Chương 79
Đầu hạ.
Cái mùa có chút khô nóng này đã xảy ra một ít chuyện không giống nhau.
Tập đoàn Cố thị nghênh đón một bút lợi nhuận rất lớn từ sự hợp tác ở hải ngoại, đứa trẻ ở cách vách nhà Lâm Quốc Phong Lưu Lam đã lên tiểu học, Trương Diệc Thu tìm được bạn trai, là một kim quy tế có điều kiện cũng không khác với cô ta lắm, mà thầy Tiêu thì tặng một lễ vật tân niên cho Dương Hân, một món quà chỉ thuộc về một mình cô.
Nhưng mà chuyện làm cho người Cố gia vui vẻ nhất chính là điều đã đến đồng thời với mùa hè, một người con trai ra đời ở trên thế giới này.
Thời điểm Cố Thừa Tư mới vừa bị hộ sĩ ôm đến bên người Lâm Xảo Xảo, cả người Lâm Xảo Xảo đều bị dọa rồi.
Cô nói lắp một chút, "Đây...... Đây là đứa con tôi sinh ra?"
Cô hộ sĩ rất ôn nhu cười nói: "Đúng vậy, là một tiểu tử rất khỏe mạnh, chúc mừng cô."
Lâm Xảo Xảo nuốt nước miếng một chút.
Đứa...... Đứa nhỏ này cũng quá xấu đi, đây là giống ai a??
Sau đó Lâm Xảo Xảo nói lại với Lưu Lam chuyện đó, Lưu Lam trừng mắt nhìn cô một cái.
"Xấu cái gì, con thì biết cái gì, thời điểm trẻ con mới sinh ra đều có dạng này." Nói xong, Lưu Lam ôm cháu trai trong lòng mình yêu thích không buông tay, "Ai u, ai dám nói tiểu ngoan tôn của chúng ta lớn lên khó coi, mũi cao này còn có mắt to với hai mí, về sau lớn lên sẽ thành đại soái ca, Thừa Tư, chúng ta không so đo với mẹ con nga, cái gì nó cũng không hiểu."
Lâm Xảo Xảo vô ngữ nói: "Mẹ...... Bây giờ mẹ có nói gì với nó thì nó cũng không hiểu đâu mà......"
Lưu Lam khẽ hừ một tiếng, ôm cháu trai của mình đi ra ngoài đi bộ, yêu quý không được.
Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau khi sinh con cô phát hiện địa vị của mình ở trong lòng mẹ ruột của mình tụt dốc không phanh, hiện tại ở trong mắt Lưu Lam thì trong thế giới này cháu trai ngoan của bà là lớn nhất.
Cũng may Cố Vi Ngôn không giống với mẹ cô.
Bây giờ Lâm Xảo Xảo còn có thể nhớ lại thời điểm cô mới vừa sinh con xong, Cố Vi Ngôn ngồi trước giường của nàng cúi đầu trầm mặc rất lâu.
Lựa chọn của Lâm Xảo Xảo đương nhiên là sinh mổ, cũng không đau lắm, cho nên rất ít phải chịu tội, nhưng Cố Vi Ngôn vẫn vô cùng đau lòng.
Cố Vi Ngôn gắt gao cầm tay cô, dùng sức đến nỗi Lâm Xảo Xảo đều có chút đau, cô có chút vô lực nâng mí mắt lên nhìn anh một cái.
"Cố Vi Ngôn?" Thanh âm Lâm Xảo Xảo nói chuyện không lớn.
Cố Vi Ngôn không ngẩng đầu, để bàn tay của Lâm Xảo Xảo lên trên má của mình.
Lâm Xảo Xảo có thể cảm giác được lòng bàn tay của mình có chút ẩm ướt.
Cố Vi Ngôn khóc?
Lâm Xảo Xảo vốn là có chút mơ hồ, nhưng bởi vì phát hiện chuyện này nên lập tức có chút thanh tỉnh.
Cố Vi Ngôn đứng dậy, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trên trán Lâm Xảo Xảo môi một chút.
"Về sau không bao giờ làm em chịu tội như vậy nữa."
Nói xong, Lâm Xảo Xảo cảm giác được một giọt nước mắt có chút nóng cháy rơi xuống môi cô.
Cô nhấp nhấp, có chút mặn.
Cố Vi Ngôn thật sự đã khóc.
Lâm Xảo Xảo vô lực cười một chút, "Anh khóc cái gì a?"
Trán Cố Vi Ngôn áp lên trán Lâm Xảo Xảo, thanh âm có chút khẩn trương.
"Vừa rồi kỳ thật trong nội tâm của anh có chút hoảng loạn, anh sợ em xảy ra bất luận một chút chuyện xấu gì, loại cảm giác khẩn trương này thậm chí còn vượt qua sự chờ mong của anh đối với tiếng của con, anh nghĩ chỉ cần em an toàn liền vạn sự đại cát, hiện tại nhìn bộ dạng em khó chịu như vậy, anh cảm thấy chính mình không hề dễ chịu, mang thai làm ngươi gặp nhiều như vậy, Xảo Xảo, chúng ta liền chịu như vậy một hồi tội được không?"
Vốn dĩ Lâm Xảo Xảo cũng không có cảm giác gì, nhưng mà Cố Vi Ngôn nói như vậy thì hốc mắt của cô cũng có chút ẩm ướt.
Mỗi một người mẹ đều không dễ dàng, người làm mẹ, sinh con, dạy dỗ con, mỗi một bước đều đi rất gian khổ, vậy mà phần lớn những người trên thế giới này đều xem nó trở thành một loại nghĩa vụ, không ai nghĩ đến việc từ một thiếu nữ đến một người mẹ thì cần phải có bao nhiêu sự dũng cảm.
Lâm Xảo Xảo không nghĩ tới khi ra khỏi phòng bệnh người thứ nhất cô nhìn thấy là Cố Vi Ngôn, cô cho rằng tất cả mọi người sẽ mừng rỡ như điên đi xem đứa trẻ.
Cố Vi Ngôn người này thật là làm người ta cảm động tột đỉnh.
Lâm Xảo Xảo trừu trừu mũi, nhỏ giọng hỏi: "Đã xem con chưa?"
Cố Vi Ngôn lắc đầu một chút, "Vẫn chưa, tiểu tử thúi kia đã làm em khó chịu như vậy, lát nữa anh sẽ đi xem nó sau."
Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng cười một chút.
"Được rồi, em không có việc gì, không cần lo lắng."
Cố Vi Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Xảo Xảo, vốn dĩ là một đôi mắt ngày thường linh động nhất mà giờ phút này bởi vì thể lực tiêu hao quá lớn nên có chút thất thần.
Trong nháy mắt, Cố Vi Ngôn cảm giác chỗ trái tim của mình có chút đau.
Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân có thể tác động vào cảm xúc của anh như thế.
Cố Vi Ngôn nắm lấy tay Lâm Xảo Xảo, đôi mắt thâm thúy có một ít tơ máu hồng hồng, câu môi một chút.
"Vất vả, vợ yêu."
Lâm Xảo Xảo méo miệng, Cố Vi Ngôn thật là quá đáng ghét, luôn làm cô cảm động như vậy.
Tào Tuyết là ở sau khi hài tử sinh ra xong mới biết được đại tôn tử của mình đã được sinh ra, vội vội vàng vàng từ nước ngoài trở lại.
Ai biết, lần này bà lại trùng hợp đụng phải Cố Kiêu Hàn mới vừa xuống máy bay ở trong bệnh viện.
Bởi vì kinh hỉ khi nhìn thấy cháu trai nên Tào Tuyết không đối chọi gay gắt với Cố Kiêu Hàn, vui vẻ ôm cháu trai trong ngực đến nỗi sự đoan trang ngày xưa đều biến mất.
Cố Kiêu Hàn mới vừa xuống máy bay nhưng tinh thần vẫn rất tốt, hắn mặc một cái áo khoác cao bồi, nhìn Lâm Xảo Xảo trên giường bệnh, cười một chút.
Lâm Xảo Xảo không thể hiểu được nụ cười của Kiêu Hàn, có chút quái quái.
"Em cười cái gì đó?"
Cố Kiêu Hàn lộ ra răng nanh, "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt mộc của chị."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Người này thật là cái hay thì không nói, toàn nói cái dở.
Bây giờ cô nằm viện cho nên hình tượng tự nhiên cũng có chút kém, hơn nữa mới vừa sinh con xong không thể gội đầu.
Cố Kiêu Hàn nhìn biểu tình của Lâm Xảo Xảo có chút không thích hợp liền lập tức giải thích nói: "Đừng hiểu lầm, ý của tôi là mặt mộc của chị cũng rất đẹp, đặc biệt thanh thuần sạch sẽ."
Lâm Xảo Xảo không quá tin tưởng hỏi: "Thật sự?"
"Đương nhiên là sự thật, chị cảm thấy tôi là loại người vì lấy lòng người khác sẽ nói dối ?"
"......" Hắn vừa nói như vậy thì tâm lý Lâm Xảo Xảo cũng dễ chịu hơn một chút.
Cố Kiêu Hàn cười hắc hắc, "Nghe được câu này thì tâm lý thoải mái?"
Lâm Xảo Xảo: "...... Ai nói, chị là người nông cạn như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải." Cố Kiêu Hàn rất là ủng hộ nói.
Lâm Xảo Xảo: "......"
Người này quá chán ghét, toàn nói giỡn với cô.
Tào Tuyết nhìn đại bảo bối trong lòng mình, cười nói với Lâm Xảo Xảo: "Xảo Xảo, đôi mắt của đứa nhỏ này giống con."
"Thật ạ." Lâm Xảo Xảo cười một chút, "Con thấy đứa nhỏ này cũng không khác mấy đứa trẻ khác là mấy."
"Ai nói." Tào Tuyết ôm và lắc lư hai cái, "Nó là kết tinh ưu điểm của con cùng Vi Ngôn, thật xinh đẹp, không biết sẽ giống ai, nhưng mà gien của các con rất tốt, cháu của mẹ khẳng định sẽ không xấu."
Lâm Xảo Xảo cười cười, "Kỳ thật con rất hy vọng nó sẽ giống Cố Vi Ngôn, bởi vì con trai vẫn nên anh khí thì sẽ tốt hơn."
Tào Tuyết: "Xảo Xảo, con là người có công của Cố gia chúng ta, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn gì thì nói cho mẹ biết, mấy giúp việc trong nhà cũng tùy thời thực hiện yêu cầu của con, ngàn vạn lần đừng ủy khuất bản thân."
Lâm Xảo Xảo: "Con đã biết, cảm ơn mẹ."
Tào Tuyết cười nói: "Bây giờ con đã sinh con xong, cái sườn xám làm lúc trước cũng coi như là có thể mặc rồi."
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo nghĩ bản thân bởi vì sinh con nên thật lâu không có được mấy bộ quần áo mặc vừa người, những bộ mới ra cô cũng không có cách nào mặc được, hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc có thể đi ra ngoài mua sắm.
Nhưng mà cũng phải chờ cô ở cữ xong rồi mới tính tiếp được.
Có lẽ bây giờ Cố Kiêu Hàn cũng bận, ở chỗ này không được bao lâu, mang theo một món quà nhỏ cho Lâm Xảo Xảo, hộp quà đặt ở đầu giường, đã bị người đại diện vội vàng gọi đi rồi.
Chân trước Cố Kiêu Hàn mới vừa đi, Cố Vi Ngôn liền tới rồi.
Cố Vi Ngôn mặc một cái sơmi màu trắng, hình như vừa mới tham dự buổi tiệc tùng gì đó, tóc vuốt keo, lộ ra cái trán đẹp trơn bóng cực kỳ loá mắt.
Lâm Xảo Xảo lập tức bị sự đẹp trai của Cố Vi Ngôn làm ngây người, cô cứ nhìn chằm chằm rồi lại nhìn nhiều vài lần.
Cố Vi Ngôn cười khẽ đi tới, "Cười cái gì đó."
Lâm Xảo Xảo cười hỏi: "Hôm nay sao anh đẹp trai vậy nha?"
"Mới vừa tham gia một bữa tiệc, nó chưa kết thúc nhưng anh đã lên xe đến đây."
"Lại không có chuyện gì sốt ruột, anh đi vội vàng như vậy làm gì."
Cố Vi Ngôn gõ nhẹ cái mũi của Lâm Xảo Xảo một chút, "Đương nhiên là bởi vì lo lắng cho em, tiểu không lương tâm."
Lâm Xảo Xảo đang chờ những lời này của Cố Vi Ngôn đâu, cười hắc hắc, "Như vậy a."
Cố Vi Ngôn thấy hộp quà trên đầu giường của Lâm Xảo Xảo, "Có người đã tới?"
"Đúng vậy, Cố Kiêu Hàn tới."
Cố Vi Ngôn chau mày, "Đây là quà tặng mà nó đem đến?"
"Ừ."
Cố Vi Ngôn đem hộp quà cầm lại đây, sau đó đầu ngón tay thon dài đem hộp mở ra thì thấy món quà mà Cố Kiêu Hàn tặng là một cái lắc tay, bên trên có đính kim cương vụn cùng đá quý, thoạt nhìn hẳn là giá trị xa xỉ.
Bản thân Lâm Xảo Xảo chưa thấy nên cũng thăm dò nhìn thoáng qua, tò mò hỏi: "Cái gì a?"
Cố Vi Ngôn đóng hộp lại, đưa tới trước mặt Lâm Xảo Xảo.
"Lắc tay."
Lâm Xảo Xảo lấy lại quan sát, "Còn khá xinh đẹp."
Lông mày Cố Vi Ngôn hơi hơi giật giật một chút.
"Đẹp?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo mở lắc tay đeo lên, nhìn nhìn nó ở trên tay mình, để dưới ánh nắng càng đẹp, kim cương phản chiếu ra những ánh sáng lấp lánh.
Nhưng mà hồi lâu không có được sự đáp lại của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Biểu tình của người đàn ông này bình tĩnh, hơi hơi xoay đồng hồ của mình một chút, mắt đen rũ xuống, hình như là không định nói gì cả.
Dựa vào hiểu biết của Lâm Xảo Xảo về anh thì cô có thể đoán được bây giờ trong lòng Cố Vi Ngôn đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng, sau đó đem lắc tay bỏ vào trong hộp, "Đẹp là đẹp, nhưng cảm giác hình như nó không phù hợp với em lắm."
Cố Vi Ngôn nhìn cô, "Em xác định?"
"Đương nhiên." Lâm Xảo Xảo cười, cười đến nỗi một phần lúm đồng tiền trên gương mặt đều có thể tràn ra nước.
"Đồ người khác đưa cho dù đẹp cũng không hẳn sẽ phù hợp với em a, nếu mà thích hợp...... Cũng chỉ có những món quà mà Cố tiên sinh tặng cho em mới là thích hợp nhất, dù sao cũng là lão phu lão thê, anh ấy hiểu biết em nhất."
Cố Vi Ngôn không nhịn được bị Lâm Xảo Xảo chọc cười, "Miệng em càng ngày càng dẻo."
Lâm Xảo Xảo duỗi người, hỏi: "Bao giờ em mới có thể xuất viện a, nằm trong bệnh viện nhiều đến mức có cảm giác sắp mốc meo."
Cố Vi Ngôn: "Sắp rồi, anh đã hỏi qua bác sĩ, tố chất thân thể của em rất tốt, cho nên khôi phục cũng nhanh, nhưng mà em có thích trung tâm ở cữ nào không?"
"Cái gì?"
Cố Vi Ngôn đưa cho Lâm Xảo Xảo một xấp tư liệu, nói: "Đây là những trung tâm ở cữ tốt nhất trong thành phố, em chọn một cái đi, sau đó anh sẽ đăng ký cho em."
Lâm Xảo Xảo có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Cố Vi Ngôn thật đúng là làm bài tập làm quen tay a...... Loại chuyện này mà cũng có thể lặng yên an bào tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top