Chương 3: Thêm một cái thử xem!
Edit: Ryon
Trần Thi Kỳ rất vừa lòng với Thẩm Thu, nhưng cô ta không thể vì giữ Thẩm Thu bên người mà trực tiếp kéo cừu hận tăng cao lên.
Cho nên, các cô chỉ có thể mỗi người một ngã.
Sau khi dở dang hợp đồng với Trần Thi Kỳ, Thẩm Thu khó có được ở nhà liên tục hai ngày, cô bạn cùng phòng Phương Tiêu Tiêu không quen việc cô ở nhà, mấy buổi tối trước đó hay xem phim ở phòng khách, bây giờ trời còn sớm đã trở về phòng.
Hôm nay là chủ nhật, Thẩm Thu ở nhà gọi cơm hộp lót dạ, sau đó sửa sang thay quần áo làm việc, đến gặp thân chủ ở điểm hẹn.
Nơi tới là trà trang trong nhà của họ.
Trước khi đến, công ty có nói qua, đối phương chỉ tên muốn cô. Tiền thuê trả cao, e là công việc lần này không đơn giản, so với việc bảo vệ nghệ sĩ như Trần Thi Kỳ thì sẽ phiền phức rất nhiều.
Nhưng loại phiền toái này, không phải là đối phương có nhiều kẻ thù, thường xuyên gặp nguy hiểm. Mà là bảo vệ thân thể của đối phương, đặc biệt khó làm, yêu cầu với vệ sĩ tư nhân vô cùng cao.
Thẩm Thu cảm thấy, rất hợp lí.
Có qua có lại, lấy bao nhiêu tiền thì phải chịu bấy nhiêu cực khổ.
Trà trang rất lớn, Thẩm Thu theo người đàn ông mặc tây trang giày da đi vào một nơi mang kiến trúc cổ xưa, thấy được người ngồi sau bàn trà tử đàn.
Người này ước chừng hơn 50 tuổi, nhưng không có bộ dáng béo phì thường thấy, âu phục mặc trên người lộ ra hương vị thâm trầm nho nhã, gương mặt sau khói trà mơ hồ, có thể nhìn ra dáng vẻ tuấn tú lúc trẻ.
“Cô là vệ sĩ tốt nhất của Duệ Thuẫn?” Thẩm Thu đứng đây đã một phút, ông ta mới ngước mắt nhìn qua.
Thẩm Thu: “Triệu tổng khoẻ! Tôi là Thẩm Thu.”
Người đàn ông trung niên tên là Triệu Chính Nguyên, hiện là Chủ tịch của tập đoàn Vạn Thắng.
Tập đoàn Vạn Thắng làm giàu từ nửa thế kỉ trước, công ty con bao gồm bất động sản, khoa học kỹ thuật AI, điện ảnh, tài chính, trong và ngoài nước đều có ảnh hưởng sâu xa.
Thời buổi này, không có ai không biết Vạn Thắng.
“Tôi biết cô là Thẩm Thu! Cô trước kia có hợp tác với phó tổng Lý trong công ty chúng tôi, chính là anh ta đề cử cô.”
Mấy người cao tầng quen thuộc trong công ty thường hay giới thiệu vệ sĩ với nhau, bởi vì dùng qua rồi, nên hiểu rõ năng lực như thế nào.
“Tôi đây nên cảm ơn Phó tổng Lý.”
“Trước miễn đi, sau này lại quyết định có nên cảm ơn hay không.” Triệu Chính Nguyên ung dung thong thả khuấy trà, nửa vui đùa nửa nghiêm túc.
“Ngài có ý gì?”
Triệu Chính Nguyên: “Tôi thuê cô, không phải làm vệ sĩ cho bản thân mà là đi bảo vệ con trai của tôi.”
Thuê người bảo vệ người nhà không phải là chuyện lạ gì.
Thẩm Thu gật đầu: “Được.”
Triệu Chính Nguyên nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “Không chỉ là bảo vệ, tôi còn cần cô quan sát, nó có làm bất cứ chuyện gì quá đáng đều phải ngăn cản, cũng phải báo lại cho tôi.”
Thẩm Thu khẽ nhíu mày: “Ý ngài là, muốn tôi giám sát nhất cử nhất động của anh ta.”
“Phó tổng Lý nói cô rất thông minh, tôi cũng đi công ty điều tra qua, ngoại trừ võ thuật, thì khả năng trí tuệ cùng năng lực, cô đều đứng nhất, cho nên chọn cô là thích hợp.”
Thẩm Thu chậm rãi, hỏi: “Xin hỏi ngài chuyện quá đáng gì nên ngăn cản?”
“Ảnh hưởng đến bản thân nó, hoặc làm tổn hại danh tiếng của tập đoàn. Cụ thể sẽ viết trong hợp đồng.” Triệu Chính Nguyên nói: “Kỳ thật tiểu tử kia biết dụng ý tôi thuê cô, nên cô giám sát nó không cần che giấu. Dù sao tôi cũng vì phòng ngừa mục đích của nó, để thời gian này nó không gây hoạ cho tôi.”
Thẩm Thu: “Đã rõ.”
Triệu Chính Nguyên cười: “Cô gái, cô là vệ sĩ thứ bảy tôi đưa đến cho nó, sáu người trước đều từ chức, đứa con này tính tình không tốt lắm.”
Thẩm Thu: “Ngài có tài liệu của anh ta không?”
Triệu Chính Nguyên bảo trợ lý đang đứng phía dưới đưa cho cô một folder……
Truyện được đăng tại dembuon.vn
----------
Hoàng hôn rơi xuống, những ồn ào náo động ban ngày đi theo ánh sáng chiều tối, chìm đần trong đám đông bận rộn của thành thị.
Đèn đường thắp sáng, xe chạy như nước, hoạt động ban đêm bây giờ mới bắt đầu.
Bên ngoài Ánh Sao Nhất Hào, một chiếc siêu xe đang dừng trước cửa.
Cửa điều khiển mở ra, người đàn ông lái xe bước xuống, đưa chìa khoá cho nhân viên giữ xe, còn anh ta thì nhanh chóng vào trong, tìm được phòng đơn, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có chút ồn ào, âm nhạc vang lên không ngừng, cả trai lẫn gái đều vui đùa trong đó.
Người đàn ông mắt nhìn thẳng, đi tới chỗ sâu bên trong nhất. Trên sô pha này, chỉ có một người đang ngồi.
Anh cầm ly rượu, có chút không hợp với khung cảnh mê ly cuồng nhiệt phía trước.
Người đàn ông đến gần, cong lưng ghé sát lỗ tai anh ta nói: “Thiếu gia! Trần tiểu thư nói người kia không còn ở cạnh cô ấy, nên…… Tôi không có cách đem người tới.”
“Đi đâu?”
“Nghe nói là từ chức.”
“Sau đó?”
Người kia do dự: “Sau đó, sau đó…… Cái gì?”
Triệu Cảnh Hàng ngước mắt nhìn trợ lý: “Sau đó cô ta đi đâu? Trực tiếp đi công ty cô ta tra rất khó à?”
Trợ lý không nghĩ xa như vậy, chỉ chấp hành mệnh lệnh đêm nay của Triệu Cảnh Hàng là mang vệ sĩ của Trần Thi Kỳ đem lại đây.
Người nọ không còn làm việc bên cạnh Trần Thi Kỳ, anh ta tự nhiên sẽ về trước báo tin.
Ai biết……
Lưng trợ lý đổ mồ hôi lạnh: “Tôi... tôi lát nữa lập tức đi tra.”
Triệu Cảnh Hàng: “Cút.”
“Vâng.”
Trợ lý mặt xám xịt rời đi, ngồi gần nhất là Lý Tử Tấn thấy Triệu Cảnh Hàng lạnh mặt, hỏi: “Cảnh Hàng! Có chuyện gì hả?”
Triệu Cảnh Hàng: “Tìm người.”
“Chưa tìm được?”
Chớp mắt liền từ chức, nhất thời đúng là không tìm được.
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh một tiếng.
Hai ngày nay, ông nội trở về, anh phải đi nhà cũ. Chuyện đêm đó vốn dĩ đã quên, nhưng hôm nay tới đây, lại nhớ tới chuyện bị tạt trúng rượu lần trước.
Lý Tử Tấn: “Trần tiểu thư……Vệ sĩ....Cậu muốn tìm cô vệ sĩ bên cạnh Trần Thi Kỳ hôm đó?”
Triệu đại thiếu gia trước sau như một đều ghi thù nha.
Lý Tử Tấn cười nói: “Cô gái kia rất có cá tính, lớn lên cũng không tệ, đặc biệt là đôi mắt ấy, tôi còn muốn mời tới làm vệ sĩ cho mình kìa, nhưng người ta lại từ chức... A, hay là sợ rồi.”
Triệu Cảnh Hàng uống ngụm rượu, trong đầu hiện lên ánh mắt bình tĩnh của cô gái kia đêm đó.
Sợ? Anh không cảm thấy là vậy.
“Được rồi, tìm người không dễ dàng, lát nữa tôi giúp cậu hỏi thăm một chút.” Lý Tử Tấn nói: “Tới, đừng ngồi nữa, chúng ta đi chơi, còn thiếu mình cậu đó.”
Triệu Cảnh Hàng bị Lý Tử Tấn lôi kéo chơi xúc xắc.
Nhóm người bọn họ tụ tập một chỗ, chơi rất cao hứng, có lúc dùng tiền bạc đặt cược, có khi là phạt uống rượu.
Mấy ngày nay tâm tình Triệu Cảnh Hàng không tốt, lúc chơi không chuyên tâm, nên đều bị thua.
Đổ ra mấy cái đều là một nút, đến tận ván cuối cùng, đành phải đi uống rượu phạt.
Triệu Cảnh Hàng đã đánh cược thì chấp nhận thua, trong đám người ồn ào, anh cầm ly rượu uống cạn.
Nhưng vừa cầm ly thứ hai lên uống, thì có một bàn tay ngăn cản anh lại.
Theo cái tay xuất hiện, âm thanh ồn ào kia đột nhiên im bặt, mọi người nhìn qua, chờ khi thấy được cô gái tóc ngắn kia, đều sửng sốt.
Lý Tử Tấn là người chứng kiến sự kiện tạt rượu lần trước, trực tiếp hít hà một hơi.
“Mẹ nó, là cô?!”
Thẩm Thu nhớ rõ Lý Tử Tấn, là người đàn ông áo trắng gặp qua hôm đó.
Cô gật đầu với anh ta, rồi hướng Triệu Cảnh Hàng nói: “Thiếu gia! Đêm nay anh cần uống ít rượu.”
“……?”
Lặng ngắt như tờ.
Đừng nói những người khác, ngay cả Triệu Cảnh Hàng cũng sửng sốt.
Anh vừa mới tìm người, thế nhưng bây giờ cô ta lại trực tiếp xuất hiện trước mặt anh.
“Cô còn dám xuất hiện?” Triệu Cảnh Hàng lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói.
Nếu có thể lựa chọn, Thẩm Thu cũng không muốn xuất hiện ở đây.
Nhưng thực bất hạnh, con trai Triệu Chính Nguyên là anh ta.
Đối tượng cô bảo vệ trong hợp đồng, chính là vị Diêm La Vương tâm tình bất định trước mắt này... Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu trong lòng bất đắc dĩ, nhưng mặc không biểu cảm, còn theo thói quen nghề nghiệp cười nói: “Tôi cần phải xuất hiện.”
“Thế nào? Biết mình gây hoạ, tới đây nhận sai.”
“Cái này……”
“Thiếu gia! Thiếu gia thiếu gia.” Lúc này, trợ lý từ bên ngoài vội vàng chạy vào, đến cạnh Triệu Cảnh Hàng, khom lưng nói nhỏ nói: “Thiếu gia! Đây là vệ sĩ tư nhân Triệu tổng tuyển chọn đến đây, tên là Thẩm Thu.”
“Cái gì?”
Trợ lý đổ mồ hôi: “Tôi vừa rồi có xác định, đích thị là cô ấy.”
Triệu Cảnh Hàng giật mình, trực tiếp cười: “Cô là vệ sĩ của tôi?”
Thẩm Thu nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gật đầu: “Đúng vậy! Từ hôm nay, tôi sẽ bảo vệ an toàn thân thể của anh.”
“Bảo vệ an toàn…… Rất toàn diện nha, tôi đã tiếp thu qua.” Triệu Cảnh Hàng lời nói châm chọc thâm ý mười phần.
Thẩm Thu nghe không hiểu, chỉ làm việc nên làm: “Ngày mai buổi sáng 10 giờ đến nhà cũ, anh nên dậy sớm.”
Nói xong cô nhìn đồng hồ: “Hiện tại là 11 giờ, anh cần về nhà nghỉ ngơi, tránh để ngày mai đến trễ. Đương nhiên, càng không thể uống rượu, đối với anh ảnh hưởng không tốt.”
Triệu Cảnh Hàng biết ngày mai có việc ở nhà cũ, ông nội mở tiệc tại nhà, tất cả mọi người phải đến.
Lại nói, đến đúng giờ hay không là chuyện của anh.
“Cô dám quản tôi?”
Cha anh đưa vệ sĩ tới vì cái gì anh đều biết, nhưng mấy người trước đó, không một ai dám đúng lý hợp tình kiểm soát anh.
“Không phải quản, là nhắc nhở.”
Cô gái trước mắt rất bình tĩnh, quá mức bình tĩnh.
Triệu Cảnh Hàng nhìn đến nỗi lửa giận bộc phát, túm lấy cánh tay cô, kéo người đến gần làm cô không thể không khom lưng cúi đầu.
“Tôi cần cô nhắc nhở?”
Thời gian như quay lại đêm hôm đó.
Thẩm Thu trở tay khống chế cổ tay của anh ta, giống y như lần trước!
Triệu Cảnh Hàng lại chịu đau, anh không có khả năng nhịn cô nữa, tay khác nháy mắt liền bóp cổ cô: “Cô mẹ nó muốn chết.”
Lần này, Thẩm Thu không có phản kháng.
Không phải không dám, mà là không thể.
Nếu cô dám xuống tay, không chừng cô phải bỏ của chạy lấy người, mà khoản tiền thù lao kếch xù kia cũng không lấy được.
Nhưng anh ta bóp cổ cô rất mạnh. Yết hầu rất đau, không thể hô hấp……
Mà Triệu Cảnh Hàng không có ý muốn buông tay, anh ta đang chờ cô sợ hãi, giống như loài động vật nhỏ hoảng sợ giãy giụa!
Mọi người bên cạnh cũng giống anh ta, đều đang chờ.
Nhưng người bị anh bóp chặt mạch máu kia dường như không có chút gì sợ hãi.
Cô tùy ý cho anh làm.
Sau đó, chậm rãi nâng tay còn lại lên, “bình tĩnh” đưa đồ tới trước mặt anh ta.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, nghiêng mắt nhìn.
Không biết điện thoại cô gọi điện lúc nào, trên màn hình hiện lên một cái tên mà anh rất quen thuộc.
Ba anh... Triệu Chính Nguyên.
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh: “Cô muốn gì?”
Mặt Thẩm Thu đỏ lên, cố ý phát ra âm thanh.
Giây tiếp theo, mọi người nghe được điện thoại truyền đến âm thanh uy nghiêm của người đàn ông trung niên:
“Triệu Cảnh Hàng! Con lại bóp thêm một cái thử xem?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top