Chương 17

Edit & Beta: Kayoko Aoi

Trước khi cảnh quay của Diệp Từ và Lục Xuyên bắt đầu, Lục Xuyên vừa thích thú ôm món đậu phụ Ma Bà cộng thêm súp bí đao mà hôm nay Diệp Từ chuẩn bị, vừa điên cuồng ghi nhớ lời thoại trong kịch bản.

Nhưng khi ghi nhớ chúng…… Lại cảm thấy một nỗi xót xa không thể nào hiểu được của việc học thuộc lòng, chọc chọc Diệp Từ ở một bên cũng đang điên cuồng ôn lời thoại: “Thật ra thì tên hoàng thượng này thích tiểu cung nữ này rồi sao?”

Diệp Từ quay đầu, đập vào mi mắt là khuôn mặt đẹp trai đến không hợp lẽ trời đó của Lục Xuyên. Lục Xuyên đẹp trai, đây là điều mà Diệp Từ đã ý thức được khi mới nhìn thấy tấm áp phích của anh. Khi nhìn thấy người thật, mới biết được thật ra diện mạo của Lục Xuyên không ăn ảnh với những loại hình này…… Khác với cảm giác non nớt của những trai trẻ ẻo lả lưu hành đương thời và những vẻ đẹp hơi thiên hướng trung tính của thời đại hoàng kim, trên người Lục Xuyên là khí chất mang theo một ít lạnh nhạt giữa ánh nắng mặt trời, càng hiểu anh hơn một chút, Diệp Từ lại càng không nhìn chuẩn đường đi nước bước của anh.

Không nhìn chuẩn, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được, khi người đàn ông này nghiêm túc nhìn chằm chằm bạn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, toát ra một sức hút chết người. Khóe miệng mỏng không như thường ngày cứ luôn nở nụ cười nhợt nhạt, Diệp Từ mới phát hiện màu môi của Lục Xuyên là màu hồng tự nhiên, không thoa thêm bất kỳ bộ sản phẩm môi nào, từ đấy nhìn gần vào, tình trạng da của Lục Xuyên cũng tốt đến mức khiến cô không nhịn được muốn đưa tay chạm vào thử……

Gần như mất trí, Diệp Từ nhìn chằm chằm vào quai hàm phình lên vì chứa thức ăn của Lục Xuyên: “Anh thường dưỡng da như thế nào?”

Lục Xuyên sững sờ: “Mỗi ngày khi chơi game đều sẽ đắp mặt nạ nhỉ?”

Diệp Từ: “……”

Ngẫm nghĩ một chút, vẫn ấp úng nói ra: “Thật ra đắp mặt nạ nhiều…… không nhất thiết làn da sẽ tốt, các chất dinh dưỡng không thể hấp thu được, hơn nữa sẽ làm cho lớp sừng của da càng mỏng manh hơn.”

Lục Xuyên nuốt thức ăn vào trong miệng, rồi gắp một miếng đậu hủ: “Ưm…… Vậy có thể là vì mỗi ngày tôi đều vận động nên quá trình trao đổi chất rất tuyệt vời chăng? Nhưng quan trọng là tôi đẹp sẵn rồi.”

Diệp Từ gật gật đầu, xem nhẹ nửa câu sau của anh theo bản năng, trong lòng âm thầm nghĩ mình có thể thật sự cần phải đưa việc tập thể dục vào lịch trình hằng ngày, dù sao thì dựa mỹ phẩm để dưỡng da chỉ là trị ngọn không trị gốc.

“Anh vừa mới nói gì?” Diệp Từ hỏi với hình cung phản xạ cực dài.

Lục Xuyên hiển nhiên cũng không nghe rõ lời cô nói, giờ phút này trong lòng nghĩ đến cái gì liền nói ra: “Đậu hủ của cô ăn ngon thật.”

Sau khi nói xong…… Không khí đọng lại trong nháy mắt, Lục Xuyên cũng đã quên trong miệng đang ăn đậu hủ Ma Bà.

Diệp Từ: “???”

Lục Xuyên: “……”

Thật ra cô Diệp hoàn toàn không nghe ra nghĩa khác của những lời này, cho dù trong ý thức biết rõ, cũng không thể điều động ra ngay lập tức. Huống chi giờ phút này trong miệng Lục Xuyên đang ăn đậu hủ cô làm, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng thấy bộ dáng nói bậy của Lục Xuyên, không khỏi có chút hoang mang: “Sao thế?”

Lục Xuyên thấy nét mặt tự nhiên của Diệp Từ, chỉ cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, vội nuốt đậu hủ ở trong miệng, ho nhẹ vài tiếng sau đó mở miệng: “Tôi nói, hoàng thượng này thật ra thích tiểu cung nữ, cũng chính là Ánh Tú do cô diễn.”

Diệp Từ nghe xong, nhíu nhíu mi cúi đầu rồi cẩn thận nhìn xuống kịch bản một lần nữa.

“Sao lại nói thế?”

“Không thích cô, không cần phải tỏ ra để ý như vậy chứ? Sau khi nghe nói cô bị Trang tần mang đi còn đặc biệt chạy tới Duyên Hi Cung?”

“Thế nhưng…… Nếu cung nữ bên cạnh Hoàng Thượng bị mang đi, xuất phát từ vấn đề mặt mũi thì để ý cũng bình thường mà?”

“Thôi bỏ đi! Tôi là một người đàn ông, cho nên tôi vô cùng rõ ràng tâm lý của đàn ông, nếu không phải để ở trong lòng, sao có thể……”

Lục Xuyên nói đến một nửa, bỗng nhiên ngừng lại. Diệp Từ quay đầu nhìn anh, lại thấy dáng vẻ cau mày của anh như đang nghiêm túc suy tư điều gì……

“Sao có khả năng đó chứ?” Cô lẳng lặng truy hỏi đến cùng, nói.

Sau một lúc lâu, người đàn ông chậm rãi lắc lắc đầu: “Cô nói rất đúng! Đúng là xuất phát từ mặt mũi!”

Dựa theo phỏng đoán vừa rồi của mình —— không bỏ trong lòng thì sao lại để ý một tiểu cung nữ có bị người khác khi dễ hay không…… Xuyên thần tỏ vẻ càng nghĩ càng thấy ớn, điều này dọc xuống người, càng làm anh bỗng nhiên không muốn tiếp tục truy cứu nữa.

Diệp Từ gật gật đầu, không quá để ý —— có thích hay không thì có quan hệ gì chứ? Không có đề cập đến trong nguyên tác cũng như trong kịch bản. Nếu dựa theo logic thô thiển và đơn giản “Quan tâm” có nghĩa là thích, thì có thể Khang Nhạc Đế sẽ thích Ánh Tú, chỉ là loại thích này quá mỏng manh, khiến cho anh cũng không có truy cứu kỹ càng, cho nên ở chuyện xưa hai người có duyên không phận; nếu “Quan tâm” không đủ để bổ trợ cho từ vựng hơi siêu hình của “Thích” này, vậy thì Khang Nhạc Đế chẳng qua chỉ có chút hứng thú với Ánh Tú mà thôi.

Lúc Tạ Bằng Huy đi tới, phát hiện dáng vẻ hai người đều đang cau mày sầu khổ, không khỏi có chút há hốc mồm: “Làm sao vậy? Sắp đóng máy rồi mà còn không vui?! Muốn diễn thêm à?”

Diệp Từ lắc lắc đầu, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Bằng Huy ánh mắt ôn nhu, không còn bối rối như trước: “Đạo diễn Tạ, cảm ơn ngài trong thời gian một tháng này đã quan tâm đến tôi.” Nói xong đứng dậy và cúi đầu thật sâu với Tạ Bằng Huy.

Tạ Bằng Huy vội lui về sau một bước: “Ơ! Lễ lớn như vậy có thể miễn thì cứ miễn đi.” Dừng một chút, lại lẩm bẩm, “Cúi đầu thế này, tôi sợ giảm thọ……”

Âm lượng tuy nhỏ, còn là bị Lục Xuyên và Diệp Từ ở một bên nghe thấy hết. Diệp Từ nhướn người lên, nhìn về phía Tạ Bằng Huy với ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ, cô là thật lòng thật dạ muốn cảm ơn đạo diễn Tạ, trong thời gian một tháng này, mỗi ngày Diệp Từ đều ngâm mình ở đoàn phim nên tự nhiên càng hiểu sâu hơn về Tạ Bằng Huy.

Tuy rằng Tạ Bằng Huy thường không có khí chất của một đạo diễn lớn gì, nhưng một khi khởi động máy thì đều có yêu cầu cực cao với hình ảnh và ống kính, cũng chính thái độ tận tụy này của ông ấy đã từng chút một mà lây nhiễm Diệp Từ —— bên cạnh đó có một người đạo diễn có kinh nghiệm có tài hoa còn có danh tiếng đang liều mạng làm việc, vậy thì cô có lý do gì mà không nỗ lực?

Tinh thần hướng về phía trước đều luôn có sức cuốn hút, Diệp Từ biết giới giải trí này cũng không trong sạch như vẻ bề ngoài, nhưng một tháng này, cô thấy được rất nhiều người đều vùi đầu làm việc chăm chỉ như Tạ Bằng Huy, bọn họ hiểu thế tục, lại không lõi đời, chỉ muốn dựa vào tài hoa và năng lực của mình đển kiếm cơm ăn, điều này làm cho Diệp Từ cũng bất giác mà…… có thêm một chút kỳ vọng vào tương lai.

Tạ Bằng Huy không thích kênh kiệu, đã quen đấu khẩu với nhân viên công tác trong đoàn phim, sau khi bị Diệp Từ trịnh trọng xá một cái như thế, trên mặt cũng lộ ra vài phần xấu hổ và luống cuống, Diệp Từ thấy thế, ý cười trên khóe miệng càng rõ thêm vài phần ——

Vui vẻ, thật sự vui vẻ. Đoàn phim《 Thanh Cung Hàn 》 là đoàn phim đầu tiên cô tham gia từ khi trọng sinh tới nay, sau này có lẽ sẽ thường xuyên nhớ lại, mà trong đó có lẽ sẽ có biểu hiện có vẻ hơi ngượng ngùng của đạo diễn Tạ sau khi được cảm ơn này…… có lẽ sẽ được cô ghi nhớ cả đời……

Nghĩ đến đây, Diệp Từ không khỏi cười lên tiếng. Diệp Từ rất ít cười, mặc dù có, cũng là kiểu mỉm cười ôn nhu này. Vẫn là lần đầu tiên mà cô vui vẻ đến mức cười ra tiếng như thế này.

Tạ Bằng Huy bị cô cười đến mức ngượng ngùng, đành phải biến xấu hổ thành khí thế: “Cười cái gì mà cười! Chuẩn bị khởi động máy! Mau quay xong rồi cút đi!”

Nói xong liền quay đầu rời đi một cách kiêu ngạo.

Còn Lục Xuyên thì khi anh quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt không giấu được vẻ vui mừng đó của Diệp Từ…… Lắc lắc đầu…… Trong đầu bỗng nhất thời trống rỗng……

Xong… Trứng………

——

Cảnh quay cuối cùng của Diệp Từ, là cảnh đối thoại giữa Ánh Tú và Khang Nhạc Đế khi trở lại Càn Thanh Cung. Xử trí Trang tần xong rồi, Khang Nhạc Đế đã tuân theo nguyên tắc của cả 50 đại bản, người tiếp theo đang chờ bị “Xử quyết” đó là Ánh Tú.

Lục Xuyên ngồi trên long ỷ, tiện tay lật xem tấu chương trong tay, Diệp Từ tôn kính đứng ở một bên.

Sau một lúc lâu, Khang Nhạc Đế không để ý lắm, mở miệng như nói chuyện phiếm: “Ngươi…… Còn có tình ý……”

Nhưng mà không đợi Khang Nhạc Đế nói xong, Ánh Tú cũng đã rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng, nô tỳ bằng lòng hầu hạ ngài cả đời.”

Khang Nhạc Đế gõ nhẹ lên bàn một tiếng rồi một tiếng, bên cạnh trầm hương lượn lờ, nhưng bầu không khí lại không thoải mái và dễ chịu mấy.

“Chỉ hầu hạ vậy thôi sao?” Ánh Tú chỉ nghe nam nhân nói, lại không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt người nọ.

“…… Vậy…… Thì khá tốt……”

Về việc vì sao Ánh Tú lại từ chối hoàng đế nạp nàng vào hậu cung, tác giả không có viết, mà chỉ nêu ra sự thật. Mà khi Diệp Từ diễn đoạn này, chỉ có thể dựa vào phỏng đoán. Muốn từ nha hoàn thành chủ tử hay không? Nếu là Diệp Từ kiếp trước, đương nhiên là nguyện ý, bởi vì không muốn chính là tử tội.

Nhưng dù sao tác phẩm điện ảnh cũng không phải hiện thực, luôn sẵn lòng kèm theo chút yếu tố lãng mạn. Vậy nếu có quyền được lựa chọn, muốn trở thành một trong hàng vạn nữ tử trong hậu cung này hay không?

Câu trả lời của Diệp Từ là không, không phải vì cái gọi là “Khát vọng tự do” gì đó mà người hiện đại mới có, cũng không phải bởi vì cô còn “Ảo tưởng về tình yêu” gì. Chẳng qua là vì…… Kiếp trước cô đã nhìn quen phi tử trong hậu cung, tất cả nữ nhân bất luận được sủng ái vẫn là không được sủng ái, đều sẽ có một bệnh chung —— là cô đơn.

Nếu không lấy chồng, Diệp Từ sẽ không nghĩ đến những chuyện đó, nhưng sẽ thật suy xét đến những phương diện này, cô cảm thấy mình vẫn là một người rất sợ cô đơn từ trong xương tủy, kết hôn trong dân gian là tìm một người sống chung với mình, bất luận nhân phẩm đối phương ra sao có thể săn sóc mình hay không, thì ít nhất là có thêm một người hít thở vài phần khói lửa nhân gian.

Nhưng nếu gả vào hậu cung sâu như biển này……

Diệp Từ không muốn, chỉ vì không  muốn cô đơn.

Nghĩ đến đây, khi Diệp Từ đang giải thích cho Ánh Tú, trên khuôn mặt thêm vài phần cô đơn, nhưng ánh mắt kiên định như cũ mà thanh minh.

Lục Xuyên đóng vai Khang Nhạc Đế nhíu mày lại, nghe Ánh Tú nói như thế làm như cũng không có chút nào ngoài ý muốn, sau một hồi chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi mở miệng lần nữa, trong giọng nói đã không còn chút độ ấm nào ——

“Một khi đã như vậy…… Vậy ngươi cũng đi theo Trang tần một chuyến, tận tâm hậu hạ ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, cũng coi như là hầu hạ trẫm……”

Ánh Tú nghe vậy, không có lập tức mở miệng, ở nơi mà Hoàng Thượng không nhìn thấy, máy quay phim đã nắm bắt ngay chỗ tay nàng đang gắt gao nắm chặt đã lộ ra gân xanh…… Sau một hồi, hai bàn tay nắm chặt lại nhẹ nhàng buông ra, như mất đi chút sức lực vùng vẫy cuối cùng……

……

“Vâng.” Nói xong, Sau khi Ánh Tú hành đại lễ ba quỳ chín lạy về phía Khang Nhạc Đế như lần đầu nàng  mới tiến vào Càn Thanh Cung của hoàng thượng, Ánh Tú chậm rãi lui ra.

Hai mắt Tạ Bằng Huy nhìn chằm chằm mỗi một bức hình trên máy theo dõi, bởi vậy chỉ có ông ấy thấy, lúc ấy sau khi Diệp Từ uyển chuyển từ chối hoàng thượng, cách xử lý tình tiết của Lục Xuyên giống hệt như khi Diệp Từ nghe Khang Nhạc Đế xử phạt nàng……

Cả hai người đều vô cảm, nắm chặt nắm tay, sau đó lại chán nản buông ra……

Chờ khi Diệp Từ thu dọn hành lý xong lại bước vào đoàn phim một lần nữa để chuẩn bị chào tạm biệt mọi người, Lục Xuyên đang quay một cảnh mà Tạ Bằng Huy nhất thời quyết định thêm vào, nội dung rất đơn giản ——

Một ngày sau khi Khang đức đế rời khỏi Ánh Tú, sau khi đang xử lý chính sự trên bàn làm việc vào đêm khuya, đầu cũng không quay lại đã nói: “Ánh Tú, đi nói rõ với phòng ngự trù chuẩn bị chút cháo trắng rau xào đưa lại đây cho trẫm.”

Diễn viên nhỏ đóng vai cung nữ nhị đẳng dưới trướng Diệp Từ mở miệng: “…… Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay…… Nô tỳ…… tên là Ánh Liên.” Tiểu cung nữ nói xong cũng không quay đầu lại mà trốn đi.

Mà khi Khang Nhạc Đế nghe được giọng nói đó, chỉ đột nhiên dừng động tác múa bút thành văn, chờ sau khi cung nữ rời, chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm nơi Ánh Tú thường đứng một lúc lâu……

Diệp Từ ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiều thêm vài phần thương cảm không rõ nguyên do……

Chờ khi quay chụp xong, Diệp Từ mới từ từ bước đến trước mặt Tạ Bằng Huy: “Đạo diễn, ta…… phải rời đi đây?”

Tạ Bằng Huy chính là "Nhóm người trôi dạt" đóng quân ở đoàn phim, nhìn quen những trường hợp chia ly, đành phải gân cổ cố làm ra vẻ: “Làm gì thế? Còn đợi tôi cho cô một cái ôm trìu mếm à?”

Diệp Từ chỉ cười cười, không nói gì. Quay đầu đã thấy ngay Lục Xuyên đang rời sân khấu, người đàn ông ở trước mặt cô không biết cố ý hay vô tình mà như tạm dừng một chút.

Diệp Từ cúi đầu, có lẽ cảm xúc lập tức phải chia lìa quá mức mãnh liệt, hay là vừa mới xem cảnh phụ bỗng thêm vào của Lục Xuyên, trước lúc Lục Xuyên rời đi, bỗng nhiên mở miệng nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng!…… Lần này ta thật sự phải đi rồi.”

Người đàn ông phía trước nghe tiếng bước chân thì khựng lại, vài giây sau cuối cùng cũng không quay đầu lại, chỉ giơ chiếc điện thoại trong tay mình lên. Sau đó liền sải bước đi về phía phòng thay đồ.

Diệp Từ với tư cách là một người cổ đại, đã từng trải qua ảnh hưởng của Người nói mặt trời lặn là chân trời xa xăm, là vì không nhìn thấy cực thiên nhai không thấy nhà mình ở chân trời xa xăm vô tận”, với cô mà nói, ly biệt là chuyện rất đau buồn, nhưng lại không ngờ rằng cô hầu hạ dạ dày chủ nhân cả tháng, cuối cùng cũng không thèm nhìn cô một cái, nên có chút bực mình.

Sau đó lại tìm vòng ở phim trường mà chưa thấy bóng dáng của Lưu Hạ, đành phải gửi tin nhắn để chào tạm biệt với đối phương.

Đêm đó, đang rất chán nản mà xách giỏ trở lại chỗ ở, thì Diệp Từ nhận được điện thoại của Tưởng Phi: “Lúc trước khi em ký hợp đồng ký túc xá đã kín chỗ, bây giờ cuối cùng cũng trống một phòng, em muốn dọn đến chung cư tập thể không?”

Công ty phụ trách thì có nghĩa là không cần phải đóng tiền nhà, Diệp Từ tất nhiên đồng ý cả vạn lần——

“Muốn muốn muốn! Em muốn!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top