Chap 70
Hơn nửa đêm đáng lẽ Seulgi phải vô tâm vô tư quay về nhà ngủ hoặc là cùng quay về nhà Joohyun ngủ, dám lôi kéo Joohyun chạy hết thành phố đi tìm Sooyoung.
- Tôi không yên lòng. Vừa rồi không phải chị cũng thấy, chồng cậu ấy có thái độ gì... Không biết có phải uống say không, tôi vừa mới nói tên Sooyoung ra thì hắn thiếu chút nữa đánh nhau với tôi. Tôi rất lo cho cậu ấy, cậu ấy cũng không quay về nhà ba mẹ. Cậu ấy rất ít bạn bè, không có chỗ có thể đi. Sức lực của chồng cậu ấy chị cũng thấy, đánh mấy quyền thì nữ nhân nào có thể chịu được? Cậu ấy ngay cả tôi cũng không nói, khẳng định là ngại mặt mũi nên không muốn cho tôi biết... Tôi cũng không biết cậu ấy đi ra ngoài có mang theo tiền không, nếu tiền cũng không mang có phải ngủ đầu đường hay không...
Seulgi tự dọa mình, Joohyun nhìn như rất chuyên tâm lái xe, kì thật muốn nói: Sooyoung đều là tự tìm phiền phức. Nhưng lời như thế khẳng định để trong lòng là được rồi, dù sao bên cạnh là bạn thân của Park tiểu thư, hơn nữa là nhân vật cực kì yêu thích giận dỗi, nếu thật sự biểu lộ tiếng lòng, chỉ sợ là làm hại an toàn giao thông, không chừng bạn nhỏ Kang sẽ bạo phát nhào tới vì Park tiểu thư "nhà mình" mà cắn chết lái xe.
Joohyun "Ừ" một tiếng, nói:
- Vậy em ngẫm kĩ lại, Park tiểu thư-nhà-em sẽ đi đâu?
- Cái gì "nhà em", trong lúc này chị ít ăn dấm chua ảo tưởng được không. - Seulgi khinh bỉ liếc Joohyun.
- Được được, tôi đây suy nghĩ Park tiểu thư sẽ đi đâu.
- ...Ngây thơ! Này ngu ngốc, Sooyoung hẳn là ở cùng với Son Seungwan? Chị gọi cho cô ấy đi.
- Gọi nhiều lần, tắt điện thoại rồi.
- Vậy phải làm thế nào mới được... - Seulgi thở dài cả người dán lên ghế.
- Tôi nói em, em yên tâm được không? - Joohyun giơ ra một cánh tay ôm lấy vai Seulgi:
- Tuy rằng Wan nhìn qua rất không đáng tin cậy, nhưng tôi quen biết với cậu ấy lâu như vậy, cậu ấy là người như nào tôi còn không biết sao. Bên trong vẻ ngoài cợt nhã đó là một người trưởng thành đáng tin cậy, điểm ấy không cần hoài nghi. Tôi thấy... - Joohyun ngáp một cái:
- Chúng ta về nhà ngủ trước, đi cùng Wan, Park tiểu thư nhất định sẽ được chăm sóc rất tốt.
Nhìn Joohyun mỏi mệt, Seulgi thấy bản thân thật sự vô dụng. Bạn thân xảy ra chuyện cũng không tìm đến mình, còn hại Joohyun mệt mỏi như vậy vẫn phải an ủi mình...
Cái mũi ê ẩm, Seulgi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính xe, Seulgi hận bản thân. Muốn...trở thành một người có thể làm chỗ dựa cho người khác. Seulgi nghĩ như vậy.
Sooyoung ngủ rất say, khi thức dậy cái đầu đau nhức nặng nề, cả người như rời rạc, di chuyển một chút thì đau đến đổ mồ hôi lạnh. Tấm màn khách sạn quả là cách quang hiệu quả, bóng đêm vây quanh không phân biệt được hiện giờ là lúc nào.
Hôm nay là thứ mấy? Là thời gian đi làm, không có xin phép cũng không có đi làm, đoán chừng ông chủ đã muốn nổi điên. Nhưng tình trạng hiện tại không thể đi làm được, Sooyoung gian nan đi đến WC, đứng trước gương, xem tỉ mỉ khuôn mặt. Khóe miệng sưng vù thiếu chút nữa Sooyoung cũng giật mình, ngươi là ai a? Ánh mắt tối tăm, đầu tóc lộn xộn, đương nhiên hình dáng này Sooyoung
cũng chưa thấy qua.
Không được, tuyệt đối không thể để cho bản thân suy sụp như vậy. Sooyoung chịu đau tắm rửa, cẩn thận tránh đi vết thương. Tắm được một nửa thì không còn sức lực, tẩy rửa tùy tiện có lệ, trùm khăn tắm lên người bò lại giường.
Ở trên giường phát run, đến khi nhiệt độ cơ thể trở về trạng thái bình thường Sooyoung mới nghĩ đến... Họ Son ngu ngốc kia đâu?
Nhìn quanh giường lớn, không thấy bóng dáng Son Seungwan. Có thể đã đi rồi... Cũng tốt.
Sooyoung nằm thật lâu, muốn ngủ tiếp nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy buồn ngủ.
- Đáng ghét, có thuốc lá thì tốt rồi... - Sooyoung suy yếu lầm bầm.
- Tôi đi mua giúp em a. - Trong bóng đêm đột nhiên có một giọng nói vang lên, Sooyoung sợ tới mức hét lên một tiếng:
- Gặp quỷ rồi! Cô ở chỗ nào!
Bất chấp cả người bị thương, Sooyoung lôi khăn tắm đi kéo màn cửa sổ. Ánh sáng mặt trời nhất thời chiếu rọi vào phòng, làm đôi mắt đã quen với bóng tối không thể mở ra. Đến lúc Sooyoung có thể mở mắt, phát hiện Seungwan ngồi trên sô pha, trên người khoác cái chăn mỏng, mắt đỏ ngầu đôi môi trắng bệch, nhưng tươi cười rất giống ánh mặt trời ấm áp động lòng người.
- Sớm , Park tiểu thư.
Ánh mắt Sooyoung mơ hồ, hỏi:
- Cô ngồi ở đây một đêm?
- Đúng vậy a.
- Có bệnh à? Có giường không ngủ.
- Em ngủ trên đó a.
- Nói cô có bệnh thì cô bệnh cho tôi xem... Hai người nữ ngủ với nhau có liên quan gì? Cũng không mang thai!
Seungwan bị chọc cười:
- Cho dù một nam một nữ ngủ cùng nhau nhưng không có làm gì, cũng không mang thai a.
- Lười nói với cô. Dù sao không phải tôi bắt cô ngồi sô pha một đêm. - Sooyoung chống đỡ thân thể đi lấy quần áo, Seungwan thấy Sooyoung rất cẩn thận giữ cái khăn không cho nó rơi xuống.
- Em thấy khá hơn chút nào không?
Sooyoung đưa lưng về phía Seungwan mặc quần áo:
- Chút vết thương này không chết được.
- Bớt đi, không có tôi, xác định em hôm nay nhất định không thể rời khỏi giường.
Seungwan "Ôi ôi" đứng lên, run rẩy dùng tay chân chống đỡ, bộ dáng y hệt người già tập thể dục buổi sáng. Sooyoung liếc mắt nhìn:
- Cô bị gì thế, cả người đau nhức sau? Đúng là tự làm tự chịu!
Seungwan cười cười:
- Hôm nay em còn muốn đi làm sao? Chờ tôi một chút tôi rửa mặt đưa em đi.
- Không phiền ngài, tôi có thể tự đi. - Sooyoung ăn mặc chỉnh tề, mang khẩu trang hôm qua mua trên đường, chuẩn bị ra ngoài.
- Này, tối thiểu em cũng chờ tôi một chút! - Seungwan vừa tỉnh ngủ, cũng chưa kịp thu dọn, Sooyoung đã đẩy cửa đi ra ngoài, thuận tiện le lưỡi với Seungwan.
Chờ cánh cửa đóng, Seungwan mới thật sự bất đắc dĩ: Thật sự là một cô gái khó đẽo gọt.
Sooyoung hiểu, bản thân thế nào cũng phải về nhà một chuyến, ít nhất cũng chuyển đồ đạc của mình đi. Phải ly hôn này nọ, cũng không nhanh như vậy, trước phải bàn bạc tốt.
Nhưng hiện tại Sooyoung nghĩ không ra tính cách của chồng mình. Trước kia vẫn cảm thấy hắn ta tính tình chậm chạp ôn nhu, là một người thật tốt. Nhưng hôm qua hắn đem tất cả đồ trong nhà ném đi, nhặt được bình hoa liền ném vào người Sooyoung, Sooyoung cũng không trốn tránh, bình hoa trực tiếp trúng vào xương sườn. Sooyoung chưa từng thấy hắn phát hỏa như vậy, một bạt tay làm miệng Sooyoung sưng lên, như phim cổ trang kiếm hiệp, máu chảy xuống tới cằm, trước kia Sooyoung cảm thấy diễn viên đóng quá phô trương, lúc này Sooyoung mới hiểu máu thật sự có thể chảy như vậy.
Hàng xóm nghe được tiếng động đáng sợ liền tới khuyên ngăn, mấy người đàn ông cũng không ngăn được hắn, hắn như trâu đực bị chọc giận, đấm đá lung tung làm tất cả mọi người bị thương. Sooyoung không hiểu rõ ranh giới nội tâm của hắn ở đâu, đối với hắn Sooyoung đã biến thành người hoàn toàn xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top