Chương 77

Sau khi xử lý tốt miệng vết thương cho Lâm Xảo Xảo, Cố Vi Ngôn liền đi lên bồi Lâm Quốc Phong hạ một bàn cờ.

Lâm Quốc Phong nhìn thấy Cố Vi Ngôn trở về rất là vui vẻ, rốt cuộc có kỳ phùng địch thủ là một chuyện rất vui vẻ.

Hơn nữa Cố Vi Ngôn khó được có thời gian bồi ông đánh một ván, Lâm Quốc Phong có thể nói là cờ hưng quá độ. (hưng phấn quá độ khi chơi cờ)

Hôm nay ăn tết, vừa lúc có thể thả lỏng một chút.

Sau đó Lưu Lam cắt một mâm trái cây đưa ra cho Lâm Xảo Xảo, làm cô ăn từ từ.

Lâm Xảo Xảo ăn trái cây rất vui vẻ, giống như đã quên mất tất cả những việc xảy ra vừa rồi.

Sau lại, Lưu Lam vừa đi tới cửa phát hiện ở cửa có một tiểu tử cao cao soái soái đang đi vào.

Bà "U" một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, tiểu tử này lớn lên thật đúng là rất thuận mắt.

Thời điểm Cố Kiêu Hàn thấy Lưu Lam cũng hơi chau mày lại.

Lưu Lam hỏi: "Cháu là ai vậy......?"

Cố Kiêu Hàn cười một chút.

Nụ cười này Lưu Lam xem hiếm lạ đã chết, tiểu tử này cười lên cũng thật đủ đẹp.

Cố Kiêu Hàn: "Chào dì , cháu là Cố Kiêu Hàn."

Cố Kiêu Hàn cũng là người tinh tường, nhìn dì trước mắt này bảo dưỡng được khá tốt, cũng không giống như là bảo mẫu của Cố gia, lúc trước cũng nghe Cố Vi Ngôn nói cha mẹ của Lâm Xảo Xảo năm nay cũng sẽ đến đây ăn tết, cho nên suy đoán một chút hắn liền biết người trước mắt 90% có thể là mẹ của Lâm Xảo Xảo.

Lưu Lam kinh ngạc một chút, nguyên lai hắn chính là người em trai kia của Tiểu Cố a......

"A...... Nguyên lai là cháu, chào cháu, dì là mẹ của Xảo Xảo."

Cố Kiêu Hàn cười nói: "Cháu biết, vừa thấy đã nhận ra được, có lẽ chị dâu di truyền 90% mỹ mạo từ dì cho nên hai người lớn lên đặc biệt giống."

Lưu Lam có chút thụ sủng nhược kinh sờ sờ mặt mình, "Thật sự......?"

"Đương nhiên là sự thật." Cố Kiêu Hàn thề hẹn son sắt nói, "Tin tưởng cháu đi, ánh mắt của cháu vẫn luôn tốt."

Lưu Lam mị đôi mắt một chút, "Sao dì nhìn cháu lại có điểm quen mắt đâu......"

"Nga, nhìn cháu quen mắt cũng là bình thường, có lẽ dì đã nhìn thấy cháu ở trên TV."

"TV?"

"Hiện tại cháu đang ở trong giới giải trí phát triển."

Hình như Lưu Lam bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, "A...... Hóa ra là cháu a!"

Cố Kiêu Hàn cười cười, "Nhớ tới rồi ạ? Là cháu."

Lưu Lam: "Gần đây dì còn đang xem bộ phim truyền hình mà cháu diễn, thật sự đặc biệt đẹp......"

Lưu Lam lải nhải nói cái gì đó, Cố Kiêu Hàn đi theo bà vào bên trong đi, nghe một chút cũng không hề phiền.

Lâm Xảo Xảo lúc ấy đang ăn trái cây khi thấy một màn như vậy còn rất kinh ngạc.

Một người như Cố Kiêu Hàn hẳn là không ai có thể nghĩ đến hắn có thể cùng một người phụ nữ trung niên bốn năm chục tuổi nói chuyện hòa hợp như vậy, có lẽ ngay cả fans hắn cũng không thể tưởng tượng được.

Cố Kiêu Hàn cùng Lưu Lam hàn huyên hơn nửa ngày, cuối cùng Lưu Lam bỗng nhiên nhớ tới công việc trong phòng bếp của mình còn chưa làm xong nên lập tức tăng tốc vài bước đi vào phòng bếp.

Cố Kiêu Hàn thu hồi tầm mắt, cười một chút, nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, "Mẹ của chị rất đáng yêu."

Lâm Xảo Xảo thành thật nói: "Chị nghĩ có lẽ fans của em cũng sẽ không nghĩ đến em có thể cùng một phụ nữ trung niên nói chuyện vui sướng như thế."

Cố Kiêu Hàn cởi áo khoác trên người ra, trên người mặc một cái áo lông màu đen, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ Montblanc.

"Mẹ của chị rất đáng yêu, mang dáng vẻ của một người mẹ trong tưởng tượng của tôi, giản dị, thân thiết mà lại quan tâm săn sóc con cháu, làm người ta cảm thấy rất muốn thân cận." Cố Kiêu Hàn cười khẽ nói, sau đó hắn nhìn về phía Lâm Xảo Xảo.

"Có một người mẹ như vậy, chị rất hạnh phúc."

Tay cầm trái cây của Lâm Xảo Xảo dừng lại một chút.

Cô biết đây là mảnh thiếu hụt trong tâm hồn của Cố Kiêu Hàn từ nhỏ đến lớn, cho nên hắn cùng Lưu Lam cũng coi như là hợp ý, Lưu Lam cũng thích những đứa trẻ thông minh và còn có thể nói chuyện, tốt nhất là người sẽ biết pha trò.

Sau đó Cố Kiêu Hàn ngồi cùng Lâm Xảo Xảo ở chỗ này cũng nhàm chán, đơn giản đi vào trong phòng bếp xem Lưu Lam bọn họ nấu cơm đi, Lâm Xảo Xảo ở bên ngoài thường thường có thể nghe được tiếng cười vui sướng của mấy người họ truyền ra ngoài.

Lâm Xảo Xảo: "......"

Mấy người này ở chung khá tốt.

Sau đó Cố Vi Ngôn cùng Lâm Quốc Phong chơi cờ cũng đã ghiền, đi ra, vừa lúc cơm tất niên đã làm xong.

Kim giờ trên đồng hồ treo tường vừa lúc chuyển tới chỗ số "Tám".

8 giờ.

Lâm Xảo Xảo cảm giác bản thân đã ăn nhiều trái cây như vậy mà giờ phút này bụng cũng có chút kêu vang vì đói.

Cố Vi Ngôn ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cố Kiêu Hàn, nhàn nhạt nói một câu.

"Tới."

Cố Kiêu Hàn gật đầu, "Tới."

"Ừ."

Cố Kiêu Hàn nhìn xung quanh, "Dì Tào đâu?"

Cố Vi Ngôn nói: "Có bạn bè mời bà ấy đi ra ngoài chơi, cho nên đã đi ra ngoài."

Cố Kiêu Hàn ha hả cười, "Sẽ không phải là biết em muốn tới, cho nên đi chỗ khác hả."

Lâm Xảo Xảo có chút xấu hổ ho khan một tiếng.

"Nhanh đi ăn cơm không lát nữa nó nguội."

Cố Kiêu Hàn nhún vai một cái sau đó ngồi vào trước bàn ăn.

Đồ ăn tinh mỹ từng món từng món được bưng lên, Lưu Lam rửa sạch tay, đi tới.

"Mọi người nhanh ăn đi, hôm nay ăn tết, phải ăn thật ngon, cần thiết ăn no."

Bởi vì là ngày hội của người Trung Quốc, cho nên Cố Vi Ngôn lấy ra một lọ rượu trắng trân quý, cũng phù hợp với khẩu vị của Lâm Quốc Phong, ông càng thích uống rượu trắng hơn.

Lâm Quốc Phong nhìn Cố Kiêu Hàn, hỏi: "Cháu có thể uống rượu không?"

Cố Kiêu Hàn ha ha cười, "Đương nhiên có thể, hôm nay sẽ bồi chú uống cạn hứng."

Lâm Quốc Phong vừa lòng gật gật đầu, "Con trai thì phải biết uống rượu."

Lưu Lam trừng mắt lườm ông một cái, "Ai nói, đây là suy nghĩ của ông đi?"

"Đúng vậy." Lâm Quốc Phong đương nhiên trả lời: "Làm con rể của tôi thì phải biết uống rượu, bằng không thì sao có thể uống cùng tôi, có phải hay không, Vi Ngôn."

Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng, "Ba nói rất đúng ạ."

Lưu Lam cười lạnh một tiếng, "Được a, ngay cả con rể cũng theo phe ông, năm nay ăn tết tôi sẽ bỏ ông một hồi."

Lâm Quốc Phong: "Được, được, tôi đã biết, không cần dong dài, nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm đi, bà đã vội lâu như vậy, đều mệt mỏi, để tôi gắp cho bà miếng thịt."

Lưu Lam hừ nhẹ một tiếng, "Không cần, miếng thịt ông gắp còn không phải là do tôi làm sao."

"Sách, bà này thật là, sao hôm nay ở trước mặt tiểu bối lại không cho tôi mặt mũi như vậy."

Lưu Lam: "Ông chính là không được, ông đoán thức ăn hôm nay là ai giúp đỡ chúng tôi làm."

"Ai a." Lâm Quốc Phong tò mò hỏi, còn thuận tiện uống một ngụm rượu trong ly của mình.

Không hổ là rượu ngon, uống lên sảng khoái, hơn nữa dư vị thơm nồng, làm môi lưỡi người ta lưu luyến cái hương vị này.

Lưu Lam: "Đương nhiên là Kiêu Hàn, đây chính là một đứa trẻ tốt."

Lâm Xảo Xảo nghe được mẹ cô nói Cố Kiêu Hàn như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc một chút, không nghĩ tới hai người bọn họ chỉ ở chung trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã xưng hô rất thân thiết.

Cố Vi Ngôn cũng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Kiêu Hàn một cái.

Cố Kiêu Hàn cười một tiếng, xua xua tay, "Không có không có, chỉ là giúp một tay, cháu ở nước ngoài sống một mình cho nên sẽ có thể làm vài món ăn đơn giản, liền giúp đỡ dì làm điểm."

Lưu Lam cười nhìn về phía Cố Kiêu Hàn, "Đứa nhỏ này thật đúng là khiêm tốn, về sau con gái nhà ai gả cho cháu sợ là sẽ hưởng phúc lớn, lớn lên đẹp trai như vậy còn biết nấu cơm, quan trọng nhất chính là rất tri kỷ."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Lưu Lam có chút tò mò hỏi: "Ai nha, Kiêu Hàn có bạn gái hay không a?"

Hình như không cẩn thận lại vòng tới kiểu hỏi của trưởng bối rồi.

Cố Kiêu Hàn cười lắc lắc đầu, "Còn chưa có ạ."

"Trong giới giải trí không thiếu những cô gái đẹp đi, có phải cháu không tính toán tìm bạn gái hay không?"

"Không phải, cháu đã có người mình thích." Cố Kiêu Hàn cười một chút, sau đó trả lời.

"Có người mình thích?" Lưu Lam suy nghĩ một chút, "Có phải người ta không thích cháu hay không."

Cố Kiêu Hàn nhếch khóe miệng lên, cũng nhìn không ra được có cảm xúc gì khác, "Đúng vậy."

Nhưng tầm mắt của hắn lại hơi hơi hướng về nơi nào đó nghiêng một chút, người bình thường đều nhìn không ra được.

"Ai, người này cũng thật là không có ánh mắt, một người tốt như cháu mà nó cũng không cần còn muốn cái gì nữa? Không có việc gì, Kiêu Hàn, nếu về sau cháu muốn tìm bạn gái thì cứ nói với dì, dì quen biết không ít nhóm dì khác đâu, con gái của bọn họ đều chưa có bạn trai, dì sẽ giới thiệu cho cháu."

Cố Kiêu Hàn nghe Lưu Lam nói chuyện cảm thấy rất có ý tứ, hắn nâng ly rượu hướng về phía Lưu Lam, cười nói: "Vậy phiền toái dì rồi, về sau có yêu cầu cháu tuyệt đối sẽ tìm dì đầu tiên."

"Không thành vấn đề!" Lưu Lam đáp ứng thống khoái, sau đó cùng Cố Kiêu Hàn làm một ly.

Lâm Quốc Phong nhìn Lưu Lam uống lên nửa ly rượu trắng cũng là kinh ngạc một chút, "Bà không phải không thể uống rượu sao?"

Lưu Lam: "Không có việc gì, hôm nay vui vẻ, ông không cần để ý đến tôi."

Lâm Quốc Phong: "......"

Thời điểm Lưu Lam uống rượu xong Cố Vi Ngôn yên lặng rót thêm rượu cho bà.

Có thể nhìn ra được, Lưu Lam rất thích Cố Kiêu Hàn.

Biểu hiện yêu thích của Lưu Lam thể hiện rất rõ ràng, đại khái là do lúc trước bà đã nghe Lâm Xảo Xảo nói qua một ít về thân thế của Cố Kiêu Hàn, cho nên bà có chút đau lòng đứa trẻ từ nhỏ đã không mẹ này, hơn nữa Lưu Lam không có con trai, nghĩ nếu có một đứa con trai biết chọc cười như vậy cũng là việc rất có ý tứ.

Cố Vi Ngôn nói không nhiều lắm, sau đó mọi người cùng nhau uống ly rượu trắng đầu tiên khi ăn cơm tất niên, anh liền một hơi uống cạn.

Anh ngửa cổ lên, hầu kết lộ ra di chuyển lên xuống, một ly rượu trắng cực kỳ cay đã bị anh nhẹ nhàng nuốt xuống bụng.

Cái mà Lâm Xảo Xảo uống chính là nước dâu tây, nhìn Cố Vi Ngôn lập tức uống hết, mở to hai mắt nhìn.

Người này cũng quá nhanh đi.

Nào có kiểu uống rượu như vậy, phỏng chừng một lát nữa sẽ say mất.

Lâm Xảo Xảo ở bên tai Cố Vi Ngôn lặng lẽ nói: "Uống chậm một chút, lát nữa anh say thì làm sao bây giờ?"

Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, "Không sao, chồng của em là ngàn ly không say."

"......"

Lúc trước còn trách cô không quan tâm anh, hiện tại cô quan tâm anh thì anh ngược lại còn khoác lác.

Lâm Xảo Xảo cảm giác mình không thể quá phóng túng Cố Vi Ngôn, thanh âm của cô có chút kiên quyết nhỏ giọng nói: "Không được uống nhiều như vậy, nếu anh còn làm như thế thì em sẽ tức giận đó."

Cố Vi Ngôn xem dáng vẻ Lâm Xảo Xảo giả vờ tức giận, khẽ cười một tiếng.

"Được, nghe lời phu nhân, uống chậm một chút."

Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng, "Lúc này mới đúng."

Cố Kiêu Hàn liếc mắt nhìn về phía bọn họ bên này, đứng dậy, cầm ly rượu trước mặt của mình lên.

"Anh, em kính anh một ly, cảm ơn anh đã gọi em đến đây cùng nhau ăn tết."

Cố Vi Ngôn đem ly rượu trước mặt mình rót đầy, sau đó đứng dậy, anh một tay cầm ly rượu, nhìn Cố Kiêu Hàn trước mặt.

Chiều cao của hai anh em không khác biệt lắm, làm những người ngồi phía dưới nhìn có chút lóa mắt.

Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: "Không cần cảm ơn, em là em trai của anh, anh chiếu cố em là chuyện đương nhiên, em làm tốt bổn phận của mình, đó là chuyện làm anh vui vẻ nhất."

Cố Vi Ngôn là một thương nhân, nói chuyện trước nay đều nói một nửa lưu một nửa, hàm nghĩa trong đó yêu cầu người ta tinh tế đi cân nhắc.

Cố Kiêu Hàn tự nhiên là nghe hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top