút, cái khác tựa hồ cũng không có gì thay đổi, huống hồ dùng thân phận của Tần Loan Hoa bây giờ, hắn tưởng xuống tay với mình quả thực dễ như ăn cháo, Bách Tiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy được vẫn là mình quá nhạy cảm, hắn trước đây cùng Tần Loan Hoa quan hệ chính là tốt đến mức khiến người khác khó bề tin tưởng, hiện tại Tần Loan Hoa đối xử tốt với hắn một ít cũng không có gì kỳ quái.

Tần Loan Hoa tiến vào buồng tắm, Bách Tiêu rón rén đẩy cửa phòng ngủ, thấy Khiêm Khiêm quận tròn ở trong chăn, khuôn mặt khi ngủ yên tĩnh dễ thương lại ngoan ngoãn đến mức chớp mắt cũng có thể khiến lòng người mềm nhũn, hắn không đành lòng quấy rối tiểu bảo bối, liền rón rén lui ra. Buồng tắm tạm thời không còn tiếng nước, Bách Tiêu liền nắm lấy cơ hội hỏi Tần Loan Hoa, "Nơi này không có phòng dư, chắc cậu phải ngả ra đất nghỉ."

Buồng tắm an tĩnh một chút, liền truyền đến thanh âm có chút không tình nguyện của Tần Loan Hoa "... tôi còn chưa nghĩ đến việc này."

"Này còn cần nghĩ à? Xe của cậu dã dừng ở nửa đường, làm sao trở lại?"

"..." Tần Loan Hoa kỳ thực không muốn cự tuyệt, trong lòng hắn cao hứng còn không kịp, chỉ là sợ Bách Tiêu hoài nghi động cơ không thuần khiết của mình, dù sao sau sự kiện kia, bọn họ cũng không thể thật sự coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, sau khi hắn nói ra câu 'Còn chưa nghĩ tới' kia, trong lòng đã sớm tha thiết mong chờ Bách Tiêu sẽ giữ mình lại, chỉ cần hắn hơi giữ lại một chút, Tần Loan Hoa liền tự nhiên thuận theo bậc thang mà xuống.

Mà chuyện phát sinh kế tiếp chứng minh, có 1 số việc mà 1 số người không thể làm, vừa làm liền ngỏm củ tỏi.

Tần Loan Hoa còn chưa kịp thuận theo bậc thang Bách Tiêu cho mà đi xuống, liền nghe thấy tiếng di động mình vang lên, sau đó Bách Tiêu nói câu: "Tôi giúp cậu nghe, có lẽ có người đến đón cậu." Liền bỏ lại hắn chạy đi tìm điện thoại di động.

Tần Loan Hoa thoáng chốc một mặt tro nguội, mạnh mẽ siết chặt trong tay , cú điện thoại hi vộng không phải đẻ tới đón hắn, bằng không người cản giết người, phật chặn giết phật, hắn ngược lại muốn xem xem ai dám chặn chuyện tốt của hắn!

Bách Tiêu cầm điện thoại di động lên, thoáng nhìn vào màn hình, sau đó tiếp điện thoại.

Một đạo thanh âm có chút quen thuộc thoáng chốc truyền đến, lo sợ đến tát mét mặt mày kêu rên nói: "Tần tổng, xin lỗi, điện thoại di động tôi hết pin, ngài có dặn dò gì? Là muốn tôi lên núi đao hay là xuống biển lửa? Ngài xin cứ việc phân phó, tiểu đệ nhất định máu chảy đầu rơi chết vạn lần cũng không chối từ!"

"..." Bách Tiêu hơi hơi thay đổi ngữ điệu, "Tần tổng ở nhà tôi, anh cón tiện tới đón cậu ấy không?"

"Ồ... A?"

Bách Tiêu giải thích: "Vừa nãy nửa đường xe hết dầu, cậu ấy đến nhà tôi tránh mưa tránh mưa trước, anh tốt nhất ghé qua đón cậu ấy mooth chút."

Hồ Ngụy vẫn đang đắm chìm trong kinh hoảng khi gọi điện cho Tần Loan Hoa, vội vàng nói: "Đương nhiên là được, cậu đem địa chỉ cho tôi, tôi rất nhanh liền đến."

Bách Tiêu mới vừa đem tin nhắn gửi đi, liền nhìn thấy Tần Loan Hoa lau tóc đi ra, đói với hắn, quần áo mà Bách Tiêu mặc vào rộng rãi thì vừa vặn, đường cong bắp thịt thoạt nhìn đặc biệt đẹp mắt, hắn im lìm không một tiếng ngồi ở bên cạnh, tầm mắt liếc nhìn Bách Tiêu kẹp theo mấy phần u oán.

U oán chính là từ mà sau một hồi lựa chọn tỉ mỉ Bách Tiêu cảm thấy là từ thích hợp nhất, cũng đồng cũng thấy có khả năng đôi mắt mình bị bệnh rồi.

Bách Tiêu nói: "Cậu không cần nghĩ nữa, vậy a... Hồ Ngụy,anh ấy đang trên đường đến đón cậu rồi ."

"... Nha."

Tần Loan Hoa cắn chặt hàm răng, rất tốt, phi thườngtốt, hồ ngụy đúng không!

Thấy thái độ Tần Loan Hoa qua loa rõ ràng, Bách Tiêu không hiểu nói: "cậu không vui?"

Tần Loan Hoa nhàn nhạt nói: "vui."

Hắn vui đến mức muốn đem hồ ngụy bóp chết đây.

Bách Tiêu: "......"

Hồ Ngụy dùng tốc độ khó bề tin tưởng chạy tới nhà Bách Tiêu, cũng trong khoảnh khắc nhìn thấy Bách Tiêu, cảm thấy mình như bị một thùng nước đá từ đầu dội xuống, thái độ Bách Tiêu ôn hòa, như gió xuân nhẹ nhàng, mà sau lưng làTần Loan Hoa sát khí trầm trầm, làm cho Hồ Ngụy đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa quỳ xuống.

ngập trong đầu hắn đều hiện lên bốn chữ —— mày nhất định phải chết! Mày nhất định phải chết! ! Mày nhất định phải chết! ! !

Sau khi tiễn Tần Loan Hoa, Bách Tiêu dọn dẹp gian phòng một chút, đã buồn ngủ không chịu được, hắn rón rén vén chăn lên giường, nhìn thấy thụy nhan( dung nhan khi ngủ) non nớt ngoan ngoãn của khiêm khiêm, hết thảy phiền não trong nháy mắt đều tiêu tán.

Hắn cẩn thận từng li từng tí một đụng vào hai má Khiêm Khiêm, nghĩ thầm đến tột cùng là ai vì hắn mà sinh ra một bé trai đáng yêu đến vậy? Tại sao lúc đó không có đăng ký kết hôn? Chẳng lẽ là con riêng, hoặc là có nỗi khổ tâm nào khác đặc biệt không muốn người khác biết được trong lòng?

Vô số nghi hoặc phả vào mặt, làm Bách Tiêu nghĩ mãi mà không ra, và rất hiển nhiên, tất cả mọi chuyện đều phát sinh sau khi hắn rời đi, cố tình đoạn thời gian đó phát sinh tất cả mọi chuyện, trong khu vực đó, trí nhớ của bách tiêu cơ bản chính là trống rỗng, không thể tìm được điểm bắt đầu.

Hồ ngụy nhìn thẳng ra trước, làm bộ tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cái gì cũng không nghe thấy, cũng cái gì cũng không biết, lòng bàn tay hắn ướt một tầng mồ hôi lạnh, sát khí tràn lan mãnh liệt sau lưng nồng nặc như muốn đem hắn trực tiếp nuốt hết.

Sau khi chịu dày vò bởi khí thế áp bức, Tần Loan Hoa dùng âm thanh không có chút độ ấm nói: "anh ngày hôm nay biểu hiện rất tốt."

Hồ Ngụy mừng rỡ, "Có thật không?"

"Tôi quyết định phải thưởng cho anh thạt tốt."

"Tần tổng ngài thoạt nhìn thật nghiêm túc." Hồ Ngụy thấp thỏm bất an nói, "ngài thật sự muốn thưởngcho tôi? Tôi không phá hỏng chuyện tốt của ngài chứ?... Tần tổng ngài không phải là đang gạt tôi đi?"

Tần Loan Hoa lạnh lùng nói: "Tôi gath anh đấy, ngươi thật sự muốn được thưởng à? —— ngày mai anh đến kết toán lương với tài vụ tài vụ, sau này không cần đến nữa."

Hồ Ngụy kinh hãi đến biến sắc, ô tô chớp mắt mất khống chế quẹo một vòng lớn, miễn cưỡng ổn định lại để không va phải lan can bên đường, hắn quay đầu khóc ròng ròng nói: "Tần tổng, tôi sai rồi! Tôi không nên tới làm hỏng việc tốt của ngài, ngài tuyệt đối đừng đuổi tôi đi, ta trên có già dưới có trẻ, sinh là người của Hoa Ngu, chết là ma của Hoa Ngu..."

"—— anh điên à!" Tần Loan Hoa có chút không vui, "quay lại nhìn đường đi! Không lái xe thì cút ngay cho tôi!"

"Tôi không cút! Ta không thể cút! Tần tổng ngươi không thể vô tình như thế, sau khi tôi vì công ty vì ngài cúc cung tận tụy, ngài bây giờ không cần ta liền đá một cái bay ra ngoài, đây là không công bằng! Lại nói ngài đem tôi đá đi rồi, đi đâu tìm được một thư kí vừa tri kỉ vừa hiền lành như tôi a, tôi cho ngài biết, người tuổi trẻ bây giờ có thể kiêu ngạo, bọn họ khẳng định không thể chịu đựng tính tình của ngài... Không, ta không phải nói Tần tổng ngài tính khí không tốt, ý của ta là chúng ta là độc nhất vô nhị, bất luận người nào đều không thể thay thế sự tồn tại của ta."

Tiếp đó, hồ quỷ đầu tiên là cực kỳ bi thương mà kể về tình hình gia đình hắn, nói Tần Loan Hoa mà đá hắn, hắn chỉ có thể bán mình cho mẹ chữa bệnh, mẹ hắn mà bệnh tình tăng thêm liền trở thành tội của Tần Loan Hoa. Sau đó không chừa bất cứ thủ đoạn nào khen Tần Loan Hoa một phen, cũng ca tụng tình cảm của hắn đối với Bách Tiêu, biểu thị hắn sẽ kiên quyết không rời vì hai người mà trải đường hoa, hơn nữa tin chắc với thành ý của Tần Loan Hoa, Bách Tiêu nhất định có thể bị hắn làm cho cảm động, sau đó bọn họ sẽ giống như cổ tích mà miêu tả, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt chung một chỗ.

Vì biểu hiện chân thành, hồ ngụy thậm chí còn ép mình rớt ra hai giọt nước mắt, nói hắn đã sớm bị sự thâm tình của Tần Loan Hoa làm cảm động, ngoại trừ Tần Loan Hoa, căn bản không có người thứ hai có thể xứng với Bách Tiêu.

Tần Loan Hoa nghe được lời hay, tâm tình hỏng bét cuối cùng cũng coi như khá hơn một chút, sau khi xuống xe, hắn chỉ hời hợt nói với hồ ngụy chỉ thiếu nước quỳ xuống: "Chớ sốt sắng, chỉ đùa một chút."

Hồ Ngụy như muốn tắt thở, "Tần tổng ngài sau này đừng tiếp tục làm tôi sợ, tôi nhát gan dễ phát bệnh tim, ngài hãy tha cho tôi đi."

Tần Loan Hoa sung sướng hất cằm lên, ban ân nói: "Chuẩn, lui ra đi."

Hồ Ngụy ánh mắt sáng lên, liền tích cực phối hợp nói: "Vâng, tạ chủ long ân."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top