Chương 80

Sau khi Lâm Xảo Xảo từ trung tâm ở cữ trở về thì việc đầu tiên là lên cân điện tử xem thử cân nặng của mình hiện tại, lúc nhìn thấy con số thiếu chút nữa vui vẻ muốn xoay tròn bay lên.

Bây giờ cân nặng của cô đã trở về như lúc trước khi mang thai, có vẻ như điều dưỡng khoa học ở trung tâm ở cữ rất hữu dụng, cô cảm giác cơ thể mình bây giờ đã khoẻ mạnh, lập tức có thể lao ra ngoài đi dạo qua mười con phố.

Kết quả là Lâm Xảo Xảo mới vừa định đứng tại chỗ xoay tròn cất cánh bay, đã bị Cố Vi Ngôn đang xuống lầu thấy được.

Anh trực tiếp ôm vòng eo vô cùng mảnh khảnh của Lâm Xảo Xảo, nhẹ nhàng nhíu mày.

"Làm bậy cái gì đó, nhỡ đâu em ngã ra đây thì sao."

Lâm Xảo Xảo cười nói: "Anh không cần lo lắng mà, bây giờ trong bụng em đã không còn bảo bảo, cho dù té ngã cũng không sao đâu."

"Đã làm mẹ rồi thì nên ổn trọng một chút." Cố Vi Ngôn nhàn nhạt nói.

Lâm Xảo Xảo trộm làm một cái mặt quỷ.

Cố Vi Ngôn lại nhéo eo Lâm Xảo Xảo một chút, đánh giá: "Sao bây giờ lại gầy như vậy."

"Làm sao vậy, gầy một chút thì đẹp mà."

Cố Vi Ngôn: "Xúc cảm không tốt bằng trước kia."

"......"

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười một chút, "Vẫn là béo một chút thì đáng yêu hơn."

Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ, "Đừng nghĩ mê hoặc em, em muốn duy trì sự thon thả, sau đó biến thành hot mother, làm gì có hot mother nào có một bụng thịt thừa."

Cố Vi Ngôn: "Xem ra em là một người mẹ có yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân."

"Đó là đương nhiên."

Cố Vi Ngôn nhìn cô, trang điểm mười phần tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nộn đến mức có thể véo ra nước, người ta nhìn vào cũng khó đoán ra đây là một người đã làm mẹ.

"Muốn đi đâu?" Cố Vi Ngôn hỏi.

"Đi ra ngoài đi dạo phố a." Lâm Xảo Xảo nhìn anh, "Anh không phát hiện đồ em mặc đều là đồ cũ rồi sao, em đã rất lâu không đi ra ngoài mua sắm nha, bây giờ thật vất vả mới có thời gian nên em muốn mua quần áo."

"Đi một mình?"

"Vốn dĩ muốn gọi Dương Hân cùng đi, nhưng hình như cô ấy không có thời gian cho nên em chỉ có thể đi một mình thôi."

"Người khác đâu."

"Cái gì?"

Cố Vi Ngôn thong thả ung dung nói: "Hình như em chưa mời qua một vị đang đứng trước mặt mình."

"Anh??"

Lâm Xảo Xảo kinh ngạc nhìn về phía Cố Vi Ngôn, "Anh muốn đi dạo phố cùng em sao?"

Cố Vi Ngôn đạm nói: "Anh vốn không có hứng thú gì với việc đi dạo phố, nhưng nếu là đi cùng em thì ý nghĩa bất đồng."

Cố Vi Ngôn xem Lâm Xảo Xảo không nói lời nào, nhướng mày, "Sao vậy, không muốn anh đi cùng em?"

"Không phải......"

"Em chỉ đang suy nghĩ sao anh lại tốt như vậy a." Lâm Xảo Xảo kích động nhảy vào trong lòng Cố Vi Ngôn, "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi."

"Được." Trong mắt Cố Vi Ngôn toàn là sủng nịch.

Đi dạo một buổi trưa, thành quả của Lâm Xảo Xảo phải nói là vô cùng phong phú.

Kỳ thật lúc mà cô mua đồ thì thích cái gì mua cái đó, không được coi là tiết chế nhưng cũng không hẳn là tiêu xài, nhưng mà không nghĩ tới khi mang theo Cố Vi Ngôn cùng đi dạo phố sẽ càng quá mức, cơ hồ cô chỉ cần nhìn thoáng qua thì Cố Vi Ngôn sẽ cảm thấy cô thích đồ vật đó, trực tiếp làm nhân viên cửa hàng đóng gói.

Tới tận bây giờ Lâm Xảo Xảo cũng quên không được ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn bọn họ, giống y hệt thời điểm bọn họ nhìn thấy cây rụng tiền vậy, chỗ mà bọn cô mua có lẽ bằng doanh số bán hàng một năm của nhân viên cửa hàng rồi.

Lâm Xảo Xảo nhịn không được nói: "Anh mua nhanh như vậy làm cái gì...... Nhiều như vậy em cũng mặc không hết."

Cố Vi Ngôn bình tĩnh trả lời: "Không sao, không thích thì tặng cho người khác."

"......"

"Anh cùng em đi dạo phố với nhiệm vụ chính là làm ATM di động, em thật sự không muốn bắt lấy cơ hội lần này?" Cố Vi Ngôn cười khẽ nói.

Cuối cùng Lâm Xảo Xảo đã ý thức sâu sắc được sự chênh lệch giữa người giàu và người nghèo.

Người nghèo dùng trăm phương nghìn kế để tiết kiệm tiền, mà mỗi ngày người giàu đều có một nỗi buồn là phải tiêu tiền như thế nào.

Lâm Xảo Xảo cảm giác bản thân sẽ khóc mất.

Về sau cô sẽ không bao giờ cùng cái đồ tư bản Cố Vi Ngôn này đi dạo phố nữa.

Tư tưởng của Cố Vi Ngôn rất đơn giản, đó là những thứ Lâm Xảo Xảo thích đều phải cho cô, tiền không phải trọng điểm, trọng điểm là cô vui vẻ là được.

Tư tưởng tiểu thị dân của Lâm Xảo Xảo lại quấy phá, cô có cảm giác một bộ quần áo thì mua một bộ mình thích là được rồi, một kiểu dáng nhưng gom đủ tất cả màu sắc thì đó chính là lãng phí!

Nhưng mà Lâm Xảo Xảo đi dạo phố cũng không chỉ mua quần áo cho bản thân, còn mua cho Cố Thừa Tư cùng Cố Vi Ngôn.

Cô mua cho Cố Thừa Tư một bộ quần áo sờ lên xúc cảm rất tốt.

Mua cho Cố Vi Ngôn một cái cà vạt màu đen có sọc, Cố Vi Ngôn chỉ có một món quà thôi nhưng có vẻ tâm tình của anh cũng không tồi.

Lâm Xảo Xảo nhìn nhìn Cố Vi Ngôn, cảm khái một câu, nam nhân thật đúng là dễ dàng thỏa mãn a.

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên mà Lâm Xảo Xảo làm lên lầu ôm ôm con trai bảo bối của mình.

Tiểu tử này có thể nói là vừa sinh ra đã nhận được vạn chúng sủng ái, trong nhà không ai không thích nó.

Quan trọng nhất là tiểu tử này có một đặc điểm làm mọi người không nhịn được yêu thích đó chính là bây giờ đã có thể cười, những đứa trẻ tầm tuổi này phần lớn sẽ lấy tiếng khóc để biểu đạt cảm xúc của mình, nhưng mà ngày đó lúc Lâm Xảo Xảo cho bú sữa lại phát hiện vật nhỏ trong lòng đang cười với cô nha, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.

Lúc ấy Lâm Xảo Xảo cũng cười, đứa nhỏ này rất biết lấy lòng.

Lâm Xảo Xảo lên lầu, không bao lâu sau Cố Vi Ngôn cũng bước vào phòng.

Lâm Xảo Xảo lựa chọn nuôi con bằng sữa mẹ, dù sao như vậy sẽ có lợi hơn cho sức khỏe của con mình.

Lâm Xảo Xảo thấy tiểu tử trên giường hình như mới vừa tỉnh, lập tức đón lấy bé từ trong tay dì bảo mẫu, sau đó bắt đầu cho bú sữa.

Thời điểm Cố Vi Ngôn vào phòng liền thấy được một hình ảnh vô cùng tốt đẹp.

Lâm Xảo Xảo nghiêng thân mình đối mặt với anh, sườn mặt đối diện với cửa sổ vừa ôn nhu lại vừa tốt đẹp, là loại ôn nhu chỉ có ở những người đã làm mẹ, cô cúi đầu cười khẽ nhìn bảo bối trong lòng, bởi vì là tư thế cho bú sữa cho nên cảnh xuân hơi hơi chợt tiết, chỉ để lại một phần da thịt trắng ngần cực kỳ mê người.

Nếu nói sau khi sinh xong con xong có cái gì khác so với lúc trước thì đó là bộ ngực so với lúc trước lại lớn hơn một cup, cũng không biết có phải là do đang trong thời kỳ cho con bú hay không.

Cố Vi Ngôn cảm giác hốc mắt của mình có chút nóng lên, dưới đáy lòng như có con thú nhỏ đang xao động, anh nới lỏng cà vạt trước ngực, cảm giác như vậy có thể làm cho bản thân mát mẻ một chút.

Lâm Xảo Xảo nghe được một chút động tĩnh, phát hiện Cố Vi Ngôn đang đứng ở cửa.

"Anh đã lên rồi à."

Cố Vi Ngôn gật đầu, sau đó đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh Lâm Xảo Xảo, cùng nhìn Cố Thừa Tư lúc này đang ăn vô cùng sung sướng trong lòng cô.

Cố Vi Ngôn khẽ cười nói: "Nó ăn rất vui vẻ."

Lâm Xảo Xảo: "Đúng vậy, quá kỳ diệu, một hạt giống nhỏ ở trong bụng em lớn lên từng chút một, sau đó biến thành bảo bối trong lòng em, về sau còn tiếp tục chậm rãi lớn lên, sau đó đi học, có bạn gái, kết hôn......" Nói một hồi làm Lâm Xảo Xảo cảm giác có chút đáng sợ, quay đầu nhìn Cố Vi Ngôn bên người, "Anh nói xem, có phải em đã già rồi không? Nhưng em không muốn già đi a......"

Cố Vi Ngôn cười nhạt một tiếng.

"Làm sao có thể nhanh như vậy, không cần buồn lo vô cớ."

"Cũng đúng......" Lâm Xảo Xảo sờ soạng khuôn mặt nhỏ Cố Thừa Tư một chút, "Nó còn nhỏ như vậy, chúng ta có thể chậm rãi cùng nó lớn lên."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn tiểu tử nuốt từng ngụm từng ngụm, ăn vô cùng mạnh mẽ.

"Sao nó có thể ăn ngon như vậy."

Lâm Xảo Xảo liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái, cười nói: "Trẻ con chính là như vậy, khi còn nhỏ anh cũng giống nó thôi."

Cố Vi Ngôn đạm nói: "Khi còn nhỏ anh không được nuôi bằng sữa mẹ."

"Hả?"

"Mẹ của anh sợ dáng người sẽ bị thay đổi cho nên không lựa chọn nuôi con bằng sữa mẹ."

Lâm Xảo Xảo vuốt vuốt mũi, "Hóa ra là như thế a...... Có thể là mẹ có ý nghĩ của riêng mình, bà là một người phụ nữ rất đặc biệt, khẳng định là có ý nghĩ của riêng mình."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Có lẽ đi."

Cố Vi Ngôn nhìn tiểu tử này uống sữa một lúc, sau đó véo nhẹ chóp mũi của nó.

"Nhẹ một chút, đừng làm đau mẹ của con."

Lâm Xảo Xảo hơi hơi đỏ mặt, "Anh đang nói bừa cái gì đó......"

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười, "Em cứ cho nó uống đi, anh đi thư phòng."

"Vâng, anh đi đi."

Buổi tối, sau khi cơm nước xong, Lâm Xảo Xảo cảm giác bởi vì hôm nay đi dạo phố quá lâu, thể lực tiêu hao khá lớn cho nên còn khá sớm nhưng đã mệt nhọc.

Sau khi cô tắm xong thì Cố Vi Ngôn vừa vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Xảo Xảo từ trong phòng tắm ra ngoài, chỉ quấn quanh người bằng một cái khăn tắm màu trắng.

Đôi mắt của Cố Vi Ngôn hơi thâm trầm một chút, nhưng biểu tình mặt ngoài bất biến, anh cởi đồng hồ ra sau đó đặt lên trên tủ đầu giường.

"Tắm xong rồi?"

"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu.

Cố Vi Ngôn: "Anh đi tắm rửa."

"Được."

Cố Vi Ngôn vào phòng tắm, Lâm Xảo Xảo nằm ở trên giường, vốn dĩ muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy bộ ngực có chút phát trướng.

Thời kỳ cho bú sữa chính là như vậy, đôi khi ngực bởi vì phát trướng cho nên cảm giác có chút khó chịu, hơn nữa thức ăn ngày thường của cô quá bổ, dinh dưỡng dư thừa, dẫn tới lượng sữa của cô cũng là không ít.

Sau khi Cố Vi Ngôn tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Lâm Xảo Xảo nằm trên giường nhưng biểu cảm có chút không thích hợp.

Cố Vi Ngôn đi qua đó, tóc vừa mới sấy khô mang theo một mùi hương thoải mái thanh tân, anh hỏi: "Làm sao vậy?"

Bạn đầu Lâm Xảo Xảo còn rụt rè, "Không có việc gì...... Chỉ là có chút mệt nhọc......"

"Thật không." Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng nhướng mày, "Nếu mệt nhọc vậy ngủ đi."

"Vâng."

Ai ngờ, Cố Vi Ngôn vừa vén chăn lên thì phát hiện Lâm Xảo Xảo không biết khi nào đã thay sang áo ngủ mùa hè.

Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, áo ngủ mùa hè khá mỏng để thông khí, thị lực của Cố Vi Ngôn cũng rất tốt cho nên có thể trực quan nhìn thấy nơi đó của Lâm Xảo Xảo hơi hơi thấm ướt, màu sắc trầm thêm một phân......

Hình ảnh như vậy làm lòng người khó có thể yên.

Cố Vi Ngôn vừa nói buồn ngủ thì Lâm Xảo Xảo liền làm bộ nhắm hai mắt lại.

Kết quả đợi nửa ngày, cô cảm giác trước mắt vẫn rất sáng nên không tự chủ được mở mắt ra.

Mới vừa mở mắt ra còn chưa thích ứng, cô nhìn về phía Cố Vi Ngôn, hỏi: "Sao anh vẫn chưa tắt đèn đi?"

Ai ngờ tầm mắt của Cố Vi Ngôn thẳng lăng lăng nhìn về phía nơi nào đó.

Trong lòng Lâm Xảo Xảo có nghi vấn, theo tầm mắt của anh nhìn qua đó ——

Ai ngờ, lại thấy được cảnh như vậy.

Lâm Xảo Xảo trong lòng cả kinh.

Đây là cái quỷ gì......

Cô xấu hổ ho khan một tiếng, "Cái kia...... Cái này chỉ là ngoài ý muốn......" Nói dứt lời cô lập tức đứng dậy định đi xử lý một chút.

Cố Vi Ngôn lại nhẹ nhàng đè bả vai cô lại, đem cô ấn trở về.

Lâm Xảo Xảo mở to một đôi mắt to ngây thơ vô tri nhìn Cố Vi Ngôn.

"Làm sao vậy?"

Cố Vi Ngôn dùng hành động chứng minh tiếp theo mình muốn làm gì, anh sạch sẽ lưu loát đem khăn tắm vây trên người xả xuống, sau đó cúi đầu, thấp giọng nói: "Không sao, anh giúp em."

Lâm Xảo Xảo: "............"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top