Chương 3: Đời trước ký chủ thật sự xem như người thắng sao......
Trở lại xe, nguyên bản Thẩm Đàm Tân ngồi ở phía sau đã không thấy đâu.
Thẩm Hạc Châu ngồi trên ghế phụ cột kỹ đai an toàn, rõ ràng lên xe đã phát hiện chuyện gì, lại càng muốn làm bộ không hiểu rõ mọi chuyện, mở miệng nói:
"Tiểu Tân đâu rồi, không phải đệ ấy muốn trò chuyện với ta mấy năm nay ngươi ở trong giới làm chuyện rất có ý tứ sao."
"Xe bảo mẫu của công ty đã tới đón người đi trước rồi." Quý Lâm nói.
Thẩm Hạc Châu quay đầu lại, nhìn thoáng qua ghế trống phía sau, rũ mắt, ra vẻ mất mát, lẩm bẩm nói:
"Sớm biết rằng công việc này bận rộn như vậy, đáng lẽ lúc trước đệ ấy nói muốn theo đuổi, ta liền không nên ủng hộ đệ ấy."
Quý Lâm cười nhạt:
"Tâm của Thẩm ca vẫn luôn là mềm nhất, cậu ta ở trong điện thoại cùng huynh khóc lóc, huynh không phải còn phải chuyển tiền đi giúp đỡ cho hắn sao?"
Qúy Lâm ngồi bên cạnh Thẩm Hạc Châu, đối diện với ánh mắt ôn nhu mà cười cười, hắn không hề nói tiếp.
Hệ thống bị Thẩm Hạc Châu một lần đánh bại, hai con mắt điện tử tối om biến thành hai đường thẳng tắp, ủ rũ mà gục xuống hai bên.
Thân thể tròn vo bay tới trước mặt Thẩm Hạc Châu lúc ẩn lúc hiện, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của ký chủ.
Cảm nhận được sự ai oán đến từ hệ thống, Thẩm Hạc Châu có chút không khỏe mà nghiêng đầu sang một bên.
Hệ thống sâu kín mà nói: "Đệ đệ ngài, hắn đúng là thảm a."
Khóe mắt Thẩm Hạc Châu liếc nhìn hệ thống, trào phúng mà cong lên khóe môi.
Đều cùng nhóm người này tiếp xúc một đời, có cái gì mà hắn đoán không được.
Hơn phân nửa đêm lấy đâu ra xe bảo mẫu, bất quá là Quý Lâm đem Thẩm Đàm Tân vô tình ném xuống xe, làm Thẩm Đàm Tân tự mình đi bộ trở về.
Quý Lâm loại người này, thời điểm hắn ta thích ai, ước gì đem toàn bộ lòng dạ dâng ra, một khi không thích đối phương, trong mắt hắn ta chính là bụi đất tùy ý bị người dẫm đạp, cho nên mấy năm duy trì mối quan hệ lén lút giữa hai người, Qúy Lâm chưa từng xem Thẩm Đàm Tân là người, cuối cùng Thẩm Đàm Tân cũng rơi vào trạng thái hoàn toàn hỏng mất.
Rõ ràng nhàn nhã sống hưởng thụ vinh hóa phú quý tiểu thiếu gia của Thẩm gia, cậu ta lại không muốn, cứ cố tình muốn đem bản thân trở thành một thứ sản phẩm thay thế trong mắt Quý Lâm.
Hệ thống mỗi một lần đọc lấy suy nghĩ trong đầu Thẩm Hạc Châu đều hận không thể đâm vào cửa sổ mà chết, nó ôm lấy đầu, giận dữ hét:
"Trời ơi, cứu ta đi, cứu ta đi, hắc nguyệt quang gì đó, ta là thật sự không thể!"
Nhìn quả cầu nhỏ kia một bên ôm đầu gào thét, Thẩm Hạc Châu không nhin được cười khẽ ra tiếng.
"Làm sao vậy?"
Quý Lâm đang lái xe không để ý, quay đầu lại liền thấy nụ cười thoáng qua của Thẩm Hạc Châu, nhìn bộ dạng hắn cười nhạt bên ô cửa sổ, nhất thời ngây người.
Thẩm Hạc Châu nghe tiếng quay đầu lại nói: "Nhìn ta làm cái gì, tập trung xe đi."
"Thẩm ca, huynh so 5 năm trước càng đẹp mắt hơn."
"Có lẽ là ngũ quan nẩy nở đi......"
Nói tới đây Thẩm Hạc Châu khẽ thở dài một tiếng, mệt mỏi khép lại hai mắt, nói:
" Thời gian năm năm không chỉ thay đổi diện mạo, còn có rất nhiều đồ vật."
Quý Lâm từ lúc gặp lại Thẩm Hạc Châu, sợ nhất là bị Thẩm Hạc Châu phát hiện ra quan hệ giữa hắn ta cùng Thẩm Đàm Tân.
Lúc này nghe thấy Thẩm Hạc Châu nói như vậy, hắn khẽ rùng mình, điều chỉnh vài phần tinh thần:
"Tình cảm của ta và huynh vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cho dù 5 năm này, mỗi năm ta đều xuất ngoại tìm huynh, chẳng sợ cơ hội gặp mặt đều rất ít, nhưng tình cảm của ta vẫn luôn không hề thay đổi."
"Quý Lâm......"
"Thẩm ca mấy năm nay ta vẫn luôn đợi huynh."
Hai mắt Thẩm Hạc Châu híp thành một đường, khóe môi hơi hơi nhếch lên:
"Thực xin lỗi, mỗi lần ta đáp ứng tới gặp ngươi, đều bị việc công tác khẩn cấp chậm trễ, mấy năm nay công ty con ở nước ngoài của ta phát triển cũng không dễ dàng."
"Thẩm ca, huynh đừng lo, huynh chịu ủy khuất, về sau ta nhất định sẽ từ trên người Thẩm Đàm Tân đòi lại ."
Thẩm Hạc Châu nghiêng đầu nhìn Quý Lâm, phẫn nộ nói:
"Ân oán của thế hệ trước cùng tiểu Tân có liên quan gì, người lớn làm sai cũng không nên đặt ở trên người đệ ấy."
Quý Lâm khinh thường mà hừ lạnh một tiếng: "Thẩm ca, ngươi cái gì cũng tốt, chính là quá thiện lương!"
Thiện lương?
Ánh mắt Thẩm Hạc Châu dừng lại trên sườn mặt Quý Lâm.
Đời trước, tiếng la mắng hắn ác độc của Quý Lâm vẫn còn vang vảng bên tai, hai chữ thiện lương này từ trong miệng Quý Lâm nói ra, Thẩm Hạc Châu đều cảm thấy cực kỳ chói tai.
Tất cả sự chú ý của Quý Lâm đều tập trung vào lái xe, không có chú ý tới sự khác thường trong mắt Thẩm Hạc Châu, chỉ lo chính mình tiếp tục nói:
"Nếu không phải tiểu tam mang theo đứa con hoang kia tới cửa khiêu khích, a di liền sẽ không ở thời điểm sau khi cãi nhau với thúc thúc mà xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình."
Thẩm Hạc Châu giả bộ nói: "Quý Lâm, ta lặp lại lần nữa, chuyện của đời trước cùng tiểu tân không có quan hệ."
"Cái tiện loại kia chính là quá giả dối, huynh cũng không biết cậu ta hướng ta......"
Quý Lâm nói được một nửa đột nhiên cứng đồ, bất an mà nhấp đôi môi khô nứt, đem nửa câu ' cậu ta hướng lên trên giường ta mà bò ' nuốt trở vào, mới nói tiếp:
"Cậu ta từ lúc đi vào cái nhà này chiếm đoạt không biết bao nhiêu đồ vật thuộc về huynh, nếu không phải do Thẩm Đàm Tân, huynh sao có thể vừa mới cùng ta kết giao đã bị Thẩm thúc đưa ra nước ngoài......"
"Đủ rồi! Dừng lại phía trước một chút, ta muốn xuống xe." Dứt lời, Thẩm Hạc Châu giơ tay đỡ trán, đầu dựa vào cửa sổ xe, cả người thoạt nhìn ốm yếu, không có tinh thần gì.
Dư quang khóe mắt của Quý Lâm thoáng nhìn khí sắc tái nhợt trên mặt Thẩm Hạc Châu, đau lòng mà mở miệng nói:
"Được rồi, ta không nói nữa."
Thẩm Hạc Châu nhàn nhạt liếc nhìn Quý Lâm một cái, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Quý Lâm ôn nhu nói: "Thẩm ca, sắc mặt huynh không tốt, nhắm mắt lại ngủ một lát đi."
Thẩm Hạc Châu nhẹ nhàng lên tiếng, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:
"Quý Lâm ngươi là người tốt, ta không ở đây mấy năm nay, ngươi cùng tiểu Tân là bạn bè thân thiết, không cần bởi vì chuyện của ta, trong lòng có oán hận với đệ ấy."
Nghe những lời săn sóc của Thẩm Hạc Châu, trong lòng hắn ta càng thêm khó chịu, mấy năm nay cùng Thẩm Đàm Tân ở bên nhau yêu đương vụng trộm, đáy lòng chịu đựng cảm giác tội lỗi liền càng thêm không thể thở nổi.
Quý Lâm chưa từng gặp qua người nào so với Thẩm Hạc Châu càng thêm ôn nhu tốt đẹp, giống như bất luận cái gì thống khổ bên trong nhân sinh của hắn đều không đáng giá nhắc tới, hy vọng duy nhất của hắn chính là mọi người bên người hết thảy đều mạnh khỏe, an khang.
Rốt cuộc đời trước, trước khi đem gương mặt giả của Thẩm Hạc Châu xé rách, trong mắt hắn ta, tất cả những gì thuộc về Thẩm Hạc Châu đều là hoàn mỹ vô khuyết.
Nghe những lời nhu tình này đó trong miệng Thẩm Hạc Châu, lại nơi nơi chốn chốn ám chỉ, làm hệ thống biết gương mặt thật của Thẩm Hạc Châu hận không thể đem nó đâm chết trên cửa kính chắn gió.
Cái ký chủ này thật là quá đáng sợ.
Thẩm Hạc Châu nhìn quả cầu nhỏ giống như phát điên bay tới bay lui, đầu đau như muốn phát nổ, dứt khoát nhắm mắt lại, không nghĩ tới quả cầu ngu xuẩn đang ong ong la ó bên tai không dứt.
Sau khi trọng sinh, trải qua nhiều lần thử nghiệm, hắn cũng từng sử dụng bạo lực đối phó hệ thống.
Không nghĩ tới này quả cầu này so với kim cương không khác gì nhau, trừ lúc bị Thẩm Hạc Châu hành động bạo lực kêu la thảm thiết bên ngoài, Thẩm Hạc Châu lại không thể gây bất kỳ thương tổn mảy may nào cho nó, cảnh tượng một người một cầu ngươi giật điện ta, ta đạp ngươi cứ thế diễn ra suốt cả quãng đường máy bay bay về nước.
Thẩm Hạc Châu bị âm thanh ong ong của hệ thống ồn ào đến không ngủ được, đáy lòng không vui nói:
"Ngươi nếu còn lên tiếng nữa, sáng mai ta liền tìm cái lò hỏa táng đem ngươi đi thiêu."
Đối mặt với đe dọa, hệ thống phát ra một tiếng đinh cực dài, đánh đòn phủ đầu, giật tiếp Thẩm Hạc Châu trên dưới năm giây .
Lại không nghĩ tới Thẩm Hạc Châu có thể cố nén đau nhức, ngụy trang đến mức Quý Lâm không phát hiện ra một chút manh mối.
Nhìn bộ dạng ký chủ bất cần đời, ánh mắt hệ thống càng thêm trống rỗng, đối mặt với tương lai không chút hy vọng, nó lại một lần nữa đâm đầu va chạm với kính chắn gió.
"Xong đời rồi, xong đời rồi !!! Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta khi chuyển tới bộ môn hắc nguyệt quang, a a a a a, ký chủ đầu tiên đã khó thu phục như vậy, không lẽ ta sẽ bị vây chết ở chỗ này mãi sao !"
Tiếng kêu ra thống khổ của Hệ thống không dứt bên tai.
Xe chạy một đường đến biệt thự ngoại thành, Thẩm Hạc Châu nghe tiếng kêu như giết heo của hệ thống, hoàn toàn không có tâm tình tiếp tục cùng Quý Lâm lá mặt lá trái, hắn nói một tiếng tạm biệt, liền đi vào biệt thự.
"Ký chủ đại nhân, ngươi thương ta một chút đi, thương ta một chút đi ~!"
Hệ thống chớp chớp đôi mắt to tròn thuần khiết vô tội, ý đồ nhận được một tia thương hại đến từ ký chủ hắc nguyệt quang của nó.
Không nghĩ tới Thẩm Hạc Châu bắt lấy nó, hung hăng đem hệ thống ném vào bể bơi: "Vẫn là cùng nhau vây chết chỗ này đi."
Hệ thống ở trong nước phát ra hai tiếng ục uc, trong lòng yên lặng chảy xuống hai hàng lệ: Ký chủ hắc nguyệt quang đều là cẩu!
Bên tai thiếu đi âm thanh la ó ồn ào kia, Thẩm Hạc Châu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lần nữa mở mắt ra, trên mặt liền trở lại bộ dạng không tranh với đời, năm tháng tĩnh hảo kia.
Sau khi làm hệ thống tạm thời an tĩnh lại, Thẩm Hạc Châu đẩy ra cửa lớn biệt thự.
Lão phụ nhân đeo tạp dề nhìn thấy hắn vào trong nhà, nháy mắt kia, hai mắt lập tức liền đỏ: "Thiếu gia cuối cùng đã trở về rồi!"
Thẩm Hạc Châu dừng lại động tác đổi dép lê, ngẩng đầu cười nhạt nói: "Dì Tống, đã lâu không gặp."
Hai mắt dì Tống rớm lệ, nhận lấy vali hành lý , đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Hạc Châu: "Gầy."
"Không phải gầy, là ngũ quan nẩy nở."
Thẩm Hạc Châu nắm tay dì Tống, cặp mắt kia nhìn ai cũng như đang mỉm cười, thật ra đối với ai cũng đều lạnh nhạt, duy nhất là với vị a di này, mới nhiều hơn chút nhu tình:
"Nhưng nói lại cũng là dì, mỗi tháng ta đều gửi tiền về, rời đi nơi này, số tiền đó cũng đủ cho dì sống những ngày tháng sung sướng, mà ta cố tình khuyên nhủ dì thế nào, dì cũng không chịu đi."
Hệ thống nghe hai người nói chuyện, hai mắt sáng rực lên, đang chuẩn bị bay đến bên người dì Tống tìm hiểu thông tin, thực hiện nhiệm vụ cải tạo hắc nguyệt quang mà nó hoài mong.
Không nghĩ tới vị a di này, hai tay đầy những vết kén chặt chẽ nắm lấy cổ tay áo Thẩm Hạc Châu, than thở khóc lóc, nói:
"Không nhìn đôi cẩu nam nữ kia xuống địa ngục, ta chết cũng không nhắm mắt!"
Nghe những lời cuối cùng dì Tống nói ra, hệ thống sững sờ đến mức không kịp phanh gấp, suýt va vào cái ót của Thẩm Hạc Châu, ánh mắt lần nữa trở nên ảm đạm.
Dì tống dẫn Thẩm Hạc Châu đi vào trong phòng, một bên vỗ mu bàn tay Thẩm Hạc Châu, một bên quan tâm dò hỏi mấy năm nay hắn sống ở nước ngoài thế nào.
Giữa đường gặp được một nữ nhân mặc áo ngủ tơ tằm màu tím từ trên lầu đi xuống, cô ta đến gần tủ lạnh lấy hộp sữa bò, khinh thường mà liếc nhìn hai người ngồi trên bàn cơm một cái, lại xoay người lên lầu.
Dì Tống ngẩng đầu lạnh giọng mắng: "Tiện nhân, một ngày nào đó ả ta sẽ gặp báo ứng."
Nữ nhân dừng lại giữa cầu thang, khinh thường mà cười khẽ một tiếng, cặp mắt hạnh câu hồn lúc trước kia, bây giờ cũng đã xuất hiện những cái nếp nhăn:
"Ngươi cứ lớn tiếng mà mắng chửi, không có ta gật đầu, Thẩm Hạc Châu hắn ngay cả một vụn thịt Thẩm thị cũng đừng mơ tới."
Dì Tống tức giận đến mức bật dậy, ý đồ dạy cho ả tiện nhân kia một bài học, cũng may Thẩm Hạc Châu tay mắt lanh lẹ, một bước đoán trước giữ lấy cánh tay dì Tống.
Hắn cười nhạt lắc đầu: "Đừng bởi vì ả ta mà tức giận hại thân mình."
Dì Tống nỗ lực vuốt vuốt trước ngực, con mắt đỏ hồng, vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Hạc Châu:
"Ta chính là đau lòng thiếu gia a, rõ ràng tất cả những thứ này đều là sản nghiệp của ông ngoại ngài, lại bị một đôi sài lang hổ báo kia nắm chặt ở trong tay."
"Có lẽ là do nhà ta phúc mỏng." Thẩm Hạc Châu nhẹ giọng nói.
"Là đôi cẩu tạp chủng kia ngay từ đầu liền không có hảo tâm mà tới! Cũng không biết tiểu thư chết là ngoài ý muốn, hay do mấy kẻ có tâm tư dơ bẩn ở sau lưng làm ra chuyện không dám cho người khác biết.''
Dì Tống nhắm mắt nằm trong lòng Thẩm Hạc Châu, khi nhắc tới mẹ hắn, nước mắt không tiếng động mà chảy theo khóe mắt đi xuống:
"Thiếu gia lớn lên giống như tiểu thư, tâm ngài cũng cùng tiểu thư giống nhau mềm mại, ta không muốn thiếu gia tiếp tục bị bọn họ khi dễ."
Thẩm Hạc Châu khẽ thở dài một hơi, đem lão phụ nhân ôm vào trong lòng, vỗ về thân hình già yếu của lão phụ nhân, tùy ý nước mắt dì Tống làm ngực áo hắn tẩm ướt:
" Dì Tống, ta đã không còn là trẻ con, rời đi Thẩm gia thôi, ngài nên có sinh hoạt của riêng mình."
Lão phụ nhânở trong lòng hắn không nói lời nào, chỉ là nước mắt chảy mãi không ngừng, như đem thương nhớ cùng phẫn uất tồn tại trong lòng mấy năm nay, tất cả đều phát tiết ra bên ngoài.
Thẩm Hạc Châu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà ôm dì, thẳng đến khi lão phụ nhân khóc mệt, mới dẫn người đi vào phòng người làm nghỉ ngơi.
Vừa mới khép lại cửa phòng, quay người lại, hệ thống lại lần nữa bay đến trước mặt hắn.
"Leng keng! Tư liệu đã tìm ra, Dì Tống sẽ mất ở mười ngày sau."
Thẩm Hạc Châu bước chân chợt dừng: "Ta sẽ xem trọng dì."
"Ký chủ đại nhân, cho dù ngài đã trở lại một đời nhưng quỹ đạo sinh tử cũng không thể nghịch chuyển nha!"
Nói xong, hệ thống ở trước mặt Thẩm Hạc Châu đắc ý mà xoay mấy vòng:
''Nhưng mà hệ thống thiên tài như ta đây, đương nhiên là có biện pháp xoay chuyển sống chết nha."
"Muốn cùng ta giao dịch?"
Hệ thống dừng lại vòng xoay :
"Một lần thành công, chỉ cần thay đổi quỹ đạo nhân sinh đời trước, là ta có thể hoàn thành bổ sung năng lượng xoay chuyển sống chết một người, vì dì Tống, ngài nguyện ý thử xem xem sao?"
Ký chủ Thẩm Hạc Châu, độ trùng khớp quỹ đạo đời trước lên đến 65%.
Nếu độ trùng hợp này vượt qua 80% chính là tuyên bố nhiệm vụ thất bại.
"Ký chủ, cơ hội chỉ có một lần, nếu như thất bại, cho dù là hệ thống lợi hại như ta, cũng không có biện pháp xoay chuyển sinh tử của dì Tống đâu."
Hệ thống nói xong lẳng lặng mà nhìn chằm chằm thần sắc biến hóa của Thẩm Hạc Châu.
Thấy Thẩm Hạc Châu không nói lời nào, thân thể tròn ủng của quả cầu lại nhích lên trước mặt hắn : "Đời trước ký chủ thật sự xem như người thắng sao?"
Như thế nào không tính.
Hắn không phải đã làm đôi cẩu nam nữ kia phải trả đại giới sao?
Hệ thống đọc nội tâm Thẩm Hạc Châu.
"Ký chủ, ngài oán hận người đã chết qua một lần, sống lại một lần nữa, ngài xác định còn muốn đem nhân sinh của mình trói lên người bọn họ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top