Chap 41

   Seungwan có thói quen ngủ trần, không ngờ nửa đêm canh ba đột nhiên hiện ra một người xa lạ. Muốn tìm kiếm cái gì đó có thể che đi cơ thể, có điều Seungwan xui xẻo bên cạnh chỉ có cái ly thủy tinh trong suốt, cho dù cố gắng sắp xếp cũng không che đậy được cái gì a. Seungwan thật ủy khuất trốn sau quầy bar, ngồi xổm xuống, mông hoặc là ngực phải chọn lộ ra một cái.

- Xin lỗi... - Seulgi hoàn toàn sợ đến choáng váng, sống lớn đến như vậy cũng chưa thấy cơ thể người lạ ở ngoài phòng tắm, mặc kệ có phải lỗi của mình hay không, Seulgi chỉ có thể nói xin lỗi.

- Cô nói! Rốt cuộc là cô xuyên không hay là tôi xuyên không! Joohyun đâu! - Seungwan hô.

- Cô ấy đang tắm.

- Tắm? - Seungwan tỉnh táo lại, ngẫm lại xem có phải tiểu Bae mang "bạn" về. Nhưng không đúng a, tiểu Bae không phải rất kiêu sao? Cho dù Jung Yerin trong não kết cấu không bình thường, nhưng dù gì cũng là một mỹ nhân, đúng không? Trước mắt là cái gì đây? Đúng, người này đích thật là một nữ nhân, tiếp theo thì sao?!

Nghe thấy tiếng động khủng khiếp ở bên ngoài, Joohyun tùy tiện quấn khăn tắm đi ra, tóc dài vẫn còn nhỏ nước:

- Xảy ra chuyện gì?

- Tiểu Bae! Mình bị ăn đậu hủ! Tại sao có thể như vậy! Mình còn chưa xuất giá, mình vẫn còn là khuê nữ mà! - Seungwan tại đó kêu gào.

Joohyun nhìn Seungwan kêu gào khàn cả giọng, sau đó nhìn lại Seulgi đôi mắt đỏ hồng đang núp ở góc nhỏ kia giống như tiểu bạch thỏ...

- Ai kêu cậu không mặc quần áo?

Seungwan xem như được mở mang kiến thức rồi. Join không phải là người thay đổi, Joohyun là thay đổi không còn là người. Seulgi bị hình ảnh trước mắt làm cho hoảng sợ tới mức không biết nói gì cho tốt. Rõ ràng hai người đang cùng nhau trong đêm ấm áp, như thế nào lại xuất hiện một nữ tử dũng cảm? Đây là người nào? Cùng nói chuyện với Joohyun thật vui! Ngôn ngữ biểu lộ hai người rất thân thiết, hiểu rõ ý tứ của nhau phải không? Hơn nữa... Chẳng lẽ Joohyun rất thường xuyên nhìn người này không mảnh vải che thân? Joohyun đem chăn trên sô pha kéo đến che cho Seungwan nói:

- Uống xong nước nhanh trở về ngủ, ngoan.

Seungwan nhìn Joohyun, lại nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Seulgi, thân mình mềm nhũn xuống, than thở nói:

- Ừ, mình hiểu rồi, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, Joohyun cậu tiếp tục tắm rửa, cậu... Cậu bảo mình tiếp tục chờ đợi, mình tiếp tục đi ngủ thì tốt hơn.

- Ít ở đây nói bậy. - Joohyun hướng về mông Seungwan đá một cước, Seungwan che kín cơ thể bỏ chạy. Trước khi vào phòng kéo Joohyun qua, ở bên tai nói:

- Huynie, cậu có sao không a, này là người làm cho cậu phát sầu đơn phương tương tư sao?


Joohyun thừa nhận:

- Là cô ấy.

Joohyun ngước mặt lên trần nhà "Ô" một tiếng, lộ ra nụ cười tao nhã:

- Chúc các cậu vui vẻ.

Joohyun trở lại phòng tắm, mặc một bộ áo ngủ mùa đông thật dày đi ra, vừa ra tới bắt đầu giải thích:

- Đó là bạn thân từ nhỏ của tôi, mới từ nước ngoài trở về, ở tạm nhà tôi.

- Ừ, tôi có thể đoán được a, không cần giải thích.

Joohyun nhìn trần nhà thở dài, đem ánh mắt dời trở về:

- Cô lại ngạo kiều cái gì?

Seulgi không hiểu tại sao:

- Tôi không ngạo kiều a.

- Bạn bè đến có thể bỏ mặc sao?

- ...Đúng, rất không nên.

- Quên đi, muốn cùng cô giao tiếp bình thường không phải chuyện dễ dàng.

Seulgi cảm thấy bị oan uổng thật sự, lại một lần nữa nhấn mạnh:

- Đã nói tôi không có ngạo kiều, cô mới ngạo kiều!

Joohyun phất tay nói:

- Quên đi, cái này không phải trọng yếu. Chân cô ra sao? Còn đau hay không?

Seulgi thấy Joohyun nói sang chuyện khác, bộ dạng như "không so đo kiến thức với cô", nóng nảy:

- Thái độ này là sao, tôi nói là thật, vì cái gì phải nói tôi tức giận!

- Cô thoa thuốc lên chân như thế này là không đúng, lại đây tôi giúp cô thì sẽ khỏi ngay. - Joohyun căn bản không hề tiếp tục đề tài kia.

Seulgi đóng băng tại chỗ, Joohyun đặt chân Seulgi đặt lên đùi mình, đem thuốc rượu có mùi khó chịu đổ vào lòng bàn tay, nhanh chóng xoa bàn tay để tạo nhiệt, sau đó mát xa lên vết thương trên chân Seulgi. Tay Joohyun dùng lực quá lớn, Seulgi "A" một tiếng.


- Đau không?

- Có, có chút.

- Vậy nhẹ tay một chút.

Seulgi chịu đau, hô hấp có chút khó khăn:

- Nhẹ có thể không hết.

- Được. - Joohyun kìm nén ngữ khí:

- Vậy cô kiên nhẫn một chút, tôi lại dùng lực một chút.

- A... Đau... Đau...

- Cố gắng kiên nhẫn một chút.

- Ưm... Được, được...

Seungwan nằm trong phòng, nghe được tình hình chiến đấu bên ngoài rất kịch liệt không khỏi kinh ngạc: Oa, tên Tiểu Bae kia từ khi nào trở thành dũng mãnh thiện chiến như vậy? Có chừa cho người ta đường sống không a? Kêu đến mất hồn như vậy? Phải rồi, ngày mai phải học tập cậu ta một chút.

Kết thúc một vòng "chiến đấu kịch liệt" tuy không có khả năng khỏi hoàn toàn nhưng đi đứng là không thành vấn đề. Seulgi kiên trì phải về nhà, Joohyun không có biện pháp đành lái xe đưa người về. Đến nhà, Seulgi cảm ơn sau đó xuống xe, Joohyun hỏi:

- Cô trở về như vậy sao?

Seulgi xoay người lại:

- Còn có chuyện gì sao?

Tất nhiên còn có việc! Cái hôn kia còn chưa giải thích, sẽ thả tôi về nhà sao?

Joohyun trầm tư một lát lại nói:

- Không có gì. Ngủ ngon.

Seulgi rất muốn học Joohyun trợn mắt nhìn bầu trời:

- Ừ, ngủ ngon!

Đêm nay rất là thần kì, Seulgi chỉ muốn đi giải thích thôi, không tưởng tượng sẽ có bước tiến với Joohyun. Nhưng chuyện ngoài ý muốn này lúc sau cũng nghênh đón thêm chuyện ngoài ý muốn khác.

Seulgi nằm ngang trên giường mặt không chút biểu tình, đến lúc không nhịn được nghĩ: Đây rốt cuộc là bước tiến thần thánh gì? Vì sao có mở đầu nhưng không có kết thúc? Đúng, tôi có chuyện muốn nói nhưng ngượng ngùng không dám nói, tôi ngượng ngùng không nói cô cũng không biết nói sao? Kết quả hai người không nói gì, nhà ai nấy về sao? Seulgi có loại dự cảm không tốt. Joohyun tâm tư hay thay đổi tựa như ma trận kì ảo, xoay người một chút là một tâm tư khác. Joohyun không được tự nhiên như vậy, càng biến đổi nhiều hơn, căn bản là đủ loại tâm tư. Phải làm thế nào mới phục hồi người ta về trạng thái nguyên thủy để hiểu rõ hơn đây?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top