Chap 25
Công việc buổi chiều bận rộn, cần phải sửa đổi văn kiện, cần phải cập nhật số liệu thị trường, cấp trên đang thúc giục, làm đầu Seulgi đau ong ong. Có đồng nghiệp phát sốt xin nghỉ buổi chiều, công việc của đồng nghiệp ấy lại không thể không làm.
Tổ trưởng bộ phận phát triển tính tình nóng nảy, công việc có gì khó khăn sẽ dễ dàng gắt gỏng. Nhìn tổ trưởng vò đầu, Seulgi sợ anh ta sẽ rụng hết tóc, vì vậy hảo tâm tiếp nhận công việc thiếu chút nữa bị chậm trễ kia. Tổ trưởng dốc sức chụp lấy cái mạng nhỏ của Seulgi nói muốn khen thưởng, Seulgi sắp hộc máu, liên tục xua tay nói là việc phải làm.
Seulgi vội vội vàng vàng, thật vất vả mới làm xong hết công việc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã muốn tám giờ. Seulgi đấm đấm lên lưng, đem máy tính tắt, thu thập một số đồ vật chuẩn bị ra về, lúc này Joohyun từ phòng làm việc đi ra.
Phòng làm việc lớn chỉ có hai người, âm thanh giày cao gót của Joohyun hết sức rõ ràng. Seulgi không nghĩ Joohyun còn chưa về nhà, đột nhiên không muốn bỏ lỡ, ngây người một hồi mới cẩn thận nói:
- Bae tổng giám còn chưa về sao?
- Ừ. - Joohyun tay trái kéo áo khoác tay phải cầm túi, tóc rũ xuống phối hợp với đôi mắt đen sáng, áo len đen cao cổ bó sát người bày ra vẻ mặt vẫn là nghiêm nghị cùng khí chất làm người ta kiêng nể. Joohyun chậm rãi mở miệng, vĩnh viễn bình tĩnh dùng một từ để trả lời:
- Về sớm một chút.
Thấy Joohyun không có gì đáng ngại, Seulgi nghĩ đại khái Joohyun đã uống thuốc nên hết đau, trong lòng trấn an, cả ngày công việc bận rộn, mệt mỏi rã rời bao phủ toàn thân, nói cũng không có sức nói, muốn nhanh trở về ngủ là tốt rồi. Dưới tính huống như vậy Joohyun lại phát ra lời mời:
- Cô còn chưa ăn cơm chiều, muốn cùng đi ăn một chút không?
Seulgi suy nghĩ cùng đi ăn tối với một người đã có người yêu có phải là một việc sáng suốt hay không, trầm mặc hồi lâu liền bị Joohyun nhìn thấu tâm tư, Joohyun dùng giọng điệu không phải sở trường, giễu cợt nói:
- Bữa tối là nên ăn, nếu không ăn sẽ dễ dàng giống như tôi vậy, tạo phiền toái cho người khác và mình.
Nói xong tự chỉ chỉ vào dạ dày của mình. Bạn bè cùng ăn bữa cơm mà thôi, không có gì lớn lao. Seulgi tự nhủ: Không nên biến thành đứa ngốc thấp thỏm không yên a, tổng giám mời cơm không thể không ăn! Tuy rằng Joohyun cũng chưa nói mời cơm a.
Joohyun điều chỉnh hệ thống sưởi trong xe vừa đủ, hai người kề vai ngồi đều không nói chuyện. Seulgi dùng ánh mắt liếc đến khăn choàng cổ đỏ, phát hiện Joohyun mười phần cuồng khăn choàng, bắt đầu mùa đông Joohyun hầu như mỗi ngày đều mang khăn choàng, mỗi lần đều là kiểu dáng khác nhau.
Seulgi lầm bầm trong lòng: Loại có tiền này yêu đương hay giày vò nhau, hơn nữa suy nghĩ trong não vĩnh viễn là một bí mật. Có thời gian ăn mặc trang điểm xinh đẹp, lẽ nào không có một chút thời gian chiếu cố thân thể của mình sao?
- Cô thích ăn gì?
Trong lòng Seulgi còn đang hung hăng công kích Joohyun, Joohyun cũng thật "rộng lượng" hỏi ý Seulgi.
- Tôi tùy tiện a, đều được.
Dù sao Seulgi không phải người thượng lưu, từng trải qua khổ cực, đứa nhỏ bị ép ăn gì thì phải ăn thứ ấy.
Joohyun mỉm cười quay đầu:
- Cô thật là không kén chọn một chút nào. Tôi quyết định được rồi, đi ăn súp thế nào? Buổi tối ăn một chút ấm dạ dày.
- Được.
Giờ còn biết ấm dạ dày nha, dạ dày thủng của cô chắc đang cảm động đến rơi nước mắt phải không?
Joohyun vĩnh viễn đều mang Seulgi đến những nơi kì quái như vậy, không phải hang động thì là đường hầm. Quán ăn khuya này nằm trong sâu trong ngõ nhỏ. Hai người xuống xe chui vào hẻm này, vào trong quán ngồi phía sau tấm rèm cửa, tức thì cảm thấy ấm áp.
Mặt tiền quán rất nhỏ chỉ bày ra bốn cái bàn, trong đó hai bàn đã có người ngồi. Mùi hương ở đây đánh thức cảm giác đói bụng của Seulgi.
- A, Hyunie, đã lâu không gặp!
Chủ quán là phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, vừa thấy Joohyun bước vào đã tươi cười rạng rỡ bắt chuyện. Mà Seulgi lại che miệng cố gắng nhịn cười không ra tiếng: Hyunie! Tên này thật sự thích hợp với người kiên cường, cứng đầu, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản như Bae tổng giám của chúng ta phải không!
Joohyun lễ phép đáp lại:
- Đúng vậy đã lâu không gặp, trong khoảng thời gian này công việc thay đổi nên tương đối bận rộn.
- Bận rộn cũng phải chú ý đến thân thể. A! Jung tiểu thư không đi cùng sao? - Chủ quán nhìn thoáng qua Seulgi hỏi như thế.
Seulgi cảnh giác: Jung tiểu thư? Ai a! Giọng nói có chút thăm dò cùng tiếc nuối. Hyunnie, Jung tiểu thư...Đây là trò kết hợp thịnh hành vào thời nào đây a!
Joohyun hơi lộ ra lúng túng trả lời:
- Cô ấy gần đây cũng bề bộn nhiều việc, vẫn bay khắp thế giới...
Huhu bay khắp thế giới! Người kia còn là tiếp viên hàng không! Đây là xã hội thượng lưu phải không!
- Trước đây hai người đều như hình với bóng cùng đi ăn khuya. Thấy cô mà không thấy cô ấy thật sự không quen. - Chủ quán nói.
Hóa ra là nửa kia của Hyunie? Làm cô ta tổn thương là người kia sao? Chủ quán à, cô mở quán súp thì đi nấu súp đi, trông nom việc tư của người ta làm chi? Kinh doanh cần được nhận giải thưởng biết quan tâm mọi người sao?
- ...Vẫn giống như trước đi, súp gà, hai phần.
Joohyun ngu ngốc lại bắt đầu đùa giỡn ngu ngốc, nói sang chuyện khác sao! Hơn nữa... Chờ một chút! Ai ăn súp giống với cô! Nếu ăn giống nhau không chừng sẽ biến thành mặt than ngu ngốc như cô!
- Phiền cô, cho tôi súp cá là được rồi.
Seulgi thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì mỉm cười lễ phép, đêm nay phối hợp diễn với cô ta cũng phải được quyền chọn lựa thức ăn, phải không?
- Được. - Chủ quán lại tỉnh bơ nhìn Seulgi liếc mắt một cái.
Tố chất tâm lý đáng ngưỡng mộ của Seulgi thật tốt, không thèm tranh luận, nhỏ giọng hừ chờ đợi chủ quán trắng béo đem xúp cá.
Chủ quán đi rồi, Joohyun nói:
- Đừng để ý, tôi là khách quen ở đây, từ khi học trung học đã bắt đầu đến nơi này ăn khuya, nên coi như có quen biết với bà chủ. Đặc biệt vào mùa đông, sau khi kết thúc buổi học thường đi ngang nơi này, ăn súp gà mới có thể ngủ được.
- Đi cùng với Jung tiểu thư sao?
Sau khi nói xong Seulgi và Joohyun sắc mặt cùng nhau chuyển xanh. Seulgi thầm mắng mình ngu ngốc, tại sao lại đi hỏi chuyện riêng tư của người ta, thật giống như mình đối với quá khứ của người ta có hứng thú. Trong lòng hối hận không ngừng, nhưng ngoài mặt không thể cùng nội tâm đấm ngực giậm chân được, Seulgi mỉm cười hiền lành, trình độ có thể đổi tên Seulgi thành nàng Mona Lisa rồi.
- Đúng... - Joohyun trả lời do do dự dự. Seulgi thật là bị Joohyun làm nghẹn một chút.
Thật ngu ngốc, hỏi cái gì thì trả lời cái đó sao? Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là riêng tư cá nhân sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top