Chap 37

   Thật sự qua một đêm Joohyun vẫn chưa trả lời tin nhắn của Seulgi. Ngu ngốc kia, có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì! Lúc này Seulgi mới thật là lo lắng. Vội vội vàng vàng thu thập đồ chạy đến ga điện ngầm, sau đó lại chạy như điên đến công ty, vậy mà phát hiện Joohyun bình yên vô sự uống nước bên cạnh nơi pha cà phê.

Seulgi thở phì phò nhìn chằm chằm Joohyun, Seulgi khẳng định Joohyun phát hiện mình, nhưng Joohyun không nhìn thẳng Seulgi, đem ly cà phê vẫn thường được Seulgi hầu hạ đi vào phòng làm việc.

Tôi chửi tên ngu ngốc này a, thái độ lơ là này là gì đây? Đối đãi với người đã lo lắng cho cô ta cả một đêm như vậy sao?

Seulgi cảm thấy bệnh ngạo kiều của Joohyun lại phát tác, ở công ty Joohyun thường xuyên để tính khí băng sơn tác quái, Seulgi cũng lười nghĩ nhiều, dù sao bình an là tốt rồi, đợi giữa trưa cùng nhau ăn cơm mới từ từ quở trách Joohyun.

Thời gian giữa trưa Seulgi thường ngồi tại vị trí đợi Joohyun kêu đi ăn cơm, kết quả ngồi chờ cũng không chờ được Bae tổng giám tới lâm hạnh.

- Ngu ngốc kia lại không sắp xếp thời gian ăn trưa đi? - Seulgi lo lắng liền đi mở cửa phòng, Joohyun cũng vừa mở cửa ra khiến hai người đối mặt, biểu tình Joohyun không được tự nhiên.

Seulgi cũng không phát hiện có dị thường trong đó, ngữ điệu trước sau như một nói:

- Này, giữa trưa cô không cần ăn cơm sao? Hay là chút nữa tôi đi mua thuốc dạ dày đến lấp đầy bụng cô?

- Chou tiểu thư. - Joohyun ngữ khí lãnh đạm:

- Cô cùng các đồng nghiệp khác ăn cơm đi. Tôi sẽ tự sắp xếp tốt.

Trong lòng Seulgi hiện lên một dấu chấm hỏi thật to, nhưng nghĩ có thể Joohyun bận việc quan trọng không có thời gian đi ra ngoài, Seulgi cũng không nói thêm gì đi ra ngoài.

Một mình đi mua cơm, giúp Joohyun mang một phần trở về. Seulgi trở về Joohyun lại không có ở văn phòng, thế nên đem cơm đặt trên bàn của Joohyun. Trở lại chỗ ngồi Seulgi một bên xem video một bên ăn cơm, lúc đến tiết mục hay, người trong truyền thuyết muốn theo đuổi Joohyun, lão Park đột nhiên từ trên trời rơi xuống.

- Gấu mèo muội muội, cô lại đây, chúng ta từ từ tâm sự.

Lão Park là một "vương lão ngũ" hơn ba mươi tuổi. Đáng tiếc phía trước không có hai chữ "kim cương".


- Tâm sự cái gì? - Seulgi phình miệng, nhíu mày không biết lão Park muốn làm gì, hơn nữa không có chút hứng thú nói chuyện với hắn.

- Tâm sự chuyện quan trọng với cô, cô đi theo tôi. - Lão Park mặc kệ Seulgi lộ ra vẻ không thích, trực tiếp đem Seulgi kéo đi.

Seulgi giãy dụa:

- Chờ tôi ăn xong cơm đã!

Lão Park mắng:

- Ăn cái gì!

Lão Park kéo Seulgi đến chỗ mọi người thường hút thuốc lá, lúc này mọi người đang dùng cơm nên cũng không có ai.

- Muốn nói gì? - Seulgi đem đồ ăn nuốt xuống hỏi.

Joohyun vốn là ngẩn người ngồi dưới cầu thang, nghe thấy trên lầu là thanh âm Seulgi liền khẽ ngẩng đầu nghe. Lão Park ra vẻ người lớn chà xát bàn tay:

- Gấu mèo muội muội, cô nói cô với Bae tổng giám không có quan hệ gì, là thật sao?

- Có quan hệ. - Seulgi nói.

- A? - Lão Park lại khẩn trương lên.

- Cấp trên cấp dưới.

- À... Vậy là tốt rồi tốt rồi.

- Anh thật sự muốn theo đuổi Joohyun sao?

Tuy rằng Seulgi cảm thấy việc này không quá ảnh hưởng, khả năng có thể xem kịch vui nên đem ý nghĩ trong đầu nói ra.


- Tôi có nghĩ như vậy, nhưng không biết Bae tổng giám có coi trọng tôi không.

Này quá khó khăn đi đại huynh đệ! Nên biết rằng Joohyun có tính cách giống như anh, nên cô ta mới coi trọng anh... Để cho anh trở thành đối thủ của cô ta!

- Tôi vẫn nghĩ mãi, muốn nói cho cô ấy nhưng không biết dùng cách nào để thể hiện?

Tôi thấy nên trực tiếp giáp mặt nói chuyện ở công ty, vậy cũng tốt, có thể để tôi thấy Joohyun tàn nhẫn cự tuyệt anh như thế nào.

- Cô cảm thấy tôi đùa giỡn sao?

Anh thấy tôi có thể trả lời anh sao? Tôi còn muốn hỏi Joohyun có đùa giỡn với tôi không!

Cũng không biết khi nào Seulgi lại nuôi dưỡng một đống thói quen xấu, nói một câu trong lòng muốn nôn ngay. Seulgi ho khan hai tiếng nói:

- Chuyện này, nếu không thì anh trực tiếp đi nói cho cô ấy biết đi, nói không chừng cô ấy sẽ cảm động với hành động dũng cảm thẳng thắn của anh. - Nói xong Seulgi đặc biệt khinh bỉ bản thân.

- Nói thẳng được không? Tất cả mọi người đều nói cô ấy thích cô, không thì cô đi giúp tôi nói với cô ấy đi?

Seulgi cười ha ha tỏ vẻ thoải mái, hơn nữa lui về phía sau hai bước, dựa vào lan can:

- Tôi cùng cô ấy có chỗ nào tốt? Là cô ấy luôn luôn chủ động tìm tôi? Tôi kì thật không thân với cô ấy, đều do cô ấy tình nguyện...

Nếu không phủ nhận quan hệ, Seulgi không biết làm thế nào cự tuyệt Lão Park, phải giúp người khác thổ lộ với Joohyun là một chuyện khó khăn. Kính nhờ anh đi tìm người khác? Muốn tôi thay anh đi thổ lộ với Joohyun ngu ngốc? Thật sự là nằm mơ đi! Phải thổ lộ không bằng chính tôi thổ lộ.

Seulgi nghiêng nửa mặt lên trời, lấy tay chỉ chỉ vào người bày tỏ thái độ khinh thường bản thân, lời còn chưa nói xong phát hiện dưới cầu thang có một người đang ngồi. Trái tim Kang Seulgi còn thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, thanh âm bị kẹt giữa phụ âm và nguyên âm sau đó im bặt hoàn toàn. Tóc dài màu đen, áo sơ cài đến khuy cao nhất...

Trang phục này khí chất này, người dưới lầu kia ngẩng đầu lên sẽ không phải Joohyun đi?

Seulgi cảm giác cột sống vặn vẹo bị đau âm ỉ, da dầu dường như bị thoa bột ớt, trong não thì bị dầu sôi rót vào, bị kịch, tay chân run rẩy từng đợt, cuối cùng lạnh như băng. Joohyun chậm rãi ngẩng đầu, cùng Seulgi bốn mắt nhìn nhau.

- Bae, Bae tổng giám... - Seulgi dùng hết tí xíu khí lực cuối cùng nặn ra một nụ cười buồn nôn, Lão Park thấy Seulgi khác thường lại đột nhiên gọi tên Joohyun, dọa hắn ta nhảy dựng.


- Cái gì! Bae tổng giám! - Khí thế như hổ, cả hành lang đều vang dội tiếng hét của Lão Park. Bae tổng giám, Bae tổng giám...

Đang lúc Seulgi thấy sẽ chết không thoải mái tại nơi này, Joohyun đứng lên bậc thang, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười với Seulgi:

- Kang Seulgi.

Thấy Joohyun cười ngọt như vậy, Seulgi như được đại xá! Nguyên lai Bae đại quan nhân không có tức giận a! Joohyun nhất định không có nghe thấy mình nói chuyện vô liêm sỉ đúng không? Cho dù nghe được cũng biết rõ đây là nói tùy tiện lung tung chứ không phải sự thật! Tinh thần buông rơi, giọng nói Seulgi không được tự nhiên. Hai tay đè nặng lan can, thân mình hướng về phía Joohyun oán giận nói:

- Cô ở đây làm gì vậy! Dọa chết người.

Hôm tươi cười vui vẻ, so với trước kia còn xán lạn hơn. Seulgi sững sờ, như thế nào cảm thấy được thật kì quái?

- Seulgi. - Joohyun cười nói:

- Tôi vẫn quấn quít lấy cô, đem cho cô rất nhiều phiền toái sao?

Seulgi không kịp phản ứng, ngơ ngác lắc đầu, lắp bắp đáp lại:

- Sao? A? Không có...

- Cô yên tâm, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không tiếp tục dây dưa với cô, "đơn phương tương tư" của tôi sẽ chấm dứt. Về sau sẽ không quấy nhiễu cô!

Toàn bộ tươi cười đột nhiên sụp đổ, ánh mắt lạnh như băng tuyết tháng mười hai bắn thẳng vào lòng Seulgi. Joohyun xoay người đi xuống lầu, Seulgi trong lòng "A" một cái, lớn tiếng hô:

- Cô đi đâu vậy.

Trong lòng nghĩ Joohyun sẽ mắng một câu "Không liên quan đến cô", đáng tiếc Joohyun dùng hành động chứng minh câu nói trong lòng Seulgi chỉ là lời kịch. Thật sự cùng Seulgi không quan hệ, Joohyun căn bản một chữ cũng không đáp lại. Seulgi muốn đuổi theo xuống lầu nhưng Lão Park giống như thất hồn lạc phách nhìn Seulgi, phía sau lưng lạnh đến lợi hại: Lão Park không phải cũng nghe Joohyun nói sao? Đây thật sự có thể so với lời thoại trong phim a, loại ngược luyến ngược tâm này Seulgi không thích xem, thế nào hôm nay lại phải diễn vai phụ nghĩa bạc tình đây?

- Thật sự là, thật sự rất là kì quái a, người kia...

Seulgi cười đến cứng ngắc với Lão Park, hồn phách Lão Park sớm bay theo Joohyun, nửa ngày không nói lời nào ánh mắt cũng dại ra. Xong đời. Seulgi mắng trong lòng, xem bộ dáng Lão Park kìa, sự kiện này thật sự nghiêm trọng sao? Tên Joohyun kia, hẳn là nhất thời khó chịu? Chờ Joohyun bình tĩnh thì cơn giận sẽ tiêu tan đúng không? Dù sao cô ta cũng có thói quen ngạo kiều. Nói là nói như vậy, nhưng Seulgi lại áy náy đến mức khó thở.

Buổi chiều Joohyun không ở văn phòng cũng không biết đi nơi nào, đồng nghiệp phải giao tư liệu cho Joohyun, hỏi nửa ngày cũng không ai biết tung tích nơi đâu. Seulgi gửi tin nhắn giải thích, cũng không nhận được thông báo đã gửi tin thành công. Joohyun giống như bốc hơi khỏi nhân gian rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top