Chap 61
Seungwan còn muốn bắt Seulgi cầm đuốc soi đêm tiếp tục tán gẫu, lại bị Joohyun quả quyết cự tuyệt. Joohyun trực tiếp đem Seungwan về nhà trước, sau đó đuổi xuống xe, cũng không để ý Seungwan ở ngoài xe phát điên, trực tiếp quay đầu xe rời khỏi. Động tác liền mạch lưu loát không chút do dự, di chuyển thành thạo có thể nói là hạng nhất.
- Còn muốn đi đâu sao? - Seulgi ngồi trong xe tuy rằng đã thắt chặt dây an toàn, nhưng vẫn phải nắm chặt tay vịn trên trần xe, thấy mặt Joohyun gian ác không biết lại muốn làm chuyện quái dị gì tiếp theo.
- Em nói nên đi nơi nào? Còn cần tôi nhắc mới giác ngộ? - Joohyun không đầu không đuôi trả lời.
...
Seulgi rất muốn nói "Tôi thật sự không biết trong não ngài có cái gì, để tôi đuổi kịp suy nghĩ của chị tôi tình nguyện ở công ty làm con rùa sống rùa chết gì cũng được, trao đổi đi", nhưng là, mọi người cũng biết, Seulgi không có nói ra.
Chính là biểu tình vô tội ngốc nghếch lại bán đứng Seulgi. Joohyun nhìn Seulgi, Seulgi mỉm cười. Joohyun nhíu mày nhìn nhìn Seulgi, Seulgi càng cười đến xán lạn.
- Được rồi, ý của tôi là, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt hai chúng ta ở riêng. - Joohyun cảm thấy tự mình giải thích thì tốt hơn.
Tốc độ truyền tải thông tin trong hệ thần kinh của mỗi người đều không giống nhau, Joohyun có thể hiểu được chuyện này.
- Ở riêng sao... - Seulgi không nghĩ tới Joohyun trầm mặc là do tâm tư này, còn tưởng rằng Joohyun là kẻ không có máu huyết.
- Thế nào? Em có đề nghị nào sao? Muốn đi đâu sao? - Joohyun hỏi.
- Không biết a, vậy... Tùy tiện được rồi. - Ngón tay Seulgi xoay xoay, đầu cúi thấp không thể thấp hơn, lúc này không giả vờ rụt rè thì lúc nào? Hơn nữa ngu ngốc đột nhiên đưa ra đề nghị một chỗ... Thẹn thùng thật sự đáng giá như vậy sao?
- Ừ, vậy tôi quyết định được rồi.
Hẹn hò đêm khuya, tiếp theo chính là cái gì? Seulgi đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ, chẳng lẽ Seulgi còn có thể giả vờ như không biết sẽ phát sinh cái gì sao? Seulgi quay đầu nhìn ra ngoài xe - là thời điểm khuấy động sao?
Joohyun chạy đến bờ sông, dòng sông này chảy qua thành phố. Hai người ngồi trong xe, trước mắt bầu trời vốn dĩ tối đen nhưng được ngọn đèn trong thành phố nhuộm màu trở thành dãy ngân hà xán lạn. Làm đứa trẻ lớn lên ở thành phố, Seulgi đến bây giờ cũng không cảm thấy ngắm sao trời có gì lãng mãn, nhưng đại khái do cùng Joohyun một chỗ, tâm tư cô gái được tình yêu tô phủ, cho nên xuất thần nhìn bầu trời.
- Trước kia trong lòng có chuyện không vui tôi sẽ một mình đến nơi này. Không ai quấy rầy, tôi mới có thể thả lỏng tâm tư, từ từ nói chuyện cùng bản thân. - Joohyun nói.
Seulgi đang suy tư, Joohyun nói tâm tình không tốt nhưng vì cái gì mà tâm tình không tốt đây? Không đợi Seulgi tự tìm ra kết quả, Joohyun đã tiến lại gần giữ bả vai Seulgi.
- Ngốc, em đang nghĩ gì đó...
Không khí lại sai rồi, Seulgi hận bản thân chậm nửa nhịp, không ra tay chiếm lợi thế trước, rõ ràng còn bị chị ta ôm vào trong lòng trước. Nhưng Joohyun không có làm những động tác khác, từ trong túi lấy ra một cái hộp:
- Quà sinh nhật, đã muộn một chút.
Seulgi xem hộp nhỏ trong tay "Ô" một tiếng - không phải chứ Joohyun! Chị còn chưa nói chính thức kết giao đã bắt đầu đưa nhẫn? Đây là thủ đoạn học được từ nơi nào a?
- Rất đắt, tôi, tôi không thể nhận. - Seulgi chống đỡ.
- Không đắt a. Thời gian ít, lại vội vàng tôi không biết đưa cái này có tốt hay không nữa, tùy tiện chọn.
Hô hấp Seulgi lại chìm xuống:
- Chị thật là một người tùy tiện.
- ...Lại khó chịu cái gì.
- Tôi không có khó chịu a.
- Em nếu khó chịu thì sẽ thay đổi lập tức, tôi hiện tại đã có khả năng tóm được.
- Đáng giận... Không cần chị nói lời này, như thế nào, tôi chính là thích giận dỗi, như thế nào?
Thật là, tặng quà sinh nhật còn công khai nói tùy tiện chọn, xem thái độ này là gì? Cho dù thật sự tùy tiện chọn cũng có thể giả vờ suy tư thật lâu mới đúng, biết không?
- A...
- A cái quỷ.
- Được rồi được rồi, Kang tiểu thư thích giận dỗi. - Joohyun đỡ đầu Seulgi, hôn lên. Joohyun hôn quá mức ôn nhu làm tâm Seulgi cũng phải tan chảy, ánh mắt không biết nhìn nơi nào mới tốt.
Joohyun mỉm cười nói:
- Lễ vật hơn nữa hôn môi, như vậy đủ thành ý không?
Tiếp tục hôn, Seulgi lui về phía sau, đáng tiếc không gian chật hẹp không cho Seulgi đường sống, chỉ có thể dựa vào cửa xe bị Joohyun hôn. Kì quái... Không phải mình là người lật sao? Tại sao lại rơi xuống kết cuộc này? Nhưng... Vẫn mặc kệ, trước bị thịt thì được rồi. Dù sao đều là ăn, chỉ cần ăn no thì tốt rồi.
Tuy nhiên Joohyun vô ý đánh rơi cái hộp nhỏ trong tay, hộp mở ra, Seulgi dùng khóe mắt phát hiện bên trong rõ ràng là bông tai mà không phải nhẫn, nghĩ đến nhĩ động đã sớm bị bịt kín, bị hôn hụt hơi Seulgi vẫn không nhịn được muốn tao nhã mắng một câu thô tục. Ghét nhất xe chấn.
Bởi vì không gian nhỏ, cho nên cơ thể không thể dũi thẳng, tư thế căn bản khó chịu, phần eo cũng không biết đụng vào chỗ nào của xe, làm Seulgi sống không bằng chết, trên dưới cùng nhau đau nhức. Cố tình Joohyun một chút cũng không buông tha Seulgi.
- Hỗn đản... Chị dám khi dễ tôi như vậy... Cẩn thận tôi... - Seulgi thật vất vả tìm được hô hấp, trong cơ thể tích tụ nhiều tê dại làm Seulgi nhịn không được oán giận.
- Ngoan. - Joohyun hôn trán Seulgi:
- Tôi làm sao khi dễ em? Chẳng lẽ em không thoải mái sao?
Seulgi nức nở một tiếng nói:
- Đau a...
Đau? Joohyun dừng động tác.
- Kì quái, em thế nào lại bị đau?
Làm hơn một nửa kêu đau, Joohyun cũng không có biện pháp tiếp tục nữa, đồng thời nghi ngờ. Hai người cũng biết ẩn ý ở đây là gì, không phải là: Ngài cũng không phải lần đầu tiên, ở trong đây la cái gì đau? Lời kịch chưa được Joohyun nói ra, nhưng không nói rõ Seulgi có hiểu được không? Seulgi lùi thân mình tức giận trả lời:
- Tôi làm sao biết! Thật sự rất đau a!
- Là đau chỗ nào?
- Chị không phải nói vô nghĩa sao, đương nhiên là...chị đâm đâu thì chỗ đó đau. - Nói xong Seulgi cũng muốn khinh bỉ bản thân.
Nhưng Joohyun cũng rất thong dong "Ồ" một tiếng, sau đó sờ sờ đầu Seulgi, giúp Seulgi nhặt lại quần áo, rất có kiên nhẫn hầu hạ đối phương mặc vào. Seulgi thật sự không rõ vì sao Joohyun luôn luôn có những câu cửa miệng khó hiểu, cái gì "Ừ" "A" "Ồ"... Hết thảy đều muốn tặng chị ta cái tát.
- Lần sau sẽ không làm như vậy nữa. - Joohyun cài khuy áo cho Seulgi:
- Tránh để em đau nữa. Rõ ràng là tôi vất vả để em vui vẻ, em còn nói tôi khi dễ em.
Cài khuy áo xong Seulgi phát hiện mình cũng biến thành một hệ nghiêm túc.
- Chị là đồ ngốc, đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ! - Seulgi đẩy Joohyun ra muốn tự mặc quần, Joohyun duỗi cánh tay nhỏ dài ra kéo Seulgi trở về.
- Làm gì... - Seulgi ánh mắt nhấp nháy ở trong lòng Joohyun giãy giụa.
- Tôi cởi dĩ nhiên tôi phải mặc vào.
- Cái gì! Ai muốn chị làm việc này a! Tôi có tay! - Seulgi giãy giụa lung tung còn lợi hại hơn.
- Đừng làm rộn, em phải ngoan.
- Tôi mới không cần ngoan.
- A, em dám không nghe lời thử xem a, ngày mai muốn ở nhà nằm một ngày không xuống giường được sao. - Joohyun lúc nói lời này đặc biệt nghiêm túc, như đang tính toán vấn đề này có bao nhiêu khả năng xảy ra.
Động tác Seulgi lập tức dừng lại. Kì quái! Joohyun ngốc thật sự là người như thế nào? Trước kia tại sao không phát hiện chị ta có bộ mặt hung ác tàn bạo như vậy? Còn muốn giúp người ta mặc quần... Đây rốt cuộc là quan tâm bá đạo? Hay là quan tâm có âm mưu? Seulgi như thế nào cũng cảm thấy, giống như có chút việc lạ đang diễn ra a!
Ấn tượng ban đầu trong lòng Seulgi là Joohyun bị áp lực khốn cùng, hoặc là một băng sơn mỹ nhân có khuynh hướng M. Thế nào qua vòng tay em Yerin lại biến thành nữ vương? Chẳng lẽ phương thức phát triển không đúng sao? Hỗn đản a!
- Bông tai có thích không? - Giúp Seulgi thu dọn xong Joohyun đưa ra bông tai.
Tôi có thể nói không thích sao? Nhưng nhĩ động bịt kín rồi đó Bae tiểu thư! Chị bị cận thị sao! Seulgi muốn...trợn trắng mắt cho Joohyun xem.
Nhưng Joohyun thật lòng thật dạ tặng quà như thế, cho dù phải nhảy xuống cái hố lớn cũng không để Joohyun thất vọng, được rồi:
- Thích a.
Thật sự không muốn để tâm, rất khổ.
- Thích là tốt rồi.
Hừ!
- Cám ơn chị.
- Vậy nhớ mang cho tôi xem.
Thiên tài mới mang! Tặng cái gì không được lại tặng bông tai! Chẳng lẽ tôi vì ngu ngốc đưa bông tai mà phải đi bấm lỗ tai một lần nữa sao? Tôi là cái loại vì yêu mà hy sinh đến trình độ ngu ngốc đó sao? Nằm mơ! Không có khả năng!
- Đau, gặp quỷ, đau quá a.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top