Chương 12: Tự Trọng

Edit: Bánh Mì Thịt Nướng

Beta: Vũ Sương Viện

Tiễn Thuý ôm Nhĩ Tuyết lắng nghe toàn bộ, đợi Sở Nguyệt Lung rời đi mới đặt Nhĩ Tuyết xuống đất, "Quận chúa Ngọc Loan từ trước đến nay luôn hành động và nói năng như vậy, bình thường điện hạ đều lười so đo với nàng ta."

"Nô tỳ trước kia luôn cảm thấy điện hạ quá bao dung, không ngờ Quận chúa càng ngày càng lấn tới. Nhưng mà hôm nay, chỉ sợ về sau Quận chúa Ngọc Loan nhìn thấy điện hạ cũng không dám quá phận."

Nhĩ Tuyết chạy lạch bạch tới cọ cọ bên chân Tạ Nguyên, sau đó giương đôi mắt ướt át nhìn nàng chằm chằm.

Tạ Nguyên cong một ngón tay, chạm vào đỉnh đầu của nó, khiến nó khẽ rên rỉ.

"Trước đây ta quá bao dung với Sở Nguyệt Lung, khiến nàng ta nghĩ rằng ta dễ bắt nạt. Cho nên hôm nay mới dám nói những lời như vậy trước mặt ta, ta không biết nên nói nàng ta ngu ngốc hay là quá ngây thơ nữa."

"Nô tỳ còn tưởng rằng," Tiễn Thúy thấp giọng cười nói, "Hôm nay điện hạ vì Cảnh tam công tử mà dạy cho Quận chúa Ngọc Loan một bài học."

"Ừm?"

Tạ Nguyên dừng tay, thôi chạm vào Nhĩ Tuyết rồi giương mắt nhìn Tiễn Thuý.

"Bởi vì trước kia điện hạ rất ít so đo với Quận chúa Ngọc Loan, cho dù nàng ta nói lời không đúng, dẫu sao tính cách Quận chúa cũng đã vậy từ nhỏ, hôm nay điện hạ dạy cho Quận chúa một bài học, trùng hợp Quận chúa vừa nhắc đến Cảnh tam công tử."

"Xem ra điện hạ rất hài lòng mối hôn sự này."

Tạ Nguyên: "..."

Nàng sửng sốt một lúc, sau đó vô ý nhổ vài sợi lông trên ngực Nhĩ Tuyết, khiến nó nhỏ giọng rên rỉ.

Tạ Nguyên lấy lại tinh thần, dùng ngón tay sờ sờ đầu Nhĩ Tuyết, tỏ vẻ an ủi: "Hài lòng?"

Nàng dừng một chút, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Cũng đúng, Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay là trời quang trăng sáng, các tiểu thư quý tộc ở Lũng Nghiệp ái mộ y có thể xếp hàng từ điện Chiêu Dương ra ngoài thành." Bây giờ Lũng Nghiệp, kẻ không biết còn nói rằng ta đã bức ép y như thế nào, phỏng chừng chẳng ai nghĩ rằng ta không hài lòng chuyện này."

"Điện hạ là Trưởng công chúa cao quý," Tiễn Thuý nói, "Làm sao có ai dám nghĩ điện hạ đang trèo cao. Cảnh tam công tử tuy xuất sắc, nhưng nơi nào cũng có công tử trẻ tuổi, xuất thân từ gia đình quý tộc có triển vọng. Chỉ cần điện hạ muốn chọn, người nào dám từ chối?"

Mặc dù đó là sự lựa chọn của nàng, với thân phận của Tạ Nguyên, theo lý là vậy. Nhưng Lũng Nghiệp có quá nhiều con cháu, để khiến Tạ Đông Lưu hài lòng, nhưng cũng khiến Phó Vân cảm thấy gia thế phù hợp, có thể trợ giúp cho Tạ Sách, chọn đi chọn lại, nàng chỉ có thể chọn Cảnh Hữu Lăng.

Nói thật chỉ có y là phù hợp.

"... Nhưng mà," Tiễn Thúy đột nhiên nhớ ra gì đó, "Nô tỳ vừa nhớ tới, lời điện hạ vừa kể, thật sự là Cảnh tam công tử đã nói sao?"

"Làm sao có thể?" Tạ Nguyên nhướng mày, "Không phải chưa từng gặp y trong cung yến thì cũng vì khí chất lãnh đạm, nói ra lời như vậy, khác gì đòi mạng của y."

Nghe vậy, Tiễn Thúy cau mày, lo lắng nói: "Vậy... nếu như Quận chúa Ngọc Loan đi thỉnh an Hoàng thượng và Cảnh tam thiếu gia thì làm sao đây?"

Tạ Nguyên cũng không để ý lắm, cẩn thận dùng khăn ướt lau ngón tay.

Chừng nào Sở Nguyệt Lung có đầu óc, nàng ta sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi Tạ Đông Lưu.

Và nếu Sở Nguyệt Lung đến hỏi Cảnh Hữu Lăng... Vậy thì làm sao chứ?

Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng đã định rồi, tin hay không thì tuỳ Cảnh Hữu Lăng, chẳng lẽ y thật sự có thể đến hỏi nàng sao?

Huống hồ, nếu Cảnh Hữu Lăng thực sự hối hận về cuộc hôn nhân vào lúc này, Tạ Nguyên còn cầu mà không được...

Rốt cuộc, bọn họ chung quy vẫn muốn hoà ly.

Nhắc đến Cảnh Hữu Lăng và Sở Nguyệt Lung, Tạ Nguyên đột nhiên nhớ ra một sự kiện quan trọng trong quá khứ.


Vào mùa thu năm Hoằng Lịch thứ mười ba, nàng từng chứng kiến một bí mật mà không ai biết.

Ký ức xa đã mờ mịt, chỉ nhớ lúc đó Cảnh Hữu Lăng mặc một chiếc áo khoác lông cừu nhẹ, dáng người cao lớn, đứng dưới đèn lồng cung điện, lãnh đạm nhìn người đối diện.

Trong yến tiệc trung thu của cung điện vào năm Hoằng Lịch thứ mười ba, những chiếc đèn lồng chạm khắc được đặt trong cung từ rất sớm, chiếc nào chiếc nấy màu vàng nhạt trông vô cùng ấm áp dưới ánh hoàng hôn.

Trong sảnh yến tiệc rộng rãi của cung điện, Tạ Nguyên đang ngồi ở vị trí cao cao, vừa nói chuyện với cung nữ bên cạnh, bỗng cảm thấy có chút mất hứng. Vào thời điểm đó, nàng luôn làm bất cứ điều gì mà nàng muốn, Tạ Đông Lưu lúc nào cũng nuông chiều nàng.

Vì vậy, Tạ Nguyên nhìn đám người trong đại sảnh, bắt gặp ánh mắt của Tến Tuy, hai người ở bên nhau đã lâu, chỉ cần nhìn nhau một chút là biết tâm tư của đối phương.

Năm đó khi họ ra khỏi điện, Yến Tuy mang cho nàng một chiếc đèn lồng giấy hình con én, cười nói với nàng: "Sau này nếu không gặp được ta, hãy nhìn chiếc đèn lồng hình con én này."

"Dù sao đi nữa, chỉ là suy nghĩ vậy thôi, rốt cuộc mười ngày nửa tháng ta cũng không thể về Lũng Nghiệp thường xuyên, điện hạ nhớ mong ta, cũng khó tránh khỏi."

Hắn từ trước đến nay nói chuyện không biết xấu hổ, Tạ Nguyên không quan tâm, lúc đó nàng chỉ quan tâm đến việc nghịch chiếc đèn hình con én tinh xảo trong tay.

Nàng rất ít ra khỏi cung, mặc dù Tạ Đông Lưu luôn để lại cho nàng những đồ vật tốt nhất được cống nạp, nhưng những đồ vật tinh xảo như này của dân gian là cực kỳ hiếm thấy.

Tạ Nguyên luôn biểu hiện mình thích cái gì rất rõ ràng, thích cái gì thì cho dù ngoài mặt không biểu lộ, cũng sẽ đung đưa, chơi đùa món đồ mình thích trong tay, miễn cưỡng lắm mới buông ra.

Yến Tuy tất nhiên biết rằng nàng rất thích nó, hắn nói đùa: "Điện hạ thích Yến... Tử đèn này không, hay là—"

Hắn đang nói ngang chừng thì tùy tùng thân cận đã đuổi theo, thở hổn hển nói: "Thiếu gia, hầu gia sai thuộc hạ gọi người về, còn trách móc người rời khỏi cung yến là không có quy củ."


Yến Tuy từ trước đến nay chưa bao giờ tuân theo quy củ, nhưng gã sai vặt lại cực kỳ kiên trì, Yến Tuy thực sự mất kiên nhẫn với sự thúc giục của gã sau vặt, hắn đành bảo Tạ Nguyên ở đây đợi hắn quay lại.

Tạ Nguyên đang cầm đèn lồng trong tay đi dạo dưới cung khuê, khi đi ngang qua cây hải đường bên ngoài điện Quỳnh Nguyệt, nàng nhìn thấy hai bóng người đang đứng dưới gốc cây. Lúc đó, nàng nhận ra Sở Nguyệt Lung, người đang mặc một chiếc váy màu vàng nhạt từ xa, sau đó còn nhìn thấy người đứng đối diện Sở Nguyệt Lung——

Y mặc một thân bạch gấm, hiếm khi không mang theo Liệt Sương, tuy lúc đó ánh đèn lờ mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra y là một công tử của gia tộc cực kỳ ưu tú.

Chính là Cảnh Hữu Lăng.

Gặp gỡ bí mật với khuê nữ là một việc lớn, Tạ Nguyên quá lười để quan tâm đến việc của người khác, nhưng nàng chưa bao giờ thích Sở Nguyệt Lung, và với tính khí của Cảnh Hữu Lăng hẳn không phải là loại người sẽ làm những việc như vậy.

Khi đó, nàng có chút tò mò không biết tại sao những người như Cảnh Hữu Lăng lại có thể trơ mắt nhìn Sở Nguyệt Lung, vì vậy nàng đứng sau bức tường, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.

Cây hải đường mùa thu đã trơ trụi, gió thu thổi qua, xuyên thẳng vào da thịt.

Sở Nguyệt Lung hôm nay mặc rất ít, một chiếc áo màu vàng kết hợp với váy dưới thêu hoa quế vàng nhạt. Làn da trước ngực trắng nõn tinh tế, chiếc khóa trường thọ bằng vàng rủ xuống, phía dưới còn tua rua hình hoa quế.

Chỉ là hứng một cơn gió thu, khó tránh chuyện lạnh nổi da gà.

Tạ Nguyên nghe nàng ta nói với Cảnh Hữu Lăng: "Hôm nay gọi Cảnh tướng quân ra dưới danh nghĩa mẫu thân là có nguyên nhân. Nguyệt Lung khi còn bé đã chịu nhiều đau khổ, bị người phụ thân vô tình tàn nhẫn kia ngược đãi."

"Nhờ có Cảnh tướng quân trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, Nguyệt Lung hiện giờ mới có thể rời khỏi Thanh Châu khốn khổ đến Lũng Nghiệp. Cũng nhờ có Cảnh tướng quân giúp ta cùng mẫu thân đòi được công lý, nếu không Nguyệt Lung có thể..."

Sở Nguyệt Lung khóc nức nở hai lần, "Nguyệt Lung có thể như hôm nay, ta còn chưa đa tạ Cảnh tướng quân."

Cảnh Hữu Lăng nghiêm mặt, "Quận chúa không cần cảm tạ ta, đó chỉ là nhiệm vụ của ta. Quận chúa nên tạ ơn bệ hạ mới phải."

"Lòng tốt của hoàng bá bá đối với Nguyệt Lung, Nguyệt Lung sẽ ghi nhớ trong lòng." Sở Nguyệt Lung bước lên trước, "Chỉ là Cảnh tướng quân đối với Nguyệt Lung khác với những người khác, năm đó Cảnh tướng quân một đường đem Nguyệt Lung từ Thanh Châu hộ tống ta hồi Lũng Nghiệp, lòng tốt này, Nguyệt Lung sẽ không bao giờ quên."

Nàng bước tới như thể muốn tựa đầu vào ngực Cảnh Hữu Lăng, "Cho nên... Ta đọc trong kinh sách rằng nếu một cô nương bình thường nhận được lòng tốt như vậy, nói một cách hợp lý, hẳn là lấy thân báo đáp..."

Cảnh Hữu Lăng nghiêng người, tránh Sở Nguyệt Lung đến gần, cụp mắt nói: "Quận chúa, tự trọng."

Sở Nguyệt Lung không dám tin tưởng nói: "Đừng nói với ta là Cảnh tướng quân không có một chút tâm ý với ta? Vậy tại sao tướng quân lại chăm sóc Nguyệt Lung tỉ mỉ như vậy, đặt hai mẫu nữ ta lên hàng đầu ở Thanh Châu?"

"Quận chúa, ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng," Giọng nói của Cảnh Hữu Lăng lạnh lùng, "Ta đối với Quận chúa không có tình cảm riêng."

Y nhìn Sở Nguyệt Lung đứng tại chỗ, "Nếu như Quận chúa không có việc gì quan trọng, ta cáo từ trước."

Khi đó Cảnh Hữu Lăng đang đứng dưới trăng rằm và đèn lồng của cung điện, ánh trăng như suối chảy róc rách, đèn lồng trong cung điện như dòng nước ấm, nhưng thần sắc của y vẫn không chút thay đổi, giống như người đang khóc đứng đó đối diện chẳng liên quan gì tới y.

Khi Cảnh Hữu Lăng quay lại, y nhẹ nhàng đưa tay vuốt nếp áo trên ngực, sau đó nhìn thấy Tạ Nguyên đang đứng sau bức tường chưa kịp rời đi.

Khi đó y vẫn chưa có khả năng cảm nhận xuất chúng như bây giờ, không ngờ lại bị Tạ Nguyên bắt gặp loại chuyện như vậy, vừa nhìn thấy nàng, y có chút kinh ngạc, bước chân chậm lại.


Mặc dù Tạ Nguyên lúc nào cũng hành động liều lĩnh, nhưng nàng thực sự không mong đợi mình gặp phải một chuyện như vậy. Giờ phút này bị y rũ mắt nhìn như thế, khó tránh khỏi có chút chột dạ.

Đương lúc cảm thấy vô cùng chột dạ, nàng thấy y giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh đặt lên môi, làm động tác im lặng.

Dân gian Lũng Nghiệp rất cởi mở về phong tục, nhưng nữ nhân vẫn sẽ bị phán xét và bàn tán riêng tư trước khi kết hôn, Sở Nguyệt Lung được phong hào quận chúa, nếu tin tức nàng ta bị Cảnh Hữu Lăng từ chối bị lan truyền, có thể sẽ tổn hại đến danh tiếng.

Lúc đó Tạ Nguyên đã nghĩ rằng, những người như Cảnh Hữu Lăng, bây giờ và tương lai, sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top